–Không phải là cái tên Hoàng Dược Sư mà y biết đó chứ?
Là cái tên Đông Tà Hoàng Dược Sư, đứng đầu “Thiên hạ Ngũ tuyệt”, nhạc phụ
của Quách Tĩnh, lão cha của Hoàng Dung trong bộ tiểu thuyết [Anh hùng xạ điêu] của Kim Dung đó hả?
Hay chỉ đơn thuần chỉ là trùng tên?
Nếu nó thực sự là Hoàng Dược Sư kia, nói như vậy chính mình đã xuyên việt tới thế giới trong tiểu thuyết Kim Dung rồi sao?
Y vừa nghĩ tới Hoàng Dược Sư, dĩ nhiên liền nghĩ tới truyện Anh hùng xạ điêu, rất nhanh sau đó y đã bắt được từ mấu chốt ‘Điêu’.
Y lại không thể không nhớ tới bộ thứ hai trong Anh hùng xạ điêu – Thần
điêu hiệp lữ, cái con thần điêu mà Dương Quá nuôi, hình như chủ nhân
trước của nó là Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại thì phải….
–Con bà mẹ nó!
Nháy mắt, có ít nhất một vạn con thảo nê mã gào thét chạy ầm ầm như điên trong lòng Chu Mộ Phỉ.
Cái thằng nhóc nhặt mình về cũng có họ Độc Cô, này rốt cục chỉ là trùng
hợp, hay là…. Bản thân mình thực sự xuyên việt thành thần điêu cực kỳ
nổi danh, từng được xuất hiện trong vô số bản phim truyền hình [Thần
điêu hiệp lữ] sao?
Không phải đâu, y không có muốn sống tới cái thời đại của Dương Quá đâu, lại còn bi đát hơn là bởi vì y chỉ là một con điêu!
Sau đó lại còn bị Dương Quá và Tiểu Long Nữ cưỡi tới cưỡi lui, hai người ở
trên lưng mình mắt đi mày lại khanh khanh ta ta, còn mình thì làm một
con điêu lẻ loi đơn chiếc cô độc sống nốt quãng đời còn lại, sống kiểu
này thiệt là có cảm giác bi kịch quá đi mà.
Hoàng Dược Sư nhìn
Cục Lông Nhỏ còn đang ngẩn người ở trước mặt, thầm nghĩ vật nhỏ này quả
nhiên là đáng yêu giống như lời sư phụ nói, nếu bản thân cũng có một con như thế thì tốt rồi, Lưu Vân ca ca thật may mắn, cư nhiên lại nhặt được một con điêu con đáng yêu tới như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Cục Lông Nhỏ, nói: “Cục Lông Nhỏ, bên ngoài có rất nhiều tuyết, ta mang ngươi ra ngoài đắp người tuyết nha. Đợi lát nữa Lưu Vân
ca ca luyện kiếm xong cũng bảo hắn tới chơi cùng luôn.” Nói xong liền ôm y đi.
Chu Mộ Phỉ vẫn còn đang đắm chìm trong tâm sự, hoàn toàn
không hề chú ý tới Hoàng Dược Sư đang nói cái gì, bỗng nhiên cảm thấy có người nhấc mình lên, khí tức lại xa lạ như vậy, liền không chút nghĩ
ngợi hung hăng mổ xuống một ngụm.
Hoàng Dược Sư không ngờ Cục
Lông Nhỏ lại đột nhiên gây khó dễ, bất ngờ không kịp đề phòng bị cái mỏ
móc câu sắc bén mổ trúng ngay mu bàn tay, lập tức tróc da chảy máu.
Hoàng Dược Sư hô đau một tiếng rụt tay về, chỉ thấy trên mu bàn tay phải của
mình lủng một lỗ máu chảy đầm đìa, đau đến mức làm cho hắn phải nhe răng nhếch miệng nước mắt đảo vòng.
Từ nhỏ hắn đã được cha mẹ cưng
chiều phủng trong lòng bàn tay, sư phụ cũng cực kỳ yêu thương hắn, làm
sao có thể nếm qua chuyện lỗ vốn ủy khuất như thế này?
Huống chi kẻ tổn thương hắn lại chỉ là một con chim non.
Vừa đau vừa giận, thầm nghĩ phải giáo huấn cái con súc sinh lông xù không
hiểu chuyện này một trận, Hoàng Dược Sư liền tung chưởng về phía Cục
Lông Nhỏ, bất giác còn mang theo nội lực.
Tuy tuổi của hắn còn
nhỏ, nhưng lúc luyện võ lại cực kỳ chăm chỉ, lại có cực kỳ thiên phú
luyện võ, vì vậy một chưởng này vừa mau vừa chuẩn lại ngoan diệu vẹn
toàn, Chu Mộ Phỉ hiện tại chỉ là một con chim non vừa đầy tháng, làm sao có thể tránh thoát được một chưởng không chút ngông nghênh càn rỡ của
cao thủ võ lâm này chứ.
Chu Mộ Phỉ tự mình biết mình, mắt thấy
bản thân sắp bị một chưởng ẩn chứa nội lực này chưởng cho bay về lại
nhà, cũng chỉ thầm than một tiếng “Xem ra kiếp sống xuyên việt của ông
đây đã kết thúc rồi” Sau đó nhắm mắt chờ chết.
Ngay lúc một
chưởng của Hoàng Dược Sư sắp sửa chạm đến người Chu Mộ Phỉ, một cái vỏ
kiếm đột ngột nghiêng mình bay ra, ‘ba’ một tiếng đập thẳng vào mu bàn
tay Hoàng Dược Sư, nhất thời đau đến mức khiến hắn phải hít một ngụm khí lạnh, nhanh như chớp rụt tay về.
Chu Mộ Phỉ nghe thấy tiếng động lạ vội vàng mở mắt, chỉ thấy Độc Cô Lưu Vân đang lướt vào trong phòng,
hắc mâu lạnh lùng nhìn Hoàng Dược Sư, nhíu mày nói: “Ngươi sao lại khi
dễ Cục Lông Nhỏ?”
Hoàng Dược Sư cúi đầu nhìn vỏ kiếm bị Độc Cô
Lưu Vân ném dưới tình thế cấp bách đập vào tay hắn sau đó rơi trên mặt
đất, rồi nhìn nhìn mu bàn tay phải lại nhiều thêm một vết sưng tấy, nhìn qua cực kỳ thê thảm, lại nhìn gương mặt lạnh như băng của Độc Cô Lưu
Vân, cảm thấy vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, cố nén không để nước trong hốc
mắt rơi xuống, dùng ngón tay bị mổ mà chỉ thẳng vào Chu Mộ Phỉ: “Là nó
mổ ta trước!”
Độc Cô Lưu Vân liếc mắt nhìn miệng vết thương trên
tay hắn, nói: “Cục Lông Nhỏ sẽ không vô duyên vô cớ mổ người. Hơn nữa
một chưởng vừa rồi của ngươi nếu thật sự chưởng ra, sẽ lấy luôn cả mạng
nó.”
Hoàng Dược Sư sửng sốt, mới hậu tri hậu giác nhớ tới vừa rồi hắn quả thực không có khống chế lực đạo, đã quên mất kẻ hứng chịu
chưởng của hắn chỉ là một con chim non vừa đầy tháng.
Tuy biết
bản thân mình sai, nhưng Hoàng Dược Sư tuổi nhỏ lại cực độ ngạo kiều
đương nhiên sẽ không thừa nhận sai lầm, cái miệng nhỏ liền nhếch lên
nói: “Ai bảo nó mổ ta trước! Ta chỉ là muốn ôm nó một cái thôi, hơn nữa
đã thương lượng với nó rồi! Nó không phản đối nên ta mới ôm!”
Độc Cô Lưu Vân nhìn về phía Cục Lông Nhỏ, Cục Lông Nhỏ mặt đầy vẻ vô tội nhìn lại hắn.
Trong lúc hai người một chim còn đang giằng co, Quý Lăng Hiên và Dương Thiên đã một trước một sau đi tới.
Quý Lăng Hiên nhìn tình huống quỷ dị trong phòng, tuấn mi hơi nhíu lại: “Xảy ra chyện gì?”
Hoàng Dược Sư vừa nhìn thấy sư phụ tới, một bụng đầy ủy khuất lập tức phát
tiết, chui thẳng vào lòng Dương Thiên, nước mắt lưng tròng rầu rĩ trưng
vết thương trên tay phải ra cho y xem: “Sư phụ, con chim của Độc Cô ca
ca nuôi mổ ta! Độc Cô ca ca còn giúp con chim kia đánh ta!”
Dương Thiên nghe vậy khóe miệng thoáng co rút, cùng Quý Lăng Hiên nhìn nhau
một cái rồi lại nhìn về phía Độc Cô Lưu Vân và Cục Lông Nhỏ.
Quý Lăng Hiên hỏi: “Lưu Vân, ngươi sao lại đánh Dược Sư?”
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu nói: “Hắn bị Cục Lông Nhỏ mổ, bị đau nên hạ sát thủ, con là vì cứu Cục Lông Nhỏ nên mới ra tay.”
Quý Lăng Hiên và Dương Thiên nhìn nhau, hai người đều có loại xúc động muốn vỗ trán.
Sau đó Dương Thiên liếc nhìn Hoàng Dược Sư, trách mắng: “Chuyện là do con
không đúng. Cục Lông Nhỏ chỉ là một con chim linh trí chưa mở, sao con
lại có thể đi chấp nhặt với một con chim?”
Hoàng Dược Sư thấy sư
phụ cũng không chịu giúp mình, trong lòng lại càng ủy khuất nhiều hơn,
nước mắt nãy giờ vẫn cố nén rốt cục tràn mi.
Nhưng từ nhỏ hắn đã
được gia giáo rất tốt, lòng tự trọng lại rất mạnh, vì vậy mà quật cường
cắn môi không chịu khóc thành tiếng, nhìn qua lại càng đáng thương.
Dương Thiên nhìn thấy liền mềm lòng, rốt cuộc không thể cứng rắn mà trách cứ
hắn nữa, lấy lọ thuốc trị thương từ trong lòng ra nói: “Dược Sư đừng
khóc. Sư phụ không mắng con nữa, lại đây, bôi thuốc trước đi.”
Nói xong lại quay đầu nói với Quý Lăng Hiên: “Ngươi cũng đừng trách cứ Tiểu Lưu Vân, chuyện này là do Dược Sư không đúng trước. Cũng may không phải là đại sự gì, tới đây là ngừng đi.” Nói xong liền kéo Hoàng Dược Sư qua một bên bôi thuốc.
Quý Lăng Hiên thản nhiên liếc mắt nhìn Độc Cô Lưu Vân , nói: “Lưu Vân, ngươi biết mình sai ở đâu sao?”
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu nói: “Hồi sư phụ, Dược Sư là khách nhân của sư phụ, đệ tử không nên dùng vỏ kiếm đánh hắn.”
Quý Lăng Hiên lắc đầu nói: “Sai, tuy ngươi đánh hắn là không đúng, nhưng vì bảo vệ đồ của mình, về tình thì có thể tha.”
Độc Cô Lưu Vân kinh ngạc ngẩng đầu, nói: “Vậy…..”
Quý Lăng Hiên nói: “Ta nhìn miệng vết thương của Dược Sư, đoán ra phương vị tốc độ và lực đạo lúc ngươi ném vỏ kiếm. Cái sai của ngươi chính là lúc phát ra một kích kia đã quá mức vội vàng xao động, không nắm chắc góc
độ và lực đạo. Nếu vừa rồi Dược Sự phản ứng nhanh hơn nửa phần, ngươi sẽ lập tức thất thủ. Nếu vừa rồi một kích kia của ngươi có thể chuẩn xác
tính toán ra phương vị và lực đạo, hoàn toàn có thể đánh trúng được
huyệt đạo trên cổ tay của Dược Sư, vừa có thể ngăn một chưởng kia của
hắn, vừa có thể cam đoan hắn lông tóc vô thương.”
Độc Cô Lưu Vân mặt đỏ hồng, cúi đầu đáp: “Sư phụ giáo huấn phải.”
Lúc nãy tình huống nguy cấp, hắn làm sao còn nhớ phải tính toán góc độ và lực đạo ra tay chứ, chỉ thuận tay ném vỏ kiếm đi thôi.
Hiện tại nghĩ đến, lại thấy lời nói của sư phụ rất có đạo lý.
Nếu lúc nãy hắn trấn định thêm một chút, hoàn toàn có thể khống chế được phương vị góc độ và lực đạo ra tay.
Như vậy vừa có thể ngăn cản Hoàng Dược Sư có cơ hội biến chiêu, cũng vừa có thể không khiến hắn bị thương – dù sao hắn cũng là đệ tử thân truyền
duy nhất của hảo hữu của sư phụ, đả thương hắn không phải là chuyện tốt.
Quý Lăng Hiên nói: “Ngươi nếu đã biết sai, vậy phạt nhẹ một chút. Từ ngày mai, thời gian ngươi luyện kiếm tăng gấp đôi.”
Chu Mộ Phỉ đồng tình nhìn thằng nhóc đáng thương, bình thường thời gian
luyện kiếm của hắn đã là ba canh giờ, này là còn chưa tính tới thời gian luyện tập nội lực.
Nếu phạt, vậy một ngày phải luyện tới sáu canh giờ, cũng chính là mười hai tiếng đồng hồ.
Thằng nhóc này mới vừa đủ mười một tuổi thôi a!
Nếu hiện tại Chu Mộ Phỉ có thể nói, y nhất định sẽ nhảy dựng lên chỉ trích
Quý Lăng Hiên ngược đãi trẻ em, tiếc là hiện tại y có nói gì thì cũng
chưa chắc có người nghe hiểu, cho nên y đành phải thông minh lựa chọn
bảo trì trầm mặc.
Ngược lại, Dương Thiên có chút không đành lòng, liền khuyên nhủ: “Lăng Hiên, một ngày sáu canh giờ đối với Tiểu Lưu Vân mà nói có phải là quá vất vả hay không? Nó dù sao vẫn còn nhỏ…..”
Quý Lăng Hiên thản nhiên nói: “Không thử thì làm sao biết nó không làm được.”
Dương Thiên thấy tâm ý của hắn đã quyết, cũng không khuyên nữa.
Vì thế, sau chuyện này, thời lượng luyện công của Độc Cô Lưu Vân vô duyên vô cớ gia tăng gấp đôi.
Bất quá chờ tới lúc hắn trở về, mới phát giác ra một chuyện khiến hắn trở tay không kịp.
–Cục Lông Nhỏ tuyệt thực.
Từ giữa trưa đã bắt đầu, Trần mụ làm đồ ăn cho nó nhưng một ngụm nó cũng không thèm ăn.
Lúc đầu Độc Cô Lưu Vân còn tưởng Cục Lông Nhỏ ngán món cháo thịt bằm của
Trần mụ làm, vì thế không quản đêm khuya tự mình xuống bếp nướng cho nó
một con cá chép mập mạp tươi sống, kết quả Cục Lông Nhỏ ngay cả nhìn một cái cũng không thèm nhìn, hơn nữa buổi tối cũng không thèm ngủ trên
giường, lại nhảy về cái hộp giấy đã lâu không ở của nó.
Độc Cô Lưu Vân cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng buổi sáng trước khi xuất môn Cục Lông Nhỏ vẫn còn rất tốt mà, sao
lại thay đổi thành bộ dáng như thế này. Ỉu xìu mệt mỏi, có vẻ suy nhược, ánh mắt đen láy lúng liếng cũng không còn thần thái như xưa.
Chẳng lẽ nó bị Hoàng Dược Sư dọa?
–cũng đâu có giống lắm.
Hay là, sinh bệnh?
….cũng không phải không có khả năng này.
Tuy trong trang không có đại phu, nhưng có Dương thúc thúc thông thạo thiên văn địa lý y đạo bát quái không gì là không giỏi, tuy y không biết phải xem bệnh cho chim như thế nào, nhưng nếu y đã thông hiểu y lý, nói
không chừng cũng có thể nhìn ra được chút manh mối.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Lưu Vân lập tức tìm tới khách phòng nơi Dương Thiên ở tạm, giải
thích trạng huống của Cục Lông Nhỏ cho y nghe.
Dương Thiên nghe tình huống hắn tả có vẻ khá nghiêm trọng, lập tức đáp ứng đi theo Độc Cô Lưu Vân đến đó nhìn xem.
Hoàng Dược Sư ở bên cạnh nghe hắn nói xong, trong lòng không khỏi có chút lo
lắng cho Cục Lông Nhỏ đáng yêu kia, có lòng muốn đi nhìn xem, bất quá
vừa cúi đầu nhìn thấy miệng vết thương sưng tấy trên tay phải, hắn liền
đánh bay ý niệm trong đầu, thở phì phì quay đầu tiếp tục đọc sách.
Dương Thiên cùng Độc Cô Lưu Vân trở về phòng hắn, sau đó đến trước hộp giấy.
Chu Mộ Phỉ nghe thấy động tĩnh, mở to mắt lười biếng liếc nhìn Dương Thiên
một cái, sau đó lại nhắm mắt, bộ dáng thoạt nhìn có chút giống sinh
bệnh.
Dương Thiên quan sát Cục Lông Nhỏ, không nhìn thấy có gì bất thường, liền đưa tay định lật mí mắt nó nhìn tròng mắt.
Kết quả lúc ngón tay y cách cái đầu lông xù khoảng hai tấc, Chu Mộ Phỉ đã
nhận ra ý đồ của y, vì thế đột nhiên gây khó dễ, đầu duỗi ra chơi lại
chiêu cũ, hung hăng mổ xuống ngón tay thon dài trắng nõn của Dương
Thiên.
Dương Thiên là loại người nào chứ, cả một thân công phu
cho dù có phóng mắt khắp thiên hạ cũng chỉ được vài địch thủ, nếu để cho con chim non này mổ trúng, lỡ truyền ra giang hồ chẳng phải sẽ khiến
cho đám nhân sĩ hắc bạch lưỡng đạo cười đến rụng răng luôn sao.
Lúc cái mỏ nhọn của Chu Mộ Phỉ sắp sửa chạm tới ngón tay, y đột nhiên thấy
hoa mắt, ngón tay trắng nõn không thấy đâu nữa, đầu thì lại bị búng một
cú mạnh.
Chu Mộ Phỉ đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức một trận,
thảm thiết kêu lên một tiếng ‘Thu’, đau đến mức hai mắt chim cũng nổi
lên một tầng nước, theo bản năng dùng hai cái cánh ngắn củn che đầu, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong vang một trận, não cũng chấn động sắp bị bắn ra ngoài luôn rồi.
Nhìn thấy Cục Lông Nhỏ bận rộn dùng cánh dùng móng loạn che đầu, Độc Cô Lưu Vân thấy dễ thương tới mức hai mắt liền
biến thành hình trái tim, ngay cả Dương Thiên bên cạnh cũng buồn cười
tới mức cười ra tiếng.
Chu Mộ Phỉ nghe thấy tiếng cười lại càng
phẫn nộ: Ngươi nha tốt xấu gì cũng là cao thủ võ lâm, tương lai là sư
phụ của Đào Hoa Đảo chủ Đông Tà Hoàng Dược Sư, nói như thế nào thì cũng
là nhất đại Tông Sư, cư nhiên lại dùng tuyệt thế võ công của ngươi đi
khi dễ một con chim non, ngươi cái đồ không biết xấu hổ a!
Một
chỉ kia nhanh đến mức không gì sánh kịp, ngay cả bóng dáng ngón tay lúc
ra chiêu y cũng không nhìn thấy, khẳng định đây chính là Đạn Chỉ Thần
Công trong truyền thuyết rồi!
Bản thân chỉ là một con chim non
vừa tròn tháng, thể nhưng lại bị Đạn Chỉ Thần Công trong truyền thuyết
khi dễ, thật không biết đây là vinh hạnh hay bất hạnh đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT