Trong lòng Tiêu Thiểu Giác vẫn ngứa, chuyện tối ngày hôm qua, quả thực như mở ra cánh cửa thế giới mới, mới một hai lần hắn đã cảm thấy nghiện. Mới vừa rồi ở trên xe ngựa Lục Thanh Lam đồng ý trở về sẽ cho hắn, vốn nghĩ rằng trở về rồi lại tiếp tục tiền duyên cùng nàng, kết quả nàng lại thúc dục hắn đi làm chính sự, chẳng qua là muốn trốn tránh thôi, Tiêu Thiểu Giác thật sự không muốn để nàng đắc ý.

Nhưng rốt cuộc, đại sự triều đình quan trọng hơn, hắn tâm bất cam tình bất nguyện đi ra đằng trước, nhéo một cái ở trên gương mặt của nàng, "Lần này trước tha nàng, chờ buổi tối ta trở lại mới trừng trị nàng thật tốt."

Dứt lời đứng lên, phân phó Mặc Cúc và Mặc Hương một câu: "Hai người các ngươi ở nơi này hầu hạ vương phi cho tốt."

Hắn bước ra khỏi cửa phòng, Thanh Kỳ lập tức đi theo, Mặc Họa do dự một chút, cũng đi theo.

Mặc Cúc và Mặc Hương liền đi lên giúp Lục Thanh Lam cởi triều phục xuống, đổi một kiện bối tử tà khâm màu đỏ hồng. Bởi vì là tân hôn, cho nên nhiều ngày liên tiếp đều phải mặc đồ đỏ.

Mặc Cúc nói: "Vương phi có đói bụng không, nô tỳ kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút điểm tâm và ăn vặt, người có muốn ăn chút gì không?"

"Bữa trưa ta dùng ở chỗ Trinh phi nương nương rồi, bây giờ còn chưa muốn ăn. Xế chiều có an bài gì khác không?"

Mặc Cúc nói: "Vốn định là vương gia sẽ bồi ngài cùng gặp đám nha hoàn và ma ma có máu mặt trong vương phủ. . ."

Lục Thanh Lam khoát tay: "Các ngươi cũng thấy, vương gia đang có chuyện bận rộn, những người này ta tự gặp cũng được."

"Nhưng, vương phi. . ." Mặc Hương vội kêu lên.

Lục Thanh Lam nhìn bộ dáng gấp gáp kia của nàng, liền nở nụ cười. "Ngươi có phải có rất nhiều lời muốn nói với ta không, nói mau đi, đừng tự nín hỏng rồi."

Mặc Hương bộ dáng ủy khuất nói: "Vương phi, vương gia đối đãi với ngươi, chúng ta đều thấy ở trong mắt, đương nhiên là rất tốt. Nhưng trong vương phủ. . . Nha hoàn ma ma, rất nhiều đều là từ trong nội vụ phủ ra, gian xảo vô cùng, ngài nhất định phải chú ý. Nô tỳ lo lắng các nàng thấy ngài trẻ tuổi, không để ngài vào mắt, lén ngáng chân ngài. . ."

Lục Thanh Lam thấy nàng còn muốn nói tiếp, "Được rồi được rồi, ngươi có phải bị ngáng chân rồi không, nói một chút xem."

Mặc Hương thất kinh: "Vương phi, ngài làm sao mà biết được?"

Lục Thanh Lam cười khúc khích: "Liền tính tình kia của ngươi, chuyện gì đều viết ở trên mặt, ta còn có thể không biết sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói đi."

Mặc Hương tức giận nói: "Nói đến chuyện này, nô tỳ liền tức không có chỗ đánh. Tối hôm qua, nô tỳ sợ ngài đói bụng, nghĩ đi phòng bếp nhỏ lấy một ít thức ăn. Kết quả cái Thanh Kỳ cô nương kia, cố ý chỉ sai đường cho nô tỳ, nô tỳ chạy trong vương phủ hồi lâu cũng không tìm được trở về, may mà Mặc Cúc tỷ tỷ đi qua đón nô tỳ. Ngài nói, Thanh Kỳ này rốt cuộc muốn làm gì?"

Khó trách có đoạn thời gian Mặc Cúc và Mặc Hương không ở đây, Lục Thanh Lam cũng cảm thấy hai người đi theo mình nhiều năm, không đến nỗi phạm phải sơ suất lớn như thế.

Cơn giận của Mặc Hương hiển nhiên còn đọng không tiêu: "Vương phi, ta cùng Mặc Cúc tỷ tỷ bây giờ ở trong vương phủ ngay cả cái tiểu nha đầu đều không sai khiến được, các nàng đều chỉ nghe Thanh Kỳ. Ngài là nữ chủ nhân của cái vương phủ này, các nàng cũng quá không biết phân tấc rồi. Còn có Thanh Kỳ và Mặc Họa, ngài nhìn xem, không ở chỗ này hầu hạ ngài, vương gia đi đâu liền đi theo đến đó. . ."

Lục Thanh Lam ngược lại trấn an nàng: "Được rồi, được rồi, chúng ta mới đến, những người này lại giống như ngươi nói, lúc trước đều là người của nội vụ phủ phái tới, gian xảo vô cùng, nhìn người mà bưng món* cũng rất bình thường. Về phần hai người Thanh Kỳ và Mặc Họa, vốn chính là nha đầu của vương gia, đi theo hầu hạ vương gia cũng rất bình thường."

(*)看人下菜碟 [khán nhân hạ thái điệp]thành ngữ: hạ thái, là đem món ăn đã làm xong bưng tới đặt ở trên bàn; bình thường đều là dùng nghĩa bóng, tỷ dụ không đối xử bình đẳng, đối xử mọi người khác nhau, tùy người khác nhau mà cho đãi ngộ bất đồng. xuất xứ thành ngữ: Thanh · Tào Tuyết Cần Hồng lâu mộng hồi thứ sáu mươi: "Nô tài dưới tam đẳng của nhà ta cũng cao quý hơn ngươi, ngươi chỉ biết nhìn người hạ đồ ăn.

Mặc Hương lẩm bẩm nói: "Ta thấy các nàng là có tâm tư khác."

Mặc Cúc cắt đứt lời của nàng: "Ngươi bớt tranh cãi một chút đi. Vương phi là thân phận gì, Thanh Kỳ lại là thân phận gì, đáng giá chấp nhặt cùng nàng sao?"

Lục Thanh Lam gật đầu tán thành: "Mặc Cúc nói đúng, Mặc Hương tính tình của ngươi còn thiếu trầm ổn, về sau học tập Mặc Cúc nhiều một chút."

Tâm tư của Thanh Kỳ với Tiêu Thiểu Giác, ngay cả Mặc Hương đều đã nhìn ra, Lục Thanh Lam làm sao lại không nhìn ra? Nhưng nàng một vương phi, tranh giành tình nhân cùng tiểu nha hoàn, truyền đi chẳng phải là muốn cười rụng răng người khác.

Nàng ta là nha hoàn của Tiêu Thiểu Giác, nể mặt mũi Tiêu Thiểu Giác, lần này nàng có thể không chấp nhặt cùng nàng ta. Nếu nàng ta còn không biết thu liễm, đến lúc đó không thể không để nàng ta biết chút thế nào là tôn ti có khác.

Một đứa nha hoàn mà thôi, nàng cũng không để trong lòng.

Nói đã hơn nửa ngày, Lục Thanh Lam quả thực mệt mỏi, liền nói với hai nha hoàn: "Ta muốn trước ngủ một lát, xế chiều định giờ gặp ma ma và nha đầu trong phủ, là giờ nào?"

"Là giờ Mùi! Ở trong khách sảnh của chính viện."

Lục Thanh Lam nói: "Vậy các ngươi giờ Mùi hai khắc lại đánh thức ta."

Mặc Hương cho là mình nghe lầm, "Vương phi?"

Lục Thanh Lam cười cười, nhẫn nại giải thích cho nàng: "Ta là vương phi, bọn họ chờ thêm một lát cũng là bình thường."

Mặc Hương có chút hiểu gật gật đầu.

Lục Thanh Lam quả nhiên ngủ thẳng đến giờ Mùi hai khắc mới dậy. Hai nha đầu vừa hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt, Lục Thanh Lam vừa mở miệng hỏi: "Trong khách sảnh đằng trước như thế nào rồi?"

Mặc Hương nói: "Mọi người đến cũng khá đông đủ rồi, hiện giờ đang nhao nhao nghị luận. Chẳng qua đầu bếp của thượng phòng Phòng nương tử, Mã tẩu tử trông coi khố phòng, còn có mấy người có máu mặt ở trong phủ này, không chịu nổi, lại đi ra."

Lục Thanh Lam cười nói: "Thú vị, đợi chủ tử mà cũng không có kiên nhẫn như vậy, thật đúng là những nô tài tốt!"

Mặc Hương nói: "Phòng nương tử kia là thân thích của tổng quản nội vụ phủ, Mã tẩu tử vốn là trong cung hầu hạ Tôn Hiền phi nương nương, là đưa vào phủ để dưỡng lão. . ." Đem bối cảnh của từng người nói một lần, cuối cùng tổng kết: "Các nàng dám kiêu ngạo như vậy, chẳng qua là ỷ vào hậu đài của mình cứng rắn thôi."

Lục Thanh Lam gật đầu: "Ngươi ngược lại đều hỏi thăm rõ ràng."

Mặc Hương ngay cả vội cúi đầu, có chút đắc ý nói: "Đây đều là chuyện thuộc bổn phận của nô tỳ."

Lục Thanh Lam thích cái bộ dáng này của nàng, cười một lát. Lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn một chút, cách giờ Mùi, đã qua nửa canh giờ rồi, nàng cảm thấy thời gian tương đối, liền phân phó hai nha hoàn: "Đi thôi, chúng ta đi gặp các lộ thần tiên của vương phủ."

Lúc này trong khách sảnh của Thế An uyển đang ồn ào tiếng người, nhao nhao nghị luận, có thể đứng ở chỗ này, gặp vương phi, đều là nhân vật có máu mặt trong phủ. Vương phi mới đến phủ ngày thứ hai, liền cho tất cả leo cây, tiểu tức phụ mới tới ai mà không nơm nớp lo sợ, sợ hơi có chút đường rẽ, kiếm tẩu thiên phong* giống như Lục Thanh Lam như vậy, mọi người thật sự vẫn là lần đầu nghe nói.

(*)剑走偏锋[Kiếm tẩu thiên phong]: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Mọi người đang đợi đến không bình tĩnh, bỗng nhiên có người hô: "Vương phi đến!"

Trong phòng yên lặng trong một cái chớp mắt, mọi người ngẩng đầu nhìn lại về phía cửa. Liền thấy sáu nha hoàn dẫn đường đằng trước, phía sau sáu nha hoàn vây quanh, một nữ tử phong hoa tuyệt đại chậm rãi đi đến. Thật là mười phần kiểu cách.

Nàng mặc thông tụ áo đỏ thẫm, trên đầu châu ngọc vờn quanh, mặc dù không mặc triều phục mang phượng quan, nhưng trang phục cũng rất đoan chính. Thiếu nữ mười lăm tuổi, mặt mày lại tao nhã, khí chất ung dung trầm ổn, thần sắc tự có một cỗ không giận mà uy, mọi người vốn cho rằng nàng là cái tiểu cô nương không rành thế sự, hiện giờ ngược lại cảm thấy đoán sai rồi, không tự chủ lộ ra thần sắc cẩn thận hơn vài phần.

Lục Thanh Lam không thích quản phòng ma ma chỉ đông chỉ tây với nàng, cho nên chỉ dẫn theo nha hoàn của hồi môn tới hầu hạ bên người, chẳng qua Kỷ thị thương nàng, riêng nha đầu hồi môn đã chừng hai mươi người, chẳng qua là nàng ngày thường không muốn gióng trống khua chiêng mà thôi.

Mọi người rối loạn chào hỏi, Lục Thanh Lam chỉ mỉm cười gật đầu thăm hỏi. Ở giữa khách sảnh đang đặt một cái ghế trải nệm êm hoa mỹ, Lục Thanh Lam từ từ đi tới, việc đáng làm thì phải làm ngồi xuống ở trên ghế.

Ánh mắt xẹt qua ở trên mặt của từng người, trong phòng liền từ từ yên tĩnh trở lại, cuối cùng quả thực tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Lục Thanh Lam lười biếng tựa vào trên ghế, rốt cuộc nói chuyện, "Mọi người tới đông đủ sao?"

Một ma ma họ Trần đi lên trước, cười nói: "Hồi bẩm vương phi, đã tới tương đối. . . đông đủ."

Lục Thanh Lam liếc xéo nàng một cái: "Ngài là?"

Trần ma ma nói: "Lão nô là phụng mệnh Trinh phi nương nương, đến quý Khánh vương phủ này phụ tá vương gia. Vẫn luôn giúp đỡ Hạ Như cô nương trông coi chuyện vặt trong phủ." Thì ra là Trinh phi phái tới giúp đỡ Tiêu Thiểu Giác quản lý vương phủ, Lục Thanh Lam không dám chậm trễ, lúc này chỉnh ngay ngắn vài phần nhan sắc: "Trần ma ma."

Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, Hạ Như cô nương là ai? Trước lúc thành thân, chuyện Khánh vương phủ Tiêu Thiểu Giác cũng không nói gì với nàng, có thể là cảm thấy cũng không quá quan trọng. Mà nàng cũng phái người hỏi thăm qua tình huống của Khánh vương phủ, chẳng qua Tiêu Thiểu Giác chính là làm tình báo mà lập nghiệp, phương diện này quản chế cực kỳ nghiêm khắc, Lục Thanh Lam cơ hồ không hỏi thăm ra cái gì hữu dụng.

Hạ Như này, nàng thật sự không biết là người nào?

Trong lòng Lục Thanh Lam hơi có chút bất an, vẫn làm như không có việc gì nói: "Hạ Như cô nương, hôm nay có tới không?"

Trần ma ma nói: "Hạ Như cô nương hôm nay thân thể khó chịu, không thể tới gặp vương phi, đã báo cáo với vương gia rồi."

Hạ Như cô nương này cái giá còn không nhỏ, trong lòng Lục Thanh Lam có vài phần không vui. Chẳng qua lấy tính tình của Tiêu Thiểu Giác, chịu để nàng ta trông coi cả cái Khánh vương phủ lớn như thế, địa vị người này hẳn không nhỏ. Trước khi biết rõ thân phận của nàng, Lục Thanh Lam đương nhiên sẽ không mạo hiểm lỗ mãng trở mặt cùng nàng, mỉm cười nói: "Thì ra là như vậy."

Nàng liền dời đề tài: "Nếu đã tới tương đối, vậy thì bắt đầu đi. Bổn vương phi cũng không thiếu chuyện phải xử lý. Trước đó, Mặc Cúc, Mặc Hương, hai người các ngươi trước đi đóng cửa, hôm nay người ở chỗ này liền ở lại, không ở chỗ này, về sau cũng không cần tới gặp bổn vương phi nữa."

Đây có ý gì? Chẳng lẽ vương phi này mới tới, chưa đứng vững gót chân ở trong phủ, liền muốn đem mấy người Phòng nương tử, Mã tẩu tử đuổi về nội vụ phủ ư?

Quả thực khiến người ta khó có thể tin. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều có thần sắc dò xét. Chỉ là thấy tân vương phi cường thế, thắt lưng không khỏi thoáng cái thấp hơn một chút.

Đợi Mặc Cúc và Mặc Hương đóng cửa, Lục Thanh Lam mới khoát khoát tay: "Bắt đầu đi."

Trần ma ma là người của Trinh phi, trước khi Lục Thanh Lam đến, coi như là nửa tổng quản của cái phủ này, hôm nay trong những người tới đây, địa vị của nàng là cao nhất, cho nên nàng mang mọi người quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Tham kiến vương phi."

Người người đông nghịt quỳ một mảnh, Lục Thanh Lam lại không gọi các nàng đứng dậy, mà là nâng chung trà lên từ từ uống, mọi người quỳ ở nơi đó, nhớ tới nhiều loại khinh thị với vương phi mới vừa rồi, trên trán không khỏi đổ mồ hôi.

Cho đến khi uống xong một chén trà, Lục Thanh Lam mới giống như là phát hiện mọi người: "Ai u, các ngươi sao còn quỳ, tất cả đứng lên đi. Mặc Cúc ngươi cũng không nhắc nhở bổn vương phi một câu."

Tất cả mọi người biết nàng là đang lập uy, nhưng ai dám nói nhiều một câu?

Mặc Cúc cúi đầu nói: "Nô tỳ biết sai rồi."

Lục Thanh Lam cũng không nói tiếp cái đề tài này. Nàng nói: "Bổn vương phi mới đến, ở trong vương phủ này hai mắt còn đen, cái gì cũng không biết."

Nàng quét mọi người một cái, lời nói xoay chuyển: "May mà vương gia coi như thương ta, bảo bổn vương phi quan tâm những chuyện nội trạch này, ta tuổi còn nhỏ, lại không hiểu chuyện, nhưng vương gia đã phó thác, ta cũng chỉ có thể cố mà làm. Vương gia là nhi tử của Thánh thượng, trọng thần trong triều, mỗi ngày có bao nhiêu quốc gia đại sự cần xử trí, làm sao có thời gian rỗi để ý tới những chuyện nhỏ vặt vãnh trong nội trạch này. Bổn vương phi năng lực có hạn, chỉ cần ở trong nội trạch này suôn sẻ thuận lợi, đừng ra cái đại sự gì, đừng làm cho vương gia trong lúc cấp bách còn muốn quan tâm chuyện nơi này là vừa lòng."

"Các vị đều là lão bộc nhiều năm, có người là nội vụ phủ đưa tới, có người là các chủ tử trong cung đề cử tới, có người là tôn thất đề cử tới, tất cả đều là người có thể diện, chắc hẳn quy củ cũng không cần bổn vương phi dạy cho các ngươi. Các vị chỉ cần nhớ kỹ hai chữ, cũng sẽ không bước sai đi sai."

Nàng dừng một chút, uống một ngụm trà nói: "Chữ thứ nhất, chính là trung! Mặc kệ các vị vốn ở đâu, hầu hạ chủ tử nào, hiện giờ đến Khánh vương phủ ta, liền phải thời khắc nhớ được các ngươi là người của Khánh vương phủ, không nên tận trung nhầm đối tượng mới tốt. Nếu phạm vào một chữ này, tính tình của vương gia chắc hẳn các ngươi càng rõ ràng hơn ta, chính là ta cũng cứu không được các ngươi."

"Chữ thứ hai nha, chính là trách. Ý tứ cũng rất đơn giản, là hi vọng các ngươi có thể làm tốt công việc chức trách của bản thân, an tâm hầu hạ tốt vương gia. Con người của ta, là người rất dễ nói chuyện, chỉ cần các ngươi làm tốt hai chữ này, chúng ta cái gì cũng dễ nói, cái gì cũng dễ thương lượng. Nhưng nếu là phạm sai ở hai cái này, vậy cũng chớ trách ta không khách khí." Thanh âm của nàng lạnh xuống, đang muốn nói tiếp, Mặc Hương đi tới nói với nàng nói: "Vương phi, Phòng nương tử và Mã tẩu tử tới, bảo là muốn tới dập đầu cho vương phi."

Lục Thanh Lam thản nhiên nói: "Tới rồi à." Nàng quay đầu hỏi Mặc Cúc: "Hiện tại là giờ nào rồi?"

Mặc Cúc trả lời: "Chính mùi quá một khắc."

Lục Thanh Lam bỗng nhiên nở nụ cười khanh khách: "Bổn vương phi kêu các nàng đầu giờ mùi tới, các nàng thế nhưng kéo đến hiện tại mới đến, muộn hơn nửa canh giờ, cái giá còn lớn hơn cả bổn vương phi. Nô tài Kiêu ngạo như vậy, bổn vương phi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy."

Nàng nhìn thoáng qua Trần ma ma, "Trần ma ma, ngươi nói, nô tài như vậy nên xử trí như thế nào?"

Vẻ mặt Trần ma ma bất đắc dĩ: "Chuyện này. . . Lão nô ngu muội, đại sự như thế, còn nên để vương phi tự mình cân nhắc quyết định mới phải." Nàng lại đem cầu đá trở lại. Nàng mặc dù là người Trinh phi phái tới, nhưng Khánh vương phủ này thế lực quá phức tạp, rất nhiều người cho dù là nàng cũng không trêu chọc nổi, cho nên nàng mới không muốn tranh vũng nước đục này.

Lục Thanh Lam nhìn nàng một cái, thấy nàng chột dạ cúi đầu. Mới lại hỏi Mặc Hương: "Các nàng có nói tại sao tới chậm không?"

Mặc Hương nói: "Các nàng đều biện xưng là làm việc cho vương gia, nô tỳ cảm thấy các nàng đây là đang kiếm cớ cho mình."

Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút: "Kêu các nàng trước quỳ ở ngoài đi, đợi bổn vương phi gặp xong người trong phòng, sẽ tính toán cùng các nàng."

Mặc Hương đi ra ngoài, nàng vừa muốn gọi Trần ma ma đem một vài quản sự nương tử trọng yếu giới thiệu cho nàng, Mặc Hương lại chạy trở về: "Vương gia tới."

Trên mặt Lục Thanh Lam vui mừng lộ rõ, "Hắn không phải là đang gặp Tang Nguyên Khải sao?"

Đang nói, Tiêu Thiểu Giác đã bước nhanh đi đến, Lục Thanh Lam vội vàng đứng dậy hành lễ cho hắn: "Vương gia!"

Tiêu Thiểu Giác thần thái nhẹ nhàng, đưa tay đỡ nàng lên: "Về sau ở trong phủ, không cần hành lễ cho bổn vương như vậy." Lôi kéo tay nàng cùng nhau ngồi vào chủ vị.

"Vương gia. . ." Lục Thanh Lam đang muốn hỏi, Tiêu Thiểu Giác đã nói: "Bổn vương gặp xong Tang Nguyên Khải, có chút không yên lòng về ngươi, tới đây nhìn một cái. Những nhóm quản gia nương tử này, gặp thế nào? Có nghe lời không, chỉ cần nói cho bổn vương, bổn vương thay ngươi trừng trị các nàng."

Hắn nói hời hợt, người phía dưới toàn bộ lại đều không thể tự chủ thân thể run lên. Sự hung tàn ác độc của Tiêu Thiểu Giác, các nàng những người này đã lĩnh hội sâu sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play