Gà gáy lần một, Thẩm Trại Hoa đã rời giường, lưu loát mặc quần áo rửa mặt, rồi ra khỏi cửa, đi về phía sau núi. Lúc ngang qua nhà bên cạnh thì mới phát hiện sân viện hàng năm vẫn đóng chặt hiện tại đã mở ra. Đứng ở cửa là hai nam tử mặt mũi hơi giống nhau."Huynh quay về nói với mẫu thân không cần suy nghĩ nhiều, chờ cục diện yên ổn lại đã!".
Người lớn tuổi khẽ thở dài, nói: "Đệ cũng chớ trách ta không giúp đỡ, thân là con trưởng, thời khắc quyết định vẫn phải suy nghĩ cho cả Cố gia!".
"Đệ biết. Việc này là tự bản thân đệ chọn, chết sống có số, tội gì phải lôi kéo cả Cố gia theo cùng. Huynh cứ nói cho Kỳ Lam...", Thẩm Trại Hoa dần dần đi xa, nên cũng không nghe rõ được nữa.
Đến khi nàng chạy hết một ngọn núi thì trời đã sáng trắng. Thấy trong thôn đã có khói bốc lên, xem chừng Tiểu Thụ cũng đã rời giường, liền tiện tay lau mồ hôi, chạy nhanh xuống núi. Trên con đường nhỏ thôn quê cũng từ từ náo nhiệt, cứ cách hai ba bước lại có thôn dân bê y phục hoặc khiêng củi đốt nhiệt tình chào hỏi: "Trưởng thôn đã leo núi về rồi à!". Thẩm Trại Hoa cũng không hề sĩ diện, phàm là có người chào hỏi, nàng cũng đều cười híp mắt đáp lại. Nhân khẩu trong thôn thưa thớt, hầu hết nhà nào nhà nấy đều tự trồng trọt cày cấy nuôi sống gia đình nên tâm tư cũng đơn giản hơn nhiều, bình thường gặp nhau cũng chỉ lảm nhảm chuyện nhà, tuy ngôn ngữ đôi lúc có hơi thô tục, nhưng so sánh với những khuê tú kinh đô một chữ cũng hàm chứa ba tầng ý tứ thì Thẩm Trại Hoa càng thích tán gẫu với họ hơn.
Phía sau núi cách nhà Thẩm Trại Hoa không xa, cây cối tươi tốt, hàng năm trong rừng lại có nhiều loại hoa dại không biết tên nhưng đẹp không kém những loài rực rỡ khác. Con đường có chút gập ghềnh nhưng cũng không quá cheo leo, cho nên năm đó Thẩm Trại Hoa từ kinh đô đến thôn này không lâu liền chọn trúng mảnh đất này, mỗi ngày cứ gà gáy lần đầu liền rời giường, sau khi chạy hết cả ngọn núi, sẽ đánh một bộ quyền hoặc vung gậy một lát mới trở về. Ngày qua ngày, cũng dần hình thành thói quen, xem ra nàng đã chạy khá nhiều năm rồi thì phải.
Vì ở phía sau núi cho nên mới gọi là Hậu Sơn chứ không phải vì toàn thôn đều ở chỗ này. Nghe người già ở đây nói, kỳ thật Hậu Sơn trước đây có ý nghĩa là núi dầy, nhưng lại thấy nếu đã có dầy sắt phải có mỏng mới đối xứng, nhưng biết lấy đâu ra một cái núi mỏng để gom thành một đôi đây, vì vậy dần dà, núi này biến thành Hậu Sơn.
Hai từ 厚 và 后 này đồng âm nhưng khác nghĩa. 厚 [hòu]: HẬU có nghĩa là dày, độ dày, 后 [hòu]: HẬU có nghĩa là sau; phía sau.
Lúc đi đến gần viện nhà mình viện, Thẩm Trại Hoa liền thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang đứng trước cổng. Tiểu Thụ lại đứng ở ngoài cửa chờ nàng trở lại. Đi nhanh đến trước mặt cô bé nói: "Hôm nay thức dậy sớm hơn ta cơ đấy. Vào nhà thôi!". Tiểu Thụ khéo léo cười một tiếng, gật đầu đi vào trong.
Cuộc sống trong thôn đơn sơ, nên bữa sáng cũng không được coi trọng lắm, có gì ăn đó. Ban đêm nhiệt độ không cao, đêm hôm trước còn dư lại chút cơm thừa, không bị thiu. Thẩm Trại Hoa lười cán mì, cho nên đổ cơm thừa vào trong nồi đang đặt trên bếp hồng rực, lại đánh đều hai quả trứng thả vào, trước khi bắc ra còn cho thêm chút hành lá cắt nhỏ cho thơm.
Thôn Hạ Tuyền mặc dù là một thôn nhỏ, nhưng cách kinh thành không xa, lui tới mua bán khá thuận tiện. Người trong thôn thường đem lương thực hay súc vật nhà mình đến đó bán, để đổi lấy những vật dụng dùng hàng ngày. Thẩm Trại Hoa vừa không có sức, đối với trồng trọt một chữ cũng không biết, cũng may chung quanh thôn toàn đồi núi bao bọc, thỉnh thoảng nàng vác nỏ đi săn, mỗi lần đều kiếm được chút da lông nên có thể sai đổi được giá tốt. Hơn nữa những năm trước vẫn còn chút của để dành, bình thường tìm người trong thôn mua giúp lương thực, cuộc sống của nàng trôi qua cũng khá dễ chịu. Tuy nói không có cách nào so sánh với phụ nhân khuê tú ở nhà cao cửa rộng, bình thường ra vào cửa đều có kẻ hầu người hạ, uống tổ yến thay cho nước lọc bình thường uống..., cả ngày không phải ngắm hoa thì lại đối thơ, nhưng cuộc sống tự do tự tại, không bị ai gò bó, ngược lại càng khiến Thẩm Trại Hoa thích thú hơn. Kể cả Tiểu Thụ cũng thế, kể từ khi dọn tới thôn Hạ Tuyền này càng ngày càng thư thái hơn, khuôn mặt tươi cười cũng nhiều hơn mấy phần thật lòng.
Hai người vẫn như thường ngày bê ghế ngồi xuống cạnh bàn yên lặng ăn cơm. Tốc độ ăn của Tiểu Thụ rất nhanh, lúc Thẩm Trại Hoa mới ăn được một phần ba, thì Tiểu Thụ đã ăn hơn một nửa.
"Nhà bên cạnh hình như có người mới chuyển tới!". Tiểu Thụ không ngừng cố gắng ăn hết chén cơm, sau khi vét sạch bát liền nói.
Thẩm Trại Hoa không đuổi kịp tốc độ của cô bé, định buông chén đũa xuống hỏi: "Làm sao con biết? Lại trèo lên đầu tường nhà người ta?".
Tiểu Thụ lắc lắc đầu, hơi bực mình: "Con bị nhà họ đánh thức đấy chứ. Bọn họ khuân đồ cứ thình thình như thế làm sao con ngủ được. Quá đáng!".
Thẩm Trại Hoa lại nhớ tới sáng nay thấy trong viện sát vách để đầy mấy rương gỗ, nên cũng không kỳ quái, lại đột nhiên nghĩ đến phong cách hành sự của người nào đó, vội vàng hỏi: "Vậy sau khi bị đánh thức con có làm gì không?!".
Bình thường Tiểu Thụ đối với ai cũng đều khéo léo ôn thuận cả, thế nhưng đấy chỉ là trong giới hạn không người nào đụng phải chỗ hiểm của cô nhóc thôi. Nếu có người không cẩn thận chọc vào tổ ong vò vẽ, Thẩm Trại Hoa không biết Tiểu Thụ sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Chỗ hiểm của Tiểu Thụ có ba thứ đó là: ăn cơm, ngủ, và Thẩm Trại Hoa.
Tiểu Thụ khéo léo cười một tiếng, vỗ vỗ tay Thẩm Trại Hoa đáp: "Đừng lo lắng! Con chỉ lặng lẽ đập nồi của họ thôi, không ai nhìn thấy cả!".
Giờ phút này, Thẩm Trại Hoa chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to. May là nàng và Tiểu Thụ sống chung với nhau nhiều năm, nhưng thật sự rất khó nắm bắt suy nghĩ phiêu du bất định của nhóc con này. Thẩm Trại Hoa cũng mất hết hứng thú ăn uống, nghiêng tai trầm ngâm nghe ngóng một phen, phát hiện viện sát vách mặc dù có chút tiếng vang, nhưng hình như cũng không có âm thanh nổi lửa nấu cơm. Rối rắm một lát, Thẩm Trại Hoa lại thân chinh vào bếp, nhóm lửa, đặt nồi nước, cán chút sợi mì đặt ở trên tấm thớt, sau đó ra cửa.
Lúc Thẩm Trại Hoa vừa tới thôn Hạ Tuyền, viện sát vách viện còn một gia đình đang ở, nhưng chưa tới một năm lại chuyển đến kinh đô, nên viện này liền bỏ trống từ đó đến nay vẫn không có ai chuyển đến. Thẩm Trại Hoa cũng càng được thanh tịnh. Hôm nay đột nhiên có người dọn tới, Tiểu Thụ còn đập nồi nhà người ta, nàng lại không phải là người không biết phải trái nên không thể làm gì khác hơn nấu một nối mì, để nhà hàng xóm ăn trước một bữa.
Cửa viện cũng đóng không chặt, Thẩm Trại Hoa vỗ vỗ vào cửa, nhưng không thấy ai lên tiếng, bèn đẩy cửa đi vào trong. Chính phòng không có ai, trong phòng bếp ngược lại có chút âm thanh. Thời điểm Thẩm Trại Hoa đẩy cửa phòng bếp ra, liền thấy một lớn một nhỏ bụi bẩn đầy người, đang đứng ở bếp lò, mặt mày ủ dột nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy nhót bên trong.
"Phụ thân, có người tới!". Cậu nhóc mập mạp nhìn thấy Thẩm Trại Hoa trước tiên, liền giật giật áo thông báo với người đang đưa lưng lại.
Nam tử kia xoay người lại, thấy một cô nương đang ở cửa, lập tức đứng lên, khẽ phủi bớt tro bụi trên người, đi nhanh đến trước mặt Thẩm Trại Hoa hỏi: "Cô nương có chuyện gì sao?".
Giọng nói của người này trong hơn nam nhân bình thường một chút, dù giờ phút này trên mặt hắn còn vương đầy tro bụi, có chút chật vật, nhưng dáng vẻ không hề quẫn bách chút nào. Thẩm Trại Hoa hơi nhỏ con, người này vừa đứng ở trước mặt, nàng mới phát hiện ra mình chỉ cáo đến bả vai hắn, không thể làm gì khác hơn là lui một bước, mới ngẩng đầu đáp: "Các ngươi đang nhóm lửa?".
Người nọ chợt gật đầu, mặt đầy khổ não: "Thường ngày thấy người ta nhóm lửa hết sức đơn giản, hôm nay lọ mọ cả nửa ngày, cũng không thấy nhen nhóm lên chút nào!".
Thẩm Trại Hoa đi vòng qua hắn vào trong, vừa nhìn vào bếp, quả nhiên! Chính giữa chảo sắt có một cái lỗ lớn bằng quả đấm! Vừa nhìn liền biết ắt hẳn là kiệt tác của Tiểu Thụ. Nàng chỉ chỉ cái lỗ, nói: "Nồi này bị hỏng rồi, các ngươi còn đốt lửa làm gì nữa?".
Nghe vậy, hai người còn lại đồng loạt chạy đến: "Ôi chao! Ây da! Tại sao có một cái lỗ lớn như vậy chứ!". Sau đó người nam tử liền chỉ vào cậu nhóc, mắng: "Cố Khâu, con thật vô dụng! Cái lỗ lớn như vậy mà không thấy, còn làm hại ta quạt lửa cả nửa ngày!". Cậu nhóc ra sức trợn mắt, càng thêm nổi bật trên gương mặt đầy tro: "Vô sỉ! Không phải con với phụ thân cùng nhau suy nghĩ cách nhóm lửa sao! Làm gì có thời gian nhìn vào trong cái nồi này!"
Thẩm Trại Hoa triệt để im lặng. Vốn nàng nghĩ hai người này nhất định là bởi vì nồi bị phá hỏng mà không có cách nào nhóm lửa nấu cơm, thì ra nguyên nhân trong viện không có khói bốc lên là do bọn họ còn phải nghĩ cách nhóm lửa, ngay cả chút lửa cũng không nhóm được, hoàn toàn không có thời gian ngó vào trong nồi xem có hoàn hảo hay không.
Thấy hai người vẫn thi nhau chỉ trích, rốt cuộc Thẩm Trại Hoa cũng mở miệng: "Nồi cũng đã hỏng rồi, không bằng đến nhà ta ăn tạm gì đó, buổi trưa đến chỗ Lý Thiết Tượng mua một cái nồi mới!".
Hai phe thù địch vô cùng ăn ý nhìn về phía người vừa lên tiếng, sau đó đồng loạt gật đầu: "Được!". Cậu nhóc mập mạp nào đó liền nhiệt tình khoác tay Thẩm Trại Hoa, còn người lớn hơn thì ngượng ngùng không dám làm ra hành động giống như thế, đành đi lên trước, ân cần mở cửa, nhắc nhở nàng đi đứng cẩn thận kẻo vấp, mặt đầy nịnh hót. Lúc này Thẩm Trại Hoa mới có thời gian chú ý quan sát người trước mặt.
Khụ khụ, người này chẳng lẽ là công công trong cung ra ngoài? Vẻ mặt nịnh hót kia, thấy thế nào cũng giống…..
Ra khỏi cửa viện, đã nhìn thấy Tiểu Thụ đứng ở trước cổng viện nhà mình, nhìn về phía một lớn một nhỏ cười đến khéo léo. Dáng vẻ vui mừng của cô nhóc, mặc dù mặt không tròn lắm, nhưng sau khi được Thẩm Trại Hoa vỗ béo cũng có chút múp míp, mắt thì tròn vo như hai hạt nhãn. Vì thế khi Tiểu Thụ và Thẩm Trại Hoa đến thôn Hạ Tuyền ở vài năm, trong mắt mọi người đây là đứa bé một vô cùng khéo léo. Mỗi lần cô nhóc ra cửa một chuyến, lúc trở về túi luôn đầy hạt dưa và trái cây ăn vặt. Nam tử kia vốn không biết cô nhóc cười khéo léo trước mặt chính là người đã tạo ra cái lỗ trên nồi nhà mình, thấy tiểu cô nương mặt trước cười đến đáng yêu, liền đi nhanh đến, sờ sờ tóc Tiểu Thụ, cười híp mắt: "Ai da, tiểu cô nương thật hiểu chuyện!".
Cục tròn vo sau lưng thấy thế liền liếc mắt, nói thầm: Hừ! Nịnh hót!
Thẩm Trại Hoa thấy tay Tiểu Thụ đã siết thành quả đấm, vội vàng kéo người nào đó ra, cười không ngớt nói: "Đây là Tiểu Thụ. Vào nhà mau đi thôi, giờ này chắc đứa nhỏ cũng đang đói bụng!"
Rốt cuộc nam tử kia cũng kịp thời buông tay. Thẩm Trại Hoa cúi đầu nhìn về phía Tiểu Thụ, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy chỏm đầu, cô nhóc bĩu môi, buông lỏng quả đấm, đi theo nàng vào viện. Trong lúc Thẩm Trại Hoa qua thăm hỏi hàng xóm thì Tiểu Thụ đã dọn dẹp sạch sẽ bàn cơm. Nàng đi vào bếp, múc chút nước nóng trong nồi đưa cô nhóc bưng ra ngoài. Trước tiên phải rửa mặt cho sạch sẽ đã! Chuyện nhóm lửa đơn giản như vậy lại bị hai người kia biến thành một cuộc đánh ác liệt, quần áo trên người coi như hủy sạch, ngay cả mặt cũng không tránh được, chỉ còn lại ánh mắt có thể miễn cưỡng thấy rõ, cứ để nguyên thế ăn cơm, chỉ sợ vừa ăn vừa hít hết bụi bặm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT