(*)陛见[bệ kiến] gặp vua

Không khí lộ vẻ cực kỳ hòa hợp. Ánh mắt của mọi người thoáng cái đều rơi vào trên hai cái tay nắm thật chặt của hai người, thần sắc khác nhau. Trên mặt Gia Hòa đế lại không tự chủ của hiện ra vẻ tươi cười.

"Lão Cửu, ngươi đến chậm!" Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du cười nói.

Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh cũng ra vẻ nhiệt tình nói: "Nhìn không ra Lão Cửu ngày thường lạnh như băng, ngược lại là người biết đau tức phụ."

Ngũ hoàng tử nói: "Lão Cửu, ngươi cũng quá nóng lòng rồi, lại chạy trước làm hôn sự trước các ca ca, chúng ta cũng không chịu nha!"

Mọi người lập tức bảy mồm tám lưỡi thảo luận trêu chọc hai người.

Chỉ có Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền mặt ngoài làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, trong mắt lại hiện lên ghen ghét nhè nhẹ, đành phải cúi đầu uống trà che dấu.

Nữ nhân hắn vẫn tâm tâm niệm niệm gả cho huynh đệ đối nghịch cùng hắn nhiều năm, bộ dáng ân ái kia nhìn trong mắt hắn hết sức chói mắt. Hắn đè xuống sự không thoải mái trong lòng, nặn ra một nụ cười, lại bắt đầu ra chủ kiến méo mó dưới đáy lòng.

Sắc mặt Lục Thanh Lam ửng đỏ, tay cầm Tiêu Thiểu Giác lại càng chặt. Nàng đã hiểu dụng tâm của Tiêu Thiểu Giác, địa vị của nàng hơi thấp, làm chính phi của hoàng tử có chút miễn cưỡng, Tiêu Thiểu Giác càng là biểu hiện sủng ái nàng trước mặt người khác, địa vị của nàng mới càng vững chắc, cho nên Tiêu Thiểu Giác mới cố ý cùng nàng cùng thể hiện ân ái ở trước mặt phụ hoàng và các vị huynh đệ. Nàng đương nhiên sẽ không cô phụ nỗi khổ tâm của nam nhân.

Trên mặt Tiêu Thiểu Giác mang theo mỉm cười khéo léo, cũng không để ý tới sự trêu chọc của mọi người, lôi kéo Lục Thanh Lam quỳ trên mặt đất, cung kính hành đại lễ tam bái cửu khấu. Cho đến lúc này, tay đan chéo thật chặt của hai người mới coi như buông ra.

Gia Hòa đế vẫn chú ý đến Lục Thanh Lam, thấy nàng khí chất cao quý ôn nhã, lễ số chu đáo, hành lễ như nghi, như nước chảy mây trôi, hắn vốn là có vài phần hảo cảm với Lục Thanh Lam, hiện giờ càng cảm thấy nhi tử ánh mắt tốt, tiểu cô nương này so với Tiền Lâm khoa trương cuồng vọng, tốt hơn không phải là nửa điểm hay một điểm.

Gia Hòa đế khoát tay, ha hả cười nói: "Lão Cửu, tức phụ Lão Cửu, tất cả đứng lên đi."

Trương Tú cầm hai khối ngọc như ý màu xanh biếc trong suốt tới, vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ. Gia Hòa đế nói: "Hai khối như ý này, vốn là một đôi, chính là dùng một khối nguyên thạch điêu khắc mà thành, trẫm hôm nay tặng cho hai người các ngươi, mong hai người các ngươi tương cứu trong lúc hoạn nạn, thật dài thật lâu, bạc đầu không cách xa."

Đồ Gia Hòa đế đưa, ngụ ý là vô cùng tốt. Hai người vội vàng đứng dậy tạ ơn.

Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh cười nói: "Phụ hoàng thật là thiên vị, đưa cho Lão Cửu và Cửu đệ muội đồ tốt như vậy, nhi thần cũng phải ghen tỵ." Mọi người góp vào cười ha ha.

Gia Hòa đế cười nói: "Ngươi là ca ca, đương nhiên phải nhường cho đệ đệ."

Gia Hòa đế xoay mặt về phía Lục Thanh Lam nói: "đứa nhỏ Lão Cửu này tính tình dữ dội, bướng bỉnh, ngày thường ngươi khuyên hắn nhiều chút, nếu hắn ức hiếp ngươi, ngươi liền tiến cung nói cho trẫm và hoàng hậu, đương nhiên sẽ thay ngươi làm chủ."

Lục Thanh Lam nói: "Thần thiếp hiểu, chẳng qua. . . Vương gia đối đãi với ta vô cùng tốt!"

Mọi người nở nụ cười: "Chúng ta đều đã nhìn ra."

Gia Hòa đế cũng cười.

Tiêu Thiểu Giác mang Lục Thanh Lam đến ra mắt các vị huynh đệ, thật ra thì những hoàng tử này, Lục Thanh Lam sớm đều đã biết hết. Tất cả mọi người có lễ vật đưa cho hai người. Đến Tiêu Thiểu Vĩ và Thập Thất hoàng tử Tiêu Thiểu Kỳ, Lục Thanh Lam tặng Tiêu Thiểu Vĩ một thanh hắc kim chủy thủ đến từ Tây Vực, vô cùng sắc bén, gọt kim gãy thiết, đưa cho Tiêu Thiểu Kỳ thì lại là một thanh thập tự cung thủ công tinh mỹ.

Bởi vì có kinh nghiệm kiếp trước, nàng đương nhiên hiểu được yêu thích của hai vị hoàng đệ, lễ vật lựa chọn đều vô cùng hợp khẩu vị của bọn họ. Hai người đều cực kỳ thích, có thể nói là yêu thích không buông tay.

Tiêu Thiểu Kỳ cao hứng kêu lên: "Ta thích Cửu tẩu này." Hắn là ấu tử của Gia Hòa đế, thân phận mẹ đẻ không cao, cộng thêm tuổi còn nhỏ, hiện giờ chỉ có mười tuổi, nhất định là vô duyên với ngôi vị hoàng đế, cho nên chẳng những Gia Hòa đế cực kỳ sủng ái vị ấu tử này, ngay cả các vị hoàng tử cũng cực kỳ chiếu cố hắn.

Mọi người nghe thấy đồng ngôn đồng ngữ của hắn, tất cả đều cười lên ha ha. Tiêu Thiểu Giác nói: "Ngươi đã thích Cửu tẩu, về sau liền nhiều đi quý phủ của Cửu ca chơi đùa, cho Cửu tẩu ngươi đích thân làm cho ngươi điểm tâm ngươi thích ăn."

Tiêu Thiểu Kỳ mừng rỡ: "Thật sự ư?"

Lục Thanh Lam thấy hắn cực kỳ đáng yêu, không khác gì Vinh ca nhi, cũng cười nói: "Đương nhiên là thật sự. Ngươi ngược lại lúc đó đừng ngại tay nghề của Cửu tẩu không tốt là được."

Tiêu Thiểu Kỳ vội vàng nói: "Ta không kén chọn."

Gia Hòa đế thấy Lục Thanh Lam tự nhiên hào phóng, ứng đối các vị hoàng tử hậu duệ quý tộc thiên hoàng cũng thành thạo, trong lòng hết sức hài lòng. Lại nói một hồi, mới nói: "Lão Cửu lưu lại bồi trẫm nói chuyện một chút, tức phụ Lão Cửu ngươi đi Vĩnh Trữ cung trước, đừng để hoàng hậu đợi lâu."

Lục Thanh Lam vội đáp ứng, sau khi hành lễ thối lui ra khỏi Kiến Thủy điện.

Trương Tú đế xin chỉ thị hoàng đế một chút, tự mình đưa ra cửa. Vị nội tướng quyền khuynh triều dã này, cực kỳ khách khí hiền hoà với Lục Thanh Lam, lại định tự mình đưa Lục Thanh Lam đến Vĩnh Trữ cung.

Lục Thanh Lam cũng không dám đối với hắn giống như Tiêu Thiểu Giác, khách khí nói: "Công công bận rộn công việc, hoàng thượng cách không được ngài giây lát, từ nơi này đến Vĩnh Trữ cung, chẳng qua chỉ mấy bước đường, tự ta đi cũng được."

Trương Tú thấy Lục Thanh Lam đối với hắn cực kỳ cung kính khách khí, trong lòng hưởng thụ. Cáo lỗi một tiếng: "Vậy lão nô liền phái đồ đệ Văn An mang ngài đi qua."

Lục Thanh Lam nói: "Vậy Ta tạ ơn ý tốt của công công trước."

Văn An chính là thái giám trước kia đi Khánh vương phủ tuyên chỉ, Lục Thanh Lam bái kiến hắn một lần. Hắn không hổ là đồ đệ của Trương Tú, tài ăn nói rất tốt, cực kỳ dẻo miệng, dọc đường đi càng không ngừng lôi kéo làm quen Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam cũng lơ đễnh, câu được câu không đáp lại hắn, rất nhanh đã đến trước cửa Vĩnh Trữ cung.

Tiền Hoàng hậu sớm có được tin tức, ở cửa nghênh đón hẳn là Nhị hoàng tử phi Liêm thị. Liêm thị ở trong giới phu nhân kinh sư rất nổi danh, nàng xuất thân tướng môn, là người rất có thủ đoạn, đem Nhị hoàng tử cường thế quản được dễ bảo như vậy, đánh giá trong kinh đối với nàng cũng là phân chia hai cực, có thẳng ngón tay cái khen nàng, cũng có phỉ báng nàng hung hãn ghen tuông như hổ.

Lục Thanh Lam nhìn thấy nàng ngạc nhiên rồi lại ngạc nhiên, không ngờ lại là nàng. Vội bước lên phía trước hành lễ: "Bái kiến Nhị hoàng tẩu."

Liêm thị mặc bối tử hoa màu đỏ, dung mạo cực đẹp, khí chất cực mạnh. Nàng cũng không gọi Lục Thanh Lam đứng dậy, cứ như vậy không kiêng sợ đánh giá nàng.

Lục Thanh Lam thấy nàng vừa gặp mặt đã cho mình xuống đài không được, cũng không luống cuống chân tay, ngược lại rất tự nhiên đứng thẳng người. Nhìn sang nàng ánh mắt sắc bén chạm nhau, ánh mắt nàng nhu hòa, lại không có chút né tránh nào.

Liêm thị khẽ mỉm cười, ánh mắt quay một vòng ở trên mặt Lục Thanh Lam: "Ta vốn cho rằng ngươi có thể trở thành hoàng tử phi, toàn bộ đều dựa vào khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành này, bây giờ nhìn lại là ta coi thường ngươi." Trong lời nói lộ ra vài ý tứ tán thưởng.

Lục Thanh Lam mỉm cười nói: "Đa tạ nhị hoàng tẩu khích lệ, ta thật sự thẹn không dám nhận."

Liêm thị thản nhiên nói: "Ngươi chớ trách ta vừa gặp mặt liền ra oai phủ đầu ngươi, tết Nguyên Tiêu năm ngoái, ngươi và Lý Ngọc dọa hài nhi của ta, ta còn chưa tính toán rõ ràng khoản sổ sách này với ngươi đâu, ngươi lại thành Khánh vương phi. Ta luôn luôn ân oán rõ ràng, không phải là người mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, ta không thích ngươi, dĩ nhiên là thể hiện ra trên mặt."

Lục Thanh Lam mơ hồ cảm thấy theo lời nàng người mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, chính là Hoàng trưởng tử phi Hàn Ký Nhu. Cũng không nói ra, chỉ nói: "Chuyện lần trước, kinh động đến chất nhi, ta thật sự áy náy, ở chỗ này xin lỗi hoàng tẩu." Dứt lời vái thật sâu.

Liêm thị vốn cho rằng nàng sẽ đối chọi gay gắt với mình, không ngờ lại có thể biết nhận sai, có chút kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng ở trước mặt ta ngươi sẽ cứng rắn đến cùng chứ?"

Lục Thanh Lam mỉm cười nói: "Chúng ta giống nhau đều là thân vương phi, ta cũng không phải là sợ nhị hoàng tẩu, ngày đó tất cả hành vi của ta, ta cũng không cảm thấy là ta sai. Nhưng ta thông cảm nhị hoàng tẩu làm một người mẫu thân, tâm tình thỉ độc tình thâm*, cho nên nói xin lỗi với ngươi, lấy làm an ủi."

(*)舐犊情深 [thỉ độc tình thâm] tình yêu đối với con cái

Liêm thị cười to, trong mắt có vẻ tán thưởng không che dấu được: "Không ngờ ngươi ngày thường bất hiện sơn bất lộ thủy*, ngược lại là một người thú vị như vậy. Cũng được, chuyện lúc trước chúng ta bất luận đúng sai, từ ngày hôm nay liền cho qua."

(*) 不显山不露水 [bất hiện sơn bất lộ thủy] ý nói những người không hiển lộ tài năng.

Lục Thanh Lam hé miệng mỉm cười nói: "Nhị hoàng tẩu quả nhiên khoái nhân khoái ngữ*. Ta luôn luôn cực kỳ tán thưởng và sùng bái nhị hoàng tẩu."

(*)快人快语 [khoái nhân khoái ngữ] người thẳng thắn nói lời thẳng thắn.

Liêm thị thản nhiên nói: "Tán thưởng? Không phải là vẫn luôn mắng sau lưng ta là đố phụ ư?"

Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười: "Sao có thể? Ngươi chỉ là làm điều mà rất nhiều nữ tử vẫn muốn làm trong lòng, nhưng lại không có dũng khí làm mà thôi."

Liêm thị cười ha ha: "Cửu đệ muội, ngươi thật biết điều. Tính tình như ngươi, ta còn thật sự muốn thân cận cùng ngươi, chỉ tiếc. . ." Nàng dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Ngươi trở về đệ lời với Lão Cửu, nói là ta nói, Lão Đại mặt ngoài dịu ngoan vô hại, kì thực âm hiểm xảo trá khắc nghiệt thiếu tình cảm, hắn đi theo Lão Đại, tương lai sẽ không có kết quả tốt. Nếu có thể thay đổi địa vị, ta lấy tính mạng cả nhà đảm bảo, khiến hắn đời này dưới một người, trên vạn người, vinh hoa phú quý hưởng thụ vô tận. Ngược lại ta và ngươi hai người cũng có thể khuynh tâm tương giao*, chẳng phải mỹ tai!"

(*)倾心相交 [khuynh tâm tương giao] chân thành kết bạn với nhau.

Lục Thanh Lam không ngờ lá gan nàng lớn như vậy, dám nói trắng ra như thế, cũng cười nói: "Ta sẽ đem lời của Nhị hoàng tẩu thuật lại cho vương gia biết không thiếu một chữ, về phần quyết định như thế nào, còn phải xem vương gia."

Liêm thị gật đầu: "Chuyện này đương nhiên. Hoàng hậu nương nương ở bên trong sợ là chờ sốt ruột rồi, chúng ta vào đi thôi." Dứt lời xung trận đi vào trước.

Lục Thanh Lam sửa sang lại tà áo, không chút hoang mang theo sát ở phía sau Liêm thị đi về phía Vĩnh Trữ cung. Lòng dạ nàng biết rõ, khảo nghiệm chân chính bắt đầu rồi.

Hai người tiến vào chính điện Vĩnh Trữ cung, nhìn thấy hoàng hậu ăn mặc chính thức theo phẩm vị, ngồi ở bảo tọa trên cao, sắc mặt uy nghiêm, trên mặt chỉ mang một nụ cười thản nhiên. Phía sau hoàng hậu, một đám phi tần địa vị cao Tôn Hiền phi, Quách Trữ phi, Trinh phi đang ngồi, mẫu thân của Tam công chúa Tống quý tần chịu khổ nhiều năm, mới vừa được tấn thăng Tống phi, cũng ở trong đó.

Ngoại trừ nhóm phi tần, còn có Đại hoàng tử phi, Tứ hoàng tử phi các vị hoàng tử phi, một đám hoàng thân như Trần quốc trưởng công chúa, Thanh Hà quận chúa. Có thể nói là đầy đủ một phòng.

Trinh phi thấy Lục Thanh Lam, trên mặt lộ ra mỉm cười hiền hoà, gật đầu tỏ ý về phía nàng. Trong lòng Lục Thanh Lam không khỏi ấm áp. Tam công chúa ngồi ở sau cùng, đang bĩu môi về phía nàng, ý bảo nàng nhìn người ngồi ở phía dưới hoàng hậu.

Lục Thanh Lam cũng nhìn thấy, thấy ngồi sát hoàng hậu hẳn là phu nhân An Bình hầu Vương thị và nữ nhi của nàng Tiền Lâm. Trong nội tâm nàng không khỏi buồn cười, hai người này da mặt thật là dày, lại dám xuất hiện ở đây trong lúc mấu chốt này.

Theo Lục Thanh Lam tiến vào trong điện. Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của nàng, ánh mắt của hoàng hậu quét một vòng ở trên người nàng, liền giả bộ như không nhìn thấy nàng, cúi đầu phối hợp nói chuyện cùng Vương thị và Tiền Lâm, nói rõ cấp cho nàng khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play