Sau khi trời tối, đám người Phương Giải lại tụ lại.
- Tướng quân, trong thành không có dân chúng!
Nhiếp Tiểu Cúc nói:
- Đã kiểm tra chừng trăm nhà rồi, không thấy có dân chúng nào ở lại, trong Ninh huyện này chỉ có phản quân mà thôi.
- Muội đã tìm ra được chỗ ở của tướng lĩnh phản quân.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Trong thành này có một chỗ tụ tập vài người có tu vị cao. Khuynh Phiến tới đó xem, xác định đó là nơi chủ tướng của phản quân ở. Tu vị của người này không cao, nhiều nhất chỉ Lục Phẩm. Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới kế hoạch của huynh, thì lúc ấy Khuynh Phiến đã bắt người một cách âm thầm rồi.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Ăn no trước đã, buổi tối lại đi.
Hắn cởi túi lương khô xuống đưa cho Mộc Tiểu Yêu, còn mình chỉ uống một hớp nước:
- Ta và Đại Khuyển đã đi một vòng trong thành này nhưng không tìm được nơi cất lương thảo, cho nên khả năng lớn nhất là nó đang ở trong đại doanh. Muốn đoạt lương thảo có chút khó khăn. Cho dù chúng ta có thể mở cửa thành để kỵ binh tiến vào, thì trong thành này cũng có hơn vạn tinh nhuệ, một khi dây dưa là sẽ tổn thất rất lớn.
Hắn ngồi bệt xuống đất, nhanh chóng tính toán làm sao lấy được lương thảo.
- Hiện tại phải biết lý do mà Lý Viễn Sơn bố trí tinh binh ở phía sau Tương thành này. Ninh huyện cách Tương thành chừng năm trăm dặm, nơi này có trú đóng hơn vạn tinh nhuệ, có khả năng các địa phương khác không đóng quân.
- Nghỉ ngơi đi, đợi tới ban đêm chúng ta sẽ tới chỗ của tướng lĩnh phản quân thăm dò.
Tuy rằng đã cuối tháng 2, nhưng ban đêm của Tây Bắc vẫn lạnh tới co ro. May mà mấy người bọn họ đều có tu vị không tầm thường, nếu đổi là dân chúng bình thường, ở trong một căn phòng tan hoang như thế này chỉ sợ đã lạnh cóng rồi. Tới ban đêm, gió bắc rốt cuộc dừng lại, bầu trời đêm lại sáng vằng vặc. Ánh trắng vẫn bị che lấp sau đám mây, nhưng sao trên trời đã sáng rực rỡ.
Đám người Phương Giải tính toán thời gian, xem chừng đã qua giờ Dậu. Hắn bảo Nhiếp Tiểu Cúc, Đại Khuyển, Yến Cuồng và Mộc Tiểu Yêu chờ ở bên ngoài, còn hắn và Trầm Khuynh Phiến thì vượt tường đi vào tòa nhà của tướng lĩnh phản quân. Với khinh công của Trầm Khuynh Phiến, Phương Giải không mất khí lực gì đã tìm được thư phòng của phản tướng kia.
Trong viện có bố trí trạm gác ngầm. Với tu vị của hai người bọn họ, trừ khi là cố ý để lộ hành tung, bằng không với bản lĩnh của những lính canh gác đó thì khó có thể phát hiện bọn họ.
Phương Giải nhún chân một cái, nhẹ nhàng vượt qua một cây bách thụ, bàn tay như đao cắt cổ một hộ vệ trông coi thư phòng. Người nọ chưa kịp lên một tiếng đã ngã xuống. Phương Giải kéo người này tới phía sau bách thụ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo trên người, kéo thấp vành nón xuống, hắn cứ lộ liễu như vậy tới đứng ở bên ngoài cửa thư phòng.
Cách hắn mười lăm mét là một hộ vệ khác, nhưng người này xoay mặt ra hướng ngoài, căn bản không phát hiện đồng đội của mình đã bị hạ.
Phương Giải đứng ở cửa thư phòng nghiêng tai nghe ngóng, phát hiện bên trong có ít nhất ba người.
Theo cái bóng rọi từ ngọn đèn, ngồi ở giữa hiển nhiên là tướng lĩnh phản quân của Ninh huyện.
- Ngày mai Tuần Sát Sứ tới.
Trong phòng có người thở dài nói:
- Định Tây Vương bố trí chúng ta ở chỗ này, cũng không biết ruốt cuộc muốn làm cái gì. Đưa những đám ô hợp lên tiền tuyến, chúng ta thì lại lưu ở đây, thật làm cho người ta khó hiểu. Nhưng quân lệnh ban xuống không hề có lời giải thích, khiến người ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
Người còn lại nói:
- Tướng quân việc gì phải phiền lòng, quân của chúng ta đóng ở Ninh huyện, quân của Thượng Hỏa Hỉ đóng ở Nhạc trấn, quân của Cừu Hòa đóng ở huyện Quan, chúng ta biết rằng trong vòng 150 dặm Định Tây Vương bố trí ba vạn tinh nhuệ, hiển nhiên là có kế hoạch lớn. Định Tây Vương không nói, chắc là sợ để lộ phong thanh. Chúng ta cách Tương thành còn xa, binh mã của triều đình tạm thời không đánh tới nơi này. Hiện tại rắc rối nhất chính là Tuần Sát Sứ kia.
Người vừa nãy lên tiếng ừ một cái, nói:
- Định Tây Vương để lại một số lượng lớn binh mã ở phía tây Tương thành, hơn nữa đều là tinh nhuệ. Rồi Tuần Sát Sứ không ngừng tuần tra giữa các huyện thành. Một Tuần Sát Sứ vừa mới đi chưa tới hai tháng, thì Tuần Sát Sứ thứ hai lại tới rồi. Tên họ Trương kia lần trước cầm của của chúng hai nghìn lượng bạc, tên lần này không biết phải mất bao nhiêu.
Một người nói:
- Cái đám khốn kiếp đó, lợi dụng quân lệnh của Định Tây Vương để vơ vét của cải. Nghe nói Thượng Hỏa Hỉ không giao bạc, Tuần Sát Sứ liền viết một phong thư đưa về Tương thành, nói rằng Thượng Hỏa Hỉ bỏ rơi nhiệm vụ, không đáng tin tưởng. Nếu không phải đại bá cùng tộc của Thượng Hỏa Hỉ chính là Binh Bộ Thị Lang Thượng Tiến, thì chỉ sợ Thượng Hỏa Hỉ không có kết cục tốt gì.
Người ngồi ở giữa thở dài:
- Lúc trước chúng ta cười nhạo đám người Ân Phá Sơn, đi theo Định Tây Vương nhiều năm cuối cùng không được coi trọng, tay cầm mấy chục vạn đám ô hợp kỳ thực đã bị xa lánh. Nhưng hiện tai suy nghĩ một chút, những người ở bên cạnh Định Tây Vương như chúng ta, lại không tự do tự tại bằng đám người Ân Phá Sơn. Ít nhất, bọn họ bên kia không bị Tuần Sát Sứ đe dọa.
- Quyền lợi của Tuần Sát Sứ cũng thật quá lớn, bởi vậy có thể thấy được Định Tây Vương cũng không quá tín tưởng chúng ta. Tuần Sát Sứ có quyền điều động binh mã thay quân, có quyền cách chức của tướng lĩnh. Cho nên có ai dám đắc tội đâu!
- Coi như là dùng tiền để mua cái bình an.
Một người trong đó nói:
- Thật hy vọng Tuần Sát Sứ trên nửa đường bị mã tặc giết sach!
Phương Giải đang muốn đi vào nghe thấy như vậy liền do dự, lại lặng lẽ lui về. Hắn ra hiệu cho Trầm Khuynh Phiến, hai người nhảy lên một thân cây nhìn xuống. Một lát sau, cửa thư phòng mở ra, có hai người đi ra từ thư phòng vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện. Trầm Khuynh Phiến và Phương Giải liếc mắt nhìn nhau, lập tức rời khỏi thân cây.
…
….
Ở trong tòa nhà dân bỏ hoang kia, tướng lĩnh phản quân bị Phương Giải bắt giữ, sắc mặt trắng bệch nhìn những người này. Y vừa rời khỏi thư phòng của tướng quân, trên đường về nhà thì bị người ta đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã tới nơi này. Y thấy những người trước mặt đều đeo khăn đen che khuôn mặt lại, điều này khiến trong lòng y an tâm hơn chút. Y từng là mã tặc, nên biết một số thói quen của đám trộm cắp. Chẳng hạn như nếu chỉ muốn cướp bóc mà không muốn giết người, thì sẽ buộc khăn che mắt lại khiến người khác không nhận ra. Còn nếu muốn giết, thì căn bản không cần phải che che lấp lấp.
- Mấy vị…có gì chỉ bảo.
Y khó khăn nuốt nước bọt rồi hạ giọng hỏi. Đứng bên cạnh y là một nam tử to lớn như cái cột nhà, tạo cho y áp lực rất lớn. Y không chút nghi ngờ rằng, người này chỉ cần tát một cái là mặt mình sẽ dẹp lép.
- Ngươi tên là gì?
Cái người ngồi ở giường gạch, có thân thể hơi gầy, ánh mắt âm u, lạnh lùng hỏi một câu.
- Trịnh Đa Bảo.
Tướng lĩnh phản quân vội vàng trả lời:
- Ngài yên tâm, có gì muốn hỏi cứ việc hỏi, ta sẽ không hô lên, chỉ cầu vài vị hảo hán chớ giết.
Nam tử gầy gò kia gật đầu:
- Chỉ cần ngươi thành thật trả lời, bọn ta tự nhiên sẽ không làm khó ngươi. Bọn ta chỉ cầu tiền tài, không muốn sát hại tính mạng.
- Dạ dạ.
Trịnh Đa Bảo vội vàng gật đầu.
- Trong thành này có bao nhiên binh mã?
Nam tử gầy gò hỏi.
Trịnh Đa Bảo vội vàng trả lời:
- Một quân binh mã, chiến binh có một vạn hai nghìn, phụ binh có hai nghìn, cộng thêm tạp dịch và những người khác, tổng cộng gần một vạn năm nghìn.
- Ai là chủ tướng?
- Lý Liêu, người này đồng tộc với Lý Viễn Sơn, nhưng là họ hàng xa.
Nam tử gầy gò ừ một tiếng:
- Huynh đệ bọn họ ta còn có một đội ngũ, giờ đang thiếu ít lương thực. Ngươi có biện pháp nào mang một ít ra khỏi thành không?
- A?
Trịnh Đa Bảo sợ tới mức run lên:
- Không làm được. Lương thảo đều ở trong đại doanh, không có mệnh lệnh của Lý Liêu, bất kỳ người nào cũng không được vận chuyển lương thảo. Trong thành có hơn một vạn binh mã, lá gan của các ngươi…cũng thật lớn. Nếu chỉ cầu tài thì ta có, ta nguyện dâng gia sản lên, còn cho các ngươi một tin tức, trong nha môn của tướng quân tồn không ít tiền bạc. Về phần lương thảo thì thực sự không lấy ra được.
Nam tử gầy gò hỏi:
- Ta có một việc rất ngạc nhiên, Lý Viễn Sơn điều động một số lượng lớn binh mã tới Tương thành bên kia, vì sao không điều các ngươi?
- Việc này…ta thực sự không biết, cho dù là Lý Liêu cũng không biết.
- Được rồi.
Nam tử gầy gò thở dài nói:
- Xem ra ngươi không muốn phối hợp, một khi đã như vậy thì đừng trách bọn ta không lưu tình.
Y giơ tay giật cái khăn che xuống, Trịnh Đa Bảo vội vàng cúi đầu không dám nhìn:
- Đừng đừng, những lời ta nói đều là lời nói thật. Trong Tương thành khẳng định có không ít người biết vì sao Định Tây Vương an bài như vậy, mà bọn ta ở nơi này không ai biết…à, có lẽ Tuần Sát Sứ biết.
- Tuần Sát Sứ là ai?
- Không cố định là người nào, cứ cách một thời gian, Tương thành liền phái người tới các huyện đóng quân tuần tra. Tuần Sát Sứ có quyền lực rất lớn, thậm chí có quyền bắt chủ tướng của một quân trước rồi mới cần báo lên Định Tây Vương. Nghe nói tổng cộng có bảy, tám người, mỗi người qua lại tuần tra mười mấy huyện. Sau đó những người này lại trao đổi cho nhau, cho nên không ai biết vị Tuần Sát Sứ kế tiếp là ai.
- Ngươi nói, mọi huyện thành ở phía tây Tương thành đều có đóng quân?
Nam tử gầy gò mắng một tiếng:
- Mẹ nó chứ, lão tử còn tưởng rằng Lý Viễn Sơn đã điều động hết binh lực lên tiền tuyến rồi, cho nên mới mang theo đội ngũ ra ngoài đi dạo. Con mẹ nó hóa ra các ngươi đều giấu ở trong các huyện, xem ra lão tử phải mau chóng rút về thôi. Không lại trộm không được, lại bị mất một nắm thóc.
- Đúng, đúng.
Trịnh Đa Bảo vội vàng nói:
- Theo ta được biết, các huyện đều có đóng quân, vả lại còn là binh mã tinh nhuệ. Các ngươi vẫn không nên đi linh tinh thì tốt hơn. Vài vị hảo hán, ta đã nói hết những gì ta biết, khi nào thì các ngươi thả ta ra.
- Không làm khó ngươi.
Nam tử gầy gò nói:
- Hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, khi nào thì vị Tuần Sát Sứ kia tới gặp các ngươi?
- Nhanh thôi, chừng ngày mai là tới, chậm nhất sẽ không qua giờ Ngọ ngày kia. Nghe nói Tuần Sát Sứ đã tới huyện Quan, cách nơi này chỉ hơn trăm dặm. Tuần Sát Sứ mang theo chính là ba trăm tinh kỵ, tốc độ rất nhanh.
Nam tử gầy gò ừ một tiếng rồi nói:
- Tạm biệt.
- Tạm biệt tạm biệt.
Trinh Đa Bảo đứng lên, hận không thể quay đầu bỏ chạy. Y không dám ngẩng đầu nhìn mấy người kia, e sợ cho đối phương giết người diệt khẩu.
- Nể ngươi nói chuyện sảng khoái như vậy, ta cho ngươi một ưu đãi.
Nam tử gầy gõ bỗng nhiên ngăn y lại, hỏi:
- Trong quân có tướng lĩnh nào có quan hệ xấu với ngươi không? Nói ra cái tên, tối nay bọn ta sẽ tới nhà y làm một chuyến mua bán.
Trịnh Đa Bảo hơi sửng sốt, sau đó thật cẩn thận nói:
- Có…cái tên Tưởng Vận kia vẫn một mực nhắm vào ta!
- Dẫn đường đi!
Nam tử gầy gò cười cười:
- Tối nay nếu tìm ra được nhiều vàng bạc từ nhà của y, ngươi có thể không chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT