Làm nô lệ của người kia sao?
Nếu như hắn có thể giúp mình khởi động lại thế giới, nếu hắn có thể cho dư một cái ôm ấm áp không hề phản bội thì đem chính mình giao cho hắn không phải là không được. Chính là ngươi muốn ta như thế nào tin tưởng ngươi sẽ không phản bội ta?
Trạch Ninh chán ghét những ngày chỉ co một người, cũng chán ghét thế giới lạnh băng cô độc này. Muốn có người cứu vớt lấy y, như vậy làm một tính nô cũng không tính là gì. Trạch Ninh đối thế giới không tín nhiệm đã muốn là một loại bệnh trạng, y luôn đem moi thứ xem như lợi ích mà trao đổi, sau hành vi của mọi người luôn có mục đích nào đó, trên đời không hề có thứ gì thuần túy cho không.
Như vậy, Ngô Hạo, ngươi muốn có được ta là vì cái gì? Giúp ngươi giết người? Sẽ không, Mafia nhất định có thể cung cấp sát thủ so với ta càng vĩ đại. Làm vệ sĩ cho ngươi? Cũng sẽ không, lấy thân thủ của ngươi hoàn toàn không cần bảo tiêu.
Trạch Ninh không nghĩ ra nguyên nhân Ngô Hạo cố chấp với chính mình, chính mình trừ bỏ diện nạo cùng thân thủ mạnh mẽ căn bản không còn gì để cho Ngô Hạo chú ý.
Trạch Ninh theo bản năng đi cự tuyệt đáp án rõ ràng nhất, y có chút không thể tin được chính mình thế nhưng còn có thể được yêu.
Nằm ở trên giường trằn trọc, Trạch Ninh vô luận như thế nào cũng không thể ngủ. Y có chút ảo não đứng dậy đi về phía Ngô gia, y nhất định phải làm rõ Ngô Hạo coi trọng cái gì ở y.
Lúc y đi vào Ngô gia trực tiếp báo tên mình, quản gia thông báo một tiếng rồi nhanh chóng đón y vào.
Ngô Hạo đang ở trong văn phòng xem văn kiện, nhìn đến Trạch Ninh đến đây, hắn ngẩng đầu khóe miệng lộ ra một tia hơi hơi ý cười: “Ta hi vọng ngươi là đến nói cho ta biết tin tức tốt.”
“Ta vì cái gì phải tin tưởng ngươi?” Trạch Ninh hỏi trực tiếp.
“Bởi vì ta đáng giá.”
“Này không phải lý do, ngươi rốt cuộc muốn đạt được cái gì từ ta?”
“Ta nghĩ muốn con người của ngươi, ta nghĩ muốn ngươi.” Nhìn đến ánh mắt bất khả tư nghị của Trạch Ninh, Ngô Hạo tiếp tục nói, “Ngươi vì cái gì không chịu tin tưởng sẽ có người yêu ngươi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chính mình không đáng?”
Trạch Ninh sửng sốt. Chính mình không đáng sao? Y đương nhiên đáng giá. Nhưng y chưa từng có được cái gọi là yêu, như vậy có lẽ trong mắt y người trên đời đều không đáng đi.
Trạch Ninh đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe được một tiếng “Cẩn thận!” Y đã bị người áp dưới thân.
Sóng nhiệt cấp tốc đảo qua hai má Trạch Ninh, đồ sứ thủy tinh vỡ nát, có người hướng bên trong ném lựu đạn! Trạch Ninh nhanh chóng đứng dậy cùng bóng đen triền đấu cùng một chỗ.
Là sát thủ Phi Ưng bài danh số hai! Chỉ qua ba chiêu Trạch Ninh liền phán đoán được người đến là ai. Bởi vì y đẩy ra nên cố chủ ngược lại tìm tới Phi Ưng sao? Nhưng gia khỏa này cũng quá nóng nảy, thế nhưng ra tay sớm như vậy.
Thực lực của Trạch Ninh cùng Phi Ưng không quá cách biệt, lần này mặc dù y có hơi mất tiên cơ nhưng trong chốc lát Phi Ưng cũng không chiếm được tiện nghi. Thủ hạ của Ngô Hạo nghe được động tĩnh đã muốn chạy lên lầu, cửa ra cũng nhanh chóng đã có người phong tỏa. Phi Ưng biết chính mình còn tha xuống sẽ khó có thể thoát thân, liền chắn lại công kích của Trạch Ninh rồi xoay người bỏ đi.
Trạch Ninh lúc này mới nhớ tới Ngô Hạo, vừa rồi hắn vì bảo hộ chính mình đang thất thần mà lao tới.
Sau lưng Ngô Hạo xuất hiện vô số đạo vết máu, bỏng một mảnh.
Trạch Ninh đem Ngô Hạo ôm vào trong ngực, nhịn không được mắng to: “Ngươi lúc ấy đang ở sau bàn, chỉ cần cúi người là có thể tránh thoát, vì cái gì muốn lao tới?”
Ngô ạo có chút suy yếu, nhưng trên mặt vẫn như cũ mang theo kiệt ngạo cùng kiêu ngạo: “Bởi vì ngươi là vật sở hữu của ta, trừ bỏ ta ai cũng không thể thương tổn ngươi.