Vị tam tiểu thư dòng thứ chính của Sở tộc vì từ nhỏ thân thể yếu ớt nên được gửi lên thâm sơn vừa tịnh tu vừa chữa bệnh.
Tả thừa tướng lại có hai ái nữ dòng chính vừa xinh đẹp vừa thông minh, tri thư lễ nghĩa đều vẹn toàn nến chẳng ai để ý đến họ Sở còn có một vị tiểu nữ là con gái của nhị đệ tả tướng từ nhỏ đã bệnh tật.
Năm mười sáu tuổi, tam tiểu thư trở về lại được đại bá của mình gửi gắm làm trắc phi nhị vương tử, đã dấy lên một xôn xao.
Đáng tiếc rằng mối duyên hỉ lại không thành, nhị đường tỷ bước lên kiệu hoa, mười dặm hồng trang tiễn đưa làm chính thê còn nàng thì nhận một tờ hối hôn biến mất khỏi kinh thành. Dường như không ai còn nhớ đến một tiểu thư hiền lành vô hại không ló mặt khỏi khuê phòng.
Chiến loạn nổi lên, bắc phương Bích quốc xâm phạm không ngừng, nữ tướng quân Bích quốc Lạc Cơ tài trí hơn người, dũng mãnh thiện chiến, không biết đã lấy đi bao nhiêu quốc thổ.
Để rồi từ đó: Một tiểu thư đa tình hiền thục bước khỏi khuê phòng, nhấc lên một hồi binh đao loạn lạc. Một vết chu sa làm khuynh tam quốc, bóng lưng thẳng tắp giống như tượng đài ngàn năm.
Vậy mà, điều nàng muốn mãi mãi chỉ là một bông hoa hạnh nho nhỏ đẫm mưa cài lên mái tóc, một nụ cười bao dung không đổi cho dù giang sơn có bao xoay vần.
Không cầu ngàn năm, chỉ mong được cùng quân trải qua một kiếp như họa.