Cơn mưa mùa hạ qua đi, bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa, giọt nước trong suốt đọng trên cành lá được ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh như một viên ngọc. Ve lại bắt đầu kêu vang, trong không khí hãy còn vương vất lại mùi bùn đất sau mưa.
Trên mái hiên còn nhỏ nước, trông như một chuỗi vòng ngọc trai đứt đoạn. Tôi đứng trước cửa chính của tiệm mà nhìn lên chiếc cầu vồng trên không trung, vươn tay che chắn ánh mặt trời chói lóa.
“Lại là một ngày đẹp trời.”
Tục ngữ có câu người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, sáng nay tôi vừa nhận được thư báo trúng tuyển. Qua một năm cố gắng, rốt cuộc tôi cũng đã có thể bước chân vào cánh cổng trường đại học. Mặc dù kết quả có thấp hơn so với tôi mong đợi, nhưng dù sao vẫn đủ đậu nguyện vọng một rồi.
“Mà cũng đúng là nguy hiểm thật, vừa đủ điểm đậu, nếu có người cao hơn chỉ 0,5 điểm thôi là cậu bị dồn xuống ngay.” Tô Cẩm Ngôn đứng phía sau tôi nghiêm túc nói.
“Kế toán? Sao lại đi học thứ đó? Không phải đến cả hàm số cậu cũng không biết cách giải sao?”
Hai tên Phong Lôi Tốn và Tô Cẩm Ngôn này vừa mới sáng sớm đã chạy tới đây, ngoài mặt thì nói là chúc mừng, nhưng thực chất là tới dìm hàng tôi thì có.
“Đúng đúng, tớ ngốc vậy đó. Nhưng cũng không ngốc bằng mấy người, đến bây giờ còn chưa phân được ai trên ai dưới à nha.”
Hai tên đang ồn ào lập tức đỏ bừng mặt, bọn họ người nào cũng hiếu thắng, trên giường cũng không chịu nhường nhịn nhau. Rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc đây. Ít ra tôi còn…
Quay đầu lại tôi liền liếc thấy Chu Chính đang vừa đeo cà vạt vừa bước ra. Bộ đồng phục kia càng tôn lên vóc dáng cao lớn rắn rỏi của anh ấy, trông cực kỳ oai phong. Anh ấy cúi người xuống hôn tôi, “Tiểu Đằng, đêm nay trở về sẽ ăn mừng với em sau!”
Nghe được Phong Lôi Tốn huýt sáo một cái, tôi ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác. “Đêm nay nhớ về sớm chút!”
“Không thành vấn đề!” Trả lời tôi cũng không phải Chu Chính mà là Trọng Hoa. Hắn ôm lấy tôi từ phía sau, nâng cằm tôi lên khiến tôi phải ngẩng đầu, tiếp đó mạnh mẽ ngậm lấy môi tôi, sau khi hôn xong còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi.
Con ngươi vàng rực của hắn nheo nheo lại, răng nanh hơi lộ ra, vừa quyến rũ lại vừa khiêu gợi, quân phục còn chưa mặc xong, trên cổ lộ ra dấu răng tối qua tôi vừa cắn lên. Nhớ tới chuyện phóng đãng đêm hôm qua, tôi lập tức mặt đỏ tai hồng, trong cơ thể dường như còn cảm nhận được thứ gì kia.
Lúc tôi đang mơ màng, Trọng Hoa đã buông tôi ra, “Anh đi đây, đêm nay về ăn em tiếp.” Hắn ung dung phóng lên đầu tường ở phía đối diện, nhảy lên nhảy xuống vài cái liền mất hút bóng dáng.
Bình thường hắn đều quấn lấy tôi không chịu bước ra khỏi cửa cơ mà, sao hôm nay lại tót đi nhanh như vậy chứ? Tôi cảm thấy có hơi tiếc nuối.
“Đứng lại!” Nha từ trong tiệm lao ra, nghiến răng nghiến lợi, “Chu Chính, bắt lấy cái tên trộm biến thái kia mau!”
“Hắn lại làm gì?” Chu Chính lấy ra sổ ghi chép và bút máy, chuẩn bị lấy khẩu cung.
“Hắn lại trộm quần lót của thiếu gia.”
“Nó trông ra sao?”
“Thứ đó màu đen, còn có cái sọc xanh hôm qua tôi vừa phơi nữa, hôm nay cũng không thấy đâu.” Nha tức giận đến nỗi muốn bùng cháy lên luôn, “Ma tộc chết tiệt, dám ở địa bàn của ta mà trộm đồ, còn là trộm quần lót của thiếu gia nữa, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá đắt!”
“Không thành vấn đề, đêm nay hắn đừng hòng đụng một đầu ngón tay nào vào Tiểu Đằng!”
Không biết vì sao, tôi chợt cảm thấy cuộc sống của mình thật vặn vẹo! ><
“Tiểu Đằng, tiệc ăn mừng đêm nay có lẽ phải chuẩn bị rất nhiều đó. Chúng mình đi mua đồ đi.” Trần Tịch cùng Hử đi ra.
Cậu ta tuy rằng đã cắt tóc ngắn, trông càng thêm năng động hoạt bát, nhưng vẫn mặc đồ theo phong cách trung tính, cho nên thỉnh thoảng cũng bị nhận nhầm. Chẳng qua diện mạo cậu ấy lại càng ngày càng lộ ra nét nam tính.
Hiện giờ tôi và cậu ấy ngoài mặt vẫn chỉ là bạn bè, không phải người yêu. Nhưng nên đồng ý hay từ chối, chuyện này tôi vẫn cứ do dự mãi. Thôi thì, cứ để thời gian quyết định đi, dù sao ngày còn dài, không cần lo lắng làm gì.
Người phải đi làm thì đi làm, còn mấy đứa chúng tôi đang trong kỳ nghỉ hè thì chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm. Mới vừa ra khỏi cửa tôi liền chạm mặt lão Trương. Hắn bế trong tay một đứa trẻ, phía sau dẫn theo một cô gái.
“Ồ, cậu phải ra ngoài sao, tôi còn định đến đặt cậu làm vài thứ đây.”
Sự kiện Phong Ma Môn đã qua được bảy tháng. Lúc ấy lão Trương bị thương, chẳng qua hồi phục rất nhanh. Hiện giờ trông mặt mày hắn phơi phới, miệng cười toe toét.
“Không thành vấn đề. Anh là khách quen của tôi mà.” Tôi mời hắn vào trong, Nha đi pha trà. Bọn Phong Lôi Tốn cũng có quen biết với hắn, cho nên đều ngồi xuống cùng trò chuyện.
“Thật ra lần này tôi tới là muốn nhờ cậu chế tạo một cái trường mệnh khóa. Đứa nhỏ này vừa đầy tháng, cứ cảm thấy thằng bé là lạ sao ấy.” Lão Trương nhận lấy đứa nhỏ trên tay cô gái rồi bế đến trước mặt tôi.
“A? Đây là con của họ hàng nhà anh à? Đáng yêu thật đấy.” Trần Tịch nhịn không được mà bước qua chơi đùa với đứa nhỏ. Thế nhưng đứa bé lại không hề cười, chỉ mang duy nhất một vẻ mặt lạnh lùng.
“Vô duyên, đây là con tôi đấy!”
Lúc đó, tôi và đám đồng bọn đều sợ tới ngây người! (Ngôn: Lần này thực sự là sợ ngây người.)
“Vẻ mặt các cậu vậy là sao hả, chẳng lẽ tôi không thể có con hay sao?” Lão Trương cau mày tỏ vẻ khinh bỉ, cô gái bên cạnh lại hì hì cười trộm.
“Không phải… Tôi còn tưởng là Trương gia đã tuyệt…” Phong Lôi Tốn vừa mở miệng liền bị chúng tôi đồng loạt lườm cho im bặt luôn. “Nhưng đứa bé này có chút quái, nó không chịu cười.” Trần Tịch giỡn một lúc, thấy đứa nhỏ không thèm phản ứng, liền thất vọng bỏ cuộc.
Tôi cúi đầu nhìn đứa bé kia, phát hiện đôi mắt nó có chút quen thuộc. Lúc tôi dùng ngón tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, người sau lại hơi nhíu mi. Nó giương mắt nhìn tôi, sau đó lại bất ngờ cong lên khóe miệng.
“Thằng bé cười rồi! Trời ơi…” Cô gái kia dường như rất vui, lập tức ôm chầm lấy lão Trương. Người sau thế mà lại đỏ mặt, bộ cô ấy không phải vợ anh sao?
Vẻ mặt giống của đứa bé tôi quả thật đã từng thấy qua. Chiến hữu của sư phụ, người đàn ông lạnh lùng họ Trương kia, lúc ông ấy cho tôi một con thức thần sói nhỏ cũng lộ ra vẻ mặt này.
Tạ Tất An quả nhiên rất biết giữ chữ tín. Lúc ấy tôi đã nói ra nguyện vọng của mình với hai quỷ soa là: hy vọng những thuật sĩ bị giam trong La Hán trận, đồng thời là người quen của sư phụ, có thể tề tụ với ông ấy lần nữa.
Có lẽ để thực hiện chuyện này sẽ phải sửa chữa không ít thứ trong sổ sinh tử, chẳng qua địa phủ cũng nợ tôi rất nhiều lần mà, cái này cứ xem như là một lần trả hết nợ đi.
Tiễn lão Trương đi xong, mấy người chúng tôi liền ra ngoài dạo phố. Ánh mặt trời len lỏi qua từng chiếc lá cây, vẽ lên mặt đất những hoa văn muôn màu muôn vẻ. Người qua đường tới lui, bước chân vội vàng, có lẽ đâu đó vừa có những linh hồn quen thuộc lướt ngang qua nhau.
Sự việc qua đi, Phượng Triều Nguyệt lại mất tích. Nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó, hắn sẽ về lại nơi này. Lần nữa tình cờ gặp lại Long Liên, gặp lại sư phụ.
Đời người giống như một bàn trà, bên trên bày đầy chén trà. Sau khi nhảy ra khỏi một chén trà, nếu bạn phát hiện mình không lọt vào một chén trà khác… Vậy xin chúc mừng bạn… Bạn đã rớt xuống bàn trà, đối mặt với một thảm cảnh khác.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cục viết xong rồi! Tát hoa!! Vốn định chia ra hai chương, sau đó nghĩ lại viết liền một chương luôn, như vậy thoải mái hơn.
Không biết mọi người có vừa lòng với kết cục không? Có cái cảm giác ‘Bạn và đồng bọn đều sợ tới ngây người’ không?
Rốt cuộc sư phụ và Phượng Triều Nguyệt có thể gặp lại Long Liên không? Tiểu Đỗ Tử có thể chấp nhận Trần Tịch không? Trọng Hoa, Chu Chính và Tiểu Đỗ Tử 3P như thế nào? Rốt cuộc Phong Lôi Tốn ai trên ai dưới?
Mấy chuyện đó, xin mọi người cứ tự sướng đi, vậy nhá. (Tác giả vô lương tâm bay đi)
Toàn văn hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT