“Ha ha… Quấy rầy mấy người rồi…” Tôi xấu hổ chui từ dưới gầm bàn ra, cố ý tới gần Tạ Tất An, “Tôi đang tìm đồ… cho nên…”
“A… Tìm đồ sao?” Nhìn ánh mắt Phạm Vô Mệnh, lòng tôi lập tức nảy lên cảm giác không lành.
“Xem ra nhân viên phục vụ của cửa hàng này không đủ tiêu chuẩn rồi. Phải đi gặp quản lý khiếu nại mới được.”
Xem chừng là hắn chưa nhận ra tôi. Nếu hắn biết bây giờ tôi mặc váy dài không tay như thế này, chắc chắn sẽ chế nhạo tôi ngay. Ngày mai lại không biết sẽ truyền ra tin đồn kiểu gì nữa.
Phạm Vô Mệnh đang định gọi người, tôi lập tức ngăn lại.
“Thật có lỗi, đại nhân, là tiểu nhân suy nghĩ không chu toàn, tiểu nhân xin nhận lỗi với ngài.” Tôi học theo mấy cô gái trong TV, hành lễ với Phạm Vô Mệnh.
Tên quỷ Tây kia còn nói nói mấy câu, nói quá nhanh lại như đọc rap, tôi hoàn toàn nghe không hiểu. Phạm Vô Mệnh nói với tôi: “Rót rượu cho vị tiên sinh này.”
“Vâng.” Tôi cầm lấy rượu đỏ trên bàn, rót vào ly tên quỷ Tây kia. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, dường như là đang giới thiệu món ăn cho quỷ Tây, tôi chỉ có thể nghe hiểu một ít. Không thể tin được là quỷ soa cũng nói tiếng Anh lưu loát như vậy, còn tiếp đãi cả khách nước ngoài nữa.
Trong lúc Tạ Tất An đi ra ngoài nghe điện thoại, ghế lô chỉ còn lại ba người chúng tôi. Nhìn thấy ánh mắt của Phạm Vô Mệnh, tôi đột nhiên cảm thấy bất an.
Quỷ Tây kia cũng nhìn tôi, nói gì đó với Phạm Vô Mệnh. Tôi đang thất thần nên cũng không nghe rõ, sau đó Phạm Vô Mệnh nói với tôi: “Người bạn nước ngoài của chúng tôi rất hứng thú với cô.”
“Búp bê Trung Quốc.”
Người nước ngoài kia đột nhiên không mặn không nhạt mà phun ra một câu tiếng Trung, vẫn là mấy câu nói quỷ dị như thế, khiến tôi hoài nghi mình có phải nghe lầm rồi không.
“Ngồi xuống cùng ăn đi, kể cho hắn nghe mấy chuyện thú vị ở đây.”
Tôi nhìn quỷ Tây kia, đối phương cũng dùng đôi mắt màu xanh biển nhìn tôi. Thật ra người này trông cũng rất đẹp trai, tóc đen buộc hờ buông trên vai, làn da trắng ngần, ngũ quan sâu như dao khắc, khiến cả người tản ra một loại cảm giác thanh tao cao nhã. Chẳng qua không biết vì sao tôi lại cảm thấy con ngươi xanh thẳm kia như ẩn hiện một vẻ mê hoặc khó cưỡng. Hắn nói hắn tên Thana, lần này đến để giao lưu.
Hắn cũng không có yêu cầu gì cao, lại còn có thể được ăn đồ ngon, cớ sao tôi lại không làm cơ chứ. Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh hắn, kể cho hắn nghe tục lệ cưới hỏi hôm nay tôi nhìn thấy. Phạm Vô Mệnh ngồi một bên phiên dịch.
Hắn lắng nghe rất nghiêm túc, ngẫu nhiên cũng hỏi han vài thứ, còn kể vài chuyện cười, cũng rất là thú vị. Lúc đầu tôi còn ngồi khép nép hai chân, sau đó lại lộ nguyên hình, ngồi giạng chân ra. Đầu gối thỉnh thoảng lại đụng vào hắn.
Tôi cũng không để tâm, mấy lần sau đối phương dừng lại, dường như hỏi Phạm Vô Mệnh một câu gì đó. Phạm Vô Mệnh liếc nhìn tôi một cái, cười đáp, “Giống vậy.”
Thana lại hỏi tôi vài vấn đề, Phạm Vô Mệnh phiên dịch cho tôi: “Hắn hỏi cô có muốn làm bạn bè với hắn không.”
Đồ ăn của quán Tử Vị thật sự là danh bất hư truyền, tôi ngồm ngoàm nhai một họng đồ ăn, nghĩ thầm anh chàng đẹp trai này coi như cũng khá tốt. Vì thế liền gật đầu, “OK!”
Con ngươi xanh thẳm của Thana dường như hơi lóe lên, trông rất vui vẻ. Hắn càng thêm nhiệt tình, còn gắp đồ ăn cho tôi nữa. Tán gẫu một hồi tôi liền cảm thấy có chút không bình thường.
Tại sao cái tay hắn lại đặt trên đùi tôi hả? Tôi định rút chân về, lại phát hiện tay đối phương đang mân mê trên làn da. Cảm giác thực ghê tởm, da gà da vịt tôi rụng đầy đất luôn.
Tôi gần như muốn bùng nổ, nhưng thân thể lại không thể động đậy. Đôi con ngươi xanh thẳm như đá quý kia dường như có một lực hấp dẫn nào đó, giống như muốn hút cả linh hồn tôi vào trong.
Tôi nghe thấy Phạm Vô Mệnh đang khẽ cười, trong lòng không nhịn được mà kêu khổ thấu trời. Đừng trả thù như vậy chứ? Ai tới cứu tôi đi mà!!
Tay của đối phương đã luồn vào trong váy. Đầu óc tôi trống rỗng, hình dáng người trước mặt cùng với Trọng Hoa như đang chồng chéo lên nhau, cảm giác sợ hãi bỗng nhiên trào ra. Cả người tôi bắt đầu run rẩy.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ đánh gãy động tác của Thana. Không biết từ lúc nào mà Tạ Tất An đã đứng giữa bọn tôi. Sắc mặt hắn không tốt, Phạm Vô Mệnh định bước tới giải thích đã bị hắn lườm một cái sắc nhẹm như dao.
Hắn nói với Thana: “Thật có lỗi, Thana tiên sinh, đồng nghiệp của tôi chỉ đùa chút với anh thôi. Hắn khiến anh hiểu lầm đứa nhóc này.”
Tạ Tất An nói chuyện với hắn một chốc, lại dùng tiếng Trung giải thích cho tôi. Thì ra ở chỗ của Thana, đụng vào đầu gối đối phương là mang hàm ý khiêu khích. Mà Thana hỏi Phạm Vô Mệnh ở nơi này có phải cũng mang hàm ý giống vậy không. Phạm Vô Mệnh trả lời là ‘Giống vậy’.
Sau đó Thana lại hỏi tôi có muốn làm bạn bè ‘Thân mật’ của hắn không, tôi trả lời OK. Cho nên mới dẫn đến mấy hành động lúc sau.
Tuy là Phạm Vô Mệnh đã xin lỗi, nhưng tôi không thèm tha thứ hắn đâu. Hắn thấp giọng nói bên tai tôi: “Anh chàng người nước ngoài đẹp trai như Thana đây, tôi còn tưởng chế sư đại nhân sẽ thích chứ.”
Người này từ đầu đến cuối đã biết đó là tôi rồi, tên khốn đáng giận, anh tốt nhất đừng để bản thân lọt vào tay tôi!
“Thật ra tôi cũng cho rằng chế sư đại nhân sẽ thích. Dù sao thì vị tiên sinh kia cũng mang dòng máu cao quý, từ phong độ đến diện mạo đều không thể tìm thấy ở phương Đông.”
Tại sao cả Tạ Tất An cũng tin cái lời đồn nhảm này vậy? Tôi lại lần nữa bị đả kích thật sâu.
Sau khi cơm nước xong, bọn Tạ Tất An đưa tôi đến cửa ngõ phía bắc. Trước khi rời khỏi, Thana còn nắm tay tôi tỏ vẻ xin lỗi, lại nháy nháy mắt với tôi vài cái, nhỏ giọng nói: “Chuyện lần trước nhắc tới, vẫn mong em có thể suy nghĩ lại.”
Tôi không biết cái méo gì hết! Tôi cái méo gì cũng chưa từng nghe thấy!
Hôm nay thật là xui xẻo quá đi. Chuyện bái sư thì lỡ làng, còn bị bắt đi cưới thay, sau đó lại bị quỷ soa trêu cợt, bị quỷ Tây quấy rối. Tôi tạt qua bên cửa hàng trước, đổi lại quần áo. Tiện tay vắt bộ đồ kia lên lưng ghế sofa, hôm nay thật sự không có tâm trạng mở tiệm mà, cứ về nhà sớm thôi.
Về tới nhà, tôi lại thấy anh họ không đi trực ban, mà là đang xem tin tức. Tôi thật muốn ôm cổ anh, cầu an ủi. Thế nhưng lần trước đã quyết tâm không được làm nũng với anh nữa. Tôi đành ngồi bên cạnh anh, ôm lấy cái gối.
Anh rất thuận tay mà gác tay lên bả vai tôi, sờ sờ tóc tôi, “Về rồi hả?”
“Dạ.” Tay anh họ thật dịu dàng thật ấm áp, dường như có thể hoàn toàn khiến người ta an tâm.
“Thật là kỳ lạ.”
“Gì vậy?” Nghe thấy anh họ lầm bầm, tôi thuận miệng hỏi.
“Hai ngày trước vì nền nhà bị sụp, có đôi vợ chồng bị chôn sống. Hôm nay đào ra được thì thấy thi thể đã bị gặm chỉ còn xương cốt. Không lẽ chuột gặm…”
Màn ảnh TV đúng lúc quay đến cái hố to bị sụp xuống kia. Đôi vợ chồng sống trong một căn nhà trệt, chỗ sụp xuống là ở vị trí giường ngủ. Có người cho rằng vì ở gần đó người ta đào đường làm tàu điện ngầm, địa chất tơi xốp nên dẫn tới sụp lún. Cũng có người cho rằng căn nhà cũ rồi nên móng nhà nảy sinh vấn đề. Thậm chí có người nói là do vỏ trái đất biến đổi vân vân.
“May là nhà chúng ta không ở lầu một.”
Nhưng mà cửa hàng của em là ở lầu một nha. Hơn nữa còn là nhà cũ, sẽ không nửa chừng tự nhiên sụp xuống đâu nhỉ. Thật có hơi lo à nha.
Lưu ý: Cách chia tầng bên TQ khác bên mình, lầu 1 bên TQ là tầng trệt bên mình, vì nhà bên TQ thường có tầng hầm này nọ.
Ngày hôm sau mở tiệm, tôi vốn định đem cái váy đi giặt rồi trả cho Phong Khinh Vân. Thế nhưng vừa vào cửa bỗng bất ngờ nhìn thấy cái váy đã được xếp gọn gàng đặt trên ghế. Tôi nhớ rõ là mình chưa từng xếp nó lại mà.
Nghe bác cả nói cửa hàng chỉ có một cái chìa khóa, rõ ràng nó vẫn luôn ở trong tay tôi mà. Chẳng lẽ tối qua có ai đó lẻn vào đây? Thế nhưng mấy thằng trộm cũng không nhất định phải gấp cái váy gọn gàng vậy chứ.
Tôi cầm lên liền phát hiện váy cũng đã được giặt sạch, còn có mùi thơm thoang thoảng, là mùi xà phòng tôi đặt trên bồn rửa tay kia. Mà gói gạo nếp bọc lá kia cũng chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ trong cửa hàng có cô gái ốc đồng sao? (O口O)
Mặc kệ là cô gái hạc tiên hay là cô gái ốc đồng, tóm lại là đừng nhảy ra làm tôi sợ là được. Tôi mở 《Linh Nhật báo 》 ra, tiêu đề trang đầu là 《Cô dâu bỏ trốn, heo mập phải cưới thay 》, phụ đề là 《Một cái đám cưới dẫn đến đổ máu 》. Suýt chút nữa là tôi phun hết trà đang uống ra.
Quả nhiên là đưa con heo mập kia đi cưới thay dường như khiến Thường gia khá ‘vừa lòng’, đêm đó liền nuốt tươi luôn con heo tinh kia.
May quá may quá, nếu tôi thật sự đi cùng đám người Thường gia, bây giờ bị nuốt là tôi rồi. Phải cám ơn Trần Tịch mới được, không biết cô ấy ra sao rồi.
Khôi gia dường như hoàn toàn hỗn loạn, cùng ngày cưới hỏi thì cả tộc cũng đã dời về địa bàn Thường gia. Thế nhưng bây giờ cô dâu lại bỏ trốn, chúng nó cũng không biết phải ăn nói thế nào. Chủ nhân Khôi gia kiên trì thuyết phục Thường gia rằng trong vòng 3 ngày nhất định tìm được cô dâu về thành hôn, nếu không làm được thì toàn tộc sẽ làm lương thực cho Thường gia.
“Nghiêm trọng đến vậy sao? Thì cứ chuyển về nhà là được rồi mà.” Cớ gì phải hy sinh hạnh phúc của cô tiểu thư kia vì tính mạng của toàn tộc nhỉ.
“Chính là không thể trở về mới phải làm như vậy, họ muốn mượn việc này để ép cô gái kia quay lại.”
Giọng nói xa xôi từ phía sau truyền tới khiến tôi sợ tới mức hét rầm lên, quay đầu phát hiện là Phong Khinh Vân với Phong Lôi Tốn.
“Đừng có đột ngột xuất hiện sau lưng tôi vậy chứ, người dọa người sẽ dọa mất hồn người ta đó.”
“Thì tôi giúp em gọi hồn về.” Phong Vân Khinh nói cứ như đùa rồi ngồi xuống. Tôi liền tiến đến hỏi, “Chuyện hôm qua sao rồi?”
Hắn thở dài, làm ra vẻ buồn rầu. Tim tôi lập tức rơi xuống mười tám tầng địa ngục. “Biết thế nào cũng vậy mà, ai bảo tôi vừa vụng về lại vừa ngu ngốc chi…”
“Quả thật vừa vụng vừa ngốc, cho nên mới dễ gạt.” Phong Lôi Tốn cạch một tiếng mà đặt trường kiếm lên bàn. “Đừng để bị chú lừa.” Kiếm đã lấy về, chứng tỏ họ vừa mới đến Suối Dây leo.
Tôi cảm thấy phấn chấn trở lại, cũng không giận Phong Khinh Vân cố tình chọc ghẹo, vội hỏi, “Ông ấy đồng ý rồi?”
“Thúc phụ đại nhân không nói gì. Thế nhưng cũng không trả lại lễ vật.”
Không trả lại nghĩa là chịu nhận rồi, xem ra còn có hy vọng. Phong Khinh Vân lại như muốn đả kích tôi, nói: “Đừng tự phụ, cũng có thể là ông ấy quên.”
“Tóm lại mấy hôm nữa lại đến thăm ông ấy đi.”
“Ông già kia chỉ là ra v…” Phong Lôi Tốn chưa kịp nói xong đã bị Phong Khinh Vân chụp gáy, “Thằng nhóc chết bầm, dám bất kính với đại nhân hả. Đừng quên kiếm của mày là do ai làm ra. Còn dám làm hư lần nữa… Hừ hừ.”
Phong Lôi Tốn ‘Xì’ một tiếng, quay đầu đi.
“Anh vừa nói Khôi gia không thể quay về là sao?” Tôi nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Bởi vì bên kia đang xây tàu điện ngầm, cho nên phải phá bỏ và di dời nha. Em không biết sao? Không xem báo ngày hôm qua?”
Không thể tin được là để xây một cái tàu điện ngầm như vậy, ngay cả yêu quái cũng phải di dời. Quả nhiên trời đất bao la, chính phủ vẫn là lớn nhất.
Nói vậy thì, Khôi tiểu thư là kết hôn vì nhà cửa. Quả nhiên là việc lớn của đời người, à tính luôn cả chuyện phòng the nữa.
Phong Khinh Vân không chút để tâm mà giở 《Linh Nhật báo 》, “Địa phủ tiếp đãi khách nước ngoài đến Trung Quốc để giao lưu… Tiểu Đỗ Tử, em nhìn này, anh chàng này đẹp trai lắm nha.”
“Là trai đẹp thì có cái méo gì liên quan đến tôi?” Tôi cạch một tiếng mà đặt mạnh chén trà lên mặt bàn trước mặt hắn.
Tôi thấy trên báo có ảnh chụp Tạ Tất An, Phạm Vô Mệnh và Thana đứng chung một chỗ, trông còn chói sáng hơn cả mấy người nổi tiếng nữa. Phía dưới có rất nhiều lời bình luận của mấy nữ quỷ. Tôi thật sự rất phục người chụp ảnh của 《Linh Nhật báo 》, rốt cuộc là hắn làm sao mà chụp được ma quỷ hay vậy.
Chẳng qua, bây giờ địa phủ cũng có vụ giao lưu quốc tế rồi nha. Mà rốt cuộc là giao lưu cái gì?
“Có nhìn thấy Trần Tịch đâu không?” Tôi quay đầu hỏi Phong Lôi Tốn. Người sau hơi sửng sốt, nói: “Cậu gặp cô ấy rồi?”
Tôi đem chuyện điện thoại hôm qua kể cho Phong Lôi Tốn, “Buổi tối tôi gọi thêm mấy lần cũng không nối máy. Sẽ không có gì xảy ra chứ?”
Sắc mặt hai người thay đổi, trong lòng tôi xuất hiện cảm giác không lành. “Cô ấy xảy ra chuyện sao?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trên thực tế, cưới thay cũng không mang lại kết cục tốt đẹp đến vậy… ^^
Bạn cửa tiệm lại xuất hiện lần nữa, manh. Có thể tiết lộ một chút: bạn cửa tiệm đó là giống đực…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT