Đảo mắt đã đến thời gian ăn trưa, Trinh phi sai người kêu Tiêu Thiểu Giác trở lại. Ba người ở chung một chỗ dùng bữa trưa, vui vẻ hòa thuận.
Sau khi dùng xong cơm, Trinh phi không giữ bọn họ lại nữa. Hai người ra khỏi Đông Hoa môn, lên xe ngựa, cả người Lục Thanh Lam lúc này mới hoàn toàn thanh tĩnh lại.
Tiêu Thiểu Giác thấy trên mặt nàng lộ ra một tia mỏi mệt, liền chủ động đi tới xoa bóp huyệt Thái dương cho nàng. "Ta không lừa nàng đi, mẫu phi rất dễ thân cận."
Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái, nói: "Mẫu phi quả thực là là người hiền hoà, đối đãi với ta cũng vô cùng tốt." Trinh phi có tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa rồi không ra vẻ cung phi, cũng không lấy khuôn phép bà bà áp nàng, bà bà như vậy quả thực là không có gì để phàn nàn.
Tiêu Thiểu Giác liền nói: "Lúc ta còn rất nhỏ, thân mẫu liền qua đời. Mẫu phi nuôi ta từ nhỏ đến lớn, đối đãi với ta như thân sinh, ta cũng xem người là thân mẫu. Hiện giờ người một mình lẻ loi trơ trọi ngốc ở trong cung, ta là hoàng tử trưởng thành, không thích hợp thường xuyên tiến cung thỉnh an lão nhân gia nàng, nàng về sau tiến cung bồi người nhiều hơn, coi như thay ta tẫn hiếu."
Lục Thanh Lam nghe hắn nói đến đáng thương, đưa tay sờ sờ ở trên mặt của hắn, nói: "Đây là bổn phận của thê tử, ta biết rồi." Trinh phi mặc dù là bà bà của nàng, nhưng lại ở trong cung xa xôi, nàng không cần sớm chiều thăm hỏi, mỗi ngày bị bà bà răn dạy, không biết bao nhiêu thiếu nữ hâm mộ muốn chết. Một chút chuyện này thôi thì có là gì chứ.
Tiêu Thiểu Giác rất tín nhiệm nàng, liền không nói thêm lời nào, chỉ hỏi: "Mới vừa rồi mẫu phi đuổi ta đi, hai người các nàng nói riêng cái gì vậy?"
Lục Thanh Lam đỏ mặt lên: "Nếu là nói riêng, đương nhiên không muốn để chàng biết."
Tiêu Thiểu Giác nhướng lông mày lên, cười nói: "Thê lấy phu làm cương*, bây giờ mới thành thân ngày thứ hai, nàng liền dám không nghe ta, xem ta trừng trị nàng như thế nào!"
(*)纲[cương] chủ yếu (dùng trong văn kiện và ngôn luận)
Liền đưa tay đi cù Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam sợ ngứa, tay của hắn mới động mấy cái ở dưới nách nàng, nàng đã cười đến nước mắt đều chảy ra.
Tiêu Thiểu Giác giả vờ tàn bạo nói: "Còn không thành thực khai báo?"
Lục Thanh Lam không dám gạt hắn nữa, nói: "Mẫu phi nói với ta, bảo ta. . . sớm. . . sinh nhi tử cho chàng." Nói xong câu đó, sắc mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ vạn phần.
Tiêu Thiểu Giác từ từ thu tay trở lại, cười nói: "Mẫu phi đây mới gọi là lời vàng ngọc chứ."
Lục Thanh Lam có chút lo lắng nói: "Vương gia, ta có chút sợ, vạn nhất ta không thể sinh làm sao bây giờ? Ngươi và mẫu phi có thể hay không đều ghét bỏ ta?"
Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Nàng nói bậy gì đó? Sao lại không thể sinh? Thân thể của nàng vẫn là luôn do Cù Ngọc Tuyền điều trị, rất tốt, ngươi chớ suy nghĩ lung tung hù dọa bản thân có được không?" Hắn sờ sờ mặt của mình: "Ta năm nay cũng đã mười tám, nên sinh hài tử rồi."
Lục Thanh Lam mới nhớ tới, Cù Ngọc Tuyền quả thực là cách ba năm bận liền đi Trường Hưng hầu phủ bắt mạch, thì ra là hắn an bài. Không nhịn được đưa tay đập một quyền ở trên ngực của hắn, sẵng giọng: "Ngươi nói sinh thì sinh a, ta còn không muốn sinh cho ngươi đâu!" Kiếp trước vẫn luôn không thể sinh dục, đúng là để lại cho nàng bóng ma rất lớn. Chẳng qua nếu Cù Ngọc Tuyền nói thân thể nàng rất tốt, sinh dục không có vấn đề, vậy thì khẳng định không có vấn đề, tâm tình của nàng cũng không khỏi buông lỏng đi không ít.
Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: "Chuyện này cũng không thể tùy nàng." Hắn sờ cằm làm bộ dáng trầm tư: "Sinh con là chuyện khẩn yếu trước nhất, không được trễ nải, chúng ta vẫn là lập tức bắt đầu đi." Nói xong liền cởi xiêm y của nàng.
Nội tâm Lục Thanh Lam cơ hồ hỏng mất, gắt gao đè tay của hắn lại: "Bây giờ đang ở trên xe ngựa!"
Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Xe ngựa thì sợ cái gì? Nàng không cần lo lắng những hạ nhân này, ai dám loạn nói một câu đi ra ngoài, ta bẻ đầu của bọn hắn xuống làm bóng đá." Đang khi nói chuyện, đã vươn tay vào trong ngực của nàng.
Lục Thanh Lam muốn ngăn cản, nhưng khí lực của Tiêu Thiểu Giác quá lớn, chút phản kháng này của nàng chẳng khác nào con muỗi gãi ngứa. Lục Thanh Lam sắp khóc rồi.
"Không được không được." Lục Thanh Lam kiên quyết không đồng ý, ở trên xe ngựa thật sự quá cảm thấy thẹn rồi. "Vương gia, đợi trở về rồi hãy nói có được không?" Nàng sắp khóc rồi.
Tiêu Thiểu Giác mặc dù có chút rục rịch dục động, nhưng thấy nàng thật sự khẩn trương, cũng không bắt buộc nàng quá đáng, gật đầu, nói: "Cũng được, lần này tạm tha cho nàng." Tay lại không chịu lấy ra, vẫn ở bên trong tác quái.
Mặc dù không thật sự làm cái gì, nhưng hắn quấy như vậy, Lục Thanh Lam cũng có chút chịu không nổi, không đến một lát liền thở gấp nho nhỏ.
Nàng đành phải nói chút chuyện phân tán sự chú ý của hắn. "Ngươi mới vừa nói, Nam Đại Doanh bên kia đã bắt đầu đánh rồi ư?"
Thân thể Tiêu Thiểu Giác chấn động, từ từ dừng lại động tác. "Phải." Địa điểm ác chiến là ở Lý gia tập, Tiêu Thiểu Giác không dám nói cho nàng biết, du kích tướng quân của Lý gia tập chính là Lý Ngọc, hắn dẫn dắt ba ngàn nhân lực chống lại quân địch gần vạn kỵ binh, ác chiến đến nửa đêm, rốt cuộc chờ được viện binh, Lý Ngọc bị thương nặng, sinh tử không rõ.
Lý Ngọc là huynh đệ của hắn, mặc dù bởi vì Lục Thanh Lam, hai người huyên náo có chút không vui, nhưng hắn tuyệt không hi vọng Lý Ngọc cứ như vậy uất uất ức ức mà chết.
Chỉ mong tiểu tử này cát nhân thiên tướng, có thể gắng gượng vượt qua. Tiêu Thiểu Giác nghĩ tới đây, có chút hứng thú rã rời, thu tay từ trong ngực của nàng trở về.
Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, vội vàng sửa sang lại y phục. "Phụ hoàng bảo ngươi tham dự chiến sự của Nam Đại Doanh, không bảo ngươi đi Nam Đại Doanh chỉ huy chiến đấu chứ?" Nàng lo lắng chính là cái này.
Tiêu Thiểu Giác lắc đầu: "Nam Đại Doanh có Âu Dương Đại thống lĩnh, lúc mấu chốt này đương nhiên sẽ không lâm trận đổi tướng, dao động lòng quân."
"Vậy ta an tâm." Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm.
"Không nỡ rời xa vi phu như vậy ư?" Tiêu Thiểu Giác bắt lấy người của nàng tà mị cười nói.
"Dừng! Ta là không muốn làm quả phụ!"
"Hắc!" Tiêu Thiểu Giác bất đắc dĩ, biết tức phụ ở ngoài miệng không bao giờ chịu lỗ.
Lục Thanh Lam buông thõng quai hàm nói: "Nam Đại Doanh và Yến quốc đồng thời dấy binh, chẳng phải là tỏ vẻ Đại Tề chúng ta sắp đồng thời khai chiến cùng hai nước Đại Lương, Đại Chu, đây cũng không phải là lựa chọn sáng suốt gì."
Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Không ngờ khứu giác chính trị của ngươi còn rất nhạy bén." Trong triều đã có không ít đại thần lão thành dâng thư, xin Gia Hòa đế lui binh khỏi Yến quốc, giảng hòa cùng Đại Chu, tránh cho tình thế khuếch đại, Đại Tề hai mặt thụ địch.
Hắn liền đơn giản nói qua chuyện một lần, hỏi Lục Thanh Lam: "Ngươi cảm thấy nên làm như thế nào mới thỏa đáng?"
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút nói: "Yến quốc bên kia, vẫn là đừng đánh đi."
Tiêu Thiểu Giác lựa chọn lông mày: "Đây là vì sao?"
"Ngươi không phải nói tướng lãnh của Yến quốc chiến đấu cùng chúng ta hiện giờ chính là Nhạc Viêm ư, ai có thể đánh thắng được hắn chứ? Đi cũng là chịu chết, dứt khoát không bằng không đánh, tập trung toàn bộ lực lượng đánh thắng trận chiến phía nam này."
Tiêu Thiểu Giác nói: "Cái nhìn của ngươi có chút đạo lý, chẳng qua chuyện về sâu về xa không thể nghĩ đơn giản như ngươi vậy. Cuộc chiến Yến quốc là Đại Tề chúng ta vén lên trước, chúng ta hiện tại muốn thối lui, không tìm ra cớ tốt, ngươi để mặt mũi phụ hoàng ở đâu? Đến lúc đó đàm phán cùng Đại Chu, không thể thiếu phải bồi thường một chút tiền tài la ngựa, vậy cũng thật sự là tang sư nhục quốc."
"Vậy ngươi có ý gì, chẳng lẽ thật sự muốn hai mặt khai chiến sao?" Lục Thanh Lam không giải thích được, ngươi không phải cũng nói Đại Tề chúng ta không chịu nổi nguy hiểm hai mặt tác chiến sao?
Tiêu Thiểu Giác nói: "Ý của ta là, triệt binh đàm phán là có thể, đầu tiên phải tìm một người làm lý do hạ bàn mới được."
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, bởi vì kiếp trước cũng không phát sinh những chuyện này, nàng cũng không biết bàn tay thiên cơ của kiếp trước, những đại thần trên triều đình kia ứng đối trường hợp nguy cơ này như thế nào, nàng cũng lười suy nghĩ nhiều, nói với Tiêu Thiểu Giác: "Những chuyện này, ngươi đi hỏi Tang Nguyên Khải, hắn hẳn sẽ có chút biện pháp."
Tiêu Thiểu Giác có chút không tin: "Tang Nguyên Khải thật sự lợi hại như thế ư?"
Lục Thanh Lam nói: "Có lợi hại hay không, ngươi gặp hắn một lần sẽ biết." Nàng là vô cùng có lòng tin với Tang Nguyên Khải, kiếp trước nếu không có Tang Nguyên Khải, Tiêu Thiểu Huyền tuyệt đối không cách nào cướp được ngôi vị hoàng đế.
Nàng vốn muốn đưa Tang Nguyên Khải cho Đại hoàng tử, về sau lại quyết định gả cho Tiêu Thiểu Giác, nàng liền giữ tâm tư, mang Tang Nguyên Khải cùng vào Khánh vương phủ. Tang Nguyên Khải người như vậy, vẫn là khống chế ở trong tay của mình mới tương đối yên tâm một chút.
Tiêu Thiểu Giác nói: "Ngươi sùng bái hắn như thế, cũng được, đợi lát nữa trở về phủ, ta sẽ đi gặp hắn."
Hai người đang nói chuyện, xe ngựa đã dừng ở cửa nhị môn của vương phủ. Tiêu Thiểu Giác đứng dậy muốn đi xuống, Lục Thanh Lam kéo tay của hắn lại: "Đợi một chút, ngươi giúp ta buộc nút áo lại, ta không với tới." Mới vừa rồi Tiêu Thiểu Giác cởi nút áo của nàng, đến bây giờ còn chưa cài hết.
Tiêu Thiểu Giác nói: "Chuyện này có khó gì!" Ở trong tưởng tượng của hắn, chuyện này hẳn là rất đơn giản, chân chính làm, mới biết mình sai rồi. Hắn loay hoay hồi lâu, trên trán đều toát mồ hôi, phát hiện nút áo này buộc sao cũng không đúng.
Tiêu Thiểu Giác buông tha: "Được rồi, vẫn là gọi Thanh Kỳ lên buộc cho ngươi đi. " Ai có thể nghĩ đến hắn đường đường một cái vương gia, nhưng ngay cả một cái nút áo cũng buộc không được.
Lục Thanh Lam kéo hắn lại, "Hôm nay thật đúng là xấu hổ chết người." Trong lòng nàng cũng vô cùng buồn bực, "Để Thanh Kỳ và Mặc Họa thấy bộ dáng này của ta, trong lòng các nàng còn không biết chê cười ta như thế nào đâu?"
"Các nàng dám!" Tiêu Thiểu Giác vội vàng an ủi nàng.
"Được rồi, được rồi, ngươi vẫn là gọi Mặc Họa lên đây đi." Khách quan mà nói trong hai nha hoàn, nàng càng muốn thân cận với Mặc Họa hơn.
Tiêu Thiểu Giác gật đầu, sờ sờ mặt nàng, "Đều tùy ngươi."
Hắn xuống xe, không đến một lát Mặc Họa đã lên xe, không hổ là người Trinh phi tự mình dạy dỗ, chỉ chốc lát đã buộc xong nút áo, lại giúp Lục Thanh Lam sửa sang lại triều phục thân vương phi từ trên xuống dưới. Đúng là cực kỳ có năng lực, khó trách người hà khắc như Tiêu Thiểu Giác cũng để nàng ở bên người hầu hạ.
Lục Thanh Lam liền cười nói: "Hôm nay may mà có ngươi!"
Mặc Họa vội vàng nói: "Có thể ra sức vì vương phi, là phúc khí của Mặc Họa."
Thấy nàng biết thức thời, Lục Thanh Lam dặn dò: "Chuyện hôm nay, mình ngươi biết là được rồi, không nên lan truyền ra ngoài."
Mặc Họa nói: "Nô tỳ hiểu, nhất định dằn chuyện này ở trong lòng."
"Ngươi là người tốt, bổn vương phi về sau sẽ không bạc đãi ngươi." Lục Thanh Lam cho nàng ăn một viên thuốc an thần, Mặc Họa liền đỡ nàng xuống xe ngựa.
Lúc này đám người Mặc Cúc, Mặc Hương cũng nhận được tin tức, tất cả đều đến nhị môn đón.
Tiêu Thiểu Giác lôi kéo tay nàng, tự mình đem nàng về chính viện, chính viện của Khánh vương phủ tên là Thế An uyển, trước khi Lục Thanh Lam gả đến, Tiêu Thiểu Giác rất ít qua đêm ở chỗ này, bình thường đều nghỉ ở thư phòng của tiền viện trong Hoài Cẩn đường. Hiện giờ, Thế An uyển liền biến thành chỗ ở của hai người, chân chính thành trung tâm trọng yếu của vương phủ.
Thế An uyển nằm ở trục trung tâm kiến trúc vương phủ, ở bộ phận phía sau của kiến trúc vương phủ, là đại viện thất tiến thất xuất. Trước lúc thành thân, Tiêu Thiểu Giác sai người của nội vụ phủ cẩn thận trát vữa lại một lần nữa, hắn một người khó chiều như vậy, một khi đã cho phép, trang hoàng của Thế An uyển đương nhiên là tốt nhất.
Kiến trúc của Thế An uyển trong to lớn hiện ra vài phần tinh xảo, chẳng những phòng xá rất nhiều, lấy ánh sáng thông gió đều đủ hài lòng. Phía sau cùng của viện còn có một tiểu hoa viên chiếm diện tích mười mẫu, trồng các loại hoa cỏ trân quý, cùng với kỳ thạch từ các nơi vận chuyển tới, bên trong còn có một hồ nhỏ tự nhiên, hình trăng lưỡi liềm, vì vậy tên là Nguyệt Hồ, cảnh trí cực đẹp.
Lục Thanh Lam cùng hắn đi tới, thưởng thức cảnh sắc động lòng người. Tiêu Thiểu Giác thấy nàng hăng hái dạt dào, cười nói: "Khánh vương phủ lớn chứ, ngày nào đó bổn vương rảnh rỗi, cùng ngươi đi xem từng chút từng chút."
Lục Thanh Lam nói: "Thật sự ư? Lời này ta sẽ nhớ kỹ, ngược lại lúc đó vương gia đừng có ăn quỵt." Khánh vương phủ nàng đã tới hai lần, một lần cùng Tam công chúa không xem được cái gì, một lần là lúc nghe nói Tiêu Thiểu Giác sắp bệnh chết, lúc đó nào có rảnh tán thưởng cảnh trí trong phủ.
Tiêu Thiểu Giác cười đưa thay sờ sờ đầu của nàng: "Nếu đáp ứng ngươi, bổn vương đương nhiên nói lời giữ lời."
Trước mặt mọi người, Lục Thanh Lam vội vàng tránh ra.
Trở lại trong phòng của mình, Lục Thanh Lam ngồi xuống bên giường, thở dài một cái: "Rốt cuộc trở lại." Nàng kêu Mặc Cúc và Mặc Hương đi vào, thấy Tiêu Thiểu Giác còn ăn vạ ở đó không đi, liền nói: "Vương gia không phải là muốn đi gặp Tang Nguyên Khải sao? Sao còn chưa động thân?"