Lúc này Lục Thành vừa xem tin tức trên báo, tờ báo trong tay nhanh chóng trở thành nhàu nát, trên mu bàn tay gân xanh nhảy lên thình thịch, hắn ngồi trên sô pha, trầm mặc nhìn người đàn bà trước mặt mà hắn yêu này.
Hắn vẫn mù quáng yêu người đàn bà này, hắn vì nàng, đã từng làm tổn thương một người thật sâu yêu nữ nhân của hắn, vì họ và con trai của họ, hắn lừa gạt người phụ nữ khác, từ bỏ con gái ruột của mình.
Lại không từng nghĩ đến, hắn yêu người đàn bà đã từng làm tình nhân của người khác!
Cái gọi là con trai của họ căn bản cũng không phải là con hắn!
Người phụ nữ này lừa hắn nhiều năm như vậy, hắn lại cứ ngây ngốc tin nàng.
Cũng là, năm đó tình đầu trở về bên hắn, thế nhưng hắn lại không điều tra nàng, không nghi ngờ rằng khi đó làm sao nàng lại xuất hiện ở bữa tiệc của giới thượng lưu đó.
Họ cũng coi như là thanh mai trúc mã, đối với gia cảnh của nàng hắn vẫn là hiểu biết, khi đó nàng cũng đã có các loại đồ trang sức châu báu, rất rõ ràng không phải là thừa hưởng hay giàu có, mà ở đêm đầu tiên đó đã chứng minh không phải, bằng không bọn họ cũng sẽ không có về sau, nhưng hắn vẫn Đứng ở trước mặt Lục Thành, Hà Y Na mặt tái nhợt, thân thể run nhè nhẹ, bà nhìn sắc mặt cua tướng công, trong hai mắt dần dần lộ ra tuyệt vọng.
Bà không nghĩ tới lại nhanh như vậy, bí mật mình đã khổ tâm giấu giếm nhiều năm đã bị người ta vạch trần, bà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thật vất vả mới thế được chỗ của người đàn bà đó bây giờ tận mắt thấy thành quả vụt mất khỏi tay Bà không cam tâm, vì sao người khác đều có nhiều hơn bà, bà cũng chỉ muốn cuộc sống khá hơn một chút mà thôi, thế là sai sao? Không!
Không!
Bà không thể mất đi tất cả những gì đang có!
Những phóng viên kia cũng chỉ là suy đoán, mà Lục Thành luôn rất tin tưởng bà, chỉ cần bà nói những thứ này đều là bịa chuyện, là nói xấu, hắn tuyệt đối sẽ tin tưởng bà!
Đúng!
Chỉ cần bà không thừa nhận, hắn là tuyệt đối sẽ không thăm dò thêm nữa!
Nghĩ tới đây Hà Y Na trấn tĩnh lại, hướng mắt nhìn Lục Thành lần nữa, trên mặt vốn là nhu nhược kiều mị, lúc này càng thêm rung động lòng người, nước mắt từng hạt chảy xuống, nhẹ nhàng đến bên cạnh Lục Thành chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy cánh tay Lục Thành nghẹn ngào nói: “Thành, nhiều năm như vậy chẳng lẽ anh còn không hiểu em sao? Chuyện của Tử hạo và Tử Lộ vừa mới qua đi, hiện tại lại là tin đồn như thế.
Tử Hạo đích thực là con trai của anh, chuyện này rõ ràng là có người hãm hại Lục gia chúng ta!
Anh không thể buông tha cho họ a.”
Lục Thành vốn là đang đọc bài báo kia, chỉ cảm thấy buồn cười thực sự không thể nào tin được tin tức này, nhưng khi hắn tỉnh táo lại, lại có cảm giác muốn khóc!
Chuyện đưa tin này có lẽ đều là Vân Tịch Dạ sắp xếp, nếu quả thật là giả, mặc dù có thể cho Lục thị bởi vì gièm pha gần đây, mà đi xuống dốc, nhưng căn bản là không đả kích được bản thân hắn.
Lần này hắn phái người giết Vân Tịch Dạ, cô thông minh như vậy nhất định sẽ biết là hắn làm, cô chắc chắn là muốn hung hăng đả kích hắn, cho nên sự nghi ngờ này không phải là không có lý!
Lục Thành thấy Hà Y Na cũng không có ý muốn nói thật, lửa giận trong ngực từng trận bốc lên, phẫn nộ trong mắt sương lạnh một mảnh, Lục Thành nhắm chặt mắt nhớ tới Vân Tịch Dạ, nhớ tới mẹ của Vân Tịch Dạ trong lòng chua xót khổ sở, hắn là tạo ra nghiệt chướng gì đây!
Con trai rất có thể không phải là con đẻ, mà chính con gái ruột của mình lại hận mình tới tận xương tủy, hơ nữa thiếu chút nữa vì con trai có thể không phải cốt nhục của mình, chính mình đã giết con gái ruột, ông trời quả thực có mắt, mọi chuyện đều nhìn thấu.
Nhìn lại xem những năm qua mình đã làm gì rồi? Đúng lúc này, di động của Lục Thành vang lên, nhìn số điện thoại quen thuộc kia, Lục Thành thậm chí có chút khiếp đảm.
Ngày hôm qua sau khi hắn thông suốt đã để Thượng Quan Vệ, đi thăm dò cuộc sống của Hà Y Na trước khi gả cho hắn, hiện tại hẳn là đã điều tra được.
Nhìn thấy trên điện thoại di động của Lục Thành hiện lên 3 chữ Thượng Quan Vệ, trái tim Hà Y Na vừa bình ổn lần thứ hai lại đập mạnh, thậm chí còn có dấu hiệu vỡ vụn.
Cụ thể Thượng Quan Vệ làm cái gì, bà mặc dù không phải hiểu thực rõ, nhưng bà lại biết Thượng Quan Vệ thường xuyên giúp Lục Thành làm những việc không thể mang ra chiếu sáng.
Lục Thành yêu Hà Y Na là thật, bình thường ở nhà vì không muốn bà luôn nghi kỵ, không bao giờ gọi bằng di động, có việc gấp sẽ gọi điện thoại cố định ở nhà.
Mà bây giờ cú điện thoại này làm cho Hà Y Na khóc đến mặt cứng đờ, hai mắt mở thật o, nhìn điện thoại không ngừng vang lên trên bàn trà, đã có thể tiên đoán được tương lai của mình.
Lục Thành nhìn thấy Hà Y Na như vậy, hai mắt thiếu chút nữa thiêu cháy, không chút suy nghĩ tay nhấn nút nghe, lập tức trong điện thoại truyền đến một thanh âm khàn khàn trầm thấp mà không khỏi dụ hoặc.
Tin tức mà thanh âm kia truyền đến, lại làm cho hai người trên sô pha trong nháy mắt đều già đi.
“Cha nuôi, tin tức ngày hôm qua qua báo chí nói về mẹ nuôi, là thật!
nguyên nhân năm đó mẹ rời khỏi cha, cũng là bởi vì lúc đó lọt vào mắt một lão phú hào.
Còn về phần tin tức hôm nay qua trên báo, tạm thời còn chưa điều tra được, nhưng cha có thể đi… Híc..
Híc..
híc..”
Lời Thượng Quan Vệ còn chưa nói hết, liền nghe thấy micro truyền đến tiếng khóc của Hà Y Na bên kia, đành phải cúp điện thoại trước.
“Không phải như thế!
Không phải như thế!
Thành, anh phải tin em, em là vợ anh, Tiểu Vệ có phải hay không bị người ta mua chuộc.
Anh phải tin em!”
Hà Y Na cầm lấy ống tay áo Lục Thành, hai tay nhịn không được run lên, trên mặt là khủng hoảng không che giấu được, ngay cả trong lời giải thích đều là âm rung.
Lúc này một số thứ đã gần như là tan vỡ, bà không nghĩ tới Lục Thành lại để cho người ta điều tra bà.
bà không dám nghĩ những thứ bà sẽ phải đối mặt khi rời khỏi Lục Thành.
Lục Thành đột nhiên đứng lên, bỏ qua Hà Y Na đang cầm ống tay áo của hắn, đã khóc bao nhiêu, cũng chẳng thèm để ý những lời vô nghĩa kia.
Xoay người cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, hắn muốn đích thân xác định một chút, hắn muốn xác định, xác định Tử Hạo có phải con trai của hắn không!
Hắn không có cách nào tiếp nhận sự thật này!
“Thành, anh đi đâu vậy? Lục Thành!
Lục Thành…”
Hà Y Na bị vô tình bỏ qua nhìn Lục Thành quyết tuyệt xoay người, đi ra ngoài thì tất cả triệt để tan vỡ!
Quỳ ngồi dưới đất, chỉ có thể không ngừng i tên hắn, hi vọng hắn có thể quay đầu lại nhìn bà một cái, như vậy có lẽ bà còn có một chút cơ hội.
Nhưng, hiển nhiên làm cho nàng thất vọng rồi, Lục Thành cũng không có ý muốn quay lại, ở trong tiếng khóc của bà hắn càng thêm vô tình.
Mà Lục Tử Hạo cũng nhìn thấy tin tức này nhanh chóng trở về nhà, vừa mới dừng xe ở cửa nhà đã nhìn thấy người cha luôn luôn vô cùng chú trọng dáng vẻ, thế nhưng lại không mặc áo khoác, chỉ độc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo, liền vội vã chạy ra bên ngoài.
Trên đường tâm trạng thấp thỏm, nhất thời có cảm giác hít thở không thông!
Nhìn thấy cha đã mở cửa xe, Lục Tử Hạo bất an rời khỏi chiếc xe thể thao, đi nhanh bước lên gấp giọng hỏi: “Cha, cha vội vã như vậy, là đi đâu vậy?”
Lục Thành ngồi lên ghế điều khiển liếc nhìn con trai mà hắn thương yêu từ nhỏ đến lớn, nghĩ đến nó có thể không phải là con ruột của mình, trong lòng một luồng phẫn nộ dập thế nào cũng không tắt, giả vờ không nghe thấy Lục Tử Hạo nói, nổ máy xe chạy ra khỏi Lục gia.
“Cha!
Cha...”
Lục Tử Hạo nhìn xe Lục Thành rời khỏi Lục gia, trái tim vốn là bất an bỗng nhiên nhảy lên, nhíu mày xoay người chạy vào trong nhà.
Hắn muốn tận tai nghe mẹ hắn nói, tất cả đây đều không phải là sự thực!
Hắn đột nhiên rất sợ hãi, nếu như hắn thật không phải là con trai của Lục Thành, vậy hắn hiện tại là cái gì? Không!
Hắn không tin!
Hắn không thể tin!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT