Vệ Bân vừa nhìn quả nhiên như thế, phất phất tay, mã đồng kia dắt con ngựa trở về. Tự có hạ nhân đưa ghế nhỏ đến, Lục Thanh Lam giẫm lên ghế nhỏ lên xe ngựa, Tiêu Thiểu Giác sau đó cũng chui vào xe.
Xe ngựa kia không phải rộng rãi bình thường, chứa sáu tám người cũng không có vấn đề gì. Thanh Kỳ và Mặc Họa cũng chuẩn bị đi vào hầu hạ vương gia và vương phi.
Lục Thanh Lam đưa tay ngăn cản, "Các ngươi ở phía dưới cho thuận tiện." Tiêu Thiểu Giác không chừng còn muốn động thủ động cước với nàng, nàng cũng không muốn để hai nha hoàn ở bên cạnh nhìn.
Mặc Họa cực kỳ nghe lời thối lui đến một bên, Thanh Kỳ lại nói: "Vương phi, trong xe luôn cần người hầu hạ. . ."
Lục Thanh Lam liền nhíu mày, lúc này mới nói một câu, Thanh Kỳ đã đốp chát lại nàng, về sau nha hoàn này còn làm sao mà khống chế?
Tiêu Thiểu Giác cũng nhíu mày: "Vương phi nói cái gì chính là cái đó, sao lại nói nhảm nhiều như thế?"
Cái miệng nhỏ của Thanh Kỳ bẹt ra, bộ dạng có chút ủy khuất, vẫn cung kính nói một tiếng: "Vâng." Lúc này mới lui xuống.
Tiêu Thiểu Giác nói với bên ngoài một câu "Lên đường đi", sườn xe đung đưa, xe ngựa bắt đầu chạy, rất nhanh liền đi ra khỏi Khánh vương phủ.
Lục Thanh Lam hỏi: "Hai nha hoàn này ngày thường đều hầu hạ ở bên cạnh vương gia sao?"
Tiêu Thiểu Giác gật đầu: "Hai người này coi như cơ trí, hầu hạ bên cạnh ta cũng nhiều ngày."
Lục Thanh Lam bất động thanh sắc: "Nhìn bộ dạng các nàng đều xinh xắn như vậy, chắc hẳn ngày thường nhất định rất được chàng thích đi?" Bằng không Thanh Kỳ cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy.
Tiêu Thiểu Giác nói: "Mẫu thân của Thanh Kỳ từng là thị nữ thiếp thân của mẫu phi ta." Lời nói xoay chuyển, nhéo gương mặt của nàng: "Sao vậy, ghen rồi hả? Ta là cái dạng gì, tối hôm qua nàng không phải đã tự mình nghiệm minh sao?"
Vừa nhắc tới tối ngày hôm qua, trên mặt của Lục Thanh Lam liền hiện lên hai rặng mây đỏ. Nàng gắt một cái nói: "Đây là đang ở bên ngoài, vương gia nói chuyện có thể nghiêm chỉnh được hay không!"
Tiêu Thiểu Giác cười đến mập mờ: "Ta nơi nào không đứng đắn, đây chính là lời đứng đắn nhất. Nói đến tối hôm qua, nàng không phải là cũng rất thoải mái sao?" Nói xong chớp chớp mắt nhìn nàng.
Lục Thanh Lam xấu hổ cổ đều đỏ, sợ người bên ngoài nghe thấy, vội vươn tay che cái miệng của hắn: "Chàng bớt nói hai câu đi."
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng không phủ nhận, trong lòng nóng lên, bắt lấy tay nàng, cười ha ha nói: "Làm cái gì mà sợ như vậy?" Không ngờ cộng sinh còn có chỗ tốt này, đau cùng nhau đau, thoải mái cũng cùng nhau thoải mái, tối ngày hôm qua quả thực chính là hai tầng chồng nhau, làm cho hiện tại hắn nhìn thấy tức phụ cũng có chút ngứa ngáy muốn động, khó trách mấy tên thiếu gia ăn chơi thích trêu hoa ghẹo liễu như vậy.
Lục Thanh Lam khẩn trương: "Sắp tiến cung, chàng không nói chút chuyện đứng đắn với ta, lại cứ nhắc tới chút chuyện. . ."
Tiêu Thiểu Giác vừa nghĩ cũng đúng, nàng trước kia mặc dù cũng thường tiến cung, nhưng chủ yếu đều là hoạt động ở trong cung Trường Hi của Tam công chúa, hôm nay nàng gặp chính là hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu, hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc, cũng càng phải thật cẩn thận.
Hắn lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh, nói: "Lần này tạm thời bỏ qua cho nàng. . ." Lại bắt đầu giảng giải chuyện tình trong cung cho nàng.
"Chắc nàng cũng biết hiện tại quan hệ của ta và Lão Nhị không tốt. . . Hoặc nói là thế thành nước lửa cũng không sai biệt lắm." Hắn giải thích cho Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam gật đầu.
Tiêu Thiểu Giác sờ sờ tóc của nàng, lại tiếp tục nói: "Cho nên hoàng hậu nói không chừng sẽ muốn làm khó dễ nàng, ngươi đừng sợ. Bà ta mặc dù mẫu nghi thiên hạ, quý vì đứng đầu hậu cung, nhưng nàng là phụ hoàng tự mình chỉ hôn, bà ta cũng không dám công khai làm gì nàng. Bà ta nói gì nàng chỉ cần nghe, đợi đến lúc ta tới là được."
Lục Thanh Lam kỳ quái nói: "Chàng không cùng ta đi gặp hoàng hậu ư?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Ta đoán phụ hoàng sẽ lưu ta lại thư phòng bồi hắn nói chuyện."
Trong lòng Lục Thanh Lam hiểu rõ, ứng phó hoàng hậu nàng tự hỏi hẳn là vấn đề không lớn. Tiêu Thiểu Giác thấy nàng cũng không khẩn trương, trong lòng thả xuống một tảng đá lớn. Rồi cùng nàng nói đến phân bố thế lực trong cung, "Lão Tứ và Lão Nhị là chung một phe, cho nên Tôn Hiền phi cũng là một con chó bên cạnh hoàng hậu. . ."
Những chuyện này Lục Thanh Lam căn bản đều biết, nhưng nàng vẫn nghe rất nghiêm túc.
Rất nhanh đã đến Đông Hoa môn, lấy thân phận của hai người, xe ngựa đánh thẳng một mạch cũng không có vấn đề gì, chẳng qua vì khiêm tốn, vẫn là theo chân thái giám trong cung đi tới Kiến Thủy điện.
Trương Tú rất nhanh đi ra từ Kiến Thủy điện, nói với hai người: "Vương gia vương phi, Thánh thượng còn đang lâm triều, mới vừa truyền xuống nói, các ngươi nếu đã tới, trước hết đi Thọ An cung bái kiến Thái hậu nương nương đi."
Tiêu Thiểu Giác gật đầu: "Làm phiền Trương công công rồi." Tiện tay đút một tấm ngân phiếu qua. Lục Thanh Lam thấy rõ ràng, không ngờ hắn người cao ngạo như thế cũng sẽ hối lộ thái giám. Lúc trước cho dù là nàng cũng luôn cảm thấy hắn vô cùng cứng nhắc, xử sự không khéo léo, hiện giờ xem ra, Hình tượng ngạo mạn cái gì cũng dám nói sợ là hắn cố ý giả bộ cho người khác xem.
Trương Tú đưa tay sờ soạng hai cái ở trên ngân phiếu, nụ cười trên mặt càng tăng thêm. Hắn còn phải trở về hầu hạ hoàng đế, liền phái một tên nội thị dẫn hai người đi Thọ An cung.
Thái hậu họ Trịnh, là mẹ ruột của Gia Hòa đế, nàng ở trong hậu cung của tiên đế, không có dung mạo xuất sắc, không có tài nghệ đứng đầu, không có tuyệt đỉnh tâm cơ, nhưng bởi vì nhi tử cấp lực, trong hậu cung nhiều giai lệ như vậy, cười đến cuối cùng ngược lại là nàng.
Lúc ấy Gia Hòa đế mới vừa lên ngôi, nàng ở trong cung hùng hùng hổ hổ, bắt quyền lực rất chặt, nhưng về sau không biết nhận phải đả kích gì, nàng đem quyền lục cung giao cho hoàng hậu, quy ẩn phía sau màn, mỗi ngày tham thiền bái phật, không bao giờ để ý tới việc của hậu cung, ngoại trừ hoàng đế, cơ hồ cho tới bây giờ không gặp người ngoài.
Hai người tới Thọ An cung, báo tên họ lên, vốn là cho rằng thái hậu nhất định sẽ không gặp, chỉ dập đầu ở ngoài cung coi như xong chuyện. Không ngờ một lát sau, đại ma ma bên cạnh thái hậu lại đi ra ngoài, nói với hai người: "Vương gia, vương phi, thái hậu nương nương cho mời, mời nhị vị theo lão nô."
Hai người liếc nhau một cái, đều có chút khiếp sợ. Tiêu Thiểu Giác lần trước nhìn thấy thái hậu, vẫn là bữa tiệc đoàn viên mừng năm mới của, thái hậu chẳng qua chỉ lộ một mặt một cái. Lục Thanh Lam kiếp trước sau khi tiến cung không lâu, thái hậu liền hoăng*, cho nên nàng với thái hậu càng không hiểu rõ bao nhiêu.
(*)薨 [hoăng]: chết (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng)
Hai người kẻ trước người sau đi theo đại ma ma vào. Thọ An cung là tẩm cung của thái hậu, kiến trúc rộng lớn khoát đại, nhưng đại ma ma không đi tới chính điện, mà là đưa bọn họ đi lanh quanh vào một gian tiểu phật đường.
Tiểu phật đường hương khói lượn lờ, tựa hồ thái hậu mới vừa ở chỗ này đọc kinh buổi sáng. Trịnh thái hậu ngồi ở trên ghế, từ mi thiện mục, đầu đầy tóc trắng, tinh thần thoạt nhìn cũng không tốt, nàng cũng không mặc triều phục, mà mặc một kiện áo khoác hoa rất bình thường, nếu không phải ngồi ở Thọ An trong cung, không có gì khác một lão phu nhân bình thường.
Hai người tiến lên quỳ xuống dập đầu cho thái hậu.
Trịnh thái hậu nói: "Thôi thôi, các ngươi đừng nháo những thứ nghi thức xã giao kia." Sau đó nói với Lục Thanh Lam: "Ngươi chính là tức phụ của Lão Cửu ư? Ngươi ngẩng đầu lên, để cho ai gia nhìn một cái."
Lục Thanh Lam theo lời ngẩng đầu, Trịnh Thái hậu nhìn trên dưới, cười nói: "Ngược lại cái hài tử chỉnh tề, vừa nhìn chính là có phúc khí. Khó trách Lão Cửu coi trọng ngươi." Nàng xoay người lại nói với đại ma ma: "Lấy hộp nữ trang của ai gia ra."
Đại ma ma đi một lát, cầm một cái hộp sơn hồng khắc hoa, thái hậu vuốt ve hộp, tựa hồ có chút cảm khái."Những đồ này, năm xưa đều là tiên hoàng thưởng cho ai gia. Về sau ai gia quy y ngã phật, cơ hồ không có cơ hội đeo nữa, ngược lại khiến những đồ này minh châu phủ bụi rồi." Cảm thán một lát, nàng bỗng nhiên nói: "Ai gia gặp tức phụ Lão Cửu, cực kỳ thích, liền đem tất cả đồ này đều thưởng cho ngươi đi."
Đại ma ma liền trực tiếp ôm cái hộp kia tới, giao vào tay Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam lúc ấy cũng có chút choáng váng, theo như nói hôm nay nàng là tân nương tử lần đầu tiên bái kiến hoàng tổ mẫu, thái hậu thưởng nàng một món thậm chí vài món đồ trang sức cũng được thôi. Nhưng thái hậu đem cả một hộp lớn tràn đầy đồ trang sức đưa hết cho nàng, cử chỉ này liền lộ ra một cỗ quỷ dị. Mới vừa rồi lúc thái hậu lật xem hộp nữ trang, nàng lại nhìn thấy, các loại bảo bối giá trị liên thành bên trong cũng không phải là một cái hai cái, thái hậu đây rốt cuộc là có ý tứ gì?
Trưởng giả ban thưởng, không dám từ, huống chi đối phương là thái hậu.
Nhưng Lục Thanh Lam luôn cảm thấy chuyện này lộ ra quái dị, cũng không dám lập tức cầm những đồ trang sức này. Nàng liền nhìn Tiêu Thiểu Giác. Lúc này mới phát hiện vừa vào Thọ An cung, mặt của vị gia này liền trầm xuống, không có nửa điểm tươi cười, thái hậu chẳng những không trách hắn, ngược lại khách khí với hắn có chút không hợp lẽ thường.
Lúc này Tiêu Thiểu Giác mở miệng nói: "Đã là ý tốt của thái hậu, ngươi liền thu đi." Lục Thanh Lam còn chú ý tới một chuyện, Tiêu Thiểu Giác từ lúc tiến vào Thọ An cung, vẫn luôn mồm gọi Trịnh thái hậu là "thái hậu", lộ vẻ cực kỳ xa lạ. Vẻ mặt thái hậu và đại ma ma lại hết sức bình tĩnh, thật giống như tập mãi thành quen.
Tâm niệm Lục Thanh Lam vừa chuyển, khấu đầu tạ ơn: "Tạ thái hậu ân thưởng." Nàng cũng không gọi "hoàng tổ mẫu", mà theo Tiêu Thiểu Giác cùng gọi "thái hậu". Mặc kệ trong này có bao nhiêu nội tình nàng không biết, theo bước Tiêu Thiểu Giác là tuyệt sẽ không sai.
Lông mày Tiêu Thiểu Giác giương lên, thần sắc trên mặt hòa hoãn hơn mấy phần, hiển nhiên hết sức hài lòng với biểu hiện của Lục Thanh Lam.
Thái hậu tặng đồ vật ra, tựa hồ giải được một cọc tâm sự, nói: "Ai gia cũng mệt mỏi rồi, các ngươi đi xuống gặp phụ hoàng các ngươi đi."
Hai người liền bái biệt thái hậu, thối lui ra khỏi Thọ An cung. Lục Thanh Lam mặc dù đầy bụng nghi vấn, nhưng trong cung nàng nào dám nói lung tung, cũng cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi Tiêu Thiểu Giác đi về phía Kiến Thủy điện.
Đi vài bước, Tiêu Thiểu Giác mới phản ứng tới, thần sắc mình lạnh như băng, đại khái là đã dọa đến tiểu thê tử của mình. Vội vàng xoay người đi trở về, bắt lấy tay của Lục Thanh Lam, có chút áy náy nói: "Mới vừa rồi dọa đến ngươi đi?"
Lục Thanh Lam thật ra cũng không trách Tiêu Thiểu Giác, ngược lại mơ hồ cảm thấy trong chuyện này tất có nội tình, tay nắm ngược lại tay của hắn. Trên mặt Tiêu Thiểu Giác liền hiện lên nụ cười thản nhiên.
Hai người chắp tay đi tới Kiến Thủy điện, nội thị đứng ở cửa thấy hai người lại tới, vội vàng chạy như bay đi vào đệ lời, Trương Tú theo sát phía sau đi ra ngoài, cười nói: "Vương gia, vương phi, Thánh thượng cho mời."
Tiêu Thiểu Giác liền lôi kéo nàng đi vào bên trong, Lục Thanh Lam thấy tay của hai người còn đan chéo thật chặt, giãy một chút, không tránh thoát. Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn nàng một cái, Lục Thanh Lam cũng không giãy dụa nữa, để hắn lôi kéo mình tiến vào Kiến Thủy điện.
Trong đại điện rộng rãi sáng ngời, Gia Hòa đế mặc long bào, vẻ mặt hiền lành ngồi ở trên bảo tọa. Bên cạnh hắn bày một dãy ghế, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng với mấy vị hoàng tử Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát, Thập, Thập Nhất tất cả đều đến đông đủ.