Lục Tử Hạo đẩy cánh cửa ra, liền nhìn thấy cả người Hà Y Na, phảng phất một trận đau thương, ngơ ngác quỳ dưới đất, mà trên khuôn mặt xinh đẹp kia của bà, còn mang theo giọt nước mắt chưa khô, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, ở chỗ sâu trong hai mắt lại là cay nồng, nhìn không ra sợ hãi!

Một bộ quần áo và trang sức quý tộc, cũng không thể che giấu sự tuyệt vọng toát ra từ cơ thể bà, nhìn thấy Hà Y Na như vậy, Lục Tử Hạo lúc trước trong tim còn mang một tia hi vọng, bây giờ đột nhiên như rơi xuống hầm băng.

Khí lực trên người dường như bị cắt bớt, thân thể phải dựa vào lên tường, suýt nữa đứng không vững mà té ngã.

Nhưng hắn vẫn là lừa mình dối người, tận đáy lòng đã không còn là nghi vấn, Lục Tử Hạo nhìn Hà Y Na, thống khổ lắc đầu khó khăn mở miệng nói: “Mẹ!

Những lời trên báo này đều không phải là sự thực!

Đúng không?”

Lúc này Hà Y Na không thể tin được, người chồng từng thương yêu mình thế nhưng căn bản cũng không tin lời bà nói, hiện tại bà cũng có thể đoán trước được tương lai của mình đáng sợ cỡ nào.

Hà Y Na quỳ gối dưới đất, dường như không nghe thấy Lục Tử Hạo nói gì, hai mắt trống rỗng nhìn cánh cửa, trong miệng vô thức nỉ non: “Không, không được, ta không thể sống nghèo khổ như trước đây!

Không thể!”

Nghe thấy mẹ mình nỉ non như vậy Lục Tử Hạo hai chân như nhũn ra, không cần Hà Y Na trả lời, hắn hiện tại cũng biết rõ tất cả đây đều là sự thật!

Lục Tử Hạo thống khổ nhắm chặt mắt lại, thân thể đang tựa trên tường chậm rãi trôi xuống, hai tay thống khổ lùa vào mái tóc, trên khóe mắt một giọt nước mắt chảy xuống.

Trong miệng nhẹ giọng rên rỉ: “Vì sao? Tất cả là vì sao? Một lúc sau, Lục Tử Hạo mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẹ mình trong ánh mắt tràn đầy chán ghét, hắn vĩnh viễn không nghĩ tới người mẹ luôn luôn xinh đẹp của mình, thế nhưng thật sự lại có quá khứ không chịu nổi như vậy, mà chính hắn cũng chỉ là một loại con hoang, nhớ tới sự thương yêu và dạy dỗ từ nhỏ đến lớn của cha với hắn, lúc này hắn chỉ cảm thấy yêu thương, chỉ là một loại dằn vặt từ đáy lòng.

Lục Tử Hạo trong ánh mắt hiện lên một tia lệ sắc, đứng lên xoay người rời khỏi Lục gia.

Hắn phải đi tìm Lục Thành, hắn không thể mất đi tất cả những gì đang có, hắn không muốn trở thành tên ăn xin ven đường.

Không thể như thế được!

Lục Thành ngồi ở trên ghế dài trước phòng xét nghiệm, không để ý cô y tá ngăn cản, cúi đầu đốt tiếp một điếu thuốc, trên mặt ngoại trừ lo lắng lại không còn biểu tình gì khác, sau khi rời Lục gia con ngươi phẫn nộ kia, cũng đã phai nhạt dần, nếu có thì chỉ là băng lạnh làm người ta kinh sợ.

Lục Thành yên tĩnh ngồi ở nơi đó hút thuốc, chờ đợi báo cáo xét nghiệm.

Rất lâu sau cánh cửa phòng xét nghiệm chậm rãi được mở ra từ bên trong, một người đàn ông trung niên mặc áo blose trắng, cầm trong tay một tờ giấy đi ra, nhìn thấy Lục Thành ngồi ở kia không ngừng hút thuốc chân mày nhíu thật chặt, đưa tờ báo cáo xét nghiệm trong tay ra, lạnh lùng nói: “Nơi này là bệnh viện, không thể hút thuốc!

báo cáo xét nghiệm của ông đã có.”

Nghe được thanh âm từ đỉnh đầu truyền đến, Lục Thành chần chừ trong chốc lát rồi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tờ báo cáo trong tay bác sĩ.

Ném điếu thuốc trong tay xuống định tiến tới, lại đột nhiên dừng lại.

Lúc này hắn phát hiện, hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy kết quả bên trong, hắn sợ!

Hắn phải sợ kết quả trong đó không phải là điều mình muốn.

Nhưng, sợ hãi cũng không thể ngăn chặn được, trong lòng kia lại một chút muốn biết, Lục Thành cắn răng nhắm mắt trầm mặc một lát.

ĐÚng lúc bác sĩ không còn kiên nhẫn được nữa, Lục Thành đột nhiên đứng lên, đoạt lấy tờ báo cáo trong tay bác sĩ mở ra.

“A...

Ha hả!

Ha ha...

Ha ha...

Khụ...

Khụ khụ...

Ha ha ha!”

‘Không có mối quan hệ huyết thống nào’ tám chữ hiển hách viết trên tờ giấy báo cáo, Lục Thành trong nháy mắt dường như già đi, thân thể cứng đờ ngửa đầu lên cười to.

Có lẽ là cười quá mãnh liệt cho nên bị sặc, hắn ho khan hai tiếng lại tiếp tục cười, nếp nhăn dài bên khóe mắt, chậm rãi chảy xuống một giọt nước làm cho lòng người trống trải.

Bác sĩ vừa định ngăn cản hắn làm ồn như vậy, tiếng cười đột nhiên dừng lại!

tiếp theo thân thể Lục Thành cứng đờ, chậm rãi ngã xuống.

Bác sĩ đứng bên cạnh cùng y tá vừa đi ngang qua, nhanh chóng bước lên phía trước đỡ, người cũng rơi vào trạng thái hôn mê, bác sĩ cùng y tá đỡ Lục Thành đưa vào phòng cấp cứu.

Lục Tử Hạo đang lái xe xung quanh lo lắng tìm kiếm Lục Thành, liền nhận được điện thoại báo Lục Thành sung huyết não hôn mê phải nằm viện.

Dừng xe ở ven đường hắn ngồi ở trong xe, nhìn di động cả người thật lâu thất thần.

A!

Nằm viện? Hôn mê bất tỉnh? Chẳng lẽ ông trời cũng đang giúp hắn? Chỉ cần Lục Thành bất tỉnh, như vậy kế thừa Lục thị là hắn rồi!

Ha ha.

Đối với Lục Tử Hạo lúc này mà nói, tin tức này thực sự có thể làm cho hắn cười to ba ngày.

Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ tìm được Lục Thành xong thì phải làm sao, có phải chế tạo ra một tai nạn giao thông nho nhỏ không? Nhưng bây giờ xem ra không cần, Lục Thành hôn mê bất tỉnh!

Như vậy hắn có thể thuận theo lý mà tiếp quản Lục thị rồi.

Những thứ hắn muốn làm bây giờ chỉ là làm cho Lục Thành ‘Hôn mê’ càng lâu một chút, chỉ cần hắn tiếp quản được Lục thị hắn sẽ có năng lực biến nó thành của hắn.

Dù cho là Lục Thành chỉ hôn mê một thời gina ngắn, những Lục thị cũng sẽ sớm trở thành vật trong tay hắn, Lục Thành kia cũng không thể làm thế nào được.

Nghĩ thông suốt điều đó, Lục Tử Hạo nổ máy cho xe chạy tới bệnh viện.

Lúc Lục Tử Hạo chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện, Lục Tử Lộ cùng Hà Y Na đã ở trong phòng bệnh, Lục Thành nằm trên giường bệnh, ống truyền dịch cắm khắp người, hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy này cảnh này, bên khóe miệng Lục Tử Hạo dẫn ra một nụ cười hung tàn, sau đó nhanh chóng thay một bộ dnagj xót xa.

Lục Tử Hạo đi tới bên cạnh Hà Y Na đang khóc lóc thương tâm, khoác vai của bà nhẹ giọng an ủi: “Mẹ!

Đừng khóc, cha sẽ không sao!

Tử Lộ cũng đừng quá đau buồn, sẽ không sao đâu!”

Lúc này Hà Y Na rất yếu đuối, nhìn thấy con trai bên cạnh dường như tìm được chỗ dựa, ghé vào trong lòng Lục Tử Hạo im lặng nức nở.

Lục Tử Lộ ngồi ở bên giường bệnh, nhìn thấy Lục Tử Hạo cũng không kích động, vẫn như cũ lẳng lặng ngồi đó nhìn Lục Thành trên giường bệnh, không nói gì cả.

Lúc này cô hình như qua ngày đã hiểu chuyện rất nhiều, làm cho Lục Tử Hạo nhìn không ra cô đang suy nghĩ cái gì.

Vân Tịch Dạ bên này nhận được tin tức Lục Thành hôn mê vào ở bệnh viện, Tà và Tuyết đã bắt đầu trắng trợn thu mua cổ phiếu Lục thị đang không dừng lại mất giá, Lý Kính đã cùng những cổ đông khác bên Lục thị thảo luận chuyện này, bởi gần đây Lục gia vướng vào nhiều vụ việc, hơn nữa Lục Thành lại đang hôn mê trong bệnh viện, điều này làm cho các vị đổng sự thấp thỏm lo âu, rơi vào đường cùng phải bán cổ phiếu giá rẻ, lợi ích cho Vân Tịch Dạ.

Lúc Vân Tịch Dạ nhìn thấy Lục Tử Hạo lần thứ hai là khi hắn đến trường giải quyết để tạm nghỉ học, Lục Thành cũng đã hôn mê hơn một tuần, bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch.

Xem sống không được lâu nữa, kỳ thực đó cũng không phải kết quả Vân Tịch Dạ muốn, nhưng tuyệt đối là bây giờ Lục Tử Hạo rất mong chờ.

Lúc này Vân Tịch Dạ cùng Lục Tử Hạo ở trong sân trường không thể buông tha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play