Chu Mộ Phỉ dĩ nhiên biết, một chỉ này là do Dương Thiên nể mặt mũi của Độc Cô Lưu Vân, cho nên đã rất thủ hạ lưu tình rồi.

Nếu không, đừng nói tới việc y chỉ là một con chim non nhỏ xíu, cho dù có là một con cự điêu trưởng thành thì cũng chỉ có nước đi đời nhà ma mà thôi.

Nhưng y không muốn nhận cái tình này, y thà để cho đối phương búng chết y còn hơn là phải tân tân khổ khổ tuyệt thực như vậy, vừa phiền toái lại còn bị giày vò chịu tội.

Nhưng chắc chắn Dương Thiên sẽ không để cho Chu Mộ Phỉ như nguyện, dù sao thì mục đích y tới đây là để cứu Cục Lông Nhỏ mà.

Thừa dịp Chu Mộ Phỉ bị y búng đến choáng đầu hoa mắt mước mắt lưng tròng, Dương Thiên liền lập tức ra tay, một tay kéo lấy cánh Cục Lông Nhỏ, tay khác thì mở mí mắt nó ra nhìn.

Sau khi thả mí mắt ra, Dương Thiên lại thuận tay túm lấy mỏ Cục Lông Nhỏ, cưỡng ép nó mở miệng rồi nhìn kỹ đầu lưỡi và cổ họng, thậm chí còn đưa tay sờ sờ bụng nó, sau khi xác định không xuất hiện vấn đề tiêu hóa gì, mới buông Chu Mộ Phỉ nãy giờ bị y giày vò đến đầy một bụng hỏa ra, kết luận: “Nhìn qua không có gì khác thường, hẳn là không có sinh bệnh.”

“Không sinh bệnh?” Độc Cô Lưu Vân nghi hoặc nói: “Vậy vì sao Cục Lông Nhỏ không chịu ăn?”

Dương Thiên lắc đầu: “Ta cũng không biết. Chẳng lẽ bị một chưởng lúc trưa của Dược Sư dọa sợ?”

Độc Cô Lưu Vân dĩ nhiên biết là không phải, hắn và Cục Lông Nhỏ đã ở chung cả tháng nay, hắn biết Cục Lông Nhỏ không có nhát gan như vậy.

Nếu không tra ra được vấn đề, vậy Dương Thiên nên quay về thôi. Để mặc Độc Cô Lưu Vân một mình chăm sóc Cục Lông Nhỏ, vắt hết óc tự hỏi lý do vì sao nó không chịu ăn.

Không phải sinh bệnh, cũng không phải bị dọa cho sợ, vậy đến tột cùng là làm sao?

Độc Cô Lưu Vân nghĩ không ra, cũng không muốn tự đi hao tổn tâm trí, hắn quyết định hỏi Cục Lông Nhỏ một chút, cùng nó tâm sự một chốc.

“Cục Lông Nhỏ,” Độc Cô Lưu Vân vươn tay nâng Cục Lông Nhỏ đã lớn hơn một chút so với lúc nhặt về , nghiêm mặt nói: “Ngươi sao không chịu ăn? Là bởi vì không thích thức ăn, hay là do ta mải lo luyện công, không có thời gian cho ngươi, ngươi cảm thấy bị vắng vẻ, cho nên tức giận?……Ai, ngươi biết nói thì tốt rồi, ngươi muốn cái gì cũng đều có thể nói ra.”

Chu Mộ Phỉ nhắm mắt đem đầu chôn vào cánh, làm bộ nghe không hiểu lời hắn nói.

Nhưng Độc Cô Lưu Vân lại biết y kỳ thật có thể hiểu hết những lời hắn nói.

Trải qua thời gian ở chung dài như vậy, hắn đã sớm biết Cục Lông Nhỏ kỳ thật có thể nghe hiểu người nói.

Vì thế hắn bắt đầu suy nghĩ xem sáng nay bản thân có nói sai cái gì không, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra được bản thân đã nói cái gì khiến Cục Lông Nhỏ bị chọc tức.

Độc Cô Lưu Vân nâng ngón tay lên, đau lòng vuốt lông Cục Lông Nhỏ, nói: “Cục Lông Nhỏ, ta biết ngươi nghe hiểu lời ta nói. Ngươi nghe ta nói này, mặc kệ ngươi vì cái gì mà tức giận, ngươi cũng không thể tuyệt thực như vậy được, bởi vì đây chính là vì sai lầm của người khác mà hành hạ bản thân. Nếu ngươi đã được sinh ra trong thế giới này rồi, vậy mặc kệ có bao nhiêu gian nan khó khăn đi nữa, ngươi vẫn phải cố mà sống, lại còn phải tận lực để cho mình sống thật tốt nữa, ngươi hiểu không?”

Ngươi cái đồ con nít con nôi thì biết cái gì a!

Chu Mộ Phỉ vẫn đem đầu chôn trong cánh, nội tâm lại muốn ngửa mặt lên trời mà rống giận: “Lão tử mới lơ là một chút, lúc tỉnh lại đã bị biến thành một con chim, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể chấp nhận sao?! Hơn nữa lão tử lại bị biến thành một con chim có tuổi thọ ít nhất là tám mươi năm thậm chí còn lâu hơn, ai mà chịu được a! Nếu đổi lại là ngươi nói không chừng đã sớm tìm một khối đậu hủ đâm đầu chết luôn rồi!”

Đương nhiên đâm đầu vào đậu hủ thì làm sao mà chết nổi, bất quá tuyệt thực thì lại có thể a.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Chu Mộ Phỉ tuyệt thực.

Y hiện tại được Độc Cô Lưu Vân chăm sóc rất tốt, lấy năng lực hiện tại của y, căn bản không thể nào thoát khỏi nơi này, vì thế biện pháp duy nhất để chấm dứt sinh mệnh chính là tuyệt thực.

Y thực sự không muốn làm một con điêu mơ mơ hồ hồ sống tới gần cả trăm năm trong thế giới võ hiệp Kim Dung đâu, đáng sợ lắm.

Nếu y chết, có phải sẽ được xuyên trở về thế giới hiện tại hay không?

Tuy vấn đề này không thể xác định được, nhưng ít nhất cũng sẽ không tệ hơn bây giờ đúng không.

Cho nên Chu Mộ Phỉ càng chôn đầu vào cánh, hoàn toàn không để ý tới mấy lời lải nhải của Độc Cô Lưu Vân, không chút do dự lựa chọn giả chết.

Độc Cô Lưu Vân khuyên cả nửa ngày, nói tới mức khô cả miệng, nhưng Cục Lông Nhỏ vẫn bất vi sở động*, đành phải tạm thời buông tha ý định khuyên nhủ nó ăn trở lại, ôm lấy Cục Lông Nhỏ đặt nó lên giường cùng nhau ngủ.

*bất vi sở động: không động đậy nhúc nhích

Chu Mộ Phỉ đổi với lòng tốt của hắn hoàn toàn không có cảm giác cảm kích, thằng nhóc con này muốn lão tử cả đời làm sủng vật làm tọa kỵ* cho ngươi sao, đừng nói là ra cửa, ngay cả ra cửa sổ cũng đừng có mơ! Lão tử có phải là não tàn* đâu, mắc mớ gì phải làm trâu làm ngựa cho một nhân vật không có thực tại cái thế giới ảo này a!! Cái loại chuyện vô nghĩa này chỉ có thằng ngu mới làm!

*tọa kỵ: vật để cưỡi

*não tàn: ý chỉ ngu ngốc nhưng mức độ chửi nặng hơn

Bất quá nếu Độc Cô Lưu Vân đã kiên quyết bắt y đắp chăn nằm ngủ trên giường, y cũng không kháng cự làm gì, dù sao mình cũng không còn ở đây bao nhiêu ngày nữa, có thể ít chịu khổ chút thì vẫn nên chấp nhận đi.

So với cái ổ chăn được nhiệt độ con người ủ đến nóng hầm hập mà nói thì, cái hộp giấy kia thật sự rất lạnh, quả thực không phải là nơi tốt để một con chim ở mà.

Bất quá, y sẽ không bị mua chuộc chỉ bởi vì cái một ổ chăn ấm đâu, quyết tâm rời khỏi thế giới này của y đã không có gì có thể dao động được.

Ý chí của Chu Mộ Phỉ y tuyệt đối kiên định!

Chỉ cần là chuyện y đã quyết, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi được!

Chu Mộ Phỉ nghĩ như vậy xong, cuộn thân thể lại chui vào trong ổ chăn mơ mơ màng màng ngủ.

Độc Cô Lưu Vân xốc lên một góc chăn, ánh mắt nhu hòa nhìn Cục Lông Nhỏ cuộn thành một đoàn say sưa ngủ kia, nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ nâu nâu bóng loáng đằng sau lưng nó, sau đó cũng cùng nhau ngủ.

Giữa trưa ngày hôm sau.

Độc Cô Lưu Vân luyện kiếm trở về, chuyện thứ nhất chính là đi thăm dò trạng huống của Cục Lông Nhỏ, quả nhiên nhìn thấy cái đĩa đựng thức ăn ở trước mặt nó chưa hề bị đụng lấy một lần nào.

Lại nhìn Cục Lông Nhỏ, vẫn đem đầu chôn vào cánh như cũ, trưng ra bộ dáng hoàn toàn không nghĩ tới việc ăn uống.

Bằng trực giác, Độc Cô Lưu Vân khẳng định bởi vì Cục Lông Nhỏ có chuyện luẩn quẩn trong lòng cho nên mới nháo* tuyệt thực, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của nó, Độc Cô Lưu Vân vẫn cảm thấy áy náy đau lòng không nói nên lời.

*nháo: ầm ĩ đòi hỏi

Nhất định là do bản thân không chăm sóc tốt cho Cục Lông Nhỏ, cho nên nó mới không vui mà đòi tuyệt thực.

Độc Cô Lưu Vân rầu rĩ nghĩ.

Mắt thấy lại đến giờ luyện kiếm, Độc Cô Lưu Vân không dám trì hoãn lâu, đành phải đưa tay vuốt ve lông sau lưng Cục Lông Nhỏ, ôn nhu khuyên nhủ: “Cục Lông Nhỏ, có phải ngươi không thích bị ta nuôi hay không, có cảm giác bị mất tự do, cho nên muốn bay trở về nơi dã ngoại sinh tồn sao? Nhưng mà hiện tại ngươi còn nhỏ như vậy, nếu lập tức thả ngươi trở về dã ngoại, ngươi chắc chắn sẽ sống không nổi. Nói không chừng lập tức sẽ bị biến thành cơm trưa cho mãnh thú hung ác. Cục Lông Nhỏ, ngươi thấy vậy có được không, trước tiên ngươi cứ ở nơi này của ta, chờ ngươi trưởng thành lông cánh đầy đủ, có năng lực tự bảo vệ bản thân rồi, ta lại đưa ngươi trở về nơi lúc trước ta nhặt ngươi. Tin ta đi, ta cam đoan sẽ giữ lời mà.”

Chu Mộ Phỉ vẫn chôn đầu trong cánh, cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt nhìn Độc Cô Lưu Vân, nội tâm oán thầm: Ta nói thằng nhóc ngươi có biết phiền không a, sao lại còn lải nhải hơn nữ nhân nữa là thế nào, lão tử sắp chết rồi ngươi có thể để cho lỗ tai lão tử thanh tịnh một chút được không a!

Đợi đến lúc Độc Cô Lưu Vân ngừng lải nhải đứng dậy rời đi, Chu Mộ Phỉ mới ngẩng đầu ra khỏi cánh.

Vừa mới ló đầu ra, lập tức ngửi được hương vị nồng đậm của bánh chà bông trong đĩa truyền đến, Chu Mộ Phỉ nhịn không được nuốt nước miếng, buộc bản thân không được nhìn cái bánh chà bông vàng óng đã cắt thành từng miếng nhỏ kia nữa.

Mẹ nó thực đói thực khát a!

Bởi vì nghe nói người không ăn cơm có thể sống bảy ngày, nhưng nếu không uống nước chỉ có thể sống được ba ngày, cho nên y ngay cả nước cũng không thèm uống một ngụm, kết quả dẫn đến tình huống hiện tại cổ họng vừa khô vừa đau, chết người ở chỗ đã một ngày một đêm không có ăn gì, trong bụng trống trơn, chỉ cảm thấy đói đến đầu váng mắt hoa, bụng cũng dán sát vào lưng luôn rồi.

Khó trách dân chúng thường nói “Người là sắt cơm là thép, một chút không ăn đói đến hoảng,” mịe nó quả là lời nói chí lý a!

–xem ra tuyệt thực quả là kiểu chết thống khổ nhất đời mà.

Nhất là đối với một tên háo ăn như y mà nói, nhìn mỹ thực vàng óng rực rỡ thơm ngào ngạt ở trước mặt lại bắt buộc bản thân không được ăn, trên đời này còn có chuyện thống khổ hơn nữa sao!

Chu Mộ Phỉ yên lặng xoay người nhảy xuống bàn, trực tiếp nhảy lên giường Độc Cô Lưu Vân, không còn nhìn thấy bánh chà bông đang không ngừng tản mát ra dụ hoặc trí mạng nữa, mắt không thấy tâm không phiền.

Y không tin, bằng quyết tâm và nghị lực hơn người của mình lại không thể chống trụ được dụ hoặc của mỹ thực!

Chu Mộ Phỉ nhắm mắt, hung hăng chôn đầu vào cánh, sau đó cuộn mình thành một đoàn.

Bởi vì bụng rất đói, cho nên cái mũi không thể khống chế được mà luôn hướng tới cái đĩa bánhh chà bông, thèm ăn đến mức cơ hồ nước miếng cũng muốn chảy ra.

Vì để phân tán lực chú ý, Chu Mộ Phỉ quyết định bắt đầu đếm cừu.

Một con cừu, hai con cừu……

Năm trăm bảy mươi tám con cừu, năm trăm bảy mươi chín con cừu…..

Rốt cục, tại con cừu thứ tám trăm sáu mươi ba, y chống đỡ không nổi dần dần ngủ say.

Sau đó lại qua một lúc lâu, y lại đói đến tỉnh.

Chu Mộ Phỉ ló đầu ra khỏi cánh, tham lam hít lấy một ngụm hương khí của bánh chà bông cách đó không xa, đôi mắt chim đen láy bất giác phiêu qua nhìn cái bánh chà bông.

Y lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được: Đói bụng lại phải khắc chế bản thân không được đến gần mỹ thực trong gang tấc là chuyện thống khổ nhất trên đời này!

Lại một lần nữa ép buộc bản thân thu hồi ánh mắt, Chu Mộ Phỉ thầm nhắc nhở chính mình: Nhất định phải chống lại dụ hoặc của mỹ thực, bằng không tất cả mọi cố gắng trước đó đều sẽ trở thành công cốc, lại còn có thể biến thành chuyện để người ta chê cười!

Nhưng hiện tại bản thân chỉ là một con chim con mới hơn tháng tuổi, nhiều lắm thì chỉ cần bỏ đói thêm một hai ngày nữa, y liền có thể giải thoát rồi!

Có lẽ…. còn có thể trở lại thế giới trước kia!

Hy vọng ngay tại trước mắt, Chu Mộ Phỉ, ngươi nhất định phải kiên trì a!

Chu Mộ Phỉ ở trong lòng quyết tâm một trận, lại một lần nữa đưa đầu vói vào cánh, ý đồ mượn hắc ám để bản thân quên đi đói khát.

Lúc Độc Cô Lưu Vân bước vào phòng, liền nhìn thấy một màn như thế này: Cục Lông Nhỏ của hắn thu hồi lại ánh mắt lưu luyến không rời với cái bánh chà bông, sau đó yên lặng đem đầu vùi vào cánh.

Độc Cô Lưu Vân có thể thề, trong nháy mắt đó, hắn rõ ràng nhìn thấy ánh sáng đói khát lóe lên trong mắt Cục Lông Nhỏ.

–Nó vẫn rất muốn ăn a!

Phát hiện này khiến hai mắt Độc Cô Lưu Vân sáng lên, tinh thần đại chấn.

Mặc kệ Cục Lông Nhỏ là vì cái gì mà tuyệt thực, chỉ cần bản thân có thể dùng mỹ thực dụ nó ăn thành công, hắn liền thắng!

Niệm đến đây, Độc Cô Lưu Vân không chút do dự vận khinh công lao về hướng phòng bếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play