Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 218| Hàng đêm


2 năm

trướctiếp


Mặc Cúc và Mặc Hương chưa trải chuyện, nhìn thấy mấy dấu hôn và dấu vết loang lổ dưới hạ thân trên người của Lục Thanh Lam vốn đã ngượng ngùng vạn phần, hiện giờ được vương gia phân phó như vậy, nhất thời như được đại xá, chạy như trốn đi ra ngoài.

Tiêu Thiểu Giác đi tới, mình cũng cởi quần áo ra, ngồi vào trong thùng gỗ. May mà thùng gỗ này dựa theo yêu cầu của hắn, làm được đủ sâu cũng khá lớn, dư dả chứa hai người.

Mới vừa rồi Lục Thanh Lam trải qua một ít hành hạ, ngâm mình ở trong nước ấm áp, hai nha hoàn vừa thanh tẩy thân thể cho nàng, vừa giúp nàng xoa bóp, nàng đang buồn ngủ đâu, Tiêu Thiểu Giác không mời mà tới, nàng không khỏi mở mắt ra, lười biếng nói: "Sao chàng lại tiến vào?"

Ngón tay thon dài của Tiêu Thiểu Giác vuốt lưng của Lục Thanh Lam, cười nói: "Để tiểu vương tới hầu hạ vương phi tắm rửa!"

Lục Thanh Lam biết hắn không có hảo tâm, huống chi nơi nào đó của hắn đang chống ở trên đùi của nàng, mặt nhất thời đỏ lên: "Thiếp thân nào dám làm phiền vương gia, vẫn là ta tự mình làm đi."

"Không phiền, một chút cũng không phiền."

Tiêu Thiểu Giác vẩy nước lên chà vai cho nàng, mới chà không được hai cái, liền chịu không nổi, khóa chân ngồi ở trên người của nàng. Lục Thanh Lam biết mình hôm nay sợ là khó có thể thoát khỏi vận mệnh bị ăn sống nuốt tươi, "Vương gia. . . Đừng ở chỗ này. . . Chúng ta trở về phòng đi!"

Tiêu Thiểu Giác lần này càng thêm ăn tủy biết vị, chỗ này không gian nhỏ hẹp, biên độ động tác rất nhỏ, nhưng lại có một loại kích thích khác, hắn vừa không nhịn được hôn gương mặt của nàng, cái trán và ánh mắt, vừa nói: "Ở chỗ này, chỗ này so với trên giường thoải mái hơn."

Tiêu Thiểu Giác vừa làm động tác vừa không nhịn được có chút đắc ý hỏi nàng: "Còn nghi ngờ ta hay không, tiểu vương phương diện này không được còn cần phải khám thái y uống thuốc ư?"

Lục Thanh Lam khóc không ra nước mắt, "Vương gia ta sai rồi. Ta cũng không dám hoài nghi năng lực của vương gia nữa." Nàng hiện tại mới biết được mới vừa rồi kia chỉ là một cái hiểu lầm mỹ lệ.

Tiêu Thiểu Giác nói: "Nếu biết sai rồi, nàng bồi thường lại ta như thế nào?"

"Vương gia muốn bồi thường như thế nào?"

Hắn liếm ở trên lỗ tai của nàng một chút, "Tối nay, theo ta làm thêm vài lần."

Lục Thanh Lam lập tức phản đối: "Chàng tha cho ta đi, ta đều mệt sắp chết rồi!"

Tiêu Thiểu Giác cực kỳ bá đạo nói: "Chuyện này lại cũng không cần nàng. . ."

Lần này thời gian so sánh với lần đầu tiên càng lâu. Sau khi xong chuyện, Tiêu Thiểu Giác thực hiện lời hứa, quả thật giúp nàng rửa sạch thân thể, lại mặc quần áo vào ôm trở về phòng.

Giằng co hai lượt, Lục Thanh Lam cảm giác thắt lưng của mình đều sắp bị bẻ gãy, Tiêu Thiểu Giác rốt cuộc là nam nhân, ngược lại càng lúc càng sức sống. Trở lại trên giường, nam nhân cầu hoan với nàng lần nữa, Lục Thanh Lam cầu khẩn mọi cách, "Vương gia, hôm nay tha cho ta đi, tiếp tục như vậy nữa, ngày mai ta sẽ không xuống nổi giường, làm sao tiến cung đi bái kiến phụ hoàng và mẫu hậu?"

Tiêu Thiểu Giác đúng là vẫn rất muốn, nhưng thấy Lục Thanh Lam giống như đóa hoa không chịu nổi tàn phá, cực kỳ đáng thương, cuối cùng mở lòng từ bi, buông tha nàng.

Lục Thanh Lam thật sự là mệt muốn chết rồi, dính vào gối giây lát liền ngủ.

Không nói đến đại hôn của Tiêu Thiểu Giác, Lục Thanh Lam ở kinh sư, hai người động phòng ân ái triền miên. Cùng một thời gian ở Nam Đại Doanh, hai quân Đại Tề và Đại Lương đối đầu ở tiền tuyến, có một chỗ tên là Lý gia tập, tên là "tập", thật ra chỉ là một trấn nhỏ, nhưng bởi vì vị trí trọng yếu, là vùng giao tranh của binh gia. Mỗi lần hai nước khai chiến, chỗ đánh trước tiên chính là chỗ này, nơi này cũng nhiều lần bị quân đội của hai nước chiếm lĩnh, hiện giờ là địa bàn của Đại Tề, ngày mai nói không chừng liền cắm cờ xí của Đại Lương Quốc.

Hiện giờ chính là Đại Tề khống chế Lý gia tập, Đại Tề phái mấy ngàn tinh binh đóng quân ở chỗ này, cũng có một du kích tướng quân chỉ huy nhánh quân đội ở chỗ này. Bởi vì nhiều năm liên tục chinh chiến, binh hung chiến nguy, nhánh tinh binh này là tinh nhuệ nhất, tỷ lệ thương vong cũng cao nhất, năm năm gần đây lại càng có ba vị du kích tướng quân chết trận. Vì vậy các tướng lĩnh của Nam Đại Doanh cũng không muốn đến nơi này.

Về sau Âu Dương đại thống lĩnh nghĩ ra một biện pháp: thay phiên. Du kích tướng quân của Lý gia tập nửa năm đổi một lần, đến lượt ai thì là người đó. Gần đây chuyện Nam Đại Doanh thiếu lương huyên náo sôi sùng sục, ngay cả Đại Lương bên kia cũng biết một ít đầu mối. Quân đội Đại Lương rục rịch ngóc đầu dậy, nghĩ thừa dịp cơ hội lòng quân Đại Tề tan rã, mở một cuộc tiến công quy mô với Đại Tề.

Mỗi lần đánh nhau Lý gia tập đều là đứng mũi chịu sào, vì vậy không khí quân đội ở nơi này cực kỳ khẩn trương. Nhưng hết lần này tới lần khác vào lúc này, du kích tướng quân đóng tại Lý gia tập lại thay người. Bọn quân sĩ không khỏi cảm thấy kỳ quái, bởi vì lúc trước Trương tướng quân vừa mới được điều tới hai tháng, cách thời gian nửa năm còn xa.

Mọi người sau khi lén lút nghe ngóng, du kích tướng quân mới tới là một tiểu tử tuổi không tới hai mươi, nghe nói bộ dạng còn xinh đẹp hơn cả đại cô nương. Người này tên là Lý Ngọc, ở kinh sư có bối cảnh thâm hậu, lại vô cùng được Âu Dương đại thống lĩnh yêu thích và coi trọng.

Nếu là ái tướng của Âu Dương đại thống lĩnh, tại sao lại bị đày đến tiền tuyến. Chẳng lẽ là tiểu tử này trẻ tuổi, không cẩn thận đắc tội cấp cao của Nam Đại Doanh, cuối cùng bị chèn ép đến nơi này?

Không có giải thích nào hợp lý, mọi người chỉ có thể suy đoán như vậy.

Đêm nay Lý Ngọc mang theo mười mấy thân vệ kiểm tra phòng ngự của Lý gia tập. Hắn một thân nhung trang, khuôn mặt trắng nõn bởi vì phơi nắng lâu ngày trở nên đen hơn, nhưng không thể ảnh hưởng phong thái khiếp người của hắn. Ánh mắt của hắn trầm ngưng, uyên đình nhạc trì*, một năm không thấy, đã sớm cởi bỏ sự ngây ngô, trở thành một gã tướng lãnh ưu tú nơi tiền tuyến.

(*) 渊渟岳峙 [uyên đình nhạc trì]: "uyên đình" là nước sâu, chỉ sự kín đáo, sâu sắc; "nhạc trì" nghĩa là núi cao sừng sững, chỉ sự cao lớn, phi phàm.

Thân binh đội trưởng nói: "Tướng quân! Trong trong ngoài ngoài chúng ta đã kiểm tra một lần rồi, cũng không có gì sơ hở. Hôm nay mới vừa mưa xong, khí trời lạnh, ngài ăn mặc lại ít, hay là rút quân về trướng trước đi."

Lý Ngọc nhìn bầu trời bao la đen kịt, ở ngoài mười dặm chính là một cái trọng trấn của quân địch, mấy ngàn binh lính đóng quân, hắn lớn tiếng phân phó: "Truyền lệnh cho các doanh, hiện giờ địch ta tình thế song phương cực kỳ khẩn trương, hết sức căng thẳng. Kêu các huynh đệ hết sức lên tinh thần, có bất kỳ dị động gì, đều phải lập tức báo cáo đến trướng đại quân!"

Thân binh đội trưởng đáp ứng một tiếng đi xuống truyền lệnh. Lý Ngọc hỏi nhóm thân binh đi theo hắn: "Các ngươi đều mang rượu tới chứ?"

Mọi người ngây ra một lúc: "Tướng quân?" Bọn họ đi theo Lý Ngọc cũng có chút lâu rồi, biết hắn cũng không thích uống rượu.

Lý Ngọc mắng: "Có thì mẹ nó lấy ra, Bổn tướng quân hôm nay cùng các ngươi không say không về, đừng có lề mà lề mề!"

Mọi người rối rít xé túi rượu từ bên hông ra : "Có! Nhưng, không có đồ nhắm!" Khí trời lạnh như thế, bọn họ những lão binh này đều muốn uống một hớp rượu làm ấm thân thể. Cho nên đều có mang theo bên người.

Lý Ngọc nói: "Cái địa phương quỷ quái này, có ngụm rượu uống cũng đã không tệ rồi, làm sao còn có đồ nhắm!" Hắn chỉ một ngón tay về phía trước nói: "Đằng trước không phải là có một cồn đất sao, chúng ta đi đến đó uống đi, nếu địa phương có động tĩnh gì, chúng ta cũng có thể thấy nhất thanh nhị sở."

Mọi người thấy tướng quân hưng trí rất cao, rối rít đến gần, ầm ầm đồng ý, đi theo Lý Ngọc lên cồn đất kia. Mọi người ngồi ngổn ngang, lại có người sớm đem túi rượu đưa cho Lý Ngọc, Lý Ngọc nhận lấy uống một hớp, chỉ cảm thấy nóng rát, cháy đến miệng hắn nói đều đau.

Trong quân lương thực cung ứng cũng khó khăn, có thể có rượu gì ngon. Lý Ngọc đưa tay phẩy phẩy, mắng: "Đây mẹ nó rượu gì vậy, sao lại khó uống như thế." Mọi người ầm ầm cười to.

Có người kêu lên: "Tướng quân, nghe nói ngươi ở kinh thành gia thế hiển hách, chưa từng uống qua loại rượu khó uống như vậy đi?"

Lý Ngọc ha ha cười một tiếng nói: "Lão tử đúng là lần đầu tiên uống loại rượu khó uống như vậy."

"Tướng quân đã có bối cảnh gia thế như vậy, vì sao phải đến nơi đây làm cái chức tướng quân bỏ đi chứ, tùy thời đều có thể mất mạng? Ngốc ở kinh thành hưởng phúc tốt biết bao nhiêu?"

Lý Ngọc nhìn người đặt câu hỏi nọ một cái, thanh âm xa xăm nói: "Lại nói, lão tử đến nơi đây, hoàn toàn chỉ là vì một cô nương."

Mọi người bắt đầu hứng thú: "Một cô nương, vậy hẳn là một cô nương xinh đẹp lại cao quý đi?"

Lý Ngọc nói: "Các ngươi đoán đúng rồi, nàng thật sự là một cô nương xinh đẹp lại cao quý, hơn nữa cực kỳ thông tuệ. Lão tử hạ quyết tâm, vì cưới cô nương này, cho dù đoản mệnh mười năm cũng cam nguyện. Lão tử vứt bỏ cuộc sống kinh thành cẩm y ngọc thực, đến nơi địa phương cứt chim cũng không có này đánh liều, chính là nghĩ một ngày kia lăn lộn ra một cái thành tựu, có thể xứng đôi với thân phận của nàng. . ."

Có người ồn ào nói: "Không ngờ tướng quân vậy mà là một kẻ si tình!"

Một người khác hỏi: "Tướng quân, hiện nữ tử kia như thế nào?"

Lý Ngọc khẽ mỉm cười, trong nụ cười kia mang theo vô tận chua xót: "Nữ nhân kia, hôm nay. . . Cùng người khác thành thân rồi!"

Thật ra bọn binh sĩ đoán cũng không đúng, Lý Ngọc cũng không phải là đắc tội cấp cao của Nam Đại Doanh, cũng không phải là Âu Dương đại thống lĩnh thất sủng. Hắn nhận được bồ câu đưa tin của ca ca Lý Duyên, biết đại hôn của Lục Thanh Lam và Tiêu Thiểu Giác sắp tới. Trong nháy mắt đó, hắn từng có ý nghĩ, lập tức trở về kinh sư, dù cướp cũng phải đoạt lấy tân nương tử.

Nhưng, nhớ tới lần gặp nhau ở thành Thanh Châu kia. Hắn biết mình đã không còn cơ hội, người trong lòng Lục Thanh Lam, không phải là Lý Ngọc hắn, mà là Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác.

Hắn cầm lấy lá thư Lý Duyên gửi cho hắn, trong lòng một mảnh mờ mịt, rất đau, giống như là bị cứng rắn đào xuống một khối, hắn cảm thấy tim của hắn đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi. Cho nên hắn tìm Âu Dương đại thống lĩnh, tự xin đi trấn thủ Lý gia tập. Chỉ có đi tới chỗ nguy hiểm nhất, sinh tử tương bác cùng địch nhân, mới có thể tạm thời quên đi thống khổ mất đi tình cảm chân thành.

Lý Ngọc hung hăng đổ một ngụm rượu, sự nóng rát của rượu hoá lỏng thành một đạo hỏa tuyến, dọc theo yết hầu kéo dài xuống!

Cô nương thân ái của ta, ngươi hiện tại, có đang hạnh phúc nằm ở trong ngực người ngươi yêu hay không? Nếu sự buông tha của ta có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời của ngươi, ta làm như vậy, đại khái cũng là đáng a.

Hắn cứng rắn đem nước mắt sắp chảy ra hốc mắt nén trở về, cũng âm thầm thề ở trong lòng: Từ nay, ta Lý Ngọc chỉ chảy máu không đổ lệ.

Đúng lúc ấy hắn cảm giác được vị trí của gò đất của mình rung động một trận rất nhỏ. "Xảy ra chuyện gì?"

Giờ phút này đã có binh sĩ nhiều kinh nghiệm lăn xuống cồn đất, dán lỗ tai lên trên đất. Lúc đứng dậy, sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt: "Là đội kỵ mã, rất nhiều rất nhiều đội kỵ mã!"

Mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, lúc này một tên thân vệ liền lăn một vòng chạy tới, "Tướng tướng tướng, tướng quân, là Lương quốc, đại quân của Lương quốc tới? Gần một vạn người, đều là kỵ binh!"

Sắc mặt Lý Ngọc trầm ngưng: "Do thám biết được mục đích của bọn họ là nơi nào không?"

"Là kho lương Cao Trấn phía sau của chúng ta!" Muốn chiếm lương kho Cao Trấn, phải qua Lý gia tập.

"Tướng quân, làm sao bây giờ?" Quả bất địch chúng*, quân tình khẩn cấp, mọi người đều nhìn về hướng Lý Ngọc.

(*) 寡不敌众 [Quả bất địch chúng] người ít không đánh lại đông

Lý Ngọc lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hắn đến nơi đây, chính là vì đánh giặc. Hắn chợt rút bảo kiếm ra, "Đốt lửa hiệu, phái thám báo ra, cầu viện về tổng bộ Nam Đại Doanh. Tồn lương của chúng ta vốn không nhiều, lương kho Cao Trấn tuyệt đối không thể bỏ. Là nam nhân, hãy cùng Lý Ngọc ta, cùng nhau tử thủ Lý gia tập, trừ phi binh sĩ Đại Tề chúng ta chết sạch, nếu không tuyệt không để cho bọn Lương cẩu tiến thêm một bước!"


***


Mới ngủ được hai canh giờ, đã nghe thấy có người om sòm ở bên tai của nàng, "Rời giường, nhanh rời giường. Trước giờ thìn phải chạy vào cung bệ kiến phụ hoàng và mẫu hậu."

Lục Thanh Lam nỗ lực mở mắt, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác một thân hỉ phục đỏ thẫm, tinh thần sáng láng đứng ở trước giường. Nàng dụi dụi mắt, vừa tới Khánh vương phủ, còn có chút không thích ứng: "Giờ nào rồi?"

"Đã giờ mẹo canh ba rồi." Lục Thanh Lam toàn thân đau nhức, thật sự không nhớ tới, hôm nay phải gặp chính là hoàng đế, chớ nói nàng chỉ có chút hơi khó chịu, cho dù bệnh cốt rã rời, cũng phải tiến cung.

Nàng lại liếc Tiêu Thiểu Giác một cái, mình biến thành cái bộ dáng này, đều trách hắn tối hôm qua hành hạ lâu như vậy: "Vương gia dậy lúc nào vậy?"

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Nàng cho rằng ta nằm ỳ giống như nàng vậy ư, ta đầu giờ mão đã thức dậy, quyền cũng đã đánh được một bộ."

Thể chất của nam nhân và nữ nhân đúng là không giống nhau, Lục Thanh Lam thầm hô không công bằng.

Thời gian không còn sớm, nàng vội vàng kêu Mặc Cúc và Mặc Hương đi vào hầu hạ nàng rời giường.

Tiêu Thiểu Giác cũng vỗ tay, hơn mười nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, dẫn đầu chính là hai người Thanh Kỳ và Mặc Họa, bọn nha hoàn người người mi thanh mục tú, cầm chậu đồng, khăn lông, bồ kết hầu hạ Tiêu Thiểu Giác rửa mặt, nha hoàn đầu tiên đặt một chậu nước nóng lên một cái ghế, sau đó lui ra, nha hoàn thứ hai sau khi nhúng khăn lông trắng như tuyết vào trong chậu, đưa cho Tiêu Thiểu Giác. Hắn nhận lấy, lau mấy cái ở trên mặt, đưa khăn lông lại cho nha hoàn kia. Sau đó vươn hai cánh tay ra, nha hoàn kế tiếp tiến lên cởi võ phục hắn mặc bên ngoài ra, lại một nha hoàn tiến lên, cầm trong tay một kiện bào phục màu đỏ chót mặc vào cho hắn. . .

Tất cả động tác giống như nước chảy mây trôi, trong quá trình tất cả nha hoàn đều yên lặng như tờ, không phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Lục Thanh Lam thấy vậy trợn mắt há mồm.

Người này cũng quá biết hưởng thụ rồi, so với mình, ngày thường chỉ cần Mặc Cúc đến ba bốn nha đầu hầu hạ, thật là thua xa.

Tiêu Thiểu Giác rất nhanh đã chuẩn bị cho xong. Lục Thanh Lam bên này bởi vì muốn trang điểm theo phẩm vị, động tác chậm hơn không ít. Lục Thanh Lam liền để hắn đi tây thứ gian chờ một lát trước, Tiêu Thiểu Giác lại nói: "Không sao, bổn vương ở chỗ này chờ nàng."

Phượng quan hà bí của thân vương phi cực kỳ phiền phức, Mặc Cúc và Mặc Hương chưa từng mặc cho tiểu thư y phục phiền toái như vậy, lại là ở dưới mí mắt của vương gia, nhịn không được luống cuống tay chân.

May mà chỗ không hiểu có Lục Thanh Lam tự mình chỉ điểm, cuối cùng mặc xong bộ quần áo này. Kiếp trước Lục Thanh Lam sống ở thâm cung, xiêm y phức tạp gì chưa từng mặc qua, ở trong mắt nàng, đây căn bản không coi là gì.

Tiêu Thiểu Giác cười mỉm nhìn xem, tâm tình của hắn tốt, đương nhiên cũng sẽ không đi trách cứ Mặc Cúc và Mặc Hương, ngược lại vẻ khinh thường trong mắt Thanh Kỳ chợt lóe rồi biến mất.

Mặc xong xiêm y, phu thê hai người tới tây thứ gian. Phòng bếp nhỏ bên kia đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn sáng, Tiêu Thiểu Giác nói một câu: "Bày thiện đi."

Hai ma ma dẫn đầu, phía sau đi theo chừng hai mươi nha hoàn bưng đủ loại các hộp thức ăn, đi đến, trên bàn dài, rất nhanh bày đầy đồ ăn, riêng cháo đã có chừng mười loại.

Tiêu Thiểu Giác giải thích: "Không biết nàng thích ăn cái gì, bổn vương sai phòng bếp nhỏ mỗi dạng đều chuẩn bị một ít."

Lục Thanh Lam có chút thẹn thùng: "Những chuyện này, vốn nên là thiếp thân thu xếp mới phải."

Tiêu Thiểu Giác cười cười: "Không sao, cũng chỉ là một câu nói, nàng chỉ cần hầu hạ tốt bổn vương, cái khác đều không sao."

Lục Thanh Lam đương nhiên hiểu được cái hắn gọi là "hầu hạ" là có ý gì, hai gò má không khỏi ửng hồng.

Tiêu Thiểu Giác nói: "Nhanh ăn đi, lát nữa còn phải đi vào cung." Nói xong gắp một cái sủi cảo tôm cho Lục Thanh Lam, "Nàng nếm thử xem, bổn vương cảm thấy ăn rất ngon." Tiêu Thiểu Giác kén ăn, cơ hồ không thể ăn thịt, nhưng hải sản hắn vẫn có thể ăn, cho nên phòng bếp nhỏ làm sủi cảo tôm cho hắn.

Lục Thanh Lam ăn một cái, chỉ cảm thấy miệng đầy tươi ngon, kinh ngạc nói: "Là thủ bút của Nhiễm Ninh?"

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Miệng của nàng còn rất biết ăn, cái này cũng có thể nếm ra, bổn vương thiếu chút nữa đã quên Nhiễm Ninh là nàng đưa cho bổn vương."

Lục Thanh Lam cười cười, nàng với đồ ăn quả thật rất chú ý.

Tiêu Thiểu Giác nói: "Nàng mặc thành như vậy ăn, nàng cảm thấy không được thoải mái đi?"

Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái: "Chàng là lo lắng hoàng hậu lưu thiện, ta không ứng phó được trong cung ư?"

Tiêu Thiểu Giác gật đầu, nói chuyện cùng người thông minh đúng là bớt việc. "Bữa cơm này coi như luyện tập. Có quy củ gì không đúng, ta cũng có thể chỉ ra cho nàng."

Lục Thanh Lam xẹp miệng, quy củ trong cung nàng chìm nổi mười mấy năm, bảo đảm còn biết rõ hơn hắn. Quả nhiên ăn bữa cơm này, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy nàng nghi thái đoan phương, khí chất thanh tao lịch sự, không chỉ ra được nửa điểm sai lầm.

Hắn càng cao hứng, chỉ cảm thấy vị tức phụ này không chọn sai.

Một bữa cơm, hai người cười cười nói nói, thời gian rất nhanh đã trôi qua. Thanh Kỳ và Mặc Họa ở một bên hầu hạ thấy vậy ánh mắt lại đều thẳng. Tiêu Thiểu Giác tính tình lãnh đạm, ngày thường ăn cơm chung quanh đều là yên lặng như tờ, người hầu hạ ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một ngụm. Có thể thấy được hắn đối đãi với Lục Thanh Lam thật sự là rất không tầm thường.

Hai người mới vừa thả bát đũa xuống, Vệ Bân liền tiến lên nhắc nhở: "Vương gia, vương phi, thời điểm không còn sớm, Hác tổng quản đã chuẩn bị xong xe ngựa ở đằng trước, chúng ta nhanh lên đường đi thôi."

Tiêu Thiểu Giác gật đầu, đi tới lôi kéo Lục Thanh Lam đứng dậy, hai người cùng nhau đi về phía nhị môn.

Mặc Cúc, Mặc Hương, Thanh Kỳ, Mặc Họa do dự một chút, toàn bộ đều đi theo. Tiêu Thiểu Giác cũng không thèm để ý, Lục Thanh Lam lại sớm biết giữa mấy nha hoàn này cũng không hài hòa, suy nghĩ một chút nói: "Mặc Cúc, Mặc Hương, hai người các ngươi lưu lại, Thanh Kỳ và Mặc Họa đi theo bổn vương phi tiến cung."

Mặc Hương có chút ủy khuất, chẳng qua lời nói của Lục Thanh Lam nàng không dám phản bác, cùng Mặc Cúc đáp ứng lui xuống. Thanh Kỳ và Mặc Họa thì đi theo tiến lên.

Cửa nhị môn đỗ một chiếc xe ngựa chu luân hoa cái*, còn có một mã đồng rất tuấn tú nắm một con bạch mã thần tuấn, vừa nhìn bộ dạng đỏm dáng kia, đã biết ngày thường là ngựa cưỡi của Tiêu Thiểu Giác.

(*)朱轮华盖: xe ngựa có bánh xe màu đỏ và màn hoa che phía trên.

Lúc Tiêu Thiểu Giác đến gần, con ngựa kia kêu hai tiếng, dùng vó trước bới bới đất. Tiêu Thiểu Giác tiến lên, sờ sờ đầu ngựa, cười nói: "Hôm nay không cưỡi ngươi."

"Ôi chao!" Vệ Bân có chút kỳ quái. Tiêu Thiểu Giác ngại trong xe gò bó, chưa từng có thói quen ngồi xe.

Tiêu Thiểu Giác nói: "Dắt nó trở về đi, hôm nay bổn vương muốn bồi vương phi cùng ngồi xe."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp