Dân chúng đi qua không ai thi lễ với y, ngay cả chào hỏi cũng không có. Lưu Phúc nhìn thấy vậy liền tức giận, hừ lạnh một tiếng nói:

- Những người này thật không biết tốt xấu. Nếu không phải mấy năm qua đại nhân hao hết tâm tư bảo vệ bọn họ, chẳng lẽ bọn họ có được những ngày bình an như bây giờ?

- Ta chỉ là khiến trong lòng mình thoải mái hơn chút thôi.

Lưu Hàm vừa đi vừa nói:

- Lòng của dân chúng vẫn hướng về Đại Tùy, đây là chuyện tốt.

Lưu Phúc nói:

- Lúc trước đại nhân đáp ứng Lý Viễn Sơn luyện binh, là vì lo lắng nếu cự tuyệt Lý Viễn Sơn sẽ mang tới mầm tai vạ cho dân chúng Phong thành. Mấy năm nay đại nhân tận tâm tận lực huấn luyện cho bọn họ, còn không phải để giúp bọn họ có thể sống sót trên chiến trường sao? Chỉ có điều lại không ai hiểu được phần khổ tâm này của đại nhân. Bọn họ cũng không thử nghĩ, Lý Viễn Sơn cưỡng chế bọn họ tòng quân chính là vì đẩy bọn họ lên chiến trường chịu chết. Đại nhân không làm qua loa mà là huấn luyện khắc nghiệt, là giúp bọn họ khi đi lên chiến trường có nhiều cơ hội sống sót hơn mà thôi.. Đám ngu ngốc này, thật chẳng biết cái gì cả.

- Dân chúng đơn thuần, không phải là chuyện xấu. Tuy nhiên, ta huấn luyện bọn họ khắc nghiệt, không chỉ vì bảo vệ mạng sống cho bọn họ…

Trước sau Lưu Hàm nói không nhiều lắm, từng dân chúng đi qua y đều mỉm cười chào hỏi, đổi lấy là sự coi thường.

Y cũng không để ý tới, lúc đến cửa tây lệnh cho thủ hạ không cần kiểm tra dân chúng ra vào, cũng không cần quan tâm. Điều này làm cho thủ hạ khó hiểu, không rõ đại nhân có ý gì.

Vừa lúc đó, bỗng nhiên tiếng kèn trên tường thành nổi lên, Lưu Hàm biến sắc, vội vàng chạy lên tường thành. Theo tiếng kèn, đám binh linh đều trở nên khẩn trương. Mọi người cầm vũ khí lên, cung tiễn thủ đặt bình tên ở chân, rút ra một mũi tên, giương cung lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khói bụi phiêu đãng ở ngoài thành.

Cửa thành bắt đầu đóng lại, Lưu Hàm đứng ở trên tường thành hô to bảo dân chúng bên ngoài lập tức vào nhanh. Dân chúng thất kinh chạy vào trong thành, kể cả dân chúng đang định rời khỏi thành cũng quay đầu lại.

- Đại nhân, người tới có cờ Phi Lang!

Binh lính buông Thiên Lý Nhãn xuống, báo cáo.

Lưu Hàm nhướn mày:

- Người Mông Nguyên tới làm gì?

Y lệnh cho binh lính duy trì đề phòng, không có mệnh lệnh thì không được bắn.

Không bao lâu, kỵ binh cách ngoài thành chừng 200m thì dừng lại, sau đó có ba kỵ binh giục ngựa đi tới gần thành. Một kỵ binh trong đó ngẩng đầu nhìn lên tường thành, hô:

- Mau mở cửa thành. Bọn ta phụng mệnh của Bách Hỏa tướng quân, đi tới Tương thành cầu kiến Đặc Cần. Nếu các ngươi ngăn cản đường đi, thì biết hậu quả như thế nào rồi đấy.

Người nói chuyện dùng là tiếng Hán, nhưng hiển nhiên có chút không lưu loát.

Lưu Hàm đứng trên tường thành cầm Thiên Lý Nhãn nhìn một hồi lâu, lông mày nhíu càng ngày càng sâu. Qua một lúc, y xoay người đi xuống thành:

- Mở một khe hở, ta muốn đích thân đi ra xem.

Đám người Lưu Phúc sợ y gặp chuyện không may nên đều đi theo, Lưu Hàm khoát tay ý bảo không cần. Phía sau cửa thành, mười mấy binh lính mở ra một khe hở cho đại nhân đi ra. Nếu chẳng may có chuyện gì thì có thể lập tức đóng cửa lại. Lưu Hàm đi ra từ khe hở, sửa sang lại quần áo của mình rồi bước nhanh tới chỗ kỵ binh.

Lưu Phúc đứng ở trên tường thành khẩn trương nhìn, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Y lệnh cho những thân binh trung thành với Lưu Hàm này rằng, chuẩn bị lao ra ngoài bất kỳ lúc nào.

Y nhìn thấy Lưu Hàm đi tới gần đội kỵ binh, nói chuyện với người Mông Nguyên cầm đầu một lát sau đó xoay người trở về, vừa đi vừa ra hiệu mở cửa thành. Lưu Phúc vội vàng hạ lệnh, sau đó dẫn theo thân binh đi ra đón Lưu Hàm. Sau khi cửa thành mở, những người Mông Nguyên kia mang theo nô lệ đi vào cửa thành, không hề dừng lại mà đi thẳng tới cửa đông. Lưu Hàm phái thân binh tới cửa đông thông báo, nói rằng quân coi giữa ở cửa đông không cần ngăn cản.

Nhìn đội ngũ chừng ba nghìn kỵ binh này bước đi, Lưu Phúc nhổ một bãi nước miếng, mắng::

- Đám mọi rợ này, sớm muộn gì chết không được tử tế!

- Không phải.

Lưu Hàm khẽ cười, khoanh tay đi về phía trước.

- Đại nhân, ngài nói không phải cái gì?

Lưu Phúc đuổi theo hỏi.

Lưu Hàm thấy xung quanh không có người ngoài, khẽ cười đáp

- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, đám kỵ binh này căn bản không phải là người Mông Nguyên.

- À?

Lưu Phúc hơi sửng sốt:

- Thuộc hạ thực nhìn không ra, làm sao đại nhân biết được?

- Lúc ở trên tường thành ta đã cảm thấy có vấn đề rồi. Đội kỵ binh này cách ngoài thành ít nhất là 200 mét, nằm ngoài tầm bắn của cung tiễn thủ. Ha hả…nếu như là người Mông Nguyên, có cần cẩn thận như vậy không? Ba năm qua người Mông Nguyên ở Tây Bắc ương ngạnh đã quen, hơn nữa dù kỵ binh Mông Nguyên rất hùng mãnh, nhưng lúc hành quân rất ít khi đi thành hàng. Mà ngươi còn nhớ đội kỵ binh này lúc dừng lại thế nào không? Là đội hình chim én tiêu chuẩn, có thể công, có thể lùi.

- Đại nhân tuệ nhãn như đuốc!

Lưu Phúc khen một câu từ đáy lòng.

- Không chỉ vậy, hai người dẫn đầu kia tuy mặc trang phục Mông Nguyên, một người để râu quai nón tuy có chút giống với người Mông Nguyên, nhưng khác nhau ở chỗ, con ngươi của y không có màu đen. Phần lớn bọn họ có con ngươi cũng không màu đen. Mà người Mông Nguyên tuy rất khác với người Hán chúng ta, nhưng giống nhau ở chỗ con ngươi màu đen. Cho nên, không khó đoán ra lai lịch của những người này…hạ quan tổ chức binh mã ở núi Lang Nhũ chống lại Mông Nguyên và phản quân, Đại Hãn Hoàn Nhan Dũng của Bắc Liêu phái hàn kỵ trợ chiến. Những người này, bảy tám phần là kỵ binh Bắc Liêu rồi.

Lưu Phúc cả kinh:

- Vậy bọn họ định đi làm gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ muốn tập kích đường lui của Lý Viễn Sơn? Không có khả năng a, chỉ có ba, bốn nghìn người sao có lá gan lớn như vậy. Cho dù là to gan lớn mật thì cũng không khả năng thành công.

- Ta không biết.

Lưu Hàm nói:

- Nhưng ta biết rằng nên cho bọn họ đi qua.

Y vừa đi vừa thấp giọng hỏi:

- Long kỳ Đại Tùy mà ta bảo ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?

- Đại nhân yên tâm, đã làm xong ba mươi long kỳ, đang giấu ở trong nhà thuộc hạ. Chỉ đợi hiệu lệnh của đại nhân, thuộc hạ liền mang theo người chặt cờ của phản quân, thay bằng long kỳ Đại Tùy.

- Ừ!

Lưu Hàm gật đầu:

- Ta đoán chừng sẽ không quá lâu. Bệ hạ ngự giá thân chinh, đại quân chỉ còn cách Tương thành chưa tới 300 dặm. Lý Viễn Sơn không ngừng điều binh ở hậu phương, chứng tỏ áp lực ở chiến trường là rất lớn. Đại quân triều đình liên tiếp thắng lợi, sĩ khí như cầu vòng, ngày phản quân bị diệt còn không xa!

Nghe y nói vậy, Lưu Phúc liền vui vẻ:

- Thuộc hạ vẫn ngóng trông ngày hôm nay, đã ba năm rồi!

Lưu Hàm vỗ vai y:

- Dù sao ta vẫn là con dân của Đại Tùy, là thần tử của bệ hạ, nên ta phải làm mấy thứ gì đó. Một khi đại quân triều đình vây quanh Tương thành, ta sẽ là người đầu tiên đổi lại Long kỳ. Các thành ở Tây Bắc không thiếu người có tâm tư như ta, chỉ cần có người đi đầu, các nơi sẽ hưởng ứng.

Y ngẩng đầu hít sâu một hơi, nhìn mặt trời chói chang.

Nước mắt chảy xuống khuôn mặt.

Lưu Phúc không hiểu hành động này của đại nhân, trong lòng tự nhủ, đại nhân bị ánh nắng làm cho đau mắt à?





Sau khi rời khỏi Phong thành, Hoàn Nhan Trọng Đức không nhịn được thở phào một cái, sau đó nhìn Phương Giải, cười ha hả:

- Ta thực không ngờ lại thuận lợi như vậy. Chủ ý này của ngươi thật không tồi. Lúc đầu tưởng cực kỳ nguy hiểm, sau khi rời khỏi thành mới thấy lại đơn giản. Đám phản quân thủ thành kia nhìn người thật kém…Tuy nhiên điều này cũng khó trách, người Mông Nguyên tác oai tác quái đã quen, phản quân không dám trêu chọc.

Y cười rất niềm nở, hiển nhiên tâm tình tốt.

Nhưng Hoàn Nhan Trọng Đức nói xong, không thấy Phương Giải trả lời. Y nhìn về phía Phương Giải, thấy Phương Giải quay đầu nhìn Phong thành, như có điều suy nghĩ.

- Đang suy nghĩ gì vậy?

Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi.

Phương Giải gỡ bộ râu xuống, nhìn thân binh vẫn đang giơ lên cờ phi lang, một hồi lâu mới lên tiếng:

- Sai rồi.

- Sai gì?

Hoàn Nhan Trọng Đức khó hiểu.

Phương Giải gật đầu:

- Sai rồi, không phải những phản quân đó không phát hiện ra chúng ta, mà là bọn họ cố ý thả chúng ta đi.

Y bảo thân binh cất cờ Phi Lang đi, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ngươi có biết nếu muốn giấu diếm được phản quân để qua Phong thành, thì sơ hở lớn nhất là gì không?

Hắn chỉ vào hai mắt của mình:

- Là con ngươi. Người Bắc Liêu các ngươi đều có con ngươi màu lam, mà người Mông Nguyên thì có màu đen. Lúc trước ta đã nghĩ tới điểm này, nhưng không nói ra. Ta đánh cuộc phản quân thủ thành sẽ sơ sẩy không để ý tới. Mà khi Lưu Hàm ra khỏi thành nhìn chằm chằm vào ta và ngươi, ta liền biết y đã khám phá ra chúng ta. Nhưng y không nói gì mà lập tức hạ lệnh mở cửa thành ra…Không phải chúng ta rất may mắn, mà là vì chúng ta gặp được một vị tướng không một lòng với phản quân.

- Cố ý?

Hoàn Nhan Trọng Đức cả kinh, vội hỏi:

- Liệu y có cố ý thả chúng ta vì sợ chúng ta giết binh lính trong thành, sau khi cho chúng ta đi qua có lập tức phái người liên lạc với phản quân không?

- Sẽ không.

Phương Giải lắc đầu khẳng định.

- Vì sao?

Hoàn Nhan Trọng Đức nói:

- Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Phương Giải quay đầu nhìn về Phong thành, dường như đang tìm kiếm nụ cười của người kia.

- Bởi vì y là người Tùy, ánh mắt của y nói cho ta biết.

Phương Giải thở phào một cái, dùng roi ngựa chỉ về phía trước:

- Tăng tốc lên, trong vòng 300 dặm kế tiếp sẽ không có phản quân đóng giữ. Chúng ta không thể chậm trễ thời gian!

- Giá!

Hắn vỗ vào Xích Hồng Mã một cái, Xích Hồng Mã hưng phấn kêu lên hai tiếng, tung bốn vó chạy về phía trước.

Phương Giải vừa phóng ngựa vừa nhớ lại lúc gặp Lưu Hàm cùng với ánh mắt đầy hàm súc của đối phương. Sau đó hắn nở nụ cười, đó là nụ cười vui sướng không hề có một tạp chất nào.

- Lý Viễn Sơn à…ngươi nghìn tính vạn tính nhưng vẫn không tính đến một chuyện. Có lẽ chuyện này đủ cho ngươi không còn cơ hội xoay người nữa.

Hắn nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt sáng ngời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play