Sắc mặt Trinh phi có chút không tốt, đang định nhắc nhở hoàng hậu một câu, Tam công chúa đã trước tiên ngồi không yên, hô: "Mẫu hậu, Cửu hoàng tẩu tới."

Tam công chúa lập tức sẽ lấy chồng ở Yến quốc xa xôi, lại luôn được sủng ái ở trước mặt hoàng đế, hoàng hậu cũng không thể là gì nàng. Tiền Hoàng hậu giống như là lúc này mới nhìn thấy Lục Thanh Lam, nụ cười trên mặt lập tức nồng đậm vài phần: "Nhìn ngươi đứa nhỏ này, tới sao lại cũng không nói một tiếng." Cũng trả đũa, ném toàn bộ sai lầm cho Lục Thanh Lam.

Mọi người chú ý như thế, ngữ khí của hoàng hậu mặc dù hòa hoãn, nhưng trong lời nói cũng là ngữ khí chất vấn, đổi hoàng tử phi khác mới gặp hoàng hậu, đoán chừng đã sớm lòng người đại loạn rồi. Nhưng Lục Thanh Lam kiếp trước ở trong hậu cung của Tiêu Thiểu Huyền, gió tanh mưa máu gì chưa trải qua, chút trắc trở này tính là gì chứ.

Nàng nụ cười khéo léo khuất thân phúc lễ*: "Nhi tức bái kiến mẫu hậu." Về phần ai đúng ai sai, nàng cũng lười cãi cọ, dù sao tất cả mọi người đều có mắt.

(*) [phúc] cúi chào; vái chào (phục nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực)

Hoàng hậu còn chưa kịp phản ứng, Vương thị đã "phốc" cười một tiếng. Nàng vênh mặt hất hàm dạy dỗ: "Rốt cuộc là xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, không hiểu quy củ, hoàng hậu là bà bà nghiêm chỉnh của ngươi, ngươi mới gặp hoàng hậu, nên quỳ xuống kính trà mới phải."

Trong mắt hoàng hậu cũng hàm chứa một tia thần sắc mỉa mai. Nàng vẫn muốn đem chất nữ Tiền Lâm của mình gả cho Tiêu Thiểu Giác làm chính phi, mượn chuyện này khống chế Tiêu Thiểu Giác, không ngờ cuối cùng công dã tràng, để cho Lục Thanh Lam nửa đường cướp đi. Vốn trong nội tâm nàng cực kỳ không vui, hiện giờ còn huyên náo Tiền Lâm trở thành trắc phi của Khánh vương phủ, Tiền gia mất mặt xấu hổ theo, nàng đem tất cả khoản sổ sách này đều tính đến trên đầu Lục Thanh Lam. Vì vậy hận không thể khiến nàng mất hết mặt mũi mới tốt.

Đám người Trinh phi và Tam công chúa cũng có chút không giải thích được, không rõ Lục Thanh Lam tại sao sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Lúc này đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu tự mình lấy nệm mềm ra, đặt ở dưới chân Lục Thanh Lam, ý bảo Lục Thanh Lam lạy một lần nữa.

Bọn người Trinh phi cảm thấy, Lục Thanh Lam nếu thật sự lạy như vậy, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận chỗ sai của mình mới vừa rồi, hiện tại thật sự là cưỡi hổ khó xuống.

Không ngờ Lục Thanh Lam căn bản là không quỳ lạy, mà thản nhiên nói: "Mẫu hậu, không phải là nhi tức không muốn lạy, mà là thật sự không dám lạy."

Sắc mặt hoàng hậu đã trở nên âm trầm: "Lời này của ngươi là có ý gì? Xem thường bổn cung sao?"

"Mẫu hậu nói quá lời." Vốn nàng cũng không cần đối chọi gay gắt cùng hoàng hậu, nhưng Tiêu Thiểu Giác cho tới bây giờ chính là người tính tình không chịu lỗ như vậy, nếu mình ném mặt mũi của hắn, trở về hắn đại khái sẽ không cao hứng. Ở giữa hoàng hậu và Tiêu Thiểu Giác lựa chọn như thế nào, đối với nàng mà nói đương nhiên là đơn giản. "Ta sao lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế." Nàng mỉm cười, giọng nói mềm nhẹ, không nhanh không chậm, khiến cho hoàng hậu cho dù muốn phát tác, cũng phát tác không ra.

Tiền Lâm thấy Lục Thanh Lam một thân trang phục phượng quan hà bí của thân vương phi, nàng cảm thấy cái thân vương phi này vốn nên là nàng làm, hiện giờ bị Lục Thanh Lam chặn ngang đoạt mất, trong lòng tức giận dị thường, không nhịn được mở miệng nói: "Ngươi không phải là ngỗ nghịch cô cô, lại là có ý gì?" Trực tiếp chụp cho Lục Thanh Lam một cái mũ ngỗ nghịch.

Lục Thanh Lam không ngờ Tiền Lâm ngu xuẩn như vậy, nhanh như vậy đã đem nhược điểm đưa tới trong tay nàng. Một khắc trước nàng còn nhu hòa văn nhã, cơ hồ trong nháy mắt sắc mặt của nàng liền chìm xuống: "Lớn mật, cũng không nhìn xem mình là thân phận gì, dám hô to gọi nhỏ với bổn vương phi?"

Mặt Tiền Lâm liền biến sắc, chợt đứng lên, chỉ vào Lục Thanh Lam nói: "Ngươi. . ." Nàng có thể ngồi ở bên người hoàng hậu, chẳng qua bởi vì nàng là chất nữ của hoàng hậu, nàng chưa lấy chồng, cũng không có phong cáo, nói nàng là bạch thân cũng không coi là sai, đang ngồi đây người nào địa vị không cao hơn thân phận của nàng?

Mặt hoàng hậu liền biến sắc, cảm giác hỏng bét, không đợi nàng nói chuyện, Lục Thanh Lam đã đoạt trước nói: "Trưởng ấu có thứ tự, tôn ti có khác, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhi nhà hầu tước, mà ta là thân vương phi hoàng thượng hạ chỉ sắc phong, ngươi lại cao cao tại thượng, quơ tay múa chân với ta, đạo lý ở đâu?"

Nếu thật bày đạo lý ra tới giảng một chút, Tiền Lâm lại làm sao có thể chiếm lý? Nàng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nhìn hoàng hậu cầu trợ, "Cô. . ."

Sắc mặt Tiền hoàng hậu trầm xuống nói: "Là bổn cung gọi tẩu tử và Lâm nhi ngồi ở bên cạnh, ngươi là đang trách bổn cung làm việc không chu toàn sao?"

Lục Thanh Lam thản nhiên nói: "Ta tuyệt không ý đó." Lúc đối mặt hoàng hậu, giọng nói của nàng vẫn ấm áp nhún nhường, ngược lại lộ vẻ hoàng hậu là người gây sự.

Nàng tiếp tục nói: "Chẳng qua là phu nhân An Bình hầu và Tiền cô nương đều là xuất thân danh môn, Đáng lẽ biết rõ lễ nghi, lúc ta quỳ lạy mẫu hậu, hai người không tránh không né, cùng mẫu hậu thản nhiên nhận lễ, chẳng phải là để cho ta đường đường một thân vương phi, cũng phải quỳ lạy hai người các nàng ư? Cho nên ta không dám hạ bái, thật ra là suy nghĩ thay mẫu hậu, lo lắng mẫu hậu ngày sau bị người lưu lại danh tiếng dung túng nhà mẹ đẻ, chẳng phân biệt được tôn ti trên dưới."

Chỗ ngồi của Vương thị và Tiền Lâm, cách hoàng hậu quá gần, Lục Thanh Lam từ xa quỳ xuống hành lễ kính trà về hướng hoàng hậu như vậy, nhìn qua thật sự là ngay cả hai mẹ con các nàng cũng đều được lạy. Các nàng hôm nay an bài như vậy cũng là cố ý, vốn tưởng rằng Lục Thanh Lam tiểu tức phụ gặp cha mẹ chồng, vốn nơm nớp lo sợ, cho dù có chịu chút ủy khuất cũng phải nhịn, dù sao nàng ở Khánh vương phủ cũng còn chưa đặt chân ổn. Dựa theo lễ tiết khi đó, không kính trà cho bà bà, Lục Thanh Lam cũng không coi là Cửu hoàng tử phi chính thức. Ai biết lực chiến đấu của nàng mạnh mẽ như thế, trong mắt căn bản chịu không được nửa điểm hạt cát, trực tiếp trở mặt tại chỗ, ngay cả mặt mũi hoàng hậu cũng không bán.

Đến lúc này, hoàng hậu, Vương thị và Tiền Lâm không thể chiếm lý, có chút lúng túng tiến thối lưỡng nan. Trong đại điện nhất thời lâm vào yên lặng.

Lúc này Trần quốc trưởng công chúa mở miệng."Tức phụ Lão Cửu nói có lý, nàng làm lễ quỳ lạy cho hoàng hậu, phu nhân An Bình Hầu và Tiền cô nương nên né tránh." Tiền hoàng hậu cưng chìu trọng dụng người nhà mẹ đẻ, người Tiền gia ngang ngược, thậm chí áp đảo cả hoàng gia, Trần quốc trưởng công chúa đối với chuyện này cũng cực kỳ bất mãn, cộng thêm Vinh ca nhi cứu ngoại tôn nữ bảo bối của nàng, nàng vốn rất có hảo cảm với Lục Thanh Lam. Lúc này mới ra tay giúp nàng một phen.

Trần quốc trưởng công chúa là thân tỷ của hoàng đế, địa vị tôn sùng, lời của nàng căn bản chẳng khác nào lời nói của tôn thất, hoàng hậu cho dù cuồng vọng đi nữa, cũng không dám không để cho nàng mặt mũi. Chỉ đành phải nói: " Ký Nhiên tỷ tỷ cũng đã nói như vậy. . . Thôi, các ngươi còn không lui xuống."

Nội thị của Vĩnh Trữ cung vội vàng đem hai cái ghế tới một lần nữa, đang không biết phải đặt ở nơi nào, Thanh Hà quận chúa lấy một ngón tay, chỉ vị trí sau cùng nhất của mọi người, nội thị có chút không nắm chắc chủ kiến, vội vàng đi nhìn sắc mặt Tiền hoàng hậu. Tiền hoàng hậu ở trước mắt bao người, cũng không thể phá hư quy củ nữa, chỉ đành phải gật đầu.

Mẹ con Vương thị mặt xám mày tro ngồi xuống ở trên ghế chót nhất. Các nàng làm sao cũng không ngờ, hôm nay sẽ dời tảng đá đập chân mình. Trong phòng khuây khoả cũng không chỉ một mình Lục Thanh Lam, người nào không từng chịu Tiền gia ăn hiếp đâu chứ?

Lục Thanh Lam thấy tốt liền thu, lúc này mới quy củ quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái với Tiền Hoàng hậu, từ khay nâng chung trà lên, cung kính đưa lên. Tiền hoàng hậu thấy nàng lễ số chu toàn, cẩn thận tỉ mỉ, vốn muốn lại làm khó nàng một chút, nhưng cũng không tìm ra tật xấu gì, trong lòng mặc dù mười vạn phần không thoải mái, cũng chỉ đành nhận lấy chén trà nhỏ từ trong tay đại cung nữ, nhấp một cái liền để xuống.

Nhất thời kết thúc buổi lễ.

Tiền Hoàng hậu thưởng Lục Thanh Lam một đôi bích tỳ thủ trạc, Lục Thanh Lam cũng cung kính nhận, giao cho Mặc Họa cầm lấy. Mới vừa rồi nàng để cho Thanh Kỳ ở bên ngoài chờ, mình thì mang theo Mặc Họa vào Vĩnh Trữ cung.

Sau khi Lục Thanh Lam lần lượt bái kiến các vị cung chủ, các vị phi tần, cùng với mấy vị hoàng tẩu, hoàng thân. Thu lễ vật đến mỏi tay.

Tiền Hoàng hậu ban ngồi cho nàng, đầu tiên là răn dạy nàng mấy câu, chẳng gì ngoài bảo nàng tuân thủ nữ tắc, hầu hạ Tiêu Thiểu Giác, sớm khai chi tán diệp. . . Chẳng qua là giọng nói tương đối nghiêm nghị, hiển nhiên mới vừa rồi ném mặt mũi ở trước mặt Lục Thanh Lam, bây giờ còn đang canh cánh trong lòng.

Lục Thanh Lam đương nhiên sẽ không ngu mà lúc này vẫn đối nghịch cùng Tiền Hoàng hậu, vô luận Tiền Hoàng hậu nói gì, nàng cũng chỉ là mặt ngậm mỉm cười đáp lại, Tiền Hoàng hậu cảm giác mình giống như một quyền đánh vào trên bông, không có chỗ ra lực, vạn phần khó chịu.

Tiền Hoàng hậu hiểu một cái đạo lý, ở trong lời nói lên án tiểu cô nương này, căn bản không có khả năng chiếm được tiện nghi gì, nàng cũng lười nói nhảm, nói thẳng: "Tức phụ Lão Cửu, bổn cung có một chuyện không rõ muốn đối mặt hỏi ngươi một câu."

Lục Thanh Lam sinh lòng cảnh giác, mặt ngoài còn phải làm ra bộ dạng kính cẩn, "Mẫu hậu có chuyện gì xin cứ việc phân phó."

Tiền hoàng hậu nhìn thoáng qua Tiền Lâm, thần sắc ngưng lại, "Trong ý chỉ của hoàng thượng viết rõ, ngươi là chính phi, Lâm nhi là trắc phi, hoàng tử khác thành thân đều là chính phi trắc phi cùng nhau vào phủ, vì sao đến lượt Lão Cửu, chỉ cưới tức phụ ngươi mà lại ném Lâm nhi ở một bên, đây là đạo lý gì? Hoàng thượng chỉ Lâm nhi cho Lão Cửu, cũng là muốn để cho hắn nhiều người hầu hạ, sớm khai chi tán diệp. Lão Cửu không chịu cùng đón Lâm nhi vào phủ có phải do ngươi cản trở hay không?" Nói tới đây, thần sắc nàng đã vô cùng nghiêm nghị.

Trong lòng Lục Thanh Lam buồn cười, hôm nay là ngày thứ hai nàng và Tiêu Thiểu Giác thành thân, hoàng hậu liền đem chuyện Tiền Lâm dọn lên mặt bàn, thật sự là cố tình chán ghét nàng không muốn làm cho nàng sống quá an ổn. Giọng nói của nàng bình tĩnh nói: "Lúc nào để cho Tiền muội muội vào phủ, đều là ý của mình vương gia. Nói vậy ngài cũng biết tính tình của vương gia nhà ta, luôn luôn càn cương độc đoán, ta há có chỗ nhúng tay. Muốn nói ý của ta, ta còn ước gì để cho Tiền muội muội sớm vào phủ một chút, cũng giúp ta chia sẻ." Lúc này không giao nồi cho Tiêu Thiểu Giác, chẳng lẽ để nàng mở miệng đáp ứng đón Tiền Lâm vào phủ sao?

Tôn Hiền phi luôn vâng theo hoàng hậu như thiên lôi sai đâu đánh đó, cười nói: "Tức phụ Lão Cửu thật là nói đùa, hiện tại người nào không biết Lão Cửu đối với ngươi muốn gì được đó, hữu cầu tất ứng. Nếu không phải ngươi ở bên tai Lão Cửu nói cái gì, Lão Cửu há lại sẽ bỏ cô nương nũng nịu không cần, nam nhân nha, không phải đều là thích mới mẻ. . ." Nói xong nhấp miệng cười.

Trong lòng Lục Thanh Lam tự nhủ từng kẻ từng kẻ sao lại không biết xấu hổ như vậy, lúc này vừa mới thành thân, liền muốn nhét một cái tiểu thiếp cho nam nhân của nàng vậy.

Trinh phi thấy các nàng vây công Lục Thanh Lam, trong lòng cũng có chút không thoải mái: "Chuyện này không trách tức phụ Lão Cửu được. Lúc trước hoàng nhi phụng mệnh cưới tức phụ Lão Cửu, thời gian quá mức vội vàng, nhất thời không chiếu cố Tiền cô nương cũng là có thể hiểu."

Rốt cuộc là bà bà ruột thịt, thời khắc mấu chốt vẫn là giúp đỡ mình, Lục Thanh Lam vội ném một ánh mắt cảm kích về phía Trinh.

Tiền Hoàng hậu lập tức bắt được câu chuyện nói: "Trinh phi muội muội nói có chút đạo lý, nhưng hiện giờ hôn lễ của Lão Cửu cũng đã tổ chức xong, cũng không thể vắng vẻ Lâm nhi ở nhà đi? Lâm nhi đã trưởng thành, chuyện này nói ra cũng không dễ nghe có phải không? Ngươi là thân nương của Lão Cửu, lại là bà bà đứng đắn của tức phụ Lão Cửu, không bằng ngươi tới nói đi, để bọn họ lúc nào thành thân?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play