Sau khi qua Tương thành, có gần 300 dặm không có phản quân đóng giữ. Vùng này cực kỳ hoang vu, rất nhiều vùng đất đã bị hóa thành cát. Có một đoạn hơn 50 dặm không nhìn thấy một gốc thực vật nào. Ở Sơn Đông Đạo sa mạc hóa không tính là nhiều, ở Sơn Nam Đạo bên kia có một phần ba diện tích là sa mạc.
Ba năm trước lúc Phương Giải đi tới Trường An có đi qua nơi này. Lúc đó không hoang vắng như bây giờ. Chỉ ba năm ngắn ngủi, sa mạc đã nuốt trọn cả quan đạo Kinh Tương. May mà sa mạc ở đây không tính là rộng, chỉ cần xác định đúng phương hướng thì không lo lạc đường.
Lộ trình 300 dặm này chỉ gặp có ba cái thôn. Tuy nhiên chính vì nó hoang vu, nên không gặp phải thảm họa chiến tranh. Người trung nguyên thường nói “Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước”, mà ở gần sa mạc thì chẳng có gì để mà sống. Mặc dù những nơi còn chưa bị sa mạc hóa, thì đất đai khô cằn cứng rắn cũng rất khó trồng hoa màu.
Phương Giải quan sát qua, dân chúng ở vài thôn này kỳ thực đều là dân tị nạn. Bọn họ thà chết đói cũng không muốn bị cuốn vào thảm họa chiến tranh. Bởi vậy có thể thấy được, trong suy nghĩ của dân chúng, thảm họa thiên tai còn dễ tiếp nhận hơn là thảm họa chiến tranh.
Sau khi vượt qua sa mạc, Phương Giải lệnh cho đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi. Hắn bảo thân binh mở bản đồ ra, ngồi bệt xuống đất chỉ vào bản đồ, nói:
- Bản đồ này là của Binh Bộ cấp cho, tuy chúng ta đã sửa chữa đánh dấu, nhưng đi xa hơn phía đông thì nó liền không rõ ràng rồi. Bây giờ hành quân chỉ có thể dựa vào thám báo, bản đồ không còn tác dụng gì nữa.
Trác Bố Y gật đầu:
- Xa hơn trước chính là khu vực có trọng binh của phản quân canh gác, cách Tương thành cũng càng ngày càng gần. Dọc theo con đường này không thấy phản quân, là vì Lý Viễn Sơn đã điều hết tới tiền tuyến. Chúng ta muốn đi xa hơn về phía đông thì phải cẩn thận mọi hành động, tận lực không để lộ hành tung.
Phương Giải chỉ vào một vị trí trên bản đồ:
- Cách Tương thành chừng 300 dặm có một ngọn núi tên là núi Hình Thương, chúng ta có thể giấu ở đấy. Ta tính toán đóng trại ở đó, phái thám báo tới Tương thành bên kia tìm hiểu tin tức. Binh lực của chúng ta không đủ để ảnh hưởng tới chiến cuộc, ta biết tự lượng sức mình. Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, nếu chuyện xảy ra không như điều ta đoán, vậy thì ta thà mang người lập tức trở về theo đường cũ.
Hoàn Nhan Trọng Đức nói:
- Nhưng trước đó chúng ta vẫn phải suy xét tới vấn đề lương thảo.
Y quay đầu nhìn thoáng qua những túi lương thực đã quắt lại treo trên chiến mã:
- Với số lương thảo hiện tại, chỉ có thể kiên trì nhiều nhất là hai ngày. Nếu không tìm được nguồn tiếp tế…chỉ sợ cho dù hiện tại quay đầu về thì cũng đói chết ở nửa đường.
Phương Giải nói:
- Hai ngày này ta vẫn nghĩ tới vấn đề đó.
Hắn khoanh chân ngồi xuống đất, nói:
- Theo tin tức mà phi ngư bào thu thập được hai ngày qua, trong vòng phạm vị trăm dặm quanh đây khẳng định có doanh trại của phản quân. Trạm canh gác quá nhỏ không đủ để đáp ứng nhu cầu về lương thực của chúng ta, tốt nhất nên chọn một đội ngũ lớn hơn. Tuy nhiên một khi hành động, thì kế hoạch lúc trước nên sửa lại.
- Một khi động thủ với phản quân sẽ gây sự chú ý tới Lý Viễn Sơn. Cho nên muốn giấu diếm hành tung liền khó khăn…Không cẩn thận có khả năng không tới được núi Hình Thương.
Hoàn Nhan Trọng Đức ừ một tiếng:
- Cho nên vẫn phải cẩn thận. Tuy nhiên cũng không cần phải quá lo lắng, kỵ binh dươi trướng của Lý Viễn Sơn đều tập trung ở Tương thành, lang kỵ của Mông Liệt cũng đang ở chỗ đó. Trong phạm vi mấy trăm dặm này phản quân và Mông Nguyên chưa chắc đuổi kịp chúng ta. Cho nên cướp đoạt rồi tránh đi không tính là khó.
Phương Giải cười cười:
- Đây cũng là phương án thứ hai mà ta muốn nói. Nếu chúng ta không giấu được, thì không cần giấu nữa.
Đang nói chuyện thì Trần Hiếu Nho mang theo vẻ mệt mỏi cùng một đội phi ngư bào trở về. Nhìn môi của y đã nứt ra, chỉ biết mấy ngày này chịu không ít khổ. Phương Giải cởi túi nước ném cho y, Trần Hiếu Nho nhận lấy uống một hớp lớn:
- Tướng quân, đã tìm hiểu rõ ràng, cách đây chín mươi dặm là Ninh huyện, tuy không phải là huyện lớn nhưng có không ít binh lính đóng ở đó, hơn nữa…thuộc hạ còn tìm hiểu được một bí mật.
- Bí mật gì?
Phương Giải vội vàng hỏi.
- Thuộc hạ dẫn theo người quan sát Ninh huyện một ngày, lúc đầu còn không để ý, về sau mới phát hiện phản quân đóng ở Ninh huyện khác với những phản quân mà chúng ta từng gặp. Lúc thuộc hạ ẩn nấp thì bắt gặp phản quân ra khỏi thành huấn luyện. Một huyện nhỏ như vậy không ngờ lại có tới một vạn phản quân đóng giữ. Hơn nữa đều là tinh nhuệ! Thuộc hạ đã quan sát kỹ càng, những phản quân này được trang bị hơn các phản quân khác nhiều lắm. Không những bì giáp thống nhất, hơn nữa lúc xuất hành đội ngũ rất chỉnh tề, hiển nhiên là được huấn luyện bài bản.
- Tinh nhuệ dưới trướng Lý Viễn Sơn?
Phương Giải nhíu mày:
- Nơi này cách Tương thành không tính là gần, còn có 500 dặm nữa, sao Lý Viễn Sơn lại bố trí tinh nhuệ ở đây? Tới lúc này, tinh nhuệ của Lý Viễn Sơn không ở Tương thành mà lại ở phía sau?
Trác Bố Y trầm tư một lúc rồi nói:
- Nếu tin tức mà Trần Hiếu Nho tìm hiểu được là chính xác, thì đây đúng là điểm đáng ngờ rất lớn. Chúng ta mới từ Phong thành bên kia tới đây, Lý Viễn Sơn đã điều động ít nhất hai vạn năm nghìn phản quân khỏi Phong thành, các huyện thành phía sau cũng có điều động. Nhiều binh mã như vậy đều đi lên hết tiền tuyến, vì sao tinh nhuệ phản quân vẫn còn ở phái sau Tương thành?
- Ta muốn tới Ninh huyện kiểm tra xem.
Phương Giải đứng dậy, vỗ bụi đất trên người:
- Đội ngũ ở chỗ này nghỉ ngơi, an bài du kỵ, có thám báo phản quân phát hiện ra chúng ta thì lập tức xử lý. Nếu không phát hiện thì kệ bọn chúng rời đi. Điện hạ, ngươi chủ trì nơi đây. Ta mang theo phi ngư bào, chậm nhất là trưa mai sẽ trở về. Ninh huyện có một vạn tinh nhuệ, chắc sẽ không thiếu lương thảo!
- Giác Hiểu, ngươi cẩn thận chút.
Hoàn Nhan Trọng Đức dặn dò:
- Dù sao đó không phải là đám ô hợp.
Phương Giải gật đầu:
- Chờ tin tức của ta.
Dặn dò xong, hắn nhảy lên lưng ngựa, dẫn theo chừng trăm thân tín giục ngựa rời đi.
…
…
Tây Bắc có nhiều núi, càng đi về phía bắc càng hoang vu. Ninh huyện là huyện thành cách khu vực sa mạc gần nhất, so sánh thì có vẻ khá phồn hoa. Tây Bắc có nhiều tòa thành làm bằng đất, cũng không biết là dùng bí pháp gì tạo thành, tường thành bằng đất còn chắc chắn hơn cả tường thành bằng gạch.
Phóng mắt nhìn sang, là một mảng màu nâu.
Giờ đang thời kỳ giáp hạt, hơn nữa Tây Bắc vốn hoang vắng, cho nên khiến người ta có cảm giác nơi này không có màu xanh nào.
Ninh huyện nằm trên một khu vực bình nguyện rộng chừng 200 dặm. Đương nhiên bình nguyên này cũng chỉ là tương đối. Ít nhất không nhìn thấy ngọn núi nguy nga nào. Chính vì vậy mà khi gió thổi lên căn bản không nhìn thấy cảnh vật trước mắt. Gió lớn cuốn theo cất bụi khiến cả trời đất như biến thành màu nâu.
Phương Giải dẫn theo người dừng lại cách Ninh huyện chừng 10 dặm, tìm một ngọn đồi tránh gió.
- Gió lớn như vậy không cần lo lắng thám báo phản quân phát hiện. Cho dù cách nhau hai mươi bước, mặt đối mặt cũng không nhìn thấy nhau.
Trần Hiếu Nho nhổ một bãi nước bọt lẫn cát, cảm giác làn môi như bị gió cắt qua.
Phương Giải dùng khăn che kín miệng mũi, tựa vào sườn đất nghỉ ngơi một lát:
- Trần Hiếu Nho, ngươi chỉ huy mọi người chờ ta ở đây, ta dẫn theo vài người nghĩ biện pháp tiến vào Ninh huyện. Mặc kệ tìm hiểu được tin tức hay không, sáng sớm ngày mai bọn ta sẽ rời khỏi thành. Nếu sau hửng động mà không thấy bọn ta về, liền bắn pháo hoa lên. Nơi này không có chỗ cao nào để chỉ hướng, khó tránh khỏi không nhìn thấy nhau.
Trần Hiếu Nho vội vàng nói:
- Hay là để thuộc hạ dẫn người vào thành, tướng quân ở lại đây.
- Nếu ta muốn chờ tin tức thì cần gì tự mình tới.
Phương Giải quay đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu:
- Thế nào?
Hai nàng đội mũ buông khăn lụa xuống, dù hạt cát không chui vào mũi miệng được nhưng gió thổi cũng khó chịu. Tuy nhiên tốt xấu là người tu hành, vẫn mạnh hơn dân chúng bình thường nhiều.
- Không thành vấn đề.
Hai người đồng thời gật đầu.
- Yến Cuồng, Nhiếp Tiểu Cúc, Đại Khuyển, cùng hai nàng, chúng ta sáu người vào thành.
Phương Giải phân phó xong, sáu người đi bộ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng Ninh huyện. Sáu người đều có tu vị cao, hơn nữa chạy thuận theo chiều gió, mỗi lần nhảy là có thể đi được hơn hai mét so với bình thường. Quãng đường hơn 10 dặm, sáu người chạy chưa tới nửa canh giờ liền đã tới bên ngoài thành Ninh huyện.
Nhiếp Tiểu Cúc đưa dây thừng cho Đại Khuyển, Đại Khuyển buộc một đầu dây thừng ở hông, gắn bộ móng vuốt sắt vào tay rồi từ từ leo lên tường thành. Gió gào thét đã lấn át tiếng móng vuốt chạm vào tường thành. Thời tiết này rất thích hợp để lẻn vào.
Tuy tường thành chỉ cao hơn 10m, nhưng vì sợ kinh động tới phản quân trên tường thành mà Đại Khuyển phải leo mất mười phút mới lên tới tường thành, động tác thong thả. Y nhìn từ lỗ châu mai, phát hiện trên tường thành không có bóng dáng của quân coi giữ. Gió quá lớn, chắc quân coi giữ cũng đã chui vào trong phòng tránh gió rồi. Sau khi đi lên, Đại Khuyển buộc chặt đầu dây vào một chỗ, mấy người Phương Giải rất nhanh leo lên từ dây thừng, rồi lại từ tường thành leo vào trong thành.
Đi vào trong thành gió thổi nhỏ hơn, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn.
- Tướng quân, giờ đi đâu?
Nhiếp Tiểu Cúc hóp lưng lại như mèo, hỏi.
- Trước tiên thăm dò tình hình trong thành rồi tìm chỗ đặt chân. Không cần tản ra, đợi tìm được nơi đặt chân rỗi hẵng phân công công việc.
Phương Giải phân phó xong lập tức dẫn đầu theo chân tường xông về phía trước. Trên đường cái không nhìn thấy một bóng người, cho dù là binh lính tuần tra cũng không thấy. Nơi này dù sao vẫn là hậu phương của phản quân, hơn nữa bốn cửa thành đều đã đóng chặt, phòng bị nghiêm ngặt thật ngoài dự liệu. Phương Giải đi vào một ngõ nhỏ, tự mình tiến vào một căn nhà kiểm tra, rất nhanh liền đi ra ngoài.
- Không có ai.
Hắn nhíu mày, sau đó bảo mọi người chia ra tới các nhà khác. Không bao lâu mọi người quay lại chỗ cũ.
- Các nhà đều không thấy dân chúng.
- Còn căn nhà mà thuộc hạ đi vào có binh lính phản quân ở đó.
Nhiếp Tiểu Cúc hạ giọng nói:
- Nhân số không nhiều, phỏng chừng là binh lính tuần tra đi vào tránh gió.
- Dân chúng đâu hết rồi?
Đại Khuyển kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ cả cái huyện này không có một dân chúng nào, tất cả đều là binh lính?
Phương Giải chỉ căn phòng bên cạnh, nói một tiếng đi vào đây trước đã. Mọi người đi vào phòng, có thể xác nhận nơi này đã chừng một tháng rồi không có người ở qua. Trong phòng đầy bụi bặm, cửa sổ cũng chưa đóng, cái bàn phủ kín bụi đất.
- Trong thành chỉ có phản quân không có dân chúng, sao ta thấy đây không phải là điềm tốt.
Đại Khuyển ngồi xuống nhổ một bãi nước bọt dính đầy cát.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Thừa dịp gió lớn binh lính tuần tra còn đang lười biếng, tản ra thăm dò. Đánh dấu bên ngoài tòa nhà, trước khi trời tối thì quay lại đây. Thứ nhất, điều tra xem các nơi khác trong tòa thành này cũng không có dân chúng ở hay không. Thứ hai, điều tra phản quân cất giấu lương thảo ở chỗ nào. Thứ ba, điều tra chỗ ở của phản tướng phòng thủ nơi này.
Sau khi phân phó xong, Phương Giải nói:
- Hai người một tổ, cẩn thận chút, cố gắng đừng giết người.
Mọi người gật đầu, Phương Giải để Nhiếp Tiểu Cúc và Yến Cuồng một tổ, hắn và Đại Khuyển môt tổ, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu một tổ. Nghỉ ngơi một lát liền chia ra hành động. Mỗi tổ một hướng, rất nhanh biến mất trong tầm mắt.
Phương Giải vừa cúi sấp người chạy nhanh vừa suy nghĩ, dân chúng trong Ninh huyện này đã đi đâu hết vậy? Nếu nơi này chỉ là binh doanh, vậy Lý Viễn Sơn lưu một đội tinh nhuệ ở đây là có mục đích gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT