Sau khi cuồng bạo phát tiết cả đêm, Độc Cô Minh Hạo rốt cuộc lại mang theo
cơn tức vì không được đáp lại đạp cửa mà đi —— đương nhiên, trước khi đi gã vẫn không quên khóa lại cửa cho kỹ càng.
Quý Lăng Hiên cúi đầu nhìn dấu vết bị ngược đãi tràn khắp cả người mình, đôi mắt đen láy dâng một tia hận ý sâu sắc.
Kể từ lúc đoạn tuyệt với Độc Cô Minh Hạo, tim của hắn đã thành một mảnh hoang vu.
Bị phản bội, bị lừa gạt, bị tổn thương toàn bộ như dây gai không ngừng
điên cuồng sinh trưởng khắp đáy lòng, từ từ thắt chặt tim hắn, đem vô số gai nhọn đâm vào lòng hắn, đâm tới máu tươi đầm đìa, không ngừng hành
hạ hắn.
Mỗi lần hắn nghĩ đây chính là cơn đau đến mức tận cùng
không thể đau hơn nữa, thì Độc Cô Minh Hạo lại dùng hành động của gã nói cho hắn biết, thật ra thì hắn còn có thể đau hơn nữa.
Quý Lăng Hiên từ từ nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền.
Ngày thứ một trăm tám mươi ba Quý Lăng Hiên bị nhốt.
Có một khách không mời đột nhiên xông vào.
Trình Phương Hoa trợn to mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đang bị xích sắt khóa cổ
tay lại trong mật thất, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể che
giấu.
Nàng có tâm tư tinh tế nhạy cảm, đã sớm biết trượng phu luôn có chuyện đang gạt mình, nhưng vạn vạn lần không ngờ tới, gã cư nhiên
giấu một người nam nhân ở trong mật thất.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của người này hình như không phải là tự nguyện, mà là bị trượng phu của mình nhốt tại nơi này.
“Ngươi là ai?” Nàng hỏi, trong giọng nói hơi lộ ra vẻ cảnh giác và địch ý.
Trực giác nói cho nàng biết, nam tử này và trượng phu của nàng nhất định là có quan hệ không thể nói cho người khác biết.
Quý Lăng Hiên nâng mắt lẳng lặng nhìn thiếu phụ trang điểm tinh xảo, khí
chất nhã nhặn. Mặc dù hôm đó ở trong đại sảnh của Độc Cô gia, hắn chỉ
vội liếc mắt nhìn một cái, nhưng hắn vẫn nhận ra người thiếu phụ này
chính là thê tử của Độc Cô Minh Hạo.
“Phu nhân cần gì phải hỏi nữa?” Quý Lăng Hiên nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải đã đoán ra rồi sao?”
Trình Phương Hoa khẽ chấn động, không kìm lòng được phải nhìn Quý Lăng Hiên một lần nữa.
Trên người nam nhân này có một loại khí chất rất đặc biệt. Mặc dù đã bị xích sắt khóa lại, trên người cũng chỉ mặc mỗi một bộ tiết y trắng, nhưng
lại không có vẻ chật vật. Ngược lại, đôi mắt trong suốt lạnh lùng và khí tức người lạ chớ gần mơ hồ tản mát ra kia, càng khiến hắn lại tăng thêm một cỗ khí tức cám dỗ khó có thể nói thành lời.
Trình Phương Hoa
rốt cuộc đã hiểu, vì sao trượng phu mình thường xuyên không về nhà ngủ.
Cho dù có ở cùng mình thì cũng thường xuyên không yên lòng.
Một nam nhân xuất sắc như vậy, khó trách Độc Cô Minh Hạo sẽ động tâm.
Nhớ đến bản thân phải phòng không gối chiếc nhiều đêm, trượng phu thì lại ở chỗ này cùng người kia phiên vân phúc vũ đến quên về, Trình Phương Hoa
cảm thấy trong lòng đau đớn như bị kim châm.
Tiếp theo là một cỗ ghen tị mãnh liệt từ đáy lòng xông tới.
Nhưng cũng may, nàng chưa bị cơn ghen xông đến đầu óc mụ mị, còn có thể gắng
gượng giữ được tỉnh táo mà hỏi: “Ngươi….. không phải là tự nguyện sao?
Là hắn cưỡng ép giam cầm ngươi ở nơi này?” Quý Lăng Hiên gật đầu.
Trình Phương Hoa ngẩn ra, mặc dù đã đoán được đại khái, nhưng sau khi được
chứng minh là đúng, nàng vẫn có chút khiếp sợ trong lòng.
Một lát sau, nàng do dự hỏi: “Sao hắn lại phải làm như vậy? Sao ngươi không trốn đi?”
Quý Lăng Hiên lảng tránh câu hỏi đầu tiên, đáp: “Gã cho ta uống hóa công
tán. Giờ ta không có nội lực, ngay cả muốn chạy thì cũng là hữu tâm vô
lực.”
*hữu tâm vô lực: muốn làm nhưng không có sức.
Dù hắn đã lảng tránh câu hỏi đầu, nhưng Trình Phương Hoa lại vẫn có thể đoán được câu trả lời.
Ngày thứ hai kể từ lúc tân hôn, Độc Cô Minh Hạo lúc nào cũng dùng ánh mắt
lãnh đạm mà nhìn mình, lúc đó nàng đã sớm đoán được, trái tim của gã
không ở trên người mình, mà là ở trên người khác.
Mặc dù sau đó
mình có thai, thái độ của trượng phu cũng ôn nhu hơn rất nhiều, nhưng
loại cảm giác tương kính như tân đó không khi nào mà không nhắc nhở
nàng, trong lòng trượng phu vẫn còn giấu người khác.
Xem ra, ‘người khác’ đó chính là người nam tử trước mắt này không thể nghi ngờ gì nữa.
Giờ nên làm gì đây? Trình Phương Hoa nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Quý Lăng Hiên, trong lòng suy nghĩ thật nhanh.
Trong lòng nàng hiện vẫn còn hơi chút oán giận nam nhân này cướp trượng phu
của mình. Nháy mắt đó, nàng thậm chí còn có ý niệm muốn động thủ diệt
trừ hắn để bảo vệ cho hôn nhân của mình, nhưng ý niệm này đã bị chính
tay nàng chế chụ lại ngay lúc đó.
Người này có vẻ rất quan trọng
trong lòng của Độc Cô Minh Hạo, nếu mình giết hắn, vậy mối quan hệ giữa
nàng và Độc Cô Minh Hạo cũng sẽ tiêu tùng.
Huống chi, hắn lại đang bị trượng phu của mình cưỡng ép, điều này đã nói rõ, trái tim của hắn
không còn đặt lên người Độc Cô Minh Hạo nữa, giờ chỉ có Độc Cô Minh Hạo
nhất sương tình nguyện mà thôi.
Người nam nhân này là vô tội, hơn nữa trong chuyện này cũng là người bị hại.
Mặc dù Trình Phương Hoa hết sức ghen tị với hắn, nhưng nàng vẫn còn có
lương tri, cái gì trắng cái gì đen đều phân biệt rất rõ ràng.
Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, nàng liền ra quyết định.
Sau đó, nàng hỏi Quý Lăng Hiên: “Nếu ta giúp ngươi lén lấy giải dược, sau
đó thả ngươi đi, ngươi có thể đồng ý ta một chuyện được không?”
Quý Lăng Hiên nói: “Ngươi nói đi.”
Trình Phương Hoa nói: “Ngươi đáp ứng ta, sau này sẽ biến mất hoàn toàn, không được xen vào giữa phu thê chúng ta, cũng không được có bất kỳ qua lại
gì với hắn.” Quý Lăng Hiên nói: “Được.”
Trình Phương Hoa không tin, nhìn hắn: “Ngươi thề đi.”
Quý Lăng Hiên lập tức nói, ngay cả mày cũng không nhíu lấy một cái: “Quý
Lăng Hiên ta thề, nếu sau này còn có bất kỳ gút mắc gì với Độc Cô Minh
Hạo, thì cứ để ta chết không có chỗ chôn thân.”
Lúc này Trình
Phương Hoa mới yên lòng, nói: “Mấy ngày này ta sẽ tìm cách trộm giải
dược, sau đó thừa dịp Minh Hạo không có ở đây sẽ lặng lẽ thả ngươi đi.
Hi vọng ngươi nhớ kỹ lời thề của mình.”
Quý Lăng Hiên trầm mặc nhìn nàng rời đi, trên gương mặt tuấn tú dần dần hiện lên vẻ u ám.
—– Đợi đến lúc hoàn toàn kết thúc mối ân oán với Độc Cô Minh Hạo, hắn sẽ
tự mình biến mất khỏi thế giới của gã, sau này không còn bất cứ gút mắc
gì nữa.
Về phần lời thề đó, hắn vốn không để trong lòng.
Từ lúc bị Độc Cô Minh Hạo nhốt, hắn đã biết, giữa bọn họ nhất định sẽ là kết cục không chết không ngừng.
Ba ngày sau.
Quý Lăng Hiên ăn giải dược hóa công tán mà Trình Phương Hoa lén cho hắn,
rốt cục khôi phục lại nội lực, chặt đứt xích sắt đã khóa hắn hơn nửa năm trời.
Ánh mắt trong suốt lạnh lùng chậm rãi quét qua căn phòng đã chứng kiến vô số cảnh đau đớn khuất nhục của mình, khóe miệng Quý Lăng
Hiên từ từ cong lên một độ cong gần như lãnh khốc.
Rời khỏi chỗ này, Quý Lăng Hiên rốt cuộc cũng gặp lại ánh mặt trời và bầu trời đã lâu không thấy.
Sau đó, hắn chợt nhận ra mình đã không còn chỗ để đi nữa rồi.
Sau khi hoàn toàn thoát khỏi Độc Cô Minh Hạo, cuộc đời của hắn, chợt biến thành trống rỗng.
Quý Lăng Hiên phát hiện, hóa ra toàn bộ cuộc sống của mình đã sớm vĩnh viễn dây dưa với Độc Cô Minh Hạo rồi.
Trước kia, hắn yêu Độc Cô Minh Hạo, yêu đến chết đi sống lại, chỉ muốn cùng
gã đời đời kiếp kiếp. Bây giờ, hắn hận Độc Cô Minh Hạo, hận đến không
chết không ngừng, hận đến mức không thể nghiền xương thành tro.
Nhưng cho dù có là yêu hay hận, trong cuộc sống mười tám năm của hắn, chỉ có duy nhất một mình gã.
Gã bá đạo tiến vào cuộc sống của hắn, chiếm đoạt lấy tim hắn, sau đó tàn
nhẫn giày xéo, cuối cùng ngay cả tôn nghiêm của mình gã cũng cướp đi
hết, khiến mình phải trả giả bằng tất cả tâm ý của mình, trở thành một
câu chuyện cười đáng sợ.
Quý Lăng Hiên đứng trên một vùng đất
trống trải, nhìn ánh mặt trời sáng ngời trước mắt, trong đầu xẹt qua
cảnh tượng mình bị tổn thương khuất nhục, trong lòng chợt hận đến mức
không thể đè nén nổi.
Hắn không thể cứ vậy mà buông tha cho Độc Cô Minh Hạo được, hắn muốn gã phải nhận lấy thống khổ gấp trăm gấp ngàn
lần mà hắn phải chịu đựng, sau đó chết trong thống khổ.
Có lẽ như vậy, mới có thể khiến cho thống khổ và hận ý đang cháy hừng hực trong lòng dịu xuống.
Từ nay, Quý Lăng Hiên bước lên con đường báo thù.
Ba tháng sau, hắn gặp được Long Thiên Uy – đại đệ tử của phái Hoa Sơn –
luôn mơ ước tới Độc Cô kiếm phổ. Quý Lăng Hiên chợt nhận ra, cơ hội của
mình đã tới rồi.
Mục đích của hai người dù khác nhau, nhưng người muốn đối phó lại chỉ có một.
Quý Lăng Hiên nói muốn cùng Long Thiên Uy liên thủ đối phó với Độc Cô thế
gia, Long Thiên Uy muốn Độc Cô kiếm phổ, còn hắn thì chỉ cần một cái
mạng của Độc Cô Minh Hạo. Long Thiên Uy đang lo lắng không chọn được
người thích hợp để liên thủ, nghe vậy liền mừng rỡ, hai người lập tức
hợp tác, Quý Lăng Hiên bắt đầu bày ra kế hoạch tỉ mỉ.
Vào một đêm
khuya của hai tháng sau, Quý Lăng Hiên dựa theo kế sách đã định trước,
gửi một lá thư cho Độc Cô Minh Hạo hẹn gã đến cánh rừng cách Độc Cô thế
gia mười dặm đường, còn Long Thiên Uy thì tụ tập với nhân sĩ hắc đạo
đánh thuê cùng nhau tiến vào trong Độc Cô thế gia.
Không lâu sau,
Độc Cô Minh Hạo nghe thấy tiếng chém giết trong nhà truyền tới, không
khỏi biến sắc, không cùng Quý Lăng Hiên dây dưa nữa, lập tức xoay người
muốn thi triển khinh công quay về sơn trang xem thế nào, lại chợt phát
hiện cả người như nhũn ra, đan điền hư không, ngay cả nửa phần nội lực
cũng không sử được.
Độc Cô Minh Hạo khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Quý Lăng Hiên: “Sao lại như vậy, là ngươi ra tay sao?!”
Quý Lăng Hiên thấy sắc mặt chợt biến của gã, trong lòng dâng lên một cỗ
thoải mái không nói nên lời, cười lạnh, nói: “Chỉ là gậy ông đập lưng
ông mà thôi. Minh Hạo, lúc trước ngươi chuốc thuốc ta, có từng nghĩ tới
hôm nay chưa?!”
Độc Cô Minh Hạo nghe thấy tiếng chém giết và tiếng la khóc truyền từ trong sơn trang ra càng lúc càng lớn, vừa kinh hoảng
vừa đau lòng, nghẹn ngào mà nói: “A Hiên, chuyện lúc trước là ta có lỗi
với ngươi. Nhưng lỗi là của một mình ta, một mình ta gánh vác, sao lại
giáng lên người thê nhi của ta?!”
Quý Lăng Hiên nhìn sắc mặt thống khổ của gã, ngoại trừ sự thoải mái ra lại dâng lên một cỗ đau đớn như
bị kim châm. Đồng thời, còn có một cảm giác đố kị đến điên cuồng.
Hắn biết mình đang ghen với thê nhi của Độc Cô Minh Hạo, ghen với bọn họ
được gã quan tâm, nhưng hắn không có cách nào khống chế được tình cảm
của mình.
Quý Lăng Hiên nhìn người mình vốn đã từng yêu sâu đậm,
bây giờ lại trở thành hận sâu đậm, lạnh lùng nói: “Một người gánh vác,
hừ, thật là có trách nhiệm. Ta lại càng muốn thê nhi của ngươi phải cùng chôn theo ngươi! Lúc trước ngươi đã cho ta bao nhiêu thống khổ, hôm nay ta phải cho ngươi nhận lại gấp trăm lần! Ta bắt ngươi tận mắt nhìn thấy từng người trong nhà của ngươi từng bước từng bước té ngay trước mặt
ngươi, bản thân ngươi thì không thể làm gì được….”
“Không được nói nữa!” Độc Cô Minh Hạo bi thống nói: “A Hiên, sao ngươi lại trở nên ác
độc như vậy?….. Không, ngươi rõ ràng không phải là người như thế, chẳng
qua chỉ bị cừu hận che mắt mà thôi. A Hiên, ngươi đừng phạm sai lầm nữa, nếu không sau này chính ngươi cũng sẽ hối hận! Ta biết ngươi hận ta,
mạng của ta ngươi cứ lấy đi, nhưng cầu xin ngươi đừng tổn thương người
nhà ta, bọn họ là vô tội!”
Quý Lăng Hiên nhìn Độc Cô Minh Hạo đang bi thương khẩn cầu mình, tâm thần không khỏi hoảng hốt.
Mình đang làm gì vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, thì đã thấy Độc Cô Minh Hạo rút kiếm đâm tới.
Quý Lăng Hiên theo bản năng vung kiếm đánh trả, trường kiếm cắt qua trời
đêm, gọn gàng lưu loát cắm thẳng vào lồng ngực Độc Cô Minh Hạo.
Kiếm trong tay Độc Cô Minh Hạo chỉ mới đâm ra được một nửa liền vô lực mà rớt xuống.
Quý Lăng Hiên cả kinh, lúc này chợt nhớ tới, lúc nãy mình đã hạ hóa tán
công ở trong không khí, gã căn bản không thể tấn công, chẳng qua chỉ là
miễn cưỡng làm ra vẻ mà thôi.
Trước ngực Độc Cô Minh Hạo không
ngừng chảy ra máu tươi, gã giương đôi mắt vô thần, cả người suy yếu mà
khẩn cầu: “A Hiên….. cầu xin ngươi…. Tha cho bọn họ…..”
Quý Lăng
Hiên thấy Độc Cô Minh Hạo trút hơi thở cuối cùng ở trước mặt mình, cảm
thấy trái tim đã bị đào rỗng, chẳng còn bất cứ cảm giác gì, chết lặng.
Hắn kinh ngạc nhìn Độc Cô Minh Hạo vẫn mở to mắt nhưng hô hấp đã dừng lại, rất lâu rất lâu.
Sau đó, hắn từ từ ngồi xổm trước người Độc Cô Minh Hạo, nhẹ nhàng vuốt ve
gương mặt vẫn còn hơi ấm của gã, khẽ khàng vuốt lên mí mắt, giúp gã nhắm mắt lại, sau đó sửa sang lại mái tóc và quần áo cho chỉnh tề.
Làm xong hết thảy mọi thứ, Quý Lăng Hiên nhặt trường kiếm còn vươn máu ở dưới đất lên, cắt qua cần cổ của mình.
Hắn không nghĩ mình sẽ vì Độc Cô Minh Hạo mà tự tử, hắn cũng không cho rằng bản thân sẽ chết vì tình.
Hắn chẳng qua cảm thấy, thế giới không có Độc Cô Minh Hạo thì thật chán, không muốn sống cô đơn một mình nữa.
Nhưng rốt cục hắn lại không chết, Dương Thiên đã kịp thời dùng viên đá bắn
bay trường kiếm của hắn ngay thời khắc cuối cùng, cương quyết ngăn chặn
hắn.
Quý Lăng Hiên cũng không khăng khăng nữa, Độc Cô Minh Hạo vừa chết, đối với hắn mà nói chả còn gì quan trọng, bao gồm cả sống chết
của hắn.
Sau khi cứu Quý Lăng Hiên, Dương Thiên lập tức kéo hắn
chạy tới Độc Cô thế gia, vừa lúc nhìn thấy Long Thiên Uy rút bội kiếm từ trong lồng ngực của Trình Phương Hoa ra, cánh tay phải của hắn còn có
vài vết thương máu chảy đầm đìa, sâu tận xương, nhìn qua liền biết là do bị cào.
Trình Phương Hoa vô lực té xuống đất, đúng lúc Quý Lăng Hiên xuất hiện ngay trước tầm mắt của nàng.
Đôi mắt thất thần lập tức chuyển thành ánh sáng hi vọng, dùng hết một tia tiềm lực cuối cùng bò về phía Quý Lăng Hiên.
Quý Lăng Hiên nhìn phụ nhân sắp chết này, trong đầu chợt xẹt qua cảnh tượng nàng giao giải dược cho mình, giúp mình chạy trốn, không khỏi động
dung, bước qua chỗ nàng.
Trình Phương Hoa rốt cuộc cũng tóm được
ống quần của Quý Lăng Hiên, nắm chặt lấy, phảng phất như đã tìm được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Van ngươi…. Cứu cứu….. con ta……”
Trình Phương Hoa ngước mặt tha thiết nhìn Quý Lăng Hiên, giãy dụa suy
yếu mà nói: “Nó được nhũ nương ôm đi, cầu xin ngươi…… cứu nó…. Dựa vào
việc…. ta đã từng….cứu…cứu ngươi một lần…..”
Quý Lăng Hiên cúi đầu nhìn nàng, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy đến tột cùng.
Dù sao nữ nhân này cũng đã từng cứu hắn, là ân nhân cứu mạng của hắn, mà hắn, lại ân đền oán trả hại chết nàng.
“Ta sẽ cứu nó,” Quý Lăng Hiên nghe thấy giọng nói khô khốc của mình: “Cũng sẽ nuôi lớn nó, dạy thành tài…..”
Nghe thấy lời hứa của hắn, Trình Phương Hoa rốt cục an tâm khép mắt lại.
Qua một nén nhang, Quý Lăng Hiên phát hiện trong bụi cỏ cách Độc Cô gia không xa là nhũ nương đang run rẩy ôm một đứa nhỏ.
Hắn giải thích ý đồ, sau đó cho nhũ nương một ít bạc vụn, muốn nàng giao
lại đứa con vừa mồ côi của Độc Cô Minh Hạo và Trình Phương Hoa.
Sau đó hắn phát hiện, tướng mạo ngũ quan của đứa bé này cực kỳ giống Độc Cô Minh Hạo.
Cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong ngực, trong lòng Quý Lăng Hiên đầy cảm xúc ngổn ngang.
Hắn nghĩ Độc Cô Minh Hạo chết rồi, thì tất cả yêu hận tình thù giữa mình và gã sẽ hoàn toàn kết thúc.
Nhưng hắn lại không ngờ, lão thiên gia lại đưa một đứa nhỏ như vậy đến trước mặt hắn.
Có lẽ, đây là sự trừng phạt vì làm sai chuyện của lão thiên gia dành cho mình chăng?
Dương Thiên nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Quý Lăng Hiên, trong lòng hết
sức lo âu, không nhịn được đành phải kêu lên: “A Hiên?”
Quý Lăng Hiên lúc này mới chợt hồi thần, nói: “Ta không sao. Chúng ta đi thôi, đi an táng người nhà của Minh Hạo.”
Dương Thiên nhìn đứa nhỏ trong ngực hắn, thấp giọng nói: “Ngươi định nuôi đứa bé này thật sao?”
Quý Lăng Hiên gật đầu.
Một lát sau, Dương Thiên dè dặt nói: “Nếu ngươi không muốn thấy nó, bị nó
làm nhớ lại chuyện xưa, ta có thể giúp ngươi tìm một gia đình tốt cho
nó, đảm bảo sẽ không để nó chịu ủy khuất.”
Quý Lăng Hiên lắc đầu,
lộ vẻ kiên quyết: “Không cần, ta sẽ tự mình nuôi nó. Ta đã đồng ý với
mẫu thân của nó, thì nhất định sẽ làm được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT