“Cô ấy không sao cả… Tạm thời là vậy.” Phong Khinh Vân nói có chút không rõ ràng, “Hôm qua cô bé làm nhiệm vụ, bị mất hồn.”

Trần gia ngoại trừ làm người hòa giải, còn một sở trường nữa là dẫn hồn. Loại việc bị mất hồn còn gọi lại không được xảy ra trên người bọn họ quả thực chính là tự đập bản hiệu. Hôm qua Trần Tịch đi làm nhiệm vụ với những người khác. Lúc đầu còn tốt, thế nhưng lúc người trong tổ rời khỏi cô ấy một lát, lúc về liền phát hiện cô ấy ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Người Tô gia xem qua nói là ba hồn bảy vía đều bị mất. Điều này khiến bác Trần sợ hãi. Người không có ba hồn bảy vía thì đến cả cơ hội gặp Diêm Vương cũng không có. Nhưng bất luận Trần gia dùng biện pháp gì cũng không thể triệu hồn về được. Hiện giờ cũng chỉ còn cách dùng bùa phép để bảo trụ thân thể.

“Trong vòng ba ngày phải tìm về tất cả hồn phách, nếu trễ hơn nữa thì dù tìm về được cũng vô dụng.”

Công hội triệu tập mấy người tài giỏi đi đến nơi xảy ra sự cố, xem có thể tìm được hồn phách Trần Tịch hay không. Bọn Phong Khinh Vân đến là để mua vài thứ cần dùng.

“Vậy nhóm mấy người sao không mau đi đi?”

“Chưa tới thời gian tập hợp. Công hội hạ lệnh không thể tự tiện đi đâu cả.” Phong Khinh Vân kiểm tra hàng. Tôi hỏi hắn cái chỗ kia rốt cuộc là ở đâu.

“Chỗ thi công tàu điện ngầm đường XX. Nhóm thi công nói gần đây công trình vẫn luôn gặp trở ngại, việc lạ liên tiếp xảy ra. Cho nên công hội mới phái người đi xem xét.”

Mấy việc dưới lòng đất quả thật khó có thể nói trước được. Thế giới dưới lòng đất vốn dĩ chính là nơi của vong linh, nhưng loài người lại không ngừng mở rộng không gian sống, quấy rầy vong linh an nghỉ, bị trả thù cũng không lạ lùng gì. Nhưng Trần Tịch là vô tội mà.

“Vậy thì mau mau tiêu diệt mấy con quỷ gây chuyện là được mà.” Bắt quỷ không phải là trò sở trường của đám thiên sư bọn họ hay sao?

“Phiền là phiền ở chỗ chúng nó không phải là ma quỷ nha. Thật ra khu kia là địa bàn của Khôi gia. Vốn tưởng chúng nó đang ngấm ngầm giở trò, cho nên mới phái người Trần gia đi cùng. Hiện giờ xem ra là không phải. Khôi gia kia cũng chẳng rảnh rang gì mà đi làm việc này.”

Tôi nghĩ tới ngày hôm qua gọi điện cho Trần Tịch, trong lòng sợ hãi. Là vì tôi gọi điện làm cô ấy phân tâm cho nên mới bị đánh lén sao?

“Tôi đi với mấy người!”

“Không được!” Phong Lôi Tốn lập tức cự tuyệt. Từ chối kiểu này cũng nhanh quá rồi đó.

“Trần Tịch vì tôi nên mới bị đánh lén, tôi cũng muốn giúp đỡ!” Tôi dùng ánh mắt tự cho là kiên định mà nhìn Phong Lôi Tốn. Người sau chậc một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Không có kết quả, tôi đành nhìn sang Phong Khinh Vân. Ai dè đáp lại tôi là nụ cười toe toét của hắn, thiệt khiến người ta tức chết mà. Tôi rõ ràng đã hạ quyết tâm lớn như vậy rồi, “Anh cười cái gì?”

“Không nha, tôi hiểu được tấm lòng của em mà. Thế nhưng em đi thì có ích lợi gì? Đừng quên là cái gì em cũng không biết.”

Tôi như một quả bóng xì hơi. Quả nhiên phải bái sư học tập kỹ năng mà. Hiện giờ tôi như một tên phế vật vậy, đi cùng thì cũng chỉ cản trở người ta thôi.

“Tuy rằng em không thể cùng đi đến nơi xảy ra chuyện, chẳng qua vẫn có thế làm hậu cần giúp đỡ bọn tôi mà.” Phong Khinh Vân đại khái là muốn dỗ dành tôi. Chẳng qua tôi nghĩ có thể đi theo xem tình huống cũng tốt hơn, không chừng còn có thể làm mấy công việc chạy vặt này nọ.

Sau khi mặt trời ngả về tây, người của công hội tập trung ở lối vào công trường đường XX. Tôi nhìn thấy lão Trương cùng bác Trần. Còn có mấy…chú bác theo đánh tang thi lần trước nữa. Xem ra thứ dưới kia chắc chắn rất mạnh, điều này khiến tôi cũng có chút căng thẳng.

Lối vào nơi thi công tàu điện ngầm rất lớn, hơn nữa đèn đuốc sáng trưng, không giống như là có thứ quái quỷ gì ở đây cả. Đáng lẽ vào công trường thì phải tìm người dẫn đường, thế nhưng nghe nói từ sau khi có chuyện lạ xảy ra thì không ai dám đi xuống nữa.

Tôi theo người công hội đi một đoạn, phía trước nữa không có trám xi-măng, hơn nữa xung quanh đều tối đen. Có một ông chú nhà họ Tô cầm bản đồ chỉ trỏ với hai người khác, mà lão Trương thì ném ra vài con thức thần đi đầu thăm dò. Phong Khinh Vân nói tôi không thể tiếp tục đi theo nữa.

Tôi và Phong Lôi Tốn bị bắt ở lại, nói là làm tiếp ứng. Phong Lôi Tốn dường như rất bất mãn, thế nhưng Tô Cẩm Ngôn người ta phải ở lại trên mặt đất làm hậu cần cũng còn chưa oán trách, cậu ta lại đi phàn nàn cái gì.

Vừa rồi có nhiều người, tôi cũng chẳng thấy làm sao cả. Sau khi mọi người đi rồi, tôi mới phát hiện dưới lòng đất quả thật có chút kinh khủng. Đèn treo trên đầu phát ra ánh sáng màu trắng, nhưng không tài nào chiếu rọi được mấy chỗ tối đen trong lòng đất. Mấy con bướm đêm bay bay xung quanh đèn, cái bóng chúng rọi lên mặt đất thành những vũ điệu quỷ dị. Bóng tối như một con quái thú đang chực chờ, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ ra cắn nuốt người ta.

Tĩnh lặng và bóng tối bủa vây, ngẫu nhiên trong bộ đàm vô tuyến sẽ phát ra đôi câu vài lời của tổ nhân viên, chính những âm thanh đó mới giúp tôi cảm thấy mình còn đang ở nhân gian chứ không phải dưới địa ngục.

Sự yên tĩnh đến vô cùng này lại khiến con người ta không thể thoải mái được, tôi cố ý khơi gợi đề tài, “Cái kia… Rốt cuộc công trường đã xảy ra chuyện gì?”

Phong Lôi Tốn liếc nhìn tôi một cái, miệng hé ra một nụ cười không mấy tốt đẹp, tôi lập tức hối hận vì đã hỏi vấn đề này, đã rơi vào tình huống quỷ dị rồi mà còn đi kể chuyện ma làm quái gì chứ. Thế nhưng Phong Lôi Tốn lại rất hồn nhiên mà kể lại câu chuyện.

“Gần đây liên tục có công nhân mất tích. Vì thường có chuyện công nhân đột nhiên bỏ việc về quê, cho nên người quản lý cũng không để tâm. Tiếp đó trong đường hầm thường xuyên bị ngắt điện hoặc chập mạch. Công nhân trực đêm còn nhìn thấy ở chỗ sâu trong đường hầm có ánh lửa, nhưng lúc đến gần nó lại biến mất không thấy tăm hơi. Mà thực tế thì cái chỗ kia cũng không có vật liệu gì để châm lửa.”

“Đám công nhân đều nghĩ rằng đó là ma trơi, sợ hãi vô cùng. Người quản lý lo là do phá hỏng thứ gì đó, cho nên báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát cũng không điều tra được nguyên nhân. Cho đến hôm trước, có một công nhân bị ma trơi công kích. Tuy rằng thân thể không có bị bỏng, nhưng mà hình như hoảng sợ không nhẹ, trên cái chân trần còn có năm dấu tay màu đen.”

Câu cuối cùng làm lòng tôi rét lạnh, lúc trước khi Trần Tịch cúp máy cũng từng nói qua thứ gì đó như tay. Bây giờ nghĩ lại, tình huống trước mắt với nội dung câu chuyện khá là mâu thuẫn.

“Trần Tịch gặp chuyện ở nơi nào?” Vốn tôi nghĩ là ở cách lối ra vào không xa, vì lúc đó tôi còn có thể gọi điện cho cô ấy. Sau đó tôi lại nghe được một kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

“Bọn họ cũng là từ đây đi xuống. Đại khái đi được 30 phút, chắc cũng khoảng gần đường XX.” Phong Lôi Tốn dựa vào tường, lấy một đầu trường kiếm vẽ một bản đồ đơn giản trên đất, “…Chỗ này qua một khúc ngoặt, có một ngã ba. Chú Lưu cùng tổ nói là Trần Tịch nhận được điện thoại, cho nên ông ấy đi vào trước để xem xét. Lúc ra vẫn còn nghe được giọng nói của Trần Tịch, sau đó đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ông ấy nhanh chóng chạy về liền nhìn thấy Trần Tịch ngã trên đất.”

Kỳ lạ, tại sao chỗ sâu dưới lòng đất như vậy lại thu được tín hiệu? Tôi ngồi nhớ lại, lúc đầu gọi cho cô ấy mấy lần quả thật cũng không ở trong vùng phủ sóng. Sau đó lại đột nhiên nối máy được.

“Vì sao tôi có thể kết nối được với điện thoại của cô ấy?”

“Có lẽ là vì linh lực, có phải lúc đó cậu đang có ý nghĩ muốn tìm cô ấy rất mãnh liệt hay không?” Phong Lôi Tốn dùng chuôi kiếm gõ nhẹ vào vai, “Tô Cẩm Ngôn nói linh lực cũng là một loại năng lượng, năng lượng chính là sóng, cũng giống như sóng điện từ này nọ vậy…”

Nói xong cậu ta có chút nghi hoặc mà nhìn tôi, lấy ngón tay búng trán tôi một cái, “Tiểu quỷ nhà cậu vậy mà có được linh lực mạnh vậy sao?”

Vậy nó là cảm ứng tinh thần thiệt hả? Woah, thì ra tôi có siêu năng lực đó nha!

Lúc này trong máy vô tuyến lại phát ra thanh âm của lão Trương, nói là muốn Phong Lôi Tốn chuẩn bị đồ ăn khuya. Mấy người cùng tổ lão Trương cũng bắt đầu gọi món, bị Phong Lôi Tốn rống lại.

“Đừng có xem tôi như cu li cho mấy người!” Phong Lôi Tốn vừa la hét xong, bên kia lập tức liền nói ‘Thanh niên bây giờ không biết tôn sư trọng đạo’, ‘Nhớ năm đó chúng ta cũng từ trợ thủ, người chạy việc này nọ mà đi lên’, ‘Tiểu quỷ Phong gia thật không lễ phép’ vân vân.

Tôi kéo kéo Phong Lôi Tốn, nói về phía bộ đàm là sẽ báo cho nhân viên trợ giúp, bên kia mới vừa lòng mà tắt máy.

“Cậu đâu cần để ý đến họ làm gì.”

“Nhưng mà… Bọn họ là người lớn mà.” Hơn nữa nếu vị Long đại nhân kia không thèm để ý tới lời đề nghị của tôi, có thể tôi sẽ tuyển một trong những người này làm sư phụ. Thế nên phải để lại ấn tượng tốt cho họ.

Tôi dùng bộ đàm báo cáo tình huống cho Tô Cẩm Ngôn, lại nhắn nhủ yêu cầu của tổ lão Trương. Bên trên nói đã nhận được, chờ chút nữa sẽ đưa cơm xuống.

Nghĩ đến vị Long đại nhân kia, thật sự tôi rất hiếu kỳ. Vì thế tôi xáp xáp lại gần Phong Lôi Tốn, “Kiếm của cậu… Cho tôi mượn xem chút được không?”

Phong Lôi Tốn hơi nhíu mày, cậu ta vẫn luôn ôm thanh kiếm kia như bảo bối. Tôi còn tưởng rằng cậu ta sẽ không đưa cho tôi chứ, thế nhưng cậu ấy lại rất sảng khoái mà đưa chuôi kiếm tới trước mặt tôi.

“Đừng rút ra.”

Tôi dùng hai tay nhận lấy, thân kiếm so với tưởng tượng của tôi thì nặng hơn nhiều lắm, suýt nữa là tôi tuột tay làm rớt. Vỏ kiếm và chuôi kiếm đều được đúc từ kim loại, trên vỏ kiếm màu xám tro có khắc chú văn màu đỏ, chuôi kiếm có vân xoắn ốc khiến người cầm có thể dễ dàng dùng lực, nhưng cũng không có quá nhiều đồ trang trí để tránh phiền toái khi sử dụng, cả chuôi kiếm rất đơn giản thực dụng. Qua đó có thể thấy được tính cách người chế tạo rất gọn gàng lưu loát, không thích làm việc dư thừa.

Bởi vì không thể rút ra nên tôi không biết lưỡi kiếm có bén không, chẳng qua nhớ lại lúc trước Phong Lôi Tốn dùng nó để chém đứt cánh tay cương thi dễ dàng như cắt dưa chuột là có thể biết nó sắc bén đến cỡ nào rồi.

Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy thanh kiếm này quá mức khí phách thô bạo, sắc nhọn quá thừa, trảm yêu trừ ma chỉ cần một kiếm lưu loát, dường như thiếu chút cảm tình thương hại cảm thông. Nhìn kỹ chuôi kiếm, tôi phát hiện trên đỉnh có khắc ba đường thẳng nằm ngang bằng nhau.

“Kiền?”

“Là chữ ký của người chế tạo.” Phong Lôi Tốn rút thanh kiếm về, giống như kiếm rời tay trong thời gian dài khiến cậu ta có chút không quen.

Tôi nhớ ra là trên hộp gỗ chứa bình phong hồn và trên Sáo Ngọc đều có ký hiệu này. Có lẽ nhìn thấy tôi kinh ngạc, Phong Lôi Tốn nhíu mày, “Cậu vậy mà lại không biết tên người mình muốn bái làm sư phụ hả?”

Tôi chỉ biết ông ấy gọi là Long đại nhân. Hình như Phong Khinh Vân cũng chưa từng nhắc tới tên ông ấy.

Phong Lôi Tốn dường như đang tức giận, dùng chuôi kiếm gõ đầu tôi, “Long Chấn Kiền, nhớ kỹ cho tôi. Người trong giới không ai không biết đến danh tiếng tượng sư (thợ thủ công) Long Chấn Kiền cả. Ngốc cũng vừa vừa thôi, không biết tên sư phụ mà còn dám đi bái sư.”

Gì vậy nha, không biết lúc trước là ai gọi vị đại nhân kia là “Ông già” này nọ à nha? Bây giờ lại trưng ra cái bộ dạng sùng bái thần tượng làm gì. Nhưng mà, tôi cuối cùng cũng đã nhớ được là đã gặp ông ấy ở nơi nào.

“Vậy cậu có biết cái hình trăng non…”

Trong bộ đàm đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, là tổ của lão Trương. Bọn họ dường như đang trên đường trở lại, hẳn là ở rất gần chúng tôi.

“Lão Trương! Chuyện gì xảy ra?” Phong Lôi Tốn rống lên với cái bộ đàm.

“… Mau đỡ hắn… Cái thứ quỷ đó…” Tạp âm trong bộ đàm rất lớn, tiếng sột soạt át hết cả giọng mấy người khác. Tôi nghe loáng thoáng có người không ngừng kêu thảm thiết, còn có tiếng niệm chú.

Tôi vội cầm lấy một bộ đàm khác truyền tin lên mặt đất, nói cho bọn họ biết tình huống đang diễn ra, bảo họ mau phái người trợ giúp. Vốn định báo cho mấy tổ khác biết, nhưng tôi quay đầu liền nhìn thấy Phong Lôi Tốn đã rút kiếm chạy về phía sâu trong đường hầm.

“Này! Cậu đi đâu? Phải đợi trợ giúp…” Tôi chạy theo kéo cậu ta lại.

“Ngu ngốc! Không đợi kịp đâu. Bất Động Minh Vương hàng ma chú cũng đã dùng đến luôn rồi, nếu không đến nhanh thì đợi nhặt xác đi!” Phong Lôi Tốn thảy bộ đàm cho tôi, “Ở lại đây cho tôi, đi kêu gọi những người khác tới giúp.”

“Chờ chút…”

Tôi nhận lấy bộ đàm, đột nhiên nghe được một tiếng động. Tuy chỉ là một tiếng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được. Âm thanh kia là…

Vươn tay giữ chặt Phong Lôi Tốn, người sau định hất tôi ra, lại bị một tay tôi chặn trên môi, “Suỵt Đừng ồn.”

Người sau hoàn toàn không biết tôi định làm gì, nhưng cũng cảm thấy được vẻ mặt tôi có chút bất thường, liền ngừng lại. Tôi hỏi: ” Lúc mấy cậu phát hiện Trần Tịch có nhìn thấy điện thoại của cô ấy không?”

Phong Lôi Tốn lộ vẻ nghi hoặc, lắc lắc đầu. Tôi lấy điện thoại ra bấm số Trần Tịch. Một tiếng chuông từ trong bóng đêm truyền tới. Tiếng chuông điện thoại của cô ấy là một khúc Hàm Thủy ca.

Hàm thủy ca: còn gọi là Ngư ca, là một loại dân ca rất thịnh hành ở thành phố Trung Sơn và dân tộc Hán, được xem là bài ca của những người dân sống trên sông nước.

【Sóng vỗ vào bờ êh Ánh bạc tung tóe êh, trăng rọi xuống lòng sông êh Rọi xuống thuyền đánh cá êh, chị gái dệt sợi em gái quấn dây…】

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quý tính của sư phụ đã tiết lộ rồi nha, lúc này mọi người đã biết ông ấy xuất hiện ở đâu rồi chứ?

Trước tiên hé lộ tình tiết chút, đây là lần đầu sư phụ chính diện lên sâu khấu đó nha, cực kỳ sinh động đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play