*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Hoa không thể tin chỉ vào cái hang bên chân, hỏi: "Đây chính là đường ngươi nói?"
Thanh Phong rất nghiêm túc: "Đúng vậy Bạch cô nương. Hôm nay cấm quân giới nghiêm, cửa thành đóng chặt, cái hang này cũng là thuộc hạ tìm lâu mới tìm được."
Bạch Hoa ngồi xổm xuống nhìn thấy rõ ràng là lỗ chó "Đường", cười ha ha, "Vậy thật là vất vả cho người rồi a."
Thanh Phong: "Đây là việc nằm trong phận sự của thuộc hạ."
"Được rồi được rồi, lỗ chó thì lỗ chó đi, dù sao cũng tốt hơn không có đường đi ra ngoài." Bạch Hoa hạ quyết tâm, cột vạt áo lại, quỳ người xuống chui vào trong hang. Sau lưng Thanh Phong nhỏ giọng nói, "Ra khỏi thành đi về phía nam ba dặm, có một khu rừng đào, cô nương đi qua đó là được."
Lúc này, Bạch Hoa cũng lười phản ứng lại. Ra khỏi hang, hai ba lần, phủi phủi bùn đất trên người, lại liên tục chạy về phía nam.
******
Lửa ở Phủ tướng quân hơn nửa đêm mới bị dập tắt hoàn toàn. Người trong phủ vốn thưa thớt, mọi người lại dập lửa kịp thời nên chỉ cháy phòng ốc, ngược lại không người nào bị thương.
Đêm đông thường rất dài. Ngọn đèn đã cháy gần cạn dầu nhưng trời vẫn tối như mực.
Ước chừng khoảng giờ sửu, ngoài thành tiếng trống trận đột nhiên vang lên vang dội, từng tiếng một thình thịch, vang vọng khắp kinh đô.
Phố lớn ngõ nhỏ lại bắt đầu sôi trào, trên đường tất cả đều là tiếng bước chân rầm rập của cấm quân, vội vội vàng vàng, la to bảo mọi nhà đều đóng kỹ cửa, không thể tùy tiện ra đường, nếu có người vi phạm, nhất định chém chết trên phố. Trong lúc này, từng nhà đều đóng chặt cửa, thổi tắt đèn, trên đường chỉ còn tiếng bước chân của cấm quân đi lại.
Nhưng chỉ được chốc lát, trên đường đột nhiên có người hô to: "Ân tướng quân muốn đánh vào thành nha! Lão tặc Giang Hữu Tứ tạo phản là muốn mất mạng à!"
Cấm quân ở gần nghe tiếng đi tìm, nhưng không thấy bóng người. Đang chuẩn bị tiếp tục tuần tra thì lại nghe ở nơi khác xuất hiện tiếng hô như vậy, vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng cũng không thấy bóng dáng. Lại nhiều lần như thế, người chưa bắt được một mà cấm quân đã mệt đến nhừ tử. Rồi sau đó, toàn thành đều xuất hiện tiếng hô như thế, bốn phương tám hướng đều có, nhưng vẫn không bắt được người hô.
Tiếng la liên tiếp, trong lúc nhất thời làm cho lòng người bàng hoàng. Mặt dù, các nhà đều khép chặt cửa, chịu cảnh tối lửa tắt đèn nhưng cũng đang âm thầm thu dọn đồ đạc, để khi chiến loạn xảy ra thì chuẩn bị chạy.
Kinh đô hỗn loạn suốt cả đêm, bình minh tới muộn. Ngày đông ánh sáng mặt trời yếu ớt, không xua được không khí u ám của kinh đô.
Đóng chặt một cả ngày, cổng thành đột nhiên hé mở, có cấm quân cởi khoái mã qua lại, sắc mặt nặng nề.
Vào lúc giữa trưa, sau mấy phen cấm quân truyền tin qua lại, cổng thành cuối cùng cũng mở rộng, Ân Kỳ Lôi tay cầm thánh chỉ cưỡi khoái mã đến cổng thành, lệnh quân giữ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT