Tôi thường nghe người khác nói, vận may sẽ không gõ cửa nhà bạn đến lần thứ hai. Nhưng nay tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa lần thứ hai của nó.
Chừng nửa năm sau khi chuyện đó xảy ra, đội cảnh sát hình sự chúng tôi và đội phòng chống ma túy hợp tác một lần hành động.
Tôi cũng không biết vì sao họ muốn đến chỗ chúng tôi mượn người. Lý do của họ là, trong đội của họ phần lớn đều là các gương mặt lão thành nên bị băng đảng buôn ma túy đó biết rõ, họ cần một người trẻ tuổi, là gương mặt mới đi làm.
Tôi thấy mình thật là xui xẻo. Vì sao họ không chọn Tiền mặt rỗ mặt mũi đậm chất lưu manh, không chọn Tôn Cương cao to đen hôi mà cố tình muốn chọn tôi đi làm thành viên của nhóm tiên phong?
Lý do bên kia cũng rất kỳ quái: “Người đẹp trai khó khiến đối phương sinh nghi vì người như thế rất bắt mắt, càng vậy càng là người khó khiến đối phương nghi ngờ nhất.”
Bình thường chẳng ai khen tôi đẹp trai hết, đến thời điểm mấu chốt này thì nó lại trở thành lý do cho tôi lên đầu trận tuyến.
Tôi cắt tóc rất ngắn, ra sức tập thể hình, người gầy đi, da phơi đen, nhìn qua thật là trông có nét giống hạng lưu manh nhanh nhẹn.
…
Tóm lại, mọi chuyện vẫn được tiến hành hết sức thuận lợi.
Một đồng nghiệp trong đội phòng chống ma túy cải trang thành người mua thuốc phiện, tôi và vài đồng nghiệp khác thì diễn vai đàn em dưới trướng anh ta. Thông qua vài người, chúng tôi bắt đầu tiếp xúc với trùm ma túy thật sự, cũng đã hẹn trước thời gian địa điểm tiến hành giao dịch.
Nơi giao dịch được chọn là dưới chân cầu vượt ở gần nhà ga, nơi đó người nhiều, đối phương cảm thấy làm vậy thì khá an toàn. Đó là khu vực không ai quản lý, chỗ nào cũng có xe taxi, xe gia đình, xe máy… đậu bừa bãi chỗ nào cũng là quán xá bày hàng lộn xộn. Hơn nữa chỗ đó là nửa cuối thành phố, cũng gần quốc lộ Tân Giang, ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thì có thể chạy thẳng xuống đường Tân Giang, bốn phương thông suốt, cứ thế bàn chân bôi dầu, té thẳng một đường.
Đôi bên đều lái xe tải màu trắng khá cũ không khiến người khác chú ý, đều có một chút thật giả không sờ thấy rõ. Làm ăn kiểu này chính là lấy mạng ra cược cho nên đôi bên đều thấy căng thẳng thần kinh, ai nấy đều mang theo súng đạn, trang bị đến tận răng.
…
Trước khi xuất phát, tôi rất căng thẳng, nhưng đến nơi rồi thì lại thấy trong lòng rất tĩnh.
Các đồng nghiệp khác trong đội phòng chống ma túy đã lẩn vào chỗ nhóm người nằm vùng. Đây là một cuộc hành động bí mật lớn, những người tham gia đều là tinh anh trong đội cảnh sát.
Lưới đã tung, cá không thoát được.
Mọi chuyện đích xác có nét giống như phim xã hội đen, chỉ là trong phim vĩnh viễn không kích thích hùng hồn như ngoài đời thật được.
“Lão đại” hai bên bắt đầu đàm phám, tay của chúng tôi đều đặt trên súng bên hông. Ngón tay tôi đã hơi giần giật, hễ có gió thổi cỏ lay là sẵn sàng rút súng ra bắn bất cứ lúc nào. Cùng lúc đó, tôi biết các đồng nghiệp đang chậm rãi áp sát, vòng vây đang dần được thu hẹp.
Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên có hơn mười người mặc thường phục cầm súng nhanh chóng chạy tới phía này, đây không phải người của chúng tôi.
Phe chúng tôi và phe buôn ma túy lập tức đập nồi, tất cả rút súng, không biết nên ngắm vào đối phương hay nên ngắm vào những người chạy đến.
Các đồng nghiệp chúng tôi đã sắp xếp trước đó toàn bộ sửng sốt, nhưng họ lập tức phản ứng lại, cũng đồng loạt rút súng chặn lại những người đột nhiên xuất hiện kia. Nhất thời, khắp nơi là những kẻ có súng chạy tới chạy lui.
Có người hét lên: “Cảnh sát!”
“Không được cử động, chúng tôi là cảnh sát!”
Nhưng lúc ấy quá hỗn loạn, chúng tôi căn bản không biết phe nào đã phát ra tiếng hét.
Nhóm công nhân dưới chân cầu vượt cứ đực mặt ra, đại khái còn tưởng chúng tôi đang quay phim. Đám hàng rong khôn khéo lẹ mắt đã có phản ứng đầu tiên, họ la hét kéo vợ kéo con bỏ chạy tán loạn, có người còn quăng cả sạp hàng mà vắt chân lên chạy, nhưng phần nhiều vẫn chọn sạp mất mạng lộn xộn. Những sạp trái cây đổ rơi vương vãi, những sạp thuốc lá bị giẫm tứ tung, hàng quán ăn vặt thì đổ lềnh kềnh. Nhất thời, dưới chân đầy những nước bẩn, táo lăn lung tung, gà bay chó sủa, xe cộ vắt ngang, nhốn nháo hoảng loạn, có cả tiếng khóc the thé của con nít, trông cứ như thiên hạ đại loạn vậy.
Trong lòng phe kia biết không ổn nên ngay lập tức đã dùng tốc độ nhanh nhất lui quân. Chúng tôi bên này đâu chịu bỏ qua.
Nhưng lúc ấy tại đây còn có dân thường khiến chúng tôi bị vướng tay vướng chân.
…
Đã không thể nói rõ rốt cuộc là bên nào nổ súng trước, nhưng có thể khẳng định là vừa nghe thấy tiếng súng, chúng tôi lập tức đánh trả. Phe thứ ba không biết chui ra từ đâu nghe thấy tiếng súng cũng cuống cuồng nổ súng theo, nhưng hình như chưa ai bị bắn trúng thì các đồng nghiệp trong đội phòng chống ma túy đã xông lên quật ngã họ xuống.
Tài bắn súng của tôi vốn không tệ, nếu còn trong quân đội, chắc có lẽ cũng là một phần trong đội bắn tỉa.
Dùng xe tải yểm hộ, tôi tổng cộng bắn năm phát, xử lý hai nghi phạm, một kẻ trúng đầu, một kẻ trúng thân, đã bị thương còn ngoan cố chống đối, tôi bắn hai phát vào ngực gã. Còn một kẻ mang theo túi thuốc phiện đã chạy đến phía trước xe của gã, tôi một phát bắn trúng tay gã, nhìn gã tru lên một tiếng rồi ôm tay lăn trên đất.
Phe kia biết mình không chạy được nên dứt khoát liều mạng với chúng tôi, lần lượt tìm chỗ yểm hộ, bắn nhau đoàng đoàng với chúng tôi cứ như đội cảm tử Thần Phong.
Tiếng súng đạn vang như đốt pháo, đạn bay vèo vèo qua đây, tôi hết sức chăm chú, căng thẳng đến mức quên mất căng thẳng. Lúc ấy, thật ra tôi hưng phấn muốn chết.
Tôi lại bắn trúng một gã trọc mặc áo da màu đen, đang định bồi thêm một nhát thì đột nhiên nghe được phía sau có người hô to: “Tiểu Trần, cẩn thận!”
Trong một phần vạn giây ấy, trong lòng tôi đã biết không ổn vì người kia hô tên thật của tôi. Nếu không phải bị dọa cho chết khiếp thì đồng nghiệp trong đội phòng chống ma túy tuyệt nhiên sẽ không vi phạm sai lầm hạ cấp này.
Trên thực tế, người kia còn chưa hô xong thì tôi đã cảm giác bên dưới đột nhiên không ổn, như thể bỗng hụt hơi, lại như thể vừa bị rút hết sức lực. Tôi đầu nặng chân nhẹ té xuống, thậm chí không kịp xoay người xem đã xảy ra chuyện gì.
Lúc ngã xuống, tôi cảm thấy mình đập vào cái gì đó cứng đơ, trước mắt bỗng tối đen.
Đau quá.
Đây là chuyện cuối cùng tôi còn nhớ.
Mọi chuyện đại khái chính là như vậy.
Bây giờ tôi đang nằm trong phòng bệnh của trường đại học quân y số Ba. Tôi nằm phòng đơn nên rất yên tĩnh. Điều kiện vệ sinh ở đây rất tốt, phòng bệnh khô ráo, nhìn từ cửa sổ ra ngoài còn thấy một thảm cỏ xanh rất lớn, có mấy cậu choai choai mặc áo may ô màu xanh lục đang chơi bóng rổ ở đó.
Trong phòng bệnh đặt vài giỏ hoa quả và hoa tươi, có cả thiệp thăm hỏi. Tôi đoán chúng được đưa đến từ đội phòng chống ma túy, lãnh đạo trong Cục và cả cảnh sát dưới trạm gửi đến. Đồng nghiệp trong khoa chúng tôi cũng có phần tặng giỏ hoa quả, có điều hoa quả mà họ đưa đến trong lúc thăm nom đã bị chính họ xử lý hết rồi. Khi đó đầu tôi còn quấn băng, căn bản không muốn ăn gì hết, chỉ biết nhìn đám vô tâm vô phế ấy nhai rau ráu trước mặt mình.
Bác sĩ nói rằng não tôi hơi bị chấn động nhưng không quá nghiêm trọng, có thể do lúc ngã xuống đã va phải gạch đá dưới đất. Đùi tôi cũng trúng một phát súng nhưng cũng không có trở ngại gì hết. Tôi thật may mắn, không tổn thương các dây thần kinh chính của đùi, cũng không làm vỡ mạch máu lớn nào cả, nếu không nhất định phải chết rồi.
Điều khiến tôi buồn bực chính là phát súng bắn trúng chân tôi ấy vậy mà lại do người một nhà bắn.
Chính là một trong số hơn mười người mặc thường phục đột nhiên xuất hiện lúc ấy. Hóa ra họ thuộc đồn cảnh sát phụ trách khu vực nhà ga kia. Họ cũng nhận được tin báo lúc ấy có một băng đảng buôn ma túy đang giao dịch dưới cầu vượt, chưa kịp xin chỉ thị thì đã chạy tới bắt người. Do lần hành động này của chúng tôi là tuyệt mật nên cảnh sát dưới trạm cũng không biết. Lúc ấy họ thấy chúng tôi nổ súng, còn tưởng hai phe xã hội đen đang sống mái với nhau. Lúc ấy người đó bắn tôi hai phát, phát thứ nhất không trúng, phát thứ hai trúng chân tôi. Mẹ, sao không bắn lưng tôi ấy, tôi mặc áo chống đạn, bắn trúng cũng không bị thương. May mà lúc ấy đồng nghiệp trong đội phòng chống ma túy dũng cảm quên mình nhào lên quật ngã người đó xuống, không chờ gã nã thêm một phát vào trán là tôi xong đời.
Sau khi hiểu lầm được giải thích rõ ràng, đồng nghiệp trong đồn công an kia áy náy muốn chết. Vẫn là họ đưa tôi vào phòng đơn này, tiền khám chữa bệnh cũng do họ chi trả, không thì cảnh sát quèn như tôi nào có tư cách hưởng thụ loại đãi ngộ của cán bộ cao cấp kỳ cựu này.
Có điều màn bắn nhau dưới chân cầu vượt lúc ấy thật sự là rất kinh người. Chuyện này làm ầm lên rất lớn, ngay cả thị trưởng cũng phải kinh động. Đám phần tử xã hội đen này cũng quá ngang ngược rồi, xem ra một chiến dịch chống mafia mới quy mô lớn lại sắp được triển khai.
…
Xã hội này cần anh hùng, nhất là đội cảnh sát hình sự cần hình tượng anh hùng ở mặt ngoài, vì thế các lãnh đạo trong Cục quyết định đẩy tôi ra. Tôi dẫu có trăm miệng cũng không biện bạch được. Tòa soạn hay đài truyền hình đều cử phóng viên đến hết thăm hỏi rồi lại chụp ảnh. Thật ra không chỉ mình tôi trúng đạn, vì sao chỉ mình tôi phải ra mặt. Tôi tự AQ là do mình có ngoại hình anh tuấn, khá là dễ lấy lòng dân chúng.
May mà lúc ấy nhiệm vụ đã được hoàn thành viên mãn. Nếu chuyện làm ngộ thương năm dân thường, ba cảnh sát trúng đạn – một trong số đó còn là phe mình tự bắn phe ta – có thể bỏ qua thì coi như là công đức viên mãn.
Chúng tôi thu được 30 kg ma túy, hạ gục 6 tên tại chỗ, làm 2 tên trọng thương, bắt sống 3 tên, còn hi vọng có thể tiếp tục đào sâu tìm được trùm ma túy cao cấp hơn, cuộc điều tra vẫn đang được tiến hành.
…
Từ khi nhậm chức đến nay, đây là lần đầu tiên tôi có danh có tiếng như thế, thật là thời thế tạo anh hùng.
Không ít những cô gái trẻ tuổi chạy đến bệnh viện thăm tôi, còn có người tặng chocolate, tặng hoa tặng thư tình cho tôi nữa. Chocolate tôi ăn, hoa tôi chuyển qua cho y tá, thư tình thì hoàn toàn là phí tiền. Tôi thật muốn thông qua báo chí kêu gọi một chút, hỡi các mĩ nữ quý mến tôi, các vị tặng đồ ăn thức uống cho tôi là được rồi, đưa phong bì lại càng tốt, hoa với thiệp thì miễn đi.
Sau đó bệnh viện có quy định mới, người đến thăm bệnh nhất định phải là người nhà hay bạn bè của bệnh nhân, miễn cho người lạ vào thăm để tránh quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi. Bởi vì chuyện này mà Lý Nhiễm cũng bị ngăn ở ngoài cửa. Sau đó cô ấy có gọi điện cho tôi nói y tá không cho vào, tôi lại phải tìm y tá nói chuyện, Lý Nhiễm mới được vào thăm.
Gần như ngày nào ba tôi cũng ngâm mình trong viện, trông lại rất thoải mái nhẹ nhàng.
Xem ra ông cụ đã thấy yên lòng yên dạ.
Thấy ba vui, tôi cũng vui theo. Từ nhỏ đến lớn, tôi không nhớ ra mình có từng hiếu kính gì cho ông không, nếu việc này có thể khiến ông vui vẻ thì tôi có trúng thêm một phát nữa cũng đáng.
Nhìn thấy Lý Nhiễm, ba tôi lại càng vui mừng.
Ông cảm thấy rốt cuộc thì tôi đã có bạn gái đến thăm rồi. Tôi nhìn nét mặt phấn khởi của ông lúc gọt táo châm trà là biết ông đã hiểu lầm. Nhưng niềm vui từ sự hiểu lầm mang đến cho ông lại khiến tôi hết sức xót xa. Cho nên tôi cũng không vạch trần ra, cứ để ông tiếp tục hiểu lầm vậy.
Sau khi tan ca, Lưu Ly gọi điện nói cô sẽ đến thăm tôi, nhân tiện mang cơm tối đến cho tôi.
Nói thật, cô đối với tôi thật là không tệ.
Lúc cô mang cà mèn bước vào, tôi nửa nằm trên giường, miệng há hốc, hồi lâu không thể khép vào.
Lưu Ly không đến một mình.
Cô vừa vào cửa đã cười cười nói nói: “Trần Tử Ngư, xem ai tới thăm anh này?”
Đã là mùa hè, anh còn mặc một bộ vest mỏng màu xám nhạt, sơ mi màu trắng cởi nút thoải mái, không thắt caravat. Trông anh vẫn điềm đạm ung dung như xưa.
“Còn nhớ tôi không?” Anh mỉm cười hỏi.
“Hừmm…” Tôi cố ý làm vẻ suy tư: “Hình như còn nhớ… quý danh của ngài là?”
“Anh ấy là luật sư Trình đó!” Lưu Ly tranh lời: “Anh mau quên thế! Không phải chúng ta còn từng đi uống rượu hay sao? Anh quên rồi sao? Trong quán bar Disco kia á…”
“À phải, có một lần.” Tôi gật đầu.
“Lúc ấy anh còn nghi luật sư là hung thủ đó.” Lưu Ly cười nhăn: “Em đã nói không phải anh ấy rồi mà anh còn không tin.”
Một nơi trong lòng như bị cọ vào.
Lâm râm nhói đau.
“Tôi thấy tin cậu bị thương trên báo. Tôi nói với mình, a, mình có quen cảnh sát này, cho nên muốn đến thăm cậu.” Anh đặt giỏ hoa quả mang theo trong tay xuống, nói với tôi: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Tôi nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Luật sư Trình thật là có tâm.” Lưu Ly nói: “Anh ấy đặc biệt đến Cục tìm em đấy.”
Là vậy à.
“Mọi người tùy tiện ngồi đi.”
Tôi dựng dậy, có chút xấu hổ tiếp đón.
“Em mua cà mèn cho ba người, cùng nhau ăn cơm thôi.” Lưu Ly nhanh nhẹn ghép hai chiếc ghế dựa cạnh tôi làm bàn, đặt mấy tờ báo lên rồi mở túi nilon, lấy mấy cái cà mèn ra. Tôi mở ra xem, có thịt rang muối, có khoai tây chiên, có chân giò kho tàu, có cả món thịt xào mộc nhĩ cô nàng thích nhất nữa. Ba hộp khác là cơm trắng.
“Ăn thôi.” Lưu Ly tách đôi đũa dùng một lần ra đưa cho tôi rồi đặt cơm vào tay tôi.
Sau đó cô an vị bên giường tôi, Trình Minh ngồi trên một chiếc ghế con, chúng tôi bắt đầu ăn cơm.
Có nằm mơ tôi cũng không ngờ có ngày mình còn có thể cùng ăn cơm tối với anh.
Chẳng lẽ đây chính là đại nạn không chết tất có hậu phúc trong truyền thuyết?
Lưu Ly không ngừng gắp thức ăn cho tôi, đương nhiên, cô cũng gắp cho cả Trình đại luật sư của mình nữa.
Dường như cô không hề phát hiện gì hết, vừa ăn vừa trò chuyện với chúng tôi đủ những tin tức lá cải, nào là ngôi sao nào lại có bạn trai mới, nào là ngôi sao nào lại vừa ly hôn, sếp của chúng tôi lại phê bình ai hay ai lại có dự định từ chức gì đó. May mà có cô nên không khí không thấy nặng nề. Tôi và Trình Minh như không chút thân cận, không nhìn nhau cũng cũng không chủ động nói chuyện với nhau, nhưng thật ra trọn vẹn tâm tư đều đang bay vòng vòng xung quanh đối phương.
…
Cơm nước xong xuôi, Lưu Ly dọn dẹp báo chí và cà mèn đã ăn.
Tôi nói với cô: “Lưu Ly, em đi rửa ít hoa quả cho mọi người cùng ăn đi, mình anh không ăn hết được nhiều vậy đâu.”
Lưu Ly đồng ý, chọn vài trái lê Hàn Quốc, đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn có tôi và anh.
Thời gian chỉ có hai người thật là đáng quý, tôi cảm thấy bức thiết nhất định phải nói gì đó, không thì không lâu sau Lưu Ly sẽ quay lại. Nhưng lòng càng vội, nhất thời lại càng không biết nên nói gì cho phải.
Đột nhiên Trình Minh mở miệng.
“Em không sao thật là tốt quá.” Anh nhìn sang chỗ khác, nói.
Tôi vẫn không biết nên nói gì cho phải.
“Báo viết em bị thương nặng.” Anh nói tiếp.
“Cũng không nghiêm trọng như vậy.” Tôi đáp: “Phóng viên thích làm quá lên thôi.”
Anh quay đầu nhìn tôi.
Đã lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng tôi một cách dịu dàng như vậy.
Tôi lại thấy hơi khó thở.
Nhưng tôi nhất định phải nói. Qua lúc này, có lẽ tôi sẽ không còn cơ hội nói nữa.
“Em…” Tôi khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí: “Em vẫn rất nhớ anh.”
Trình Minh mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên. Anh có ý gì vậy?
Tôi biểu đạt sai rồi sao?
Anh đang chế giễu tôi sao?
Không còn đường cứu vãn nữa sao? Tôi nên giảng hòa như thế nào?
Tôi nghe anh nói: “Tôi cũng vậy.”
Tôi không thể tin được tai mình.
“Vừa giận em, lại vừa nhớ em.” Anh nói: “Khi đọc tin em bị thương trên báo, tôi rất sợ hãi, tôi cho rằng…”
“Cho rằng sẽ không còn được gặp em nữa?” Tôi cười.
Anh cũng cười.
Ráng chiều vàng cam của ngày hè vương trong phòng bệnh, dưới ánh sáng ấm áp nong nóng đó, chúng tôi nhìn nhau bật cười.
“Một cú tay trái hôm ấy của em cứng thật đấy, tối hôm đó tôi bị đánh rất đau.” Anh sờ khóe miệng, nói.
“Chỉ đánh một cái đã là anh được lợi rồi.” Tôi nhỏ giọng nói nhanh một câu.
“Em nói gì?” Anh hỏi.
“Anh lại đây em nói lại lần nữa.”
Trình Minh nghe lời đưa tai lại đây. Gương mặt anh ghé sát vào tôi thật gần, trên làn da bóng loáng màu nâu nhạt ấy, tôi ngửi thấy mùi kem cạo râu thanh mát khoan khoái của anh. Tôi không khỏi giật mình.
“Em còn có một chỗ cứng hơn thế nữa.” Tôi hạ giọng: “Anh có muốn thử xem hay không?”
Anh ngẩn ra, rồi lập tức mỉm cười. Trình Minh vừa định nói gì đó thì nghe tiếng giày cao gót giẫm xuống mặt đất truyền đến từ hành lang.
Tôi và anh lập tức tách ra, nhìn về hướng khác.
“Ăn lê thôi!” Lưu Ly bưng vài quả lê lớn đã rửa sạch, đẩy cửa bước vào.
“Tôi còn có chuyện, xin cáo từ trước.” Trình Minh đột nhiên đứng lên.
“Ơ… Anh ăn lê hẵng đi.” Giọng điệu của Lưu Ly không thể che giấu sự thất vọng: “Em rửa lâu lắm, sạch bong rồi này.”
“Không được rồi, tôi không quấy rầy hai vị nữa.” Trình Minh mỉm cười: “Cảnh sát Trần, chúc cậu sớm ngày hồi phục.”
“Cám ơn anh đã tới thăm.” Tôi nói.
Lưu Ly quay lưng lại phía tôi.
Tôi chớp mắt vài cái với anh.
Anh không tỏ vẻ gì.
“Không quấy rầy đâu mà…” Lưu Ly nói: “Bọn em không có…”
Trình Minh đã xoay người bước đi, không quay đầu lại.
“Thôi xong, nhất định là ảnh hiểu nhầm em với anh rồi.” Lưu Ly cắn một miếng lê, vẻ mặt đau khổ, bĩu cái miệng nhỏ nói.
“Hở? Anh ta hiểu nhầm à?” Tôi nhận lê của cô, ra vẻ giật mình nói vậy.
“Anh có ý gì thế?”
Tôi lẩm bẩm: “Xem ra chính anh cũng hiểu nhầm rồi.”
“Anh muốn chết hả!” Lưu Ly đánh một phát xuống đầu tôi.
Tôi cắn một miếng lê, cười.
Đây là cảnh hoàng hôn mùa hè tuyệt đẹp. Ánh sáng màu da cam rực rỡ mà êm dịu phủ khắp bầu trời chạng vạng.
Khói bếp bữa tối lượn lờ bay lên nền trời vàng nhạt trong vắt. Bằng tư thế mềm mại của mình, bầu trời đang vẫy gọi màn đêm buông xuống, tựa như tiếng chim ríu rít trong ổ đầu cành đang kêu gọi con cái của mình phương xa.
Đây là một hoàng hôn ngày hè của một thành phố bình thường.
Đã trải qua một ngày làm việc lê thê nóng bức, sau khi tan ca, mọi người như một mũi tên hướng về gia đình, ai về nhà nấy. Họ đắm chìm trong ánh chiều tà, mang theo nỗi vất vả, mệt nhọc, phiền não, vui sướng của mình chào đón đêm tối của mỗi người, và cả một bình minh khác sau đêm tối đó nữa.
Có bao nhiêu chuyện đang xảy ra vào lúc này, có bao nhiêu chuyện đã chấm dứt vào lúc này, vòng đi vòng lại.
Chuyện cũ chấm dứt có nghĩa là một câu chuyện mới lại sắp bắt đầu.
Có lẽ chung quy rồi nó cũng sẽ có lúc kết thúc, nhưng tôi không tham lam. Tôi thường nghe người khác nói, vận may sẽ không gõ cửa nhà bạn đến lần thứ hai. Nhưng nay tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa lần thứ hai của nó. Lần này, tôi nhất định sẽ nắm lấy nó thật chặt.
-End-
Fi: Vậy là câu chuyện của chúng ta đã kết thúc tại đây. Trong hơn một tháng này, nhận được sự đón nhận và nhận xét tâm huyết của mọi người cho truyện là động lực và niềm cổ vũ lớn nhất của mình. Cám ơn mọi người rất nhiều. 33 chương truyện này đã để lại cho bạn ấn tượng gì, nếu được, hãy chia sẻ với mình nhé. ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT