“Rốt cuộc thì tình yêu là gì hả anh? Là em yêu Tín Như nhiều hơn một chút hay là ba em yêu mẹ em sâu hơn một chút? Nếu đó không phải tình yêu, vậy rốt cuộc tình yêu là gì?”

Chúng tôi báo cáo tất cả tình hình lại cho trưởng khoa.

“Thật ra tôi cũng đã sớm nghi ngờ người này.” Trưởng khoa nói: “Chiều hôm đó, hôm bà quỳ xuống với Tiểu Trần đấy, tôi và bà đấy đã nói chuyện với nhau hơn hai tiếng trong văn phòng. Lúc ấy tôi đã cảm thấy đây là một người phụ nữ tính cách vô cùng hướng nội, lầm lì, hơn nữa rất nhiều áp lực. Người như thế dễ dàng nảy sinh suy nghĩ cực đoan hơn bất cứ ai. Mà người phụ nữ này tràn ngập tình mẫu tử mù quáng, mãnh liệt mà cố chấp, trong hoàn cảnh này tình mẫu tử ấy mang theo sự ích kỷ đáng sợ. Khi nó lệch khỏi quỹ đạo vốn có, rồi đi nhầm hướng, nó hoàn toàn có khả năng trở thành nguồn sức mạnh mãnh liệt nhất, dữ dội nhất, có tính phá hủy nhất. Ví dụ như trở thành nguyên nhân để một người nào đó không thể không chết. Cho nên tôi vẫn không đồng ý phóng thích Lý Mai… Tôi vốn cho rằng dưới sự thúc giục của tình mẫu tử này, bà sẽ đến đầu thú thế nhưng tôi đã xem nhẹ các nhân tố khác trong cuộc sống. Ví dụ như đột nhiên nuối tiếc cuộc sống hay bị người nhà giữ lại.”

“Thế nhưng bà ấy chỉ nhận đã giết Lý Tín Như chứ không nhận đã giết Chu Khiết Khiết.” Tôn Cương nói: “Bà ta nói bản thân bộc phát ý định giết người, không có chủ mưu. Điều này quái thật. Lý Mai nói dao bổ dưa mất tích, nhưng bà ấy lại nói dao bổ dưa đặt trên bàn bếp, bà ấy nhìn thấy nó nhưng không nhớ nó đã xuất hiện thế nào, hoặc là nó vẫn được để ở đó.”

“Đúng vậy, Triệu Ngọc Trân thừa nhận đã giết Lý Tín Như, vậy ai đã giết Chu Khiết Khiết?” Trưởng khoa nói.

“Một cái kết đã tháo được, một cái kết khác vẫn còn đang thắt.” Lưu Ly thở dài.

Tôi suy xét, không lên tiếng.

Chúng tôi nhất thời không ai nói chuyện.

Đèn neon phát ra tiếng ong ong trên đầu chúng tôi, từ xa truyền đến tiếng còi xe hơi thiếu kiên nhẫn, còn sếp đang nheo hai mắt, bưng tách trà nhấp một hớp. Tôi cảm thấy hơi căng thẳng, cảm giác này giống như như một ca sĩ mới vào nghề sắp phải lên sân khấu ca hát vậy.

Mọi người đều cúi đầu xem tài liệu trong tay, ảnh chụp hiện trường mưu sát Chu Khiết Khiết và các loại báo cáo.

“Sếp ạ…” Tôi ngẩng đầu, dè dặt mở miệng: “Tôi có thể đưa ra một giả thiết to gan hay không?”

Trưởng khoa kinh ngạc liếc mắt nhìn tôi, chắc là đang thấy kỳ quái vì sao tôi lại dè dặt như vậy trong thời điểm này.

“Nói đi.”

“Cho tới bây giờ, chúng ta đều coi vụ án của Lý Tín Như và vụ án của Chu Khiết Khiết như hai mà một, đồng thời xử lý do thời gian tử vong của họ gần nhau, đôi bên lại có liên quan, hơn nữa phương thức bị sát hại cũng chẳng khác nhau là mấy. Nhưng bây giờ, chúng ta có thể tách biệt hoàn toàn hai vụ án này ra để xử lý hay không?”

Sếp không ừ hử gì.

“Ừmm, nghe cũng có lý.” Tôn Cương nói.

“Thật ra tại đây có hai giả thiết. Giả thiết thứ nhất là: Lý Mai đang nói dối. Dao bổ dưa hấu căn bản không hề mất tích. Nhưng vì sao chị ta phải nói dối? Lời nói dối này căn bản không có bất cứ ý nghĩa nào. Cho nên chúng ta cơ bản có thể giả định rằng giả thiết này không thành lập. Vậy chỉ còn giả thiết thứ hai. Chúng ta có thể nghĩ rằng con dao bổ dưa kia do Lý Tín Như cầm đi, mà đêm hôm đó, anh ta tiện tay đặt nó xuống bàn bếp trong nhà hay không. Xét toàn cục thì giả thiết này hợp lý nhất.”

Sếp vẫn trầm ngâm không nói.

“Vì sao Lý Tín Như muốn giấu con dao này?” Lưu Ly tỏ vẻ mù mờ không hiểu gì hết.

“Tôi nghi rằng…” Tôi ngừng một lát: “Tôi nghi rằng Lý Tín Như dùng nó để giết Chu Khiết Khiết.”

“Hả?” Tôn Cương nói.

“Điều đó không thể, vì sao Lý Tín Như phải giết cô ta?” Lưu Ly nói: “Không phải họ là bồ bịch sao?”

“Tiểu Trần, cháu nói tiếp đi.” Sếp nói.

“Vâng… Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến vài chuyện trước giờ chúng ta đã luôn bỏ qua.” Tôi rút ra một phần báo cáo đến từ phòng giám định trong đó: “Lưu Ly em xem chỗ này đi, tài liệu nơi ở của Chu Khiết Khiết, tại đó phát hiện ra hai dấu chân.”

“Một là của chính Chu Khiết Khiết, cái còn lại đã xác minh là của Lý Tín Như. Chuyện này bình thường mà anh.”

Nơi Chu Khiết Khiết bị hại là nhà trọ cho nữ điển hình bây giờ, trong phòng ngủ quần áo tiện nay ném lung tung, trong bếp bát đũa bẩn không được dọn dẹp, dưới đất đóng một lớp bụi mỏng. Nếu không phải như thế, đồng nghiệp trong phòng thu thập chứng cứ sẽ không lấy được hai mẫu dấu chân này.

Lưu Ly cau mày: “Không phải họ là tình nhân sao, lúc ấy đã xác định rồi mà. Trong nhà Chu Khiết Khiết có dấu chân của Lý Tín Như cũng rất bình thường. Không phải Lý Tín Như đã chết sao?”

“Thế nhưng em xem…” Tôi chỉ cho cô: “Vì sao dấu chân của Lý Tín Như chỉ bị phát hiện trong phòng khách và phòng bếp? Mà trên sàn trong phòng ngủ không có, trên giường Chu Khiết Khiết cũng không phát hiện ra dấu vết DNA của Lý Tín Như, không có dịch thể, thậm chí không có cả tóc.”

“Đúng vậy, thế này không giống bồ bịch.” Tôn Cương trầm tư.

“Nếu không phải bồ bịch, chúng ta có thể đưa ra một giả thiết khác hay không?” Tôi nói: “Ví dụ như, họ đã hẹn trước đêm khuya hôm đó sẽ gặp nhau, vì chuyện gì thì chúng ta vẫn chưa rõ…”

“Có lẽ là có chuyện gì muốn nói?” Lưu Ly nói.

“Đúng, thế nhưng có chuyện gì mà cần đêm hôm lén lút mới nói?”

“Chỗ này có vấn đề.” Lưu Ly đồng ý.

“Còn có một chi tiết nữa. Em còn nhớ lời khai của cô Ngải – trợ lý của Lý Tín Như mà hôm đầu chúng ta điều tra hay không?”

“Đương nhiên, cô ấy nói buổi trưa cùng ngày Lý Tín Như bị sát hại, khi cô đột nhiên bước vào văn phòng, không ngờ Lý Tín Như cũng ở đó gọi điện thoại. Thấy cô bước vào, Lý Tín Như trông rất mất hứng cúp máy.” Lưu Ly nói: “Sau này chúng ta biết được Lý Tín Như đã gọi điện cho Chu Khiết Khiết.”

“Lúc ấy chúng ta đều cho rằng nguyên nhân khiến Lý Tín Như mất hứng là vì cuộc điện thoại yêu đương của mình bị cô Ngải cắt ngang. Nhưng nếu chúng ta đổi góc độ khác suy nghĩ một chút, có lẽ đó là vì cuộc đối thoại lúc ấy của Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết vốn thật sự khó chịu thì sao? Nét mặt lúc ấy của anh ta không phải nhằm vào cô Ngải đột ngột xuất hiện mà do bản thân anh ta mang một bụng lửa?”

“Có lý.” Tôn Cương vỗ tay một cái.

“Chúng ta quay lại vấn đề lúc đầu, dấu chân của Lý Tín Như bị phát hiện trong phòng bếp. Mọi người nói xem, anh ta vào bếp làm gì? Lý Tín Như không giống người sẽ rửa bát.”

“Chẳng lẽ, ý của anh là…” Lưu Ly bắt đầu hơi hiểu ra rồi.

“Bây giờ chúng ta sẽ tách bạch hoàn toàn vụ án của Chu Khiết Khiết và vụ án của Lý Tín Như để phân tích. Nói như vậy, đêm hôm đó, lúc Chu Khiết Khiết bị mưu sát, Lý Tín Như vẫn chưa chết, mà sau khi điều tra chúng ta lại biết quan hệ mờ ám của Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết. Em nói xem đối tượng tình nghi trọng điểm đầu tiên của chúng ta nên là ai?”

“Lý Tín Như.” Lưu Ly nói.

“Đúng rồi. Nhưng vấn đề ở chỗ, đêm hôm đó, Lý Tín Như cũng bị sát hại.”

Đây chính là mảnh lá lớn nhất đã che khuất tầm mắt của chúng tôi.

“Cho nên chúng ta hoàn toàn chưa từng nghi ngờ anh ta.”

“Đúng vậy.”

“Nhưng…” Lưu Ly thắc mắc: “Vì sao Lý Tín Như muốn giết Chu Khiết Khiết? Cô ấy không phải tình nhân anh ta bao nuôi hay sao? Không phải anh ta rất yêu cô ấy hay sao?”

Tôi sớm biết sẽ có người hỏi vậy, đã chuẩn bị tốt đáp án.

“Sao em biết Lý Tín Như yêu Chu Khiết Khiết?” Tôi nói: “Vì những gì Lý Nhiễm nói? Nhưng làm sao Lý Nhiễm lại biết Lý Tín Như yêu ai chứ? Người phong lưu như anh ta đã quen trêu hoa ghẹo nguyệt, rất khó lại có lòng thành. Anh nghĩ, đối với Lý Tín Như mà nói, Chu Khiết Khiết cùng lắm là một món đồ chơi trong rất nhiều món đồ chơi khác của anh ta mà thôi, tuyệt đối không phải món cuối cùng, nhưng có lẽ là món khó chơi nhất. Lý Tín Như bao nuôi cô ta sáu tháng, mỗi tháng năm nghìn tệ chưa gồm nhà cửa, rất đắt đỏ. Chuyện này chứng minh Chu Khiết Khiết là một người phụ nữ vô cùng ham mê hư vinh và tiền tài. Hơn nữa có lẽ Lý Tín Như cảm thấy bị đeo bám khó chịu nên muốn thoát khỏi cô ta, nhưng người này lại không dễ đối phó như Lý Nhiễm. Thứ mà trưa hôm đó cô Ngải nhìn thấy có lẽ là cuộc tranh chấp qua điện thoại của Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết. Có lẽ Lý Tín Như đã nhận ra chỉ khi giết người này thì mới có thể thoát được.”

“Ý anh là, đêm đó họ gặp nhau, lại nói một chuyện rất không thoải mái nên Lý Tín Như giả vờ bỏ đi rồi lại cầm ra cây dao bổ dưa đã sớm chuẩn bị, một dao đâm chết Chu Khiết Khiết, sau đó vào bếp rửa dao?”

“Đây chính là nguyên nhân vì sao chỉ từ phòng khách đến phòng bếp có dấu chân của anh ta.”

Đàn ông chán ghét tình nhân hoặc vợ nhưng lại không thể thoát khỏi, thuê mướn giết người hoặc tự mình cầm dao, những vụ án thế này đã có quá nhiều, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhất thời ai nấy đều đọc tài liệu trong tay, im lặng không nói.

“Em còn có một câu hỏi.” Lưu Ly đột nhiên nói.

“Câu gì?”

“Lý Mai nói sáu tháng trước con dao đã mất tích, chẳng lẽ từ sáu tháng trước Lý Tín Như đã có kế hoạch muốn giết Chu Khiết Khiết?”

Chuyện này ngoài dự kiến của tôi. Tôi không hề nghĩ đến.

Là tôi suy xét không đủ chu đáo. Đây là một lỗ hổng rất lớn. Nhưng tôi thật sự không ngờ đến chuyện Lý Tín Như là đồng tính luyến ái. Tôi không thể dùng bằng chứng của Trình Minh chứng minh chuyện Lý Tín Như là gay được. Một khi làm liên lụy Trình Minh, tôi cũng khó bảo toàn cho mình.

Tôi nhất định phải hết sức cẩn thận, bất cứ người nào đứng trước mặt tôi đều là chuyên viên điều tra đã có nhiều năm kinh nghiệm phá án.

“Chậc, anh chỉ đưa giả thiết thế thôi, chuyện này…” Cách tốt nhất là thừa nhận mình không biết: “Chi tiết này anh cũng không rõ.”

“Cho đến bây giờ, giả thiết của Tiểu Trần đều rất có lý, hơn nữa còn thông suốt.” Sếp tốt bụng của chúng tôi ra mặt đỡ lời cho tôi.

“Tôi cũng đồng ý.” Tôn Cương nói.

“Nếu đã như thế, tôi cũng đưa ra một giả thiết to gan.” Sếp nheo mắt lại.

Trông chú bây giờ khiến tôi nghĩ đến một con mèo mập đang nhăm nhe bắt chuột.

Chúng tiểu nhân cả đám chăm chú lắng nghe.

“Chúng ta hoàn toàn có thể giả thiết, Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết không phải quan hệ bao nuôi hay tình nhân mà là Chu Khiết Khiết luôn vơ vét tài sản của Lý Tín Như.”

Tôi há to miệng.

Mọi người đều trợn trừng hai mắt.

“Nhìn từ giấy tờ, một tháng năm nghìn tệ, đối với một tình nhân hãy còn là sinh viên mà nói thì quả thật quá nhiều. Cho nên tôi cho rằng giải thích chuyện này là một sự dọa dẫm nào đó có vẻ thích hợp hơn. Từ sáu tháng trước, Lý Tín Như đã bắt đầu chuyển khoản tiền này cho Chu Khiết Khiết, dao bổ dưa cũng mất tích từ sáu tháng trước, thời gian ăn khớp như vậy. Có lẽ sáu tháng trước, Chu Khiết Khiết biết được bí mật nào đó của Lý Tín Như nên vẫn lợi dụng nó để vơ vét tài sản của Lý Tín Như, mà chính từ lúc đó Lý Tín Như đã bắt đầu tính toán giết chết Chu Khiết Khiết. Thời gian sáu tháng này, chúng ta có thể coi nó là thời kỳ do dự trong bản tính của một con người. Chung quy Lý Tín Như cũng là luật sư, biết chuyện giết người thì đền mạng. Chúng ta cũng có thể coi nó như thời kỳ phát triển một chuyện. Nói cách khác, trong khi Lý Tín Như do dự, Chu Khiết Khiết ngồi mát ăn bát vàng trong sáu tháng, cảm thấy rất khoái trá, rất thừa thãi, cũng cho rằng Lý Tín Như yếu đuối dễ bắt nạt nên càng đòi hỏi nhiều hơn. Bình thường, đây là tình huống mà người bị vơ vét dễ đưa ra quyết định giết chết đối phương nhất vì họ cảm thấy nếu không làm vậy thì cả đời này, quyền khống chế sẽ nằm trong tay người khác. Đây là chuyện bất cứ ai cũng không thể chịu đựng. Hơn nữa không ai biết được quan hệ của Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết, ngay cả bạn bè của Chu Khiết Khiết cũng chỉ biết cô ta đột nhiên giàu có mà không biết nguyên nhân vì sao. Cho nên nếu không phải Lý Tín Như cũng bị sát hại thì có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không tìm thấy quan hệ giữa họ. Vụ án của Chu Khiết Khiết có lẽ cũng sẽ biến thành một vụ án không có manh mối. Bởi vì nhìn từ mặt ngoài thì chúng ta không tìm thấy nguyên nhân mà nữ sinh viên đó bị sát hại, khó nhất là phá những vụ án không có động cơ giết người. Chắc hẳn Lý Tín Như cũng đã suy xét qua đủ những nguyên nhân rồi mới xuống tay.”

── Chính là không biết bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau.

Nét mặt khiếp sợ trước khi chết của Lý Tín Như đại khái là vì anh ta không ngờ rằng cây dao bổ dưa vừa cướp đi mạng sống của người phụ nữ kia nay lại đâm vào người mình.

Trước khi xuống tay, nhất định Lý Tín Như đã tưởng tượng rất nhiều khả năng, bao gồm tình huống tệ nhất. Nhưng anh ta tuyệt đối không thể đoán được cuối cùng lại kết thúc như vậy.

Tôi cảm thấy trưởng khoa quả thật liệu sự như thần. Quả không hổ là gừng càng già càng cay!

Các đồng nghiệp cũng tâm ý tương thông với tôi, lập tức nịnh bợ ca ngợi tới tấp.

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì khiến Lý Tín Như không tiếc giết người nhỉ?” Lòng hiếu kỳ của phụ nữ đúng là rất mạnh, Lưu Ly dù thế nào cũng quyết phải ra ngô ra khoai mới chịu thôi.

“Lý Tín Như là một luật sư như thế nào, lúc trước chúng ta cũng đã nghe đồng nghiệp của anh ta mô tả rồi. Đó là một người rất hiếu thắng, vì thắng lợi mà không từ thủ đoạn. Có lẽ là vì trong thời gian Chu Khiết Khiết thực tập trong văn phòng luật của họ đã vô ý phát hiện ra thủ đoạn thụ lý vụ án bất hợp pháp nào của anh ta chăng?” Tôi nói.

“Có thể lắm.” Tôn Cương đọc báo cáo, nói: “Nghe nói mãi cho đến trước lúc bị hại, Lý Tín Như đã liên tục duy trì kỷ lục hai mươi tám trận bất bại, muốn được đến thế thật sự là không dễ dàng. Trừ việc bản thân có năng lực thì rất có thể người này còn áp dụng một vài biện pháp không thể nhìn thấy ánh sáng để đánh bại quan tòa.”

“Biện pháp không thể nhìn thấy ánh sáng?” Lưu Ly lập tức tinh thần tỉnh táo: “Chẳng lẽ anh ta hối lộ quan tòa? Thu mua, hoặc là đe dọa nhân chứng?”

“Nếu vậy thật gì cũng không quá kỳ lạ.” Tôi cảm thấy phụ nữ thật là nhiều chuyện: “Song chuyện này đã không liên quan tới chuyện của chúng ta nữa rồi.”

“Những thứ này đều chỉ là suy đoán, mọi chuyện còn chờ mọi người điều tra.”

Trưởng khoa vung hai tay, làm dấu hiệu cuộc họp chấm dứt.



Chuyện điều tra lại rơi xuống người tôi. Nhưng những chuyện đó đều chỉ là hoạt động xử lý hậu quả. Tìm được nguyên nhân đương nhiên có thể viết báo cáo hoàn chỉnh hơn, thế nhưng không tìm thấy thì cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục.

Động cơ giết người của Lý Tín Như có lẽ sẽ như hòn đá chìm xuống đáy biển.

Bí mật mà anh ta dù phải chết cũng muốn bảo vệ.

Cuối cùng hãy để anh ta thỏa mãn tâm nguyện đi thôi.

Tôi không biết làm vậy, linh hồn đau thương u uất của anh ta có thể an nghỉ được không.

Bất hạnh sinh ra là đồng tính luyến ái, đó không phải lỗi của Lý Tín Như.

Sau khi thẩm tra, Lý Mai vô tội được phóng thích.

Trong lúc ở trại tạm giam, Triệu Ngọc Trân nhiều lần hỏi thăm chúng tôi, rốt cuộc nhận được tin Lý Mai đã bình an về nhà, hơn nữa thuận lợi kế thừa mọi thứ chị nên có. Bà thở phào một hơi thật dài, nhắm nghiền hai mắt, lẩm bẩm: “Đa tạ Bồ Tát phù hộ, đa tạ Bồ Tát phù hộ.” Đó là lần cuối cùng tôi thấy bà ấy rơi nước mắt, nét mặt của bà gần như có thể được gọi là hạnh phúc.

Tôi nghĩ cho dù có phải chết luôn bây giờ, bà ấy nhất định cũng sẽ được nhắm mắt.

Nhưng với thái độ nhận tội thành tâm, không có tiền án tiền sự và động cơ gây án xuất phát từ tình mẫu tử hồ đồ của bà có lẽ sẽ đánh động được sự đồng cảm từ quan tòa và bồi thẩm đoàn, chắc sẽ không bị phán quyết quá nặng. Vụ án vẫn trong quá trình tiến hành.

Lý Nhiễm từng gọi điện thoại cho tôi một lần.

Cô nói cô tìm được việc rồi, làm trợ lý giám đốc cho một công ty nhỏ, thật ra chính là tạp vụ siêu cấp. Tôi bảo cô cẩn thận đừng để bị quấy rối ***, cô gái trẻ trung đáng yêu như cô rất dễ trở thành đối tượng săn đuổi của mấy ông trung niên hói đầu. Nói đùa vài câu, cô nhắc đến ba mình. Sau khi Triệu Ngọc Trân bị bắt, ông lão suy sụp hẳn đi, vốn không còn trẻ, nay như đột ngột già thêm chục tuổi, người ngợm gầy rộc, nếp nhăn nhiều hơn, cơm nước không vô, giấc ngủ cũng không được ngon, còn thường một mình chảy lệ.

“Em cảm thấy tình cảm quả thật là một thứ rất kỳ lạ.” Cô nói trong điện thoại: “Trước kia ba dữ với mẹ em lắm, hở một cái là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Nhưng hóa ra trong lòng ba lại yêu mẹ. Trước kia chúng em không biết, cũng không ngờ được, đại khái ngay cả mẹ em cũng không biết đâu. Ông ấy có cách yêu mẹ riêng của mình. Khi ba cản mẹ đi đầu thú, có lẽ cũng vì thứ tình yêu này.”

“Trước kia em luôn xem thường ba, nhưng giờ em lại thương ông ấy lắm. Em nhận ra mình không thông minh, không hiểu cả thế giới như em đã tưởng. Trên thực tế, em còn nhiều chuyện không hiểu lắm. Em không hiểu ba mình, cũng không hiểu mẹ mình, không hiểu Tín Như, cũng chưa từng hiểu được anh. Thậm chí em không hiểu được tình yêu như em đã tưởng.”

“Rốt cuộc thì tình yêu là gì hả anh? Là em yêu Tín Như nhiều hơn một chút hay là ba em yêu mẹ em sâu hơn một chút? Nhưng vì sao chúng em đều thất bại? Là cách thức biểu đạt của em đã sai hay là cách thức biểu đạt của ba đã sai? Hay là căn bản không chia đúng sai? Em có thật sự yêu Tín Như như mình đã tưởng không? Nếu đó không phải tình yêu, vậy rốt cuộc tình yêu là gì?”

Bên kia đường dây truyền đến tiếng nức nở khe khẽ.

Tôi cầm máy, không đáp lại gì.

Rốt cuộc tình yêu là gì?

Tôi từng cho rằng mười giây khoái cảm khi đạt cao trào chính là tình yêu, nhưng khi đánh mất Trình Minh, tôi biết mình đã sai rồi.

Tình yêu giống như những thứ quý giá nhất, lúc nó tồn tại bạn sẽ không tìm thấy, chỉ khi đã đánh mất nó, bạn mới có thể cảm nhận rõ ràng nó quan trọng thế nào.

Giống như ánh sáng mặt trời, nước sạch và không khí vậy.



Thật lâu thật lâu kể từ đó trở đi, Trình Minh không gọi điện cho tôi nữa.

Song tôi lại gọi cho anh một cuộc, nói cho anh biết kết quả cuối cùng của vụ án. Nghe tôi nói xong, anh hồi lâu không lên tiếng. Có lẽ anh đang ở bên ngoài, trong máy chỉ nghe thấy những tiếng lao xao.

Sau đó anh nói: “Cám ơn em.”

Giọng anh rất trầm, hơi khàn.

Cúp máy, tôi biết mình đã mất anh. Vào tối hôm đó, khi anh nói thất vọng với tôi là tôi đã mất anh rồi.

Sau này ngẫm lại, trong cuộc đời một người rồi cũng sẽ có một chuyện như vậy, hoặc một người như vậy, người mà chỉ cần vừa nghĩ đến đã khiến lòng bạn tái tê. Giống như một cuộc phẫu thuật đã động đến nơi nào đó, nhìn mặt ngoài thì vết thương đã khép miệng, biến mất, nhưng nơi đó trong cơ thể bạn thật ra lại trống rỗng, bạn biết rõ có cái gì đó đã bị cắt bỏ, lấy đi vĩnh viễn.

Tôi thường nghe người ta nói về những người yêu nhau gặp nhau tại một thời điểm sai lầm. Trước kia tôi không rõ nó có ý gì, nhưng giờ thì tôi đã hiểu.

Đã có lúc tôi mộng tưởng hão huyền, nếu tôi và Trình Minh quen biết trong một tình huống khác, một hoàn cảnh khác… nếu chúng tôi có một sự bắt đầu khác, một sự lựa chọn khác…

Có lẽ điều tôi muốn nói chính là một chuyện về tình yêu.

Có lẽ nó vốn nên là một câu chuyện về tình yêu, nó vốn không phải câu chuyện về điều tra phá án.

Khi tôi lang thang không có mục đích trên đường, nhìn một đôi yêu nhau đi lướt qua mình… khi tôi một mình một người nằm trên giường hút thuốc giữa đêm khuya, trằn trọc trăn trở… khi tôi buồn chán đến chết đi vào quán bar A Văn, ôm bả vai mảnh khảnh của Đinh Đinh hôn vào da thịt cậu ta… tôi biết mình vốn có cơ hội có được tình yêu. Là chính tôi đã buông nó ra.

Sau này tôi nghĩ, có lẽ đối với tôi mà nói, tình yêu chính là trong cuộc đời một người rồi cũng sẽ có một người như vậy, một chuyện như vậy, người sẽ khiến bạn mỗi lần nhớ lại là có thể mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi đã từng yêu, mà người đó chính là người mà tôi từng yêu.”

Có lẽ tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng trong lòng vẫn mang cảm kích.

── Dù có thế nào, trời xanh đã đãi tôi không tệ.

Đây đã là kết cục tốt nhất mà tôi nghĩ được.

Tôi không thể đòi hỏi nhiều hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play