Lục Thanh Lam thấy hắn suốt ngày nghĩ được chút chuyện như vậy, ra vẻ tức giận quay đầu đi không để ý tới hắn. Tiêu Thiểu Giác cười ha ha, đứng dậy rời đi, mới vừa đi ra cửa, hắn lại quay trở về, hắn nói với Lục Thanh Lam: "Hôm nay tiến cung, thái hậu nương nương đưa cho nàng một hộp đồ trang sức, nàng kêu Thanh Kỳ sửa sang lại một chút, đưa đến cho ta nhìn một cái."
Hắn thu hồi vui đùa, nói hết sức nghiêm túc. Lục Thanh Lam vội vàng gật đầu.
Tiêu Thiểu Giác lúc này mới đi.
Lục Thanh Lam liền kêu bốn nha đầu đi vào, dựa theo Tiêu Thiểu Giác nói, sai Thanh Kỳ sửa sang lại hộp trang sức thái hậu đưa, kêu ba nha đầu sửa sang lại đồ trang sức còn lại, sau đó ghi danh từng cái vào sổ sách.
Còn nàng thì cầm một quyển sách, vào trong nội thất đọc.
Tiêu Thiểu Giác nói là đi một chút sẽ trở lại, quả nhiên động tác hết sức nhanh chóng.
Bọn nha hoàn mới vừa sửa sang lại thỏa đáng đồ trong cung ban thưởng, Tiêu Thiểu Giác đã trở lại. Lục Thanh Lam ra đón, thấy thần sắc hắn nhẹ nhàng, tự mình tiến lên giúp hắn cởi xiêm áo ngoài ra, đổi một kiện miên bào thoải mái. Sau đó đem danh sách đồ trang sức Thanh Kỳ đã sửa sang lại đưa cho Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Giác lật xem hai cái, sắc mặt hơi trầm ngưng. Còn gọi Thanh Kỳ đem hộp trang sức kia qua, đem những đồ trang sức kia lấy ra nhìn một lần, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Thương lượng cùng nàng chuyện này, nàng đem hộp trang sức này cho ta được không?"
Lục Thanh Lam biết lắng nghe gật đầu: "Đồ trang sức của ta, cũng không thiếu chút đồ này. Ta hiện tại đã liền kêu người đưa đến thư phòng phía trước cho chàng?"
Không ngờ Tiêu Thiểu Giác thế nhưng gật đầu, có chút mệt mỏi nói: "Cảm ơn nàng, Bảo Nhi."
Lục Thanh Lam cho rằng hắn mệt mỏi, gọi bọn nha hoàn thu thập đồ vật này nọ sạch sẽ, lui xuống. Ấm áp săn sóc nói: "Vương gia nếu mệt mỏi, chúng ta liền nghỉ ngơi đi."
Tiêu Thiểu Giác đáp ứng, hai người liền lên giường. Lục Thanh Lam gọi Mặc Cúc đi vào tắt đèn cầy, lại thả màn xuống, nàng nằm ở trong ngực của Tiêu Thiểu Giác, nam nhân ôm nàng thật chặt, thần kỳ mà không động tay động chân với nàng, cũng không nói gì.
Lục Thanh Lam có thể cảm nhận được uất ức trong lòng hắn, lại không quấy rầy suy nghĩ của hắn.
Qua một hồi lâu, Tiêu Thiểu Giác mới nói: "Nàng không muốn hỏi ta chút gì sao?"
Lục Thanh Lam nói: "Vương gia nếu thật sự muốn nói cho ta biết, dĩ nhiên là sẽ nói cho ta, nếu là không muốn, ta hỏi cũng vô dụng."
Tiêu Thiểu Giác cười cười, vuốt vuốt tóc của nàng: "Ngươi tiểu quỷ này." Hắn thở dài một hơi: "Biết thái hậu tại sao luôn ở Thọ An cung lễ phật, không chịu gặp ta sao?"
Hôm nay Lục Thanh Lam cũng cảm nhận được không khí quỷ dị giữa tổ tôn hắn và thái hậu: "Rốt cuộc là vì cái gì?"
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: "Bởi vì thái hậu hại chết thân mẫu của ta. Nàng thẹn trong lòng, mỗi ngày bị ác mộng quấn thân, bất đắc dĩ nàng mới buông quyền vị, một lòng lễ phật, cũng không dám gặp ta."
Lục Thanh Lam kinh hô một tiếng: "Vậy mà là như vậy?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Hôm nay hộp trang sức nàng đưa cho nàng, nếu như ta không đoán sai, nhất định là đồ trang sức của thân mẫu ta năm xưa."
"Khó trách ngươi muốn đích thân giữ những trang sức kia. Hạ huệ phi. . . Nàng nhất định là một mẫu thân tốt ôn nhu xinh đẹp."
Tiêu Thiểu Giác thở dài nói: "Nương ta. . . Thật ra thì ta một chút cũng không nhớ rõ nàng. Lúc nàng chết, ta mới ba tuổi. Về sau nàng chết, liền thành cấm kỵ trong cung này, ai cũng không dám nói về nàng một chữ, tất cả trí nhớ về nàng, đều là mẫu phi nói cho ta biết từng chút từng chút."
Lục Thanh Lam nhớ tới kiếp trước của mình, mẫu thân mất sớm, cảm thụ giống như đúc Tiêu Thiểu Giác, không khỏi sinh cảm giác đồng bệnh tương liên. "Tất cả hết thảy về thân mẫu đều là một mình chàng suy nghĩ và tưởng tượng ra, nhưng càng như vậy, nàng ở trong lòng của chàng lại càng là hoàn mỹ, nàng ở trong lòng chàng cũng liền trở thành biểu tượng thần thánh không thể xâm phạm. Chàng thực sự muốn gặp nàng một lần, cho dù là một lần cũng được. Có phải như vậy không?"
Toàn thân Tiêu Thiểu Giác chấn động: "Làm sao nàng biết?"
Lục Thanh Lam ôn nhu vuốt ve mặt của hắn, trong nháy mắt chỉ cảm thấy hắn vô cùng đáng thương, giống như mình kiếp trước."A Giác, Hạ Huệ phi nương nương trên trời có linh thiêng, nhìn thấy chàng kiện kiện khang khang lớn lên, thiếu niên đầy hứa hẹn như vậy, cũng nhất định sẽ cao hứng. Mặc kệ nói thế nào, chúng ta cũng nên nhìn về phía trước!"
Tiêu Thiểu Giác gật đầu, "Đạo lý này ta hiểu, chẳng qua là có đôi khi, vẫn sẽ làm ta cảm thấy tiếc nuối thật sâu."
Lục Thanh Lam cảm động lây, nàng biết hiện tại nàng nói cái gì đều vô dụng, chỉ là ôn nhu vuốt ve mặt của hắn, nỉ non nói: "Có ta đây!"
Có thể là ban ngày quá mệt mỏi, nàng rất nhanh ngủ thiếp đi. Tỉnh lại lần nữa, nàng là bị nụ hôn nóng rực của nam nhân hôn tỉnh. Tiêu Thiểu Giác cũng chỉ thiếp đi một lát, lúc này đang long tinh hổ mãnh, cảm giác được Lục Thanh Lam mở mắt, nụ hôn của hắn càng thêm nóng bỏng và dày đặc.
Lục Thanh Lam dùng sức đẩy hắn một chút: "Vương gia, ngày mai còn phải lại mặt!" Nàng thật sự sợ người này nhất thời cao hứng, khiến cho mình ngày mai không xuống giường nổi.
Tiêu Thiểu Giác cười khà khà nói: "Đêm dài từ từ, còn có rất nhiều thời gian."
Ở bên trong tiếng kinh hô của nàng, hắn đã kiếm cập lý cập*, hắn vừa mút lấy vành tai của nàng, vừa nói: "Nàng mới vừa rồi nói rất đúng, hết thảy đều phải nhìn về phía trước, chúng ta nhanh sinh hài tử, ta nhất định đau hắn thương hắn, cho hắn tuổi thơ hạnh phúc nhất trên đời."
(*)剑及履及[kiếm cập lý cập] Mô tả hành động một cách kiên quyết và nhanh chóng. Xuất từ 《Tả truyện · Tuyên công thập tứ niên》
Theo động tác của hắn, Lục Thanh Lam đã nói không ra lời, chỉ hừ ra âm điệu vô nghĩa từ trong lỗ mũi.
Mặc Cúc và Mặc Hương trực đêm ngoài cửa, không khỏi mặt đỏ tai hồng bưng kín lỗ tai của mình.
Tiêu Thiểu Giác long tinh hổ mãnh, một đêm giằng co hai lần, mới chịu tắm rửa nước nóng —— vốn còn muốn lần thứ ba, nhưng toàn thân Lục Thanh Lam đã xụi lơ như bùn, không chịu nổi nữa. Ngay cả Tiêu Thiểu Giác tắm rửa cho nàng lúc nào đều không rõ.
Sáng ngày hôm sau nàng không ngoài dự liệu dậy trễ. Nhìn dấu hôn có chút chói mắt trên cổ, Lục Thanh Lam thật sự có chút ít rầu rĩ nên mặc xiêm y gì về nhà mẹ đẻ. Do dự một chút, nàng cuối cùng vẫn là chọn một kiện bối tử màu đỏ cao cổ mặc vào.
Mới vừa thu thập thỏa đáng, Tiêu Thiểu Giác liền tiến vào. Hắn tối hôm qua làm việc tốn thể lực đến nửa đêm, chẳng những không thấy tinh thần uể oải chút nào, ngược lại thần thái phi dương, Tinh thần sáng láng. Cái loại thoả mãn sau khi mây mưa quả thực giống như là viết ở trên mặt.
Hắn thấy Lục Thanh Lam còn đang ăn mặc trang điểm, tiến lên sờ sờ khuôn mặt của nàng, "Ta quyền đều đã đánh hai đường, sao nàng giờ mới dậy? Ta đến tây thứ gian chờ nàng dùng cơm, nhanh chút a, hôm nay lại mặt, chậm trễ cũng không hay."
Lục Thanh Lam chán nản, nghĩ thầm ta dậy trễ, đều trách người nào nha?
Rốt cuộc không muốn khiến cha mẹ huynh tỷ nhìn chê cười, tăng nhanh động tác.
Lúc hai người ngồi một chiếc xe ngựa đi tới Trường Hưng hầu phủ, trong phủ đã sớm có được tin tức, trung môn mở rộng. Lục Hãn, Lục Thần, Lục Diệp trở xuống, tất cả chủ tử trong phủ đều chờ ở cửa.
Nhìn thấy xe ngựa có dấu hiệu của vương phủ dừng lại nơi cửa, rèm nhếch lên, thanh niên tuấn tú một thân hỉ bào màu đỏ chót từ trong xe ngựa tiêu sái nhảy xuống, thiếu niên thần thái phi dương này, đương nhiên là Tiêu Thiểu Giác. Sau đó hắn quay người, trực tiếp ôm Lục Thanh Lam từ trên xe ngựa xuống, Vệ Bân mới vừa cầm cái ghế nhỏ tới, thấy tình hình này, vội vàng nhét ghế nhỏ trở về.
Vương gia nhà hắn thật đúng là đi đến chỗ nào cũng không quên thể hiện ân ái cùng vương phi, từ trong cung thể hiện đến hầu phủ.
Lục Thanh Lam cũng không ngờ hắn to gan như vậy, trước mặt mọi người, chỉ cảm thấy thật là xấu hổ chết đi được. Nàng ở trong ngực của hắn, vội la lên: "Mau buông ta xuống!" Các trưởng bối đều ở đây đấy, thế này ra cái thể thống gì.
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng sắp khóc rồi, lúc này mới bất đắc dĩ để nàng xuống đất. Dắt tay nàng nghênh đón, Lục Thanh Lam dùng sức giãy, không tránh thoát được, cũng chỉ đành tùy hắn.
Mọi người rối rít kiến lễ, "Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, đại bá phụ, đại bá mẫu. . ." Tiêu thiểu giác theo Lục Thanh Lam lần lượt gọi mọi người một lần, không bày cái giá của vương gia chút nào. Lục Thần và Kỷ thị vốn đang có chút bận tâm Lục Thanh Lam không thích ứng cuộc sống của vương phủ, thấy tiểu phu thê hai người nắm chặt tay nhau, đều hoàn toàn yên tâm rồi.
Lục Hãn trêu ghẹo nói: "Vương gia vừa thành hôn, bình dị gần gũi hơn không ít." Tất cả mọi người đều cười.
Vẻ mặt Tiêu Thiểu Giác ôn hoà nói: "Đại bá phụ tài hoa cái thế, đã sớm muốn thân cận cùng người nhiều hơn, giờ chúng ta thành chí thân, có thể dễ dàng hơn nhiều."
Lục Hãn cười nói: "Vương gia ngày sau đề điểm cho lão phu nhiều mới đúng."
Lục Văn Đình cũng đi lên trước, chắp tay về phía Tiêu Thiểu Giác: "Lục muội phu." Người khác đều gọi vương gia, chỉ một mình hắn gọi "Muội phu", Lục Thanh Lam không khỏi có chút nhức đầu, hai cái vị này thật đúng là trời sinh đối đầu, lẽ ra hai người đều đã chung hoạn nạn sinh tử hai lần rồi, nhưng gặp mặt vẫn là tia lửa văng khắp nơi.
Tiêu Thiểu Giác nhìn thấy Lục Văn Đình, càng như thị uy nắm chặt tay của Lục Thanh Lam, cười má lúm đồng tiền như hoa nói: "Cữu huynh biệt lai vô dạng!"
Kỷ thị vội vàng gọi một tiếng: "Đình Chi ——" Không đợi nàng tiếp tục nói chuyện, đã có người nhảy ra giải vây, "Lục tỷ phu, Lục tỷ phu! Ta rất nhớ ngươi nha!" Chính là Vinh ca nhi. Lần trước lúc Lục Thanh Lam thành thân, Tiêu Thiểu Giác cho hắn một cái đại hồng bao, cái tiểu quỷ tham tiền này liền nhớ kỹ Lục tỷ phu thật tốt, cả ngày ở trong phủ nhắc tới Lục tỷ phu tốt.
Tiêu Thiểu Giác cực kỳ nể tình sờ sờ đầu của Vinh ca nhi, thân thiết gọi một tiếng: "Vinh ca nhi."
Vinh ca nhi thấy hắn hiền hoà, lá gan cũng lớn lên, "Lục tỷ phu, lần này ngươi mang cho ta lễ vật gì vậy?"
Kỷ thị trách cứ: "Ngươi đứa nhỏ này, nào có ai gặp mặt liền muốn đồ như vậy hay sao?"
Tiêu Thiểu Giác cực kỳ thích hắn, cười nói: "Đồng ngôn trĩ ngữ, là chân thành nhất. Không sao!"
Hắn khoát tay, phân phó: "Vệ Bân! Đem lễ vật bổn vương chuẩn bị cho Vinh ca nhi ra."
Vệ Bân đáp ứng một tiếng, liền dắt ra một tiểu mã câu* cao bằng một người. Vinh ca nhi hưng phấn không khỏi quay một vòng quanh tiểu mã câu, có chút không dám tin hỏi một câu: "Đây là cho ta ư ?"
(*)马驹[mã câu] lừa/ ngựa con.
Tiêu Thiểu Giác gật đầu cười: "Đương nhiên là đưa cho ngươi."
Lục Văn Đình yêu ngựa cũng hiểu ngựa nhất, hắn nhìn thấy con tiểu mã câu màu đỏ kia liền kinh hãi, hắn như Vinh ca nhi quay một vòng quanh mã câu, lại sờ sờ xương cốt và da lông của mã câu, giật mình hỏi: "Đây chẳng lẽ là Xích Diễm câu trong truyền thuyết?"
"Xích Diễm câu?" Lục Hãn và Lục Thần mặc dù không hiểu về ngựa, nhưng bọn hắn đọc nhiều sách vở, danh tiếng Xích Diễm câu vẫn là nghe nói.
Hôm nay Lục Thanh Lam lại mặt, Kỷ Hải, Lục Thanh Nhàn cũng đều trở về, Kỷ Hải giật mình nói: "Thật sự là Xích Diễm câu? Không phải nói loài ngựa này đã tuyệt chủng sao?"