Thời gian phu thê bọn họ rời đi không lâu, các quý phụ vẫn còn ở trong tân phòng. Thanh Hà quận chúa tiến lên đỡ nàng, cười nói: "Tân nương tử trở lại rồi ư?"
Thanh Hà quận chúa thường mang Phòng Phương đến Trường Hưng hầu phủ đi tìm Vinh ca nhi chơi đùa, cho nên quen biết Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam khách khí nói một câu: "Đa tạ quận chúa."
Thanh Hà thân mật nháy mắt với nàng mấy cái: "Về sau cần phải đổi xưng hô rồi, phải gọi ta hoàng tỷ."
Lục Thanh Lam biết lắng nghe, lập tức đổi giọng gọi một tiếng "Hoàng tỷ", Thanh Hà là một người tính tình lanh lẹ, hết sức cao hứng. Lục Thanh Lam ngồi lại xuống giường, đã có người không nhịn được hỏi chuyện thánh chỉ.
Lục Thanh Lam chỉ hời hợt nói: "Thánh thượng thiên ân, sắc phong thần nữ làm thân vương phi." Cũng không nói chuyện Tiêu Thiểu Giác được bổng lộc song thân vương và chuyện hoàng đế trực tiếp ban thưởng cho mình kim bảo. Súng bắn chim đầu đàn, nhất là trong hoàng thất, quá mức nổi bật cũng không phải là chuyện gì tốt.
Cho dù là như thế, cũng có người trong lòng không thoải mái. Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền hiện tại còn là một quận vương, Quách Đoan Tú cũng chỉ là quận vương phi. Năm đó cái quận vương phi này của nàng vẫn là sau khi gả cho Tứ hoàng tử, qua hơn nửa năm hoàng đế mới nhớ tới sắc phong cho nàng, so với đãi ngộ của Lục Thanh Lam quả thực một cái trên trời một cái dưới đất. Đừng nhìn nàng là tứ tẩu của Lục Thanh Lam, nhưng các nàng một người là thân vương phi, một người là quận vương phi, so thân phận, Quách Đoan Tú kém Lục Thanh Lam một mảng lớn. Nàng vốn không phải là người có lòng dạ, biểu hiện trên mặt liền không được tự nhiên.
Tại đây ghen tỵ với Lục Thanh Lam cũng không dừng lại một mình Quách Đoan Tú, nhưng những quý phụ nhân này có thể trộn lẫn đến trình độ này, người nào cũng đều có lòng dạ cực sâu, ngoài mặt mọi người vẫn là hoà hợp êm thấm, rối rít chúc mừng Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam cũng đã xốc lại tinh thần, ứng phó từng người. Mọi người thấy nàng mới phong siêu phẩm cáo mệnh, có thể nói một bước lên trời, lại biểu hiện được bình tĩnh tự nhiên, không chút kiêu căng, đáp lại lời nói của các vị quý phụ nhân, cũng là giọt nước không lọt, chu đáo, khiến cho tất cả mọi người tìm không ra nửa điểm tật xấu.
Mọi người vốn là cảm thấy nàng là chỉ dựa vào xinh đẹp để vào pháp nhãn của Tiêu Thiểu Giác, thành Khánh vương phi, lúc này vừa nhìn thấy, tất cả đều không khỏi sửa lại cách nhìn, đánh giá cao Lục Thanh Lam.
Lại nói mấy câu nhàn thoại, Hàn Ký Nhu giải vây cho nàng, "Các vị các vị, tân nương tử bận rộn cả ngày, chúng ta cũng đừng ở chỗ này làm loạn thêm cho nàng, bữa tiệc đằng trước đã sớm chuẩn bị xong cho chúng ta, Lão Cửu hôm nay cao hứng như thế, chúng ta cũng nên đi kính Lão Cửu một chén rượu nhạt."
Mọi người cười hi hi ha ha, tất cả đều đứng dậy rời đi, Hàn Ký Nhu lại đi trễ nhất, nàng nói với Lục Thanh Lam: "Cửu đệ muội, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà. Lão Cửu cùng vương gia nhà chúng ta quan hệ tốt nhất, có chuyện gì không rõ, ngươi chỉ cần tới tìm ta."
Nàng cũng là tướng môn chi nữ, biểu hiện lanh lẹ giống như Thanh Hà quận chúa, nhưng Lục Thanh Lam từ chỗ Đại tỷ tỷ đã biết chút chuyện của nàng, cũng không dám ngu ngốc tin nàng. Chẳng qua nàng vẫn là đem tất cả phòng bị đối với Hoàng trưởng tử phi đều đặt ở trong bụng, trên mặt cũng không hiển lộ chút nào, cảm kích nói: "Đại tẩu, ta mới vừa gả vào vương phủ, hai mắt còn đen, ngày sau không thể không thỉnh giáo ngài nhiều thêm."
Hàn Ký Nhu lúc này mới hài lòng rời đi.
Đợi tất cả mọi người đi, Lục Thanh Lam mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, đừng thấy nàng mới vừa rồi ứng đối các vị phu nhân thành thạo, nhưng thật ra rất phí tâm tư, rất mệt.
Nàng hoàn toàn buông lỏng xuống, gọi nha hoàn tới giúp nàng cởi một thân giá y này xuống, thân y phục này đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng cũng nặng cực kỳ, nhất là châu quan trên đầu, ép tới đầu nàng đều sắp nâng không nổi.
Tiến vào không phải là Mặc Cúc và Mặc Hương, mà là hai nha hoàn mới vừa rồi cùng tới tiếp chỉ.
Hai người này đừng thấy là nha hoàn, nhưng bàn về diện mạo đều xứng với "Quốc sắc thiên hương", một người mắt hạnh má đào, thân thể cao gầy, nhìn qua có vài phần trong trẻo lạnh lùng. Một người vóc dáng thấp một chút, mặt hơi tròn, chẳng qua vóc người linh lung hấp dẫn, mắt dịu dàng tựa như thu thủy.
Tiêu Thiểu Giác là người vô cùng khó chiều, người hầu hạ bên cạnh, mặc kệ nam của hay là nữ, mỗi người đều cảnh đẹp ý vui. Lục Thanh Lam nhìn thấy các nàng không để nhớ tới Đại Vân.
Hai nha hoàn đi lên trước cùng kêu lên: "Nô tỳ hầu hạ vương phi thay quần áo."
Lục Thanh Lam gật đầu, hai nha hoàn hầu hạ Lục Thanh Lam cởi bỏ giá y, đổi một kiện thường phục màu đỏ, lại gỡ búi tóc, gỡ đồ trang sức của nàng xuống, đơn giản búi một cái toản (búi tóc của phụ nữ), nhẹ chân nhẹ tay, động tác nhanh chóng, vừa nhìn liền biết trình độ nghiệp vụ rất cao.
Người Tiêu Thiểu Giác dạy dỗ, đương nhiên không thể kém được.
Lục Thanh Lam đầu tiên là hỏi một câu: "Hai nha hoàn ta mang đến đi đâu rồi?"
Nha hoàn thấp nói: "Các nàng đi tìm đồ ăn cho vương phi."
Tâm tư Lục Thanh Lam hơi động một chút, cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không nói thêm gì. Ngược lại cực kỳ thân thiết hiền hòa bắt chuyện cùng hai nha hoàn: "Hai người các ngươi tên gì? Trước đây vẫn luôn hầu hạ bên cạnh vương gia sao?"
Nha hoàn cao nói: "Ta gọi là Thanh Kỳ." Chẳng những bộ dạng trong trẻo lạnh lùng, thanh âm cũng có vài phần thanh lãnh.
Lục Thanh Lam thấy nàng mơ hồ có vài phần kháng cự và bất mãn với chính nữ chủ nhân nàng, trong lòng sơ lược đoán được không ít.
Nha hoàn thấp nói: "Ta gọi là Mặc Họa. Chúng ta lúc trước quả thực là vẫn luôn hầu hạ bên cạnh vương gia." Nàng tính tình rất hoạt bát, cũng tràn ngập tò mò về Lục Thanh Lam, không nhịn được nói: "Vương phi, ngươi bộ dạng thật là xinh đẹp."
Lục Thanh Lam cười cười, trong lòng đã có tính toán với hai nha hoàn này.
Mặc Họa nói: "Vương phi, ngươi cả ngày chưa ăn cái gì, nhất định đói bụng, ta đi xem xem hai vị tỷ tỷ sao còn chưa về tới?"
Đang nói, Mặc Cúc và Mặc Hương đã trở lại. Nhìn thấy Lục Thanh Lam đã đổi lại xiêm y, trong lòng hai người đều có vài phần tự trách, kêu lên: "Cô nương. . ."
Mặc Họa vỗ tay một cái, nũng nịu cười nhắc nhở: "Hai vị tỷ tỷ, hiện tại nên gọi vương phi rồi."
Mặc Cúc vội vàng sửa lời nói: "Vương phi, chúng ta về trễ."
Trong tay Mặc Hương bưng một cái khay, phía trên đặt chút thức ăn khai vị, còn có một chén cháo yến mạch củ từ. "Vương phi, ngài nhất định đói bụng, mau ăn chút đi."
Lục Thanh Lam chú ý tới nàng hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Kỳ một cái, liền biết trong này có chuyện, nhưng nàng lại bất động thanh sắc. Thật sự là nàng có chút đói bụng, nhưng thời điểm hiện tại không còn sớm, không thích hợp ăn nhiều, nàng vốn không muốn ăn nhiều, nhưng nghĩ đến Tiêu Thiểu Giác nín nhịn nhiều năm như vậy, tối hôm nay sợ là sẽ có một trận chiến đấu bền bỉ phải đánh, liền ăn hết một chén cháo, lại ăn một chút thức ăn.
Mặc Hương đang muốn thu thập, Mặc Họa đã động thủ trước, "Để nô tỳ đi, hai vị tỷ tỷ mới đến, cũng chưa quen thuộc với địa hình trong phủ."
Lục Thanh Lam âm thầm gật đầu, Mặc Họa này ngược lại là người biết thức thời, chẳng qua hiện tại kết luận còn có chút hơi sớm, còn phải xem thêm một chút mới được.
Đợi thu thập xong, Lục Thanh Lam đuổi bọn nha hoàn đi ra ngoài. Mình thì nằm nghiêng trên giường lớn trong tân phòng, tùy tiện cầm một quyển sách xem, xem hồi lâu, lại một chữ cũng không xem vào.
Trong lòng nàng có chút phiền não, Tiêu Thiểu Giác không phải nói lập tức sẽ trở lại ư, tại sao lâu như thế còn không có động tĩnh. Đang suy nghĩ, bên ngoài có người hô: "Vương gia trở lại."
Tinh thần Lục Thanh Lam chấn động, mới vừa tung mình ngồi dậy, Tiêu Thiểu Giác liền như một trận gió cuốn đi vào. Lục Thanh Lam thấy Thanh Kỳ và Mặc Họa đi theo đi vào, Tiêu Thiểu Giác khoát tay, lại đuổi các nàng ra.
Lục Thanh Lam vừa kêu một tiếng: "Vương gia!" Hắn đã bước nhanh đi tới, đại mã kim đao ngồi xuống bên giường, một tay kéo nàng vào trong ngực ôm thật chặt, miệng liền hôn lên.
Có trời mới biết hắn mới vừa rồi trên tiệc rượu, cơ hồ không cách nào suy tư cái gì khác, tất cả ý niệm trong đầu đều chỉ còn lại chuyện trở lại làm chuyện này cùng Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam vội vươn tay che cái miệng của hắn: "Vương gia, ngài có phải uống rượu say không."
Tiêu Thiểu Giác hắng giọng cười to nói: "Đám nhóc này muốn chuốc say ta, không có cửa đâu! Ta sai Vệ Bân đổi toàn bộ rượu thành nước, uống gục tất cả bọn họ."
Lục Thanh Lam khen một chút: "Vương gia thật thông minh." Khó trách mùi rượu trên người hắn rất nhẹ, cũng không khó ngửi chút nào. "Ta còn đặc biệt gọi người chuẩn bị canh giải rượu cho vương gia đây."
Trong mắt Tiêu Thiểu Giác lóe tia sáng: "Không cần thứ canh giải rượu bỏ đi đó, nàng chính là canh giải rượu tốt nhất của bổn vương. Bổn vương đợi ngày này đợi quá lâu rồi." Nói xong liền đi cởi xiêm y của Lục Thanh Lam.
Mặt Lục Thanh Lam hơi đỏ lên: "Sao chàng gấp gáp như vậy? Ta còn chưa tắm đâu?"
Tay Tiêu Thiểu Giác dừng lại, "Lâu như vậy, nàng đều làm cái gì thế? Nên phạt!" Cực kỳ mập mờ vỗ một cái ở trên mông của nàng. Lúc trước vẫn luôn chịu đựng, hiện giờ thành vương phi danh chính ngôn thuận của hắn, hắn đương nhiên trở nên càng không kiêng sợ.
Lục Thanh Lam lườm hắn một cái thiên kiều bá mị: "Không riêng gì ta, vương gia cũng chưa tắm đâu."
Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Nếu không hai ta cùng nhau tắm?"
Lục Thanh Lam đẩy hắn một cái, "Ta thấy chàng là thật sự say, trong đầu đầy chủ kiến méo mó, mau đi đi." Tiêu Thiểu Giác cười ha ha, đứng dậy đi tịnh phòng.
Động tác của hắn cực nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian liền tắm rửa xong. Mặc một thân trung y vải bông trắng như tuyết đi ra, vóc người hình giọt nước tráng kiện tuấn mỹ như ẩn như hiện ở dưới quần áo.
Lục Thanh Lam cũng coi như người nhìn quen mắt, trước sau hai đời gặp qua không ít mỹ nam tử, ánh mắt vẫn là không nhịn được nghiêng mắt nhìn về phía trên người của hắn.
Tiêu Thiểu Giác có chút đắc ý cười cười, lên giường đang muốn đi bắt nàng, Lục Thanh Lam đã từ bên kia đi xuống, cười nói: "Ta đi tắm rửa." Nhanh như chớp chạy vào tịnh phòng.
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác ngứa ngáy, nghĩ tới nàng sớm muộn cũng chạy không được, liền ở trong phòng kiên nhẫn chờ.
Lục Thanh Lam ngâm mình ở trong nước nóng ấm áp, trái tim cũng đang nhảy phù phù phù phù không ngừng. Mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng thật sự đến canh giờ này, nàng không biết tại sao thế nhưng vạn phần khẩn trương. Nàng không khỏi cảm thấy mình buồn cười, cũng không phải là thật sự không có kinh nghiệm, mình đang khẩn trương cái gì đâu chứ?
Nàng ngốc ở tịnh phòng hơn nửa canh giờ, xây dựng tâm lý xong mới đi ra ngoài, Tiêu Thiểu Giác đã sớm đợi không nhịn được. Thân thể thon dài của hắn nghiêng dựa vào đầu giường, khóe môi nhếch lên nụ cười hời hợt: "Nếu không ra, ta sẽ phải tiến vào." Hắn xê dịch về phía bên trong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Tới, đến nơi này."
Lục Thanh Lam mới vừa rồi đã nghĩ kỹ, ngửa đầu là một đao, cúi đầu cũng là một đao, thay vì bị động chịu đòn, còn không bằng chủ động đánh. Nàng từ từ đi tới, trên tóc mang theo giọt nước ướt nhẹp, con ngươi buông xuống, một bộ xấu xấu hổ hổ, bộ dạng muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng không chớp mắt, thân thể lại xê dịch vào bên trong. Lục Thanh Lam lại ngoài dự đoán chợt nhào tới giường, đè trên người Tiêu Thiểu Giác, vừa xé rách y phục của hắn vừa nói, "Mau đến đây đi, lão nương đã đợi không kịp."
Nam nhân ngây cả người, bỗng nhiên ha ha cười phá lên.
Cảnh báo của editor: Chương sau có yếu tố 18+ =)))