Đông qua xuân về, tuyết đã tan dần, chỉ còn một lớp mỏng nhẹ trăng trắng trên nền sân viện. Có điều trong viện muôn hoa đang dần khoe sắc, cũng không thể giúp cho người trong nhà dính thêm một chút không khí vui mừng.
- Mẫu thân, mẫu thân!
Chẳng phải ngàn sầu tương tư, chỉ có một nỗi nhớ da diết đằng đẵng kéo dài từng năm, từng tháng, từng giờ.
Khinh Nguyệt thổi thổi bức tranh, trên bàn đầy rẫy mực nhiều màu. Hồng chu sa, bạch điệp, đều là mấy màu cũ kĩ thường thấy. Trong tranh cũng chỉ là một bóng người đó, vẫn không có gì thay đổi.
Tiểu công tử nho nhỏ phấn nộn đang chuẩn bị chạy ào vào phòng, chợt nhớ ra điều gì, lại đứng lại, học bộ dáng trang nghiêm đĩnh đạc từng bước một mà bước vào.
- A Nhạc thỉnh an mẫu thân!
Khinh Nguyệt khẽ cười, ánh mắt cong cong vẫy tay.
- Lại đây.
Chỉ thấy A Nhạc mím môi cười trộm, nhảy tót lên chui vào lòng nữ tử kia, đôi mắt phượng híp lại giống hệt như con cáo con ăn no.
- A Nhạc học xong rồi?
- Xong rồi, xong rồi. Mẫu thân, khi nào chúng ta sẽ khởi hành?
Khinh Nguyệt cười mắng:
- Tiểu quỷ con, không phải đã nói chờ Họa di của con trở về chúng ta sẽ khởi hành sao? Không chờ được rồi?
- Mẫu thân, Họa di vừa mới về rồi!
Nàng hơi ngẩn ra, đã thấy trước cửa có tiếng cười trong như chuông bạc, làm bừng lên cả một không gian buồn tẻ.
- Làm sao A Nhạc lại nhanh nhảu thế này, Họa di còn chưa kịp thay đồ đâu.
Thanh y nữ tử khuôn mặt đẹp như phù dung chớm nở, hàng mi rợp mắt che đi đôi con ngươi long lanh như sương sớm đạp nắng bước vào. Gò má hây hây phong tình đậm nét mặn mà của các cô gái thảo nguyên dường như hơi ửng hồng, còn đẹp hơn hoa đào mùa xuân.
- Ngươi đã về.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng tường thuật, không hoa lệ mà chân thật như thế, ánh mắt Tư Đồ Họa vậy mà hơi đỏ lên nhìn nữ tử đang ôm cậu bé kia. Mày ngài mắt phượng, giữa trán điểm một vệt chu sa, dường như không hề thay đổi chút nào so với quân tử năm đó đã cứu nàng. Chỉ trách, ông trời đố kị hồng nhan...
- Nhạc nhi, con ra ngoài chơi một lát, Hàn thúc cũng về rồi, còn có một món quà lớn cho con. Họa di nói chuyện với mẫu thân con một chút nhé!
- Dạ, Họa di!
Tiểu công tử ngoan ngoãn bò từ lòng mẫu thân ra ngoài. Tư Đồ Họa nhìn theo bóng cậu, khẽ cười:
- Thật đúng là tiểu đại nhân, chỉ có ở chỗ ngươi Nhạc nhi mới giống đứa nhỏ năm tuổi. Bình thường cứ trầm lặng như ông già.
Nàng hơi quay đầu ra phía cửa cười nhạt:
- Ta vốn không muốn thằng bé trưởng thành sớm, có điều...Mà thôi, nó chỉ cố tình làm nũng trước mặt ta để ta vui. A Họa, chuyến này ngươi đi ngươi thế nào?
- Còn thế nào, chỉ là tiểu tặc ngu xuẩn không đáng ngại. Hắn lợi dụng lúc Khã Hãn vắng mặt làm xằng thôi. Lần này coi như giết gà dọa khỉ, bọn chúng nên nhớ ngoài Khã Hãn ra vẫn còn ta.
- Ha... Ngươi lúc nào cũng vậy.
Tư Đồ Họa hơi nghiêng đầu nhìn nữ tử trước mặt. Tiếng cười ôn nhu cưng chiều này quả thực thỉnh thoảng vẫn làm trái tim nàng nhảy thót lên cổ họng. Thực giống như là vầng trăng dịu dàng trên thảo nguyên năm đó.
- Ngược lại, ngươi... Mắt ngươi... vẫn thế sao?
Nàng rủ mi mắt xuống cười mỉm:
- Vẫn thế thôi, ngày một mờ dần. A Họa, giả như mắt ta đến một ngày không còn nhìn được gì nữa, chắc ta không thể vẽ tranh cho ngươi rồi.
Tư Đồ Họa dường như cực kì khó chịu trước dáng vẻ này của nàng. Rõ ràng rất buồn, vậy mà còn để ý bông đùa nàng nữa. Từ xưa đã thế, chỉ chăm chăm trêu đùa nàng, nửa thật nửa giả, giảo hoạt cứ như hồ ly.
- Ngươi nhất định không sao đâu. Cho dù lật tung cả thiên hạ, ta cũng sẽ tìm Tiếu thảo cho ngươi.
- Không cần để ý như vậy, mọi thứ đều là duyên phận cả rồi. Tìm được là tốt, không thì thôi. Không cần nuôi hi vọng. Phải rồi, quà của ta đâu?
Thanh y nữ tử dường như vừa bực vừa chán nản, tháo tay nải xuống, lôi ra một bọc nho nhỏ.
Khinh Nguyệt hít hít mũi, thở dài thỏa mãn:
- Ôi, thơm thật đấy! Năm, sáu năm rồi mới ngửi thấy mùi này.
- Ngươi, làm sao bộ dạng giống quỷ tham ăn. Rõ ràng đã nói nếu thích có thể cho người tới đem về mà ngươi không chịu còn gì!
Nàng ôm rịt lấy bọc thịt khô, ngân nga than thở:
- Ngươi không hiểu rồi, là ngươi đi qua mua về cho ta thì là quà phương xa, còn cho người đi mua về sẽ không còn thơm ngon thế nữa. Hơn nữa, nó ngon là do ít được thưởng thức, chứ nếu ngày ngày đều ăn, cho dù có là sơn hào hải vị cũng mất đi hứng thú rồi.
Tư Đồ Họa thở dài nhìn nàng:
- Ngươi thế nào cũng nói được. Được rồi, đây là, cái này, ta thấy đẹp nên cầm về. Ngươi nhớ giữ cẩn thận. Ta trở về nghỉ ngơi, hai hôm nữa còn lên đường về kinh.
Khinh Nguyệt gật gật đầu nhỏ, tay mân mê món đồ vừa được tặng. Đó là một ngọc bội be bé, ngọc là loại ngọc chỉ có ở thảo nguyên quê hương Tư Đồ Họa, lấp lánh ánh tím rất xinh đẹp.
Nàng đưa ngọc bội lại gần nheo mắt nhìn, không được rõ lắm từng nét chạm khắc trên đó, nhưng mà nhìn được cái tua ngọc là kiểu dây tết nhiều màu sắc đặc trưng, ngụ ý may mắn hạnh phúc. Nàng thở dài cười mỉm, lần lần tháo ngọc bội vẫn đeo bên hông xuống cất đi, buộc tử ngọc bội mới lên, lẩm nhẩm khe khẽ: “ Cái tật có mới nới cũ này...”
Gió xuân mơn man tràn vào phòng, bức họa đã bị úp vội xuống khi Tư Đồ Họa bước vào hơi hơi lay động. Nàng lật bức tranh lên. Đó là cảnh trời mưa xuân ở kinh thành, bên cầu đá có cây hoa hạnh, dưới hoa hạnh có một bé gái, khuôn mặt mơ hồ không rõ đang hướng về phía trên cầu. Ở đó, chỉ có một đầu tóc đen...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT