Lục Tử Hạo nhìn Vân Tịch Dạ trước mặt, trên mặt là hận ý không che giấu được.
Sau khi Lục Thành hôn mê, hắn cứ dựa theo sự sắp xếp trước đây Lục Thành của luật sư, trực tiếp tiếp quản Lục thị, cũng theo lời của Thượng Quan Vệ điều tra được tin tức gần đây về chuyện hắn không phải con ruột của Lục Thành, là xuất từ tay Vân Tịch Dạ, hắn đã biết thực sự Vân Tịch Dạ là con gái, hiện tại phải nhìn Vân Tịch Dạ sóng vai cùng An Vũ Hàm đi tới chỗ mình nữa, hắn không có cách nào che giấu hung ác nham hiểm trong mắt.
Nhìn thấy Lục Tử Hạo nhìn mình bằng con mắt đầy thù hận, toàn thân tỏa ra hơi thở bạo ngược, Vân Tịch Dạ khẽ cười rồi tới gần.
Nhàn nhạt quét mắt qua Thượng Quan Vệ đi bên cạnh Lục Tử Hạo, dạo qua Lục Tử Hạo một vòng, cười tà mở miệng nói: “Chúc mừng Lục thiếu gia đã chính thức có được Lục thị!
Sao? Tôi đưa món hời này cho cậu mà vẫn chưa hài lòng sao?”
“Vân Tịch Dạ!
Cô đừng quá đáng!”
Lục Tử Hạo trừng mắt nhìn Vân Tịch Dạ vòng quanh người mình, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt cũng có thể phun ra lửa, những đồn đại trước đã làm hắn mất tất cả, cô ta bây giờ còn muốn làm gì? Lục Tử Hạo hé mắt, trong con ngươi hiện lên một tia sắc lạnh.
Vân Tịch Dạ dưới con mắt lạnh lẽo của Lục Tử Hạo, cố ý tỏ ra sợ sệt vỗ ngực, hỏi: “Lục thiếu gia nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ món hời đó, cậu vẫn chưa hài lòng?”
Nói đến đây,Vân Tịch Dạ nhìn Lục Tử Hạo càng thêm âm trầm, cười thần bí tiếp tục nói với Lục Tử Hạo: “Nếu như không hài lòng, cậu phải cho tôi biết!
Tôi nhất định sẽ tặng cậu những thứ to hơn.”
Nhìn bộ dáng thần bí kia của Vân Tịch Dạ, lửa giận trong lòng Lục Tử Hạo gần như bạo phát, hắn nheo mắt lại nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ với Vân Tịch Dạ: “Vân Tịch Dạ, cô rốt cuộc muốn thế nào? Cô biết rõ tôi không phải con trai Lục Thành, vì sao còn muốn nhằm vào tôi?”
Vân Tịch Dạ nhún vai, không đem sắc mặt tức giận của Lục Tử Hạo để trong lòng, nhướng mày khiêu khích thản nhiên nói: “Không muốn thế nào!
Chỉ là muốn nhắc nhở cậu, cẩn thận công ty của cậu thôi!
Còn chuyện cậu không phải con trai Lục Thành, vô cùng xin lỗi!
Muốn trách chỉ có thể trách Lục Thành nghĩ cậu là con ruột nuôi cậu nhiều năm như vậy.”
Thượng Quan Vệ nhìn thấy Lục Tử Hạo tức điên, trên cánh tay từng đường gân xanh nổi lên, âm thầm lắc đầu, lên tiếng nhắc nhở: “Tử Hạo, cha nuôi hôm nay phải làm kiểm tra, cậu đi đón mẹ cậu đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa.”
Nghe thấy Thượng Quan Vệ nói vậy, Lục Tử Hạo biết hắn ta đang nhắc nhở mình, không thể cùng xung đột Vân Tịch Dạ công khai như vậy.
Hắn cũng thấy rõ nếu hắn và cô ta cãi nhau, cuối cùng chính hắn sẽ tức giận mà thôi, Lục Tử Hạo con mắt nheo lại xẹt qua một tia âm ngoan, hung hăng trừng mắt nhìn mắt Vân Tịch Dạ, không để ý tới cô nữa, xoay người đi ra ngoài cổng trường.
Vân Tịch Dạ nhìn Lục Tử Hạo cùng Thượng Quan Vệ rời đi, nheo cặp mắt hồ ly lại.
Lúc này An Vũ Hàm đi tới đằng sau Vân Tịch Dạ, nhẹ ôm eo cô từ sau lưng, đầu tựa trên bờ vai cô ôn nhu hỏi: “Tiếp theo, em định làm gì?”
Vân Tịch Dạ quay đầu hôn môi An Vũ Hàm một cái, ánh mắt sáng lên nhẹ nhàng cười cười, thản nhiên nói: “Em cũng không biết, mặc kệ đi!
Em không Lục Thành tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh, làm hỏng bao nhiêu kế hoạch của em!”
Dừng một chút, Vân Tịch Dạ cau mày nói tiếp: “Nhưng nếu bên của ông ta loạn như vậy, em cũng không ngại giúp loạn thêm một chút, ‘An Khải Đường’ cho em mượn, em muốn chiến thắng ‘Thủ hộ’ một lần!
Thượng Quan Vệ này thật đáng ghét, đối đầu với em.”
“ĐƯợc, cho em!
Còn cái gì cần anh giúp không? Anh hi vọng có thể giúp được em.”
Vừa nói, An Vũ Hàm còn không quên hôn nhẹ vành tai, rồi dịch sang cổ Vân Tịch Dạ.
Vân Tịch Dạ đẩy An Vũ Hàm đang làm loạn ra, xoa xoa vành tai đang nóng lên, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng làm loạn!
Cũng không phải làm gì, anh chỉ cần mỗi ngày bên em là được rồi.”
một chiếc Rolls-Royce thon dài dừng ở bên ngoài Kiều gia, Vân Vi Nhi ở nhà đi qua cửa sổ, nhìn chiếc xe bên ngoài, cau mày.
Sáng sớm Kiều Tuấn Dật đưa Tiểu Bảo đi học, thuận tiện tới công ty luôn, mà bà cũng chuẩn bị tới nhà cha đẻ một chuyến.
Không ngờ mới vừa đi ra cửa, liền thấy luật sư thân cận của Lục Thành chờ ở ngoài, nói có thể thời gian Lục Thành tỉnh lại không nhiều, hy vọng có thể gặp bà lần cuối.
Bà do dự, không biết có nên đi gặp hắn hay không, người đàn ông bà từng yêu, bây giờ cũng bị báo ứng, nói thật bà rất muốn xem hắn hiện tại thế nào!
Muốn xem hắn bây giờ khó khăn ra sao.
Vân Vi Nhi ngồi trên sô pha lặng im một lát, cuối cầm điện thoại gọi cho Kiều Tuấn Dật, dưới sự cổ vũ của ông, bà mới có dũng khí đi ra cửa.
Lúc này Vân Vi Nhi đứng trong phòng bệnh, đã nhìn thấy Lục Thành trên người toàn ống truyền, thở bằng bình oxy.
Hắn hiện tại đã không còn hăng hái của rẻ, càng không còn sức quyến rũ của người đàn ông trung niên, chỉ có phảng phất yếu đuối của ông già tám mươi tuổi mà thôi.
Lúc này đôi mắt Lục Thành mở to ánh mắt hỗn độn bình tĩnh nhìn bà, trong đó có áy náy, có hối hận, nhiều hơn lại là khẩn cầu.
Lục Thành ý bảo luật sư bên cạnh giúp hắn tháo bình thở oxy, nửa ngày sau đợi được luật sư cùng vệ sĩ của Vân Vi Nhi ra khỏi phòng bệnh, mới chậm rãi mở miệng nói với Vân Vi Nhi: “Vi Nhi, anh...
Anh biết khi còn trẻ anh đã làm sai rất nhiều...
Rất nhiều chuyện, cả đời này cũng không đủ để...
Xin lỗi, chuyện của em và cục cưng!
Anh xin lỗi cả hai người, khụ khụ...
Anh biết em bây giờ chắc chắn thấy anh vô cùng giả tạo, nhưng anh muốn nói với em một câu ”
chưa nói xong nhưng Lục Thành đã thở hồng hộc.
Vân Vi Nhi nghe thấy Lục Thành nói, thực sự cảm thấy có chút châm chọc, quay sang chỗ khác không lên tiếng trả lời, chờ hắn nói ra mục đích thực sự tìm đến bà hôm nay.
Lục Thành nhìn thấy thần sắc nhàn nhạt của Vân Vi Nhi, ánh mắt vốn là hỗn độn lại càng thêm buồn bã, cũng biết dù cho hôm nay hắn khéo léo thế nào cũng sẽ không thưởng cho hắn một cái mỉm cười, cho nên lập tức cười vẻ tự giễu nói tiếp: “Lần này tìm em đến, anh có việc muốn cầu xin, anh hỏi khụ khụ...
Anh có hỏi qua bác sĩ, anh có thể tỉnh lại đã là may mắn, nhưng...
Nhưng tuyệt đối không có hy vọng sống sót.”
“Vi Nhi, anh xin em, sau khi anh đi rồi có thể buông tha cho Tử Lộ, nó chỉ là khụ khụ...
chỉ là một đứa trẻ con không hiểu chuyện, vẫn bị anh lợi dụng làm kẻ chết thay cho Tử Hạo, a...
Thực sự là báo ứng a!”
Nói xong trên mặt Lục Thành tràn đầy cười khổ, làm cho khuôn mặt hắn vốn đã không có huyết sắc lại còn thêm già hơn.
Nhìn thấy Lục Thành như vậy trên mặt Vân Vi Nhi hiện lên một tia không đành lòng, người đàn ông kia đã từng rất hăng hái, bây giờ50 tuổi!
Lại bị đả kích tới già như ông lão 80, Tịch Dạ có phải quá tàn nhẫn hay không, thế nhưng khi nhớ tới cục cưng từ nhỏ đã không có cha, chính bà còn bị hắn lừa lấy đi tất cả, cưỡng chế tia không đành vừa nổi lên trong lòng xuống, trầm mặc không nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT