*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor Phương Thuỷ

Sau khi phủ tướng quân bị bao vây hai ngày, sáng sớm tiếng trống vẫn cứ vang lên như thường, trăm quan vào triều. Đêm qua bên trong phủ Tả tướng đèn sáng suốt đêm, người đến người đi cả đêm không ngớt.

Giờ Thìn canh ba, cửa nhà Khâu Giản bị đập mạnh. Mở cửa ra, Khâu Giản nhìn thấy một tướng quân mặc khôi giáp dẫn theo một đội cấm quân. Tướng quân kia không đợi Khâu Giản mở miệng, đã hắng giọng hỏi: "Cố nhị công tử có đó không? Chủ tử nhà ta có chuyện quan trọng cần bàn."

Khâu Giản mơ hồ nhận được người đứng trước mặt là người đứng đầu trong cấm quân, đang muốn đáp lời, Thẩm Trại Hoa đột nhiên từ khuê phòng bước ra ngoài: "Ai là Cố nhị công tử? Quân gia có phải hay không tìm lộn địa phương?"

Tướng quân kia cười nói: "Phu nhân đừng sợ, tiểu nhân là phụng lệnh Ân tướng quân tới, muốn mời Cố nhị công tử vào cung một chuyến, có chuyện quan trọng muốn cùng ngài ấy thương lượng."

Thẩm Trại Hoa vẫn tỏ vẻ nghe không hiểu, "Ôi dào quân gia, chúng ta là dân nghèo, từ đâu tới cái gì công tử hay không công tử, quân gia nhất định là tìm nhầm rồi. Để ta hỏi giúp ngài thử chung quanh đây có ai là Cố nhị công tử không?"

Kẻ nọ đang muốn giải thích, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, gã quay đầu lại nhìn thì một thanh đao còn dính máu đã gác ở trên cổ của gã. Ánh mặt trời hắt lên lưỡi đao rất chói mắt.

Máu trên lưỡi đao nhỏ xuống quần áo gã. Sau lưng gã, người cầm đao cười khẩy, tay vừa động, máu liền phun ra.

Chỉ là trong chốc lát, tất cả đoàn người vừa gõ cửa kia đã ngã xuống hết con ngõ hẻm, máu bắt đầu chảy tràn theo khe hở giữa những phiến đá xanh. Thẩm Trại Hoa hướng về phía người trước mặt nói: "Đa tạ ra tay tương trợ."

Người nọ chắp tay: "Cô nương không cần phải nói tạ, chúng ta theo lệnh Tướng quân bảo vệ Cố công tử, đây đều là nhiệm vụ của chúng ta."

Mùi máu tươi ngoài cửa rất tanh, Thẩm Trại Hoa tránh người ra, nói: "Không biết nên xưng hô như thế nào?"

Người kia nói: "Cô nương gọi ta Trường Phong là được rồi."

Thẩm Trại Hoa: "Trường Phong đại ca, vào nhà trước đi, ở cửa nhiều người chú ý, mùi máu tươi rất nồng."

Trường Phong nghe vậy, thu đao trong tay, dẫn mấy người sau lưng vào nhà. Ai ngờ còn chưa đi mấy bước, lại có người hỏi: "Cố nhị công tử có đó không?"

Nghe vậy, đao trong tay đám người Trường Phong liền ra khỏi vỏ, Thẩm Trại Hoa lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta ra trước hỏi thử." Lại mở cửa viện, bước ra sân.

Lúc này dẫn đầu lão thái giám mặt mũi hiền lành, tóc hoa râm, cả lông mày cũng trắng. Thấy Thẩm Trại Hoa ở cửa thì cười híp mắt nói: " Làm phiền phiền cô nương mời Cố nhị công tử cùng lão nô vào cung một chuyến."

Thẩm Trại Hoa đang muốn mở miệng chối từ, Cố Nam Châu lại đột nhiên nói: "Lý công công, bao năm không thấy rồi, thân thể tốt không?"

Lý công công thấy Cố Nam Châu, vội cúi người, nói: "Đa tạ Cố thiếu gia nhớ." Lại nói, "Còn làm phiền Cố thiếu gia sắp xếp, mang theo tiểu quá... Tiểu thiếu gia cùng đi một chuyến thôi."

Cố Nam Châu gật đầu, nói: "Ngài vào nhà ngồi trước, đợi chúng ta sửa soạn thì lên đường ngay."

Lý công công nghe vậy, đi theo Thẩm Trại Hoa vào nhà chính. Cố Nam Châu vào phòng ngủ của mình, lấy y phục Cố Đồi ra chỉ là động tác trong tay càng ngày càng chậm, mắt cũng nhòe đi không nhìn thấy đồ.

Cố Đồi ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn Cố Nam Châu ở một bên bận việc. Hồi lâu, Cố Nam Châu cuối cùng cùng để quần áo bên cạnh Cố Đồi, giọng nằng nặng nói: "Thay thôi."

Cố Đồi nghe theo thay cái áo dài màu xanh ngọc, buộc lại đai lưng, đứng ở trước mặt Cố Nam Châu, im lặng thật lâu. Cố Nam Châu đứng dậy 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play