“Vi Nhi, anh xin em hãy buông tha Tử Lộ, cho dù nói thế nào, nó cũng là...

em gái… ruột của cục cưng, nó mới 17 tuổi vẫn còn trẻ con!

Em nhẫn tâm sao? Vi Nhi, nếu có kiếp sau anh nguyện...

Nguyện làm trâu làm ngựa, đến trả lại ân...

Ân tình cho em!

Chỉ xin em buông tha một...

Một người là được rồi, xin...

xin em!”

Lục Thành nhìn Vân Vi Nhi vẻ mặt không có chút dao động nào, lời khẩn cầu có chút chút kích động thanh âm càng ngày càng nhỏ, hô hấp càng ngày càng gấp.

Vân Vi Nhi vẫn trầm mặc, bình tĩnh nhìn Lục Thành nằm trên giường bệnh thở dốc, hận nhiều năm, oán nhiều năm đột nhiên tiêu tan, thì ra người đàn ông này không yêu bà, chưa từng yêu dù một chút!

Hận cái gì? Vốn là chính bà tình nguyện làm mọi chuyện vì hắn, còn đi hận người khác sao? Oán cái gì? Bà trả giá tất cả đều là tự nguyện, người khác chưa từng bắt ép!

Bà tốt đẹp gì mà còn đi oán người khác? Nhìn Lục Thành trên giường bệnh, Vân Vi Nhi mới phát hiện đời người rất ngắn, không nên mãi nhớ đến những điều không vui, bà cùng Lục Thành chỉ có thể nói là không có duyên phận, mà Kiều Tuấn Dật mới là người có thể làm bạn với bà, có thể đi cùng bà tới cuốiVân Vi Nhi đã nghĩ thông suốt điều này, lần thứ hai nhìn về phía Lục Thành trong mắt tinh lượng, thoải mái cười, thản nhiên nói với Lục Thành: “Haiz...

Mẹ không quản đượ c con gái lớn, cục cưng có chủ kiến của nó, tôi chỉ có thể tận lực khuyên bảo, nó cũng không phải một đứa trẻ nhẫn tâm, nó cũng sẽ không tận cùng giết hết bọn họ đâu!”

Nói xong Vân Vi Nhi không hề liếc mắt nhìn Lục Thành xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, oán hận nhiều năm biến mất Vân Vi Nhi chỉ cảm thấy toàn thân thật dễ chịu, trên mặt cũng không tự chủ lộ ra một nụ cười vui vẻ phát ra từ đáy lòng.

Vân Vi Nhi cùng hai người vệ sĩ vừa đi ra cửa lớn của bệnh viện, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng đang chờ ở dưới của Kiều Tuấn Dật, bà mỉm cười đi nhanh chạy lên nhào ôm lấy ông, vùi đầu trong khung ngực rắn chắc của Kiều Tuấn Dật, một giọt nước mắt cảm kích chảy xuống từ khóe mắt, vui vẻ nhõng nhẽo: “Tuấn Dật, em yêu anh!

Cám ơn anh nhiều năm như vậy yêu em!”

Kiều Tuấn Dật sau khi nhận được điện thoại của Vân Vi Nhi, lập tức bỏ lại mọi chuyện ở công ty, vội vã chạy tớ bệnh viện.

Chỉ sợ Lục Thành làm trò gì đó mờ ám!

Ở dưới ông đã chờ lâu lắm mới thấy Vân Vi Nhi đi ra, còn chưa bước tới hỏi bà có ổn hay không đã bị bà ôm lấy, âm thanh ôn nhu trầm thấp của bà vang lên bên tai, nhận thấy được trên người bà có một loại hơi thở dễ chịu từ tận đáy lòng, ông mới thở phào nhẹ nhõm, cũng ôm lấy người phụ nữ mà ông yêu nhất trên đời, vì bà mọi chuyện đều có thể qua hết!

Lúc này Vân Tịch Dạ và An Vũ Hàm vừa về đến nhà, liền thấy Tà vẻ mặt nghiêm trọng ngồi ở trên sô pha cùng Tuyết trò chuyện một vài câu, Hương ở phòng bếp bận rộn với bữa tối, Vân Tịch Dạ kéo An Vũ Hàm đi tới trước sofa ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tà nhàn nhạt mở miệng nói: “Nói đi, đây là như thế nào?”

Tà bất đắc dĩ liếc nhìn Vân Tịch Dạ, nửa ngày mới rầu rĩ nói: “Lục Thành tỉnh rồi!

Hơn nữa sau khi tỉnh lại hắn lại muốn gặp mẹ ngươi, cùng mẹ ngươi nói chuyện rất lâu, mẹ của ngươi sao khi đi ra khỏi phòng bệnh thì tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Sau khi mẹ ngươi rời khỏi Lục Thành lại cùng luật sư của hắn nói chuyện cũng rất lâu, về sau thấy con nuôi của hắn – Thượng Quan Vệ cùng Lục Tử Lộ, không thấy Hà Y Na và Lục Tử Hạo.

Lúc xế chiều truyền ra, quyền sở hữu tài sản của Lục Thành đã chuyển toàn bộ cho Lục Tử Lộ, hai tiếng trước...

Hắn đi rồi!”

“n!”

Vân Tịch Dạ gãi đầu, tâm trạng không biết tại sao đột nhiên vô cùng bực bội, thản nhiên nói với Tà: “Lục Tử Hạo phản ứng thế nào?”

Tà lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Không biết Lục Thành nói gì với Thượng Quan Vệ, không lâu sau khi rời phòng bệnh hắn, Lục Tử Hạo và Hà Y Na cùng nhau mất tích!

Ta điều tra được Hà Y Na là Lục Thành sắp xếp cho ra nước ngoài, nghe nói ở bên kia hắn giúp bà ta chuẩn bị cuộc sống của nửa đời còn lại rồi.

Còn Lục Tử Hạo và Thượng Quan Vệ ta chưa điều tra được!

Hiện tại chỉ còn Lục Tử Lộ là ở đây.

Về phần Lục Thành tìm mẹ ngươi nói chuyện gì, thì chỉ có mẹ ngươi biết thôi!”

Biết Vân Tịch Dạ trong lòng buồn phiền, tà nói một mạch xong xuôi.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, An Vũ Hàm ngồi ở một bên rất tự giác đứng dậy mở cửa, cửa vừa mở anh liền thấy Lý Kính đem theo túi văn kiện đứng ở bên ngoài.

Có chút khó chịu, nhưng anh biết hiện tại Vân Tịch Dạ đang khó chịu, không thể phân cao thấp với Lý Kính vào lúc này được cho nên chỉ bĩu môi khó chịu với Lý Kính, xoay người hé cửa rồi đi vào trong, cũng không để ý tới gương mặt Lý Kính nhìn anh đã đen hết gần một nửa.

Lý Kính vừa vào cửa cũng cảm giác được bầu không khí trầm lặng trong phòng khách, cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra cho nên không hỏi gì cả, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu báo cáo đơn giản “Vừa rồi Lục Tử Lộ tìm ta, muốn đem toàn bộ cổ phần của Lục thị trong tay cô ấy bán cho ta, còn có một ít bất động sản, trong đó bao gồm biệt thự của Lục gia, cổ phần thì ta đã đồng ý với cô ta mai làm hợp đồng chính thức, bất động sản ta chỉ cần tòa biệt thự kia, đương nhiên ta có để lại phòng ở cho cô ấy.”

Nghe xong Lý Kính báo cáo Vân Tịch Dạ kinh ngạc nhíu mày nhìn Lý Kính, Tà cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, một lúc lâu sau Vân Tịch Dạ nhìn Lý Kính lần thứ hai nhàn nhạt mở miệng “Là Lục Thành bảo nó làm vậy.”

Không phải hỏi mà là khẳng định.

Lấy năng lực hiện tại của Lục Tử Lộ là đã không thể tìm được Lý Kính, Lục Tử Hạo bây giờ xem như người ngoài lại còn đang mất tích cho nên không thể giúp nó, cũng chỉ còn lại người vừa mới qua đời 2 tiếng trước- Lục Thành.

Nghe Vân Tịch Dạ nói Lý Kính gật đầu, nhìn cô một cái nói tiếp: “Mẹ ngươi bảo ta nói với ngươi, rằngLục Tử Lộ dù sao cũng là em gái ngươi, nếu có thể bỏ thì bỏ qua cho cô ấy.

Ta đoán việc này có lẽ là hôm nay Lục Thành gặp mẹ ngươi đã nói vậy.”

Dừng một chút, Lý Kính lại tiếp tục: “Mẹ ngươi hôm nay sau khi rời khỏi bệnh viện thì thoải mái lắm, hình như đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.”

“n, Tà nói rồi, chỉ cần mẹ ta vui vẻ là được rồi.

Chỉ là, không biết Lục Thành nói với Lục Tử Lộ những điều gì!

Haiz, đã đến bước này, buông tha cho nó được không?”

Vân Tịch Dạ có chút mệt mỏi dựa vào lòng An Vũ Hàm ngồi bên cạnh, xoa xoa mi tâm có chút phiền não nói.

Lý Kính nhìn thấy Vân Tịch Dạ rất tự nhiên dựa vào lòng An Vũ Hàm, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ trong phút chốc trở nên buồn bã, Lý Kính khép hờ hai mi mắt che giấu cảm xúc của mình.

Trầm mặc một lát Vân Tịch Dạ ngẩng đầu thản nhiên nói: “Tà, tiếp tục tìm Lục Tử Hạo, người này không phải kẻ dễ bắt nạt!

Ta phỏng đoán hắn hiện tại hẳn là trốn ở chỗ ta không thể biết được.

Tuyết, phái người theo dõi Hà Y Na, nếu như bà ta an phận thì cứ để bà ta sống thế đi!

Nếu như không an phận ngươi xử lí một chút.

Còn Lục Tử Lộ, sắp xếp trước một chút!

Nó từ nhỏ đã được Lục Thành nuôi dưỡng thành cô gái xinh xắn vậy, gặp chuyện này nó cũng khó có thể đứng dậy nhanh được.

Lúc này Hương ở trong phòng bếp bận rộn đã xong bưng mâm cơm đi ra, nói với những người sắc mặt khó coi ở phòng khách: “Được rồi, cho dù là chuyện lớn cỡ nào, đầu tiên phải nạp năng lượng đã!

Dạ, ta làm món cá kho tàu ngươi thích nhất nha.”

Vân Tịch Dạ nhìn Hương bận rộn cả ngày, cười miễn cưỡng, gật đầu đáp: “Tốt, cám ơn Hương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play