Mặc Cúc, Mặc Hương, Thanh Kỳ, Mặc Họa bốn người ở bên ngoài trực đêm, bên trong vẫn im ắng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của Tiêu Thiểu Giác, các nàng liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều cảm giác không giải thích được.

Tiêu Thiểu Giác ôm lấy nàng tóc còn ẩm ướt, cười nói: "Nàng đây là muốn vi phu dùng sức mạnh sao?"

Lục Thanh Lam cố ý nói năng thô lỗ: "Đúng thì thế nào, ai kêu chàng bộ dạng đẹp như thế!"

"Ôi chao, ta sao lại nhớ được người nào đó từng nói với ta, thân thể của con người cũng chỉ là một khối bao da thối, bộ dạng đẹp mắt lại không thể làm cơm ăn." Tiêu Thiểu Giác hài hước nói.

"Ta đã nói những lời này sao?"

"Không nói sao?"

Lục Thanh Lam cực kỳ bá đạo nói: "Dù sao ta mặc kệ, hôm nay ta đã chấm chàng."

Nàng nói khí phách đủ mười phần chưa từng có từ trước đến nay, nhưng tay lại run rẩy, tháo khuy áo trên y phục của Tiêu Thiểu Giác hồi lâu cũng không tháo được, Tiêu Thiểu Giác thấy vậy buồn cười, "Nương tử, có muốn vi phu giúp nàng một chút không ?"

Không đợi Lục Thanh Lam đáp lại, nam nhân thoáng cái đã kéo xiêm y trên người của nàng, động tác gọn gàng linh hoạt. Cảnh xuân nhất thời hiện ra, Lục Thanh Lam không nhịn được kinh hô một tiếng, không đợi nàng kịp phản ứng, nam nhân đã tung mình áp nàng dưới thân, "Xin lỗi, bổn vương. . . Không có thói quen bị động tiếp nhận!"

Không đợi Lục Thanh Lam phát ra thanh âm kháng nghị, nam người đã nhanh như thiểm điện mà lột xiêm y phía dưới của nàng. Một thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mặt Tiêu Thiểu Giác, mặc dù chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng cũng đã thành thục bảy phần, chỗ nên cao thì cao, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, cho dù là người vốn khó chiều trứ danh như Tiêu Thiểu Giác cũng tìm không ra nửa chút tỳ vết nào. Da thịt trắng như sứ ở dưới ánh nến nhu hòa, chiếu đến hai mắt hắn hoa đi, máu chảy ngược.

Hắn không khỏi cảm thán, đây thật sự là ân huệ tốt nhất trời cao ban cho hắn.

Hắn lấy tốc độ nhanh nhất cởi y phục trên người hắn xuống, giống như nàng.

Lục Thanh Lam cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng thân thể trần truồng của hắn, vóc người Tiêu Thiểu Giác kiện mỹ cân xứng, vốn liếng của nam nhân vốn cũng cực kỳ hùng hậu, Lục Thanh Lam chỉ nhìn thoáng qua, liền ngượng ngùng không thôi nhắm hai mắt lại.

Thân thể hai người đều chưa tiếp xúc đâu, hắn đã hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rồi.

Tiêu Thiểu Giác hô hấp ồ ồ, cúi người áp xuống, "Hôm nay để cho ta chủ động, lần sau lại đổi cho ngươi. . ."

Lục Thanh Lam mặt đỏ như máu, căn bản là không nghe thấy hắn nói cái gì. Nàng dùng sức đẩy lồng ngực bền chắc cường tráng của Tiêu Thiểu Giác, "Còn chưa thổi nến đâu!"

Nam người đã đợi không kịp, "Cứ để như vậy đi, có chút ánh sáng mới thấy rõ!"

"Không được! Ngươi nhanh đi!" Lục Thanh Lam lại chịu không nổi cái này.

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng hoàn toàn không phối hợp với mình, đành phải xuống giường thổi tắt tất cả ánh đèn bên trong phòng, lúc này mới lên giường, may mà trong phòng còn có chút hơi sáng, ngũ giác Tiêu Thiểu Giác bén nhạy, có thể miễn cưỡng thấy được.

"Cái này cũng có thể đi?" Nam nhân oán trách một câu.

Lục Thanh Lam lúc này mới hài lòng ôm chặt cổ của hắn, hôn ở trên ngực của hắn một cái, "Ngươi nhẹ chút, ta sợ đau!" Nàng biểu hiện vô cùng khẩn trương.

Tiêu Thiểu Giác thật ra thì cũng có chút khẩn trương, hắn năm nay mười tám tuổi, nam tử trong hoàng thất đến cái tuổi này của hắn, cho dù không có chính phi, thị thiếp hầu hạ bên cạnh cũng không thiếu, giống như hắn như vậy tuyệt đối coi như là có một không hai. Sở dĩ như vậy, một là bởi vì hắn là người khó chiều hà khắc, nữ tử bình thường căn bản là không có cách nào khác vào pháp nhãn hắn, một nguyên nhân khác chính là những năm gần đây, toàn bộ tâm thần của hắn tất cả đều đặt ở trên người Lục Thanh Lam, không có công phu để ý tới nữ tử bình thường.

Chẳng qua có lợi tất có hại.

"Ai u! Đau!" Lục Thanh Lam hít vào một hơi: "Ngươi. . . Làm sai chỗ rồi!" Nàng quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, nguyên lai nghe nói Tiêu Thiểu Giác còn là một chim non nàng còn có chút không tin, dù sao hắn đều đã là đại nam nhân mười tám tuổi, chính là hắn không chủ động đi muốn nữ nhân, Trinh phi cũng nên an bài nữ nhân cho hắn.

Nhưng khi nhìn biểu diện tối nay của hắn, bộ dạng gấp gáp như khỉ, lại luôn tìm không đúng chỗ, cũng biết hắn thật sự là lần đầu tiên. "Ngươi từ từ sẽ được, đừng có gấp!"

Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác đỏ như máu, so sánh với Lục Thanh Lam còn hồng nhiều hơn. Hắn cảm giác thật sự quá mất mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Lúc trước hắn cũng sợ lúc động phòng bêu xấu, cho nên tìm một vị bách hộ Cẩm Y Vệ tới, uyển chuyển tiến hành học hỏi kinh nghiệm.

Vị bách hộ kia tuổi gần mười bảy, còn nhỏ hơn hắn một tuổi, trong nhà đã có một vợ một thiếp. Tiêu Thiểu Giác rất rõ ràng nhớ được cái loại ánh mắt rung động và khó có thể tin lúc hắn nghe thấy vấn đề này của mình, "Vương gia, ngươi không phải chứ?"

Tiêu Thiểu Giác ở trong suy nghĩ của tất cả Cẩm Y Vệ giống như sự tồn tại của thần, tên bách hộ này thật sự không cách nào tưởng tượng, Đại thống lĩnh luôn luôn sát phạt quả quyết thế nhưng còn là một xử nam.

Tiêu Thiểu Giác vỗ một cái trên ót của hắn, "Không phải là ta, không nên suy nghĩ bậy bạ, hỏi ngươi cái gì liền nói cái đó." Con mẹ nó, quả thật có chút mất mặt, muốn nhanh viên phòng cùng tức phụ, vứt bỏ danh hiệu mất mặt này mới được.

Bách hộ vội vàng đứng nghiêm, nghĩ thầm không phải là ngươi còn có thể là ai? Chuyện như vậy cũng không có đạo lý sai người đi hỏi. Lại không dám nói ra, liền giải thích hồi lâu cho Tiêu Thiểu Giác, "Thật ra thì rất đơn giản vương gia, đến lúc đó ngươi chỉ cần. . . Sau đó. . . Là nam nhân liền có thể làm được, ngài đừng lo lắng!"

Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy chuyện này hẳn là rất đơn giản, dựa vào sự thông minh và ngộ tính của mình, đến lúc đó cho dù là không hiểu cái gì, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lúc này mới hết sức hài lòng gật đầu, "Rất tốt, ngươi lần này giúp bổn vương đại ân, xứng đáng có phần thưởng." Sau đó hắn phản ứng: "Tiểu tử thối, không phải là theo như ngươi nói không phải là ta hỏi đấy sao?"

Hắn tràn đầy tự tin, ai biết lý luận và thực tế dù sao vẫn có chênh lệch, tên bách hộ kia là một tên thô kệch, hình dung hồi lâu cũng không nói đến điểm mấu chốt, cộng thêm lại tắt đèn, trong phòng đen thui, Tiêu Thiểu Giác liên tiếp hai lần đều làm sai chỗ, chẳng những đâm đau Lục Thanh Lam, chính hắn lại càng vô cùng đau đớn.

Đau một chút ngược lại không sao cả, mấu chốt là hắn gánh không nổi người này. Tiếp xúc lâu như vậy, hắn biết rõ Lục Thanh Lam là một người cực kỳ ranh mãnh, chuyện tối hôm nay mất mặt như vậy, nàng nhất định sẽ nhớ cả đời, chê cười mình cả đời.

Tiêu Thiểu Giác cắn răng, lão tử không tin cái tà này, người người đều có thể làm chẳng lẽ lão tử không làm được? Hắn nín một cỗ sức lực, hồi tưởng đến kinh nghiệm tên bách hộ truyền thụ cho hắn, "Điều chỉnh tốt góc độ. . ." Cùng chút ít xuân cung họa có chút không thích hợp hắn xem qua, sau đó cong thắt lưng chợt mạnh một cái, Lục Thanh Lam nhất thời đau hừ một tiếng: "Đau ! Ngươi chậm a!"

Lần này rốt cuộc tìm đúng chỗ rồi.

Lục Thanh Lam cảm giác mình giống như là bị xé nứt ra, kiếp trước nàng gả cho Tiêu Thiểu Huyền, lần đầu tiên cũng là đau đớn như vậy. Người giống nhau gạo dưỡng trăm, lần đầu tiên của nữ nhân, cảm thụ cũng không giống nhau, dù sao cảm giác của Lục Thanh Lam là không có chút khoái cảm nào, chỉ có đau đớn vô tận. Hồi ức không tốt kiếp trước trong khoảnh khắc xông lên đầu, trong nháy mắt này, Lục Thanh Lam đau đến sắp khóc lên rồi, cơ hồ muốn lập tức dừng lại.

Nàng đau đớn, lập tức phản hồi lại cho Tiêu Thiểu Giác không kém chút nào. Nam nhân mới vừa đắm chìm ở trong vui sướng hoàn thành một biến chuyển khổng lồ từ nam hài đến nam nhân này, đã bị một loại gậy vào đánh đầu, cảm thấy nơi nào đó giống như muốn chặt đứt, "Tê" một tiếng xuất ra một ngụm thở dài.

Hôm nay chỗ ngoài dự tính nhiều lắm, thật không nghĩ tới nữ nhân lần đầu tiên có thể đau như vậy.

Hắn cho dù hùng vũ đi nữa, cũng chịu không được đả kích như vậy, nơi nào đó lập tức liền rụt trở về.

Mẹ kiếp, ai nói loại chuyện giữa nam nữ đó rất vui sướng, xem lão tử có đánh chết hắn không!

Tiêu Thiểu Giác cực kỳ mất mặt xoay người lại, đưa lưng về phía Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam mới vừa rồi đau đến rơi nước mắt, hậu tri hậu giác phát hiện Tiêu Thiểu Giác thế nhưng ngưng hết thảy hành động, an an tĩnh tĩnh nằm ở nơi đó. Nam nhân lúc này không phải hẳn là nên tiếp tục mới đúng hả?

Nàng nhớ lại tình hình mới vừa rồi một chút, chẳng lẽ. . . Cửu hoàng tử điện hạ thế nhưng thân có bệnh nào đó không tiện nói ra? Nàng lại nghĩ tới kiếp trước Tiêu Thiểu Giác cưới Thanh Huệ quận chúa, lại cùng nàng bằng mặt không bằng lòng, ở riêng hai nơi. Đời này, hắn cũng vẫn không có thông phòng thị thiếp, hết thảy thoáng cái đều đã có giải thích.

Trong nháy mắt đó, nói không mất mát là giả. Song mất mát cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nàng nhớ tới Tiêu Thiểu Giác đối tốt với nàng, cảm thấy hai người tương thân tương ái, cho dù không có phương diện kia, thật ra cũng không có chuyện gì lớn.

Nghĩ tới đây, tâm tình của nàng liền bình ổn xuống. Nàng suy đoán, theo tính tình cao ngạo tự đại kia của Tiêu Thiểu Giác, lần này sợ là đả kích không nhỏ đối với hắn.

Nàng từ phía sau ôm lấy hắn, thân thể ấm áp dán thật chặt phía sau lưng của hắn, hai tay từ từ vẽ vài vòng ở trên ngực của hắn, an ủi: "Vương gia, không sao!"

Tiêu Thiểu Giác ban đầu không nghe hiểu nàng nói, phản ứng một chút mới hiểu rõ.

Ta chết tiệt*, nàng ấy đây là đang nói ta phương diện nào đó không được sao?

(*)屮艸芔茻: các từ trong cụm "屮艸芔茻" đều dùng để chỉ từ "thảo" (nghĩa là cỏ) nhưng thảo có pinyin là "cǎo", trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc đồng nghĩa với fuck. Suy ra có thể hiểu "我屮艸芔茻" dùng để chửi bậy, nghĩa như "tôi fuck".

Nội tâm của Tiêu Thiểu Giác cơ hồ hỏng mất. Nếu như nói mới vừa rồi, hắn nghĩ tìm một cái lỗ để chui vào, hiện tại hắn lại muốn dứt khoát hóa thành không khí, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thật đặc biệt quá mất mặt.

"Không phải là như nàng nghĩ!" Tiêu Thiểu Giác cảm giác mình phải nói chuyện. Nếu không lời của nàng còn không biết muốn chạy đi nơi nào.

Lục Thanh Lam ho khan một tiếng, dùng giọng nói vô cùng uyển chuyển nói: "Nếu không, chờ mấy ngày nữa, ta mời Cù thái y tới xem cho ngươi một cái? Có một số việc, nên đối mặt cũng nên đối mặt." Nàng lẩm bẩm : "Loại bệnh này cũng không phải là không thể trị!"

Tiêu Thiểu Giác giận đến sắp bật cười, dứt khoát nương theo lời của nàng nói: "Nếu là trị không hết thì sao? Nàng có phải hay không muốn cùng cách với bổn vương?"

Nàng còn thật sự không có ý nghĩ kia. "Cho dù trị không hết, ta cũng sẽ không bỏ lại vương gia một mình mặc kệ, loại chuyện đó, nếu không phải vì sinh con, ai nguyện ý làm đâu chứ?" Nàng ngược lại là không nói dối, kiếp trước nàng chán ghét Tiêu Thiểu Huyền, mỗi lần thị tẩm, cảm nhận của nàng cũng không phải là vui vẻ, mà là tràn đầy khuất nhục, cho nên đối với loại chuyện đó nàng cũng không mong đợi gì. "Chàng có nhiều huynh đệ như vậy, đến lúc đó ta không sinh được, nhận nuôi một đứa bé thừa kế y bát của chàng là được, ta sẽ đối đãi với hắn giống như thân nhi tử, nuôi dưỡng hắn lớn lên thật tốt."

Tiêu Thiểu Giác xoay người lại: "Nàng nghĩ ngược lại chu đáo a." Nàng không có ghét bỏ hắn phương diện này không được, ngay cả đường lui đều thay hắn nghĩ kỹ, hắn thật là có chút cảm động. Cảm thấy tiểu nha đầu này không phải là một kẻ vong ân phụ nghĩa.

"Ta cảm thấy, hài tử nha, vẫn là chúng ta tự mình sinh tương đối tốt!" Hắn bỗng nhiên đè nàng xuống phía dưới lần nữa, Lục Thanh Lam ngạc nhiên phát hiện, hắn lại trở nên sinh long hoạt hổ.

Mới vừa rồi thật sự là hắn rụt lại, nhưng đây không phải là bệnh, cũng không phải là hắn không được, mà là cảm giác kia quá đau.

Cảnh ngộ như vậy để lại cho hắn một ít bóng ma trong lòng, hắn với chuyện như vậy ít nhiều cũng có một chút bài xích, chẳng qua Lục Thanh Lam ôn nhu an ủi như vậy, lại khơi dậy lòng háo thắng của hắn, hắn nhất định phải làm cho nàng xem xem, hắn cũng không phải là không được. Mới vừa rồi thân thể của nàng dán chặt lấy phía sau lưng của hắn, chính nàng cũng không có bao nhiêu cảm giác, lại lần nữa khơi dậy ngọn lửa trong lòng hắn.

Không đợi Lục Thanh Lam kịp phản ứng, hắn đã cưỡi xe nhẹ đi đường quen tiến vào. Nàng hừ một tiếng, "Đau!" Mới vừa rồi thoáng cái kia mặc dù giúp nàng hoàn thành biến chuyển từ cô bé đến nữ nhân, nhưng của hắn có chút quá lớn, nhất thời nửa khắc nàng căn bản không cách nào thích ứng.

Mồ hôi trên trán Lục Thanh Lam chảy xuống.

Tiêu Thiểu Giác thở hổn hển hôn nàng: "Ta cũng đau!" Loại trình độ này so sánh với mới vừa rồi khá hơn nhiều, hắn vẫn có thể dễ dàng chấp nhận, không đến nỗi khiến cho hắn mất mặt xấu hổ lần nữa.

"Vì sinh con, ngươi nhịn một chút." Hắn dùng những lời như vậy an ủi nàng.

Tiêu Thiểu Giác kiên trì ra sức cày cấy. Ban đầu, không giải thích được tư vị trong đó, đúng là không thể nói là có bao nhiêu khoan khoái, trong lòng hắn còn có chút kỳ quái, chuyện như vậy có ý nghĩa gì, các nam nhân sao lại làm không biết mệt.

Nhưng là thời gian dần qua, hắn cảm thấy diệu dụng trong đó, Lục Thanh Lam dần dần thích ứng, cảm giác đau đớn từng chút biến mất, cái loại cảm giác kỳ diệu này cũng xuất hiện theo.

Động tác của hắn cũng từ chậm chuyển nhanh càng ngày càng xu thế kịch liệt. Thân thể Lục Thanh Lam khẽ run, trong miệng không nhịn được tràn ra kiều ngâm rất nhỏ.

Một loại cảm giác tê tê dại dại mất hồn thực cốt, quanh co bò đầy toàn thân nam nhân. Ban đầu hắn còn có thể phân biệt ra được đâu là cảm giác của mình, không phải cảm giác nữ nhân bên dưới mang lại cho hắn. Sau lại hai loại sảng khoái hợp làm một, khiến cho hắn sung sướng giống như lên trời.

Thì ra loại sảng khoái này cũng là có thể tích lũy chồng lên nhau đấy! Có lẽ trên cái thế giới này, chỉ có hắn mới có thể cảm nhận được loại cảm giác như vậy, đó là mỹ diệu cực hạn tâm linh tương thông.

Bên ngoài bốn nha hoàn đều chú ý nghe thanh âm bên trong, ban đầu còn tốt, về sau quả thực làm cho các nàng mặt đỏ tim đập, cơ hồ che lỗ tai.

Cho đến nửa canh giờ sau. Bên trong phòng rốt cuộc khôi phục an tĩnh.

Lục Thanh Lam mới biết được mới vừa rồi mình là trách lầm Tiêu Thiểu Giác. Người nào bệnh mà có thể kiên trì lâu như vậy, hành hạ mình được chết đi sống lại hay sao?

Thử nghĩ thật là có loại kỳ quái khó có thể nói nên lời.

Tiêu Thiểu Giác mồ hôi đầm đìa, hãnh diện, lúc này mới lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận được làm nam nhân thật tốt. Hắn phân phó bên ngoài chuẩn bị nước nóng. Lục Thanh Lam mệt mỏi gần chết, mạnh đánh tỉnh tinh thần nói: "Gọi Mặc Cúc và Mặc Hương đi vào." Nàng cũng không muốn để hai nha hoàn của Tiêu Thiểu Giác nhìn thấy bộ dáng của nàng.

Nam nhân sau khi thoả mãn, là dễ nói chuyện nhất, Tiêu Thiểu Giác liền choàng một bộ y phục, ôm ngang Lục Thanh Lam, đi tịnh phòng. Trong tịnh phòng đặt một cái thùng gỗ lớn, bên trong trang bị đầy đủ nước nóng, hắn cẩn thận để nàng vào trong thùng gỗ, hai nha hoàn liền đỏ mặt tiến lên thanh tẩy thân thể cho nàng.

Tiêu Thiểu Giác đứng ở một bên, vừa lúc đứng ở một bên thưởng thức cảnh xuân lộ ra. Nhìn một hồi, thân thể mới vừa buông thả lại tiếp tục có phản ứng.

Tiêu Thiểu Giác khụ một tiếng: "Các ngươi đi ra ngoài trước, để bổn vương tự mình hầu hạ vương phi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play