Như thế bá đạo, Trạch Ninh lại không hề chán ghét. Nếu nam nhân này có thể lấy thân thử hiểm tuyên thệ quyền sở hữu của hắn, như vậy nam nhân này sẽ không dễ dàng đem y vứt bỏ. Nếu như chính mình đáp ứng hắn…
Thủ hạ của Ngô Hạo đã chạy tới, bác sĩ ngồi trên mặt đất giúp Ngô Hạo xử lý miệng vết thương.
Chỉ là bị thương ngoài da, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng lúc đó hậu quả sẽ không chịu nổi.
“Thực xin lỗi, Hạo ca! Là thất trách của tôi.” Chỉ cốc lát sau đã có người đi lên thỉnh tội.
Trạch Ninh cũng không kinh ngạc, tuy rằng bên Ngô Hạo đều là tinh anh, Mafia cũng chưa bao giờ thiếu người mới, nhưng Phi Ưng không phải tùy tiện có thể ngăn lại. Người bài danh gần sát với mình làm sao có thể không có chút tài năng?
Tuy rằng Ngô Hạo quang nửa thân trên để người xử lý vết thương, nhưng khí thế lại không hề kém đi một chút. Hắn khoát tay: “Không liên quan anh, là tôi đem mọi người phái đến Tây khu, nhân thủ tuần tra không đủ, mới có thể làm cho đối phương thừa cơ.”
“Nhưng là…” Người nọ cảm kích cúi đầu, cũng không trốn tránh trách nhiệm.
“Tốt lắm, không cần nói. Có tâm tình này còn không bằng hảo hảo chuẩn bị cho hành động của hôm sau.” Thanh âm của Ngô Hạo không lớn, lại sẽ làm cho người ta không tự chủ được àm phục tùng.
Cái tên thiếu gia mới thượng vị kia tự nhiên không có khả năng liền như thế đem Tây khu giao cho Ngô Hạo, một hồi ác chiến nhất định phải làm.
Bác sĩ đã muốn hoàn thành bước đầu đối Ngô Hạo xử lý xong miệng vết thương, đang muốn khuyên Ngô Hạo lên giường nghỉ ngơi, thế nhưng Ngô Hạo lại ngoắc tay đem tất cả mọi người lui xuống, không có lại đối chuyện này phát biểu một câu ý kiến, thật giống như chuyện tập kích vừa rồi căn bản không hề tồn tại.
Hắn nhìn người còn ở lại duy nhất trong phòng, Trạch Ninh, mắt sáng như đuốc: “Ngươi có phải là nên nói ra suy nghĩ của mình hay không?”
“Ngô Hạo, nếu như ta đáp ứng ngươi, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Tiểu Húc hay không?” Ngô Hạo, hôm nay Trạch Ninh ta liền đổ như thế một lần, đổ ngươi kiếp này sẽ không phụ ta.
“Ngươi nói nam hài ở quán bar kia?” Ngô Hạo đương nhiên cũng có điều tra qua Trạch Ninh.
“Đúng vậy, nó là vướng bận cuối cùng của ta. Ta không nghĩ làm cho nó vướng rắc rối.”
“Không thành vấn đề. Ta cam đoan cuộc sống của nó sẽ rất yên bình.”
“Tốt lắm, ta cần làm cái gì?” Trạch Ninh tuy rằng đối chuyện này có nghe nói, nhưng dù sao y cũng không phải ngoạn gia chuyên nghiệp, cũng không biết chân chính phải làm như thế nào.
“Ngươi hẳn là biết ta không phải đang đùa, ta muốn là nô lệ 24×7. Sinh mệnh của ngươi, tài sản của ngươi, dục vọng của ngươi, linh hồn của ngươi vĩnh viễn đều là thuộc về ta. Ta cùng ngươi sẽ ký một phần khế ước, ngươi buông tha tất cả quyền sở hữu của ngươi, ta hứa sẽ vĩnh viễn không bao giờ phụ ngươi. Ngươi rõ ràng không?”
Trạch Ninh gật đầu. Cả đời y theo đuổi cũng chẳng qua là một câu vĩnh viễn không bao giờ phụ ngươi. Có thể được đến câu hứa hẹn này thì lấy cái gì đi đổi đều đáng giá.
“Gian quán bar kia ta muốn lưu cho Tiểu Húc, còn lại hết thảy ta đều cho ngươi.”
Ngô Hạo khẽ gật đầu đồng ý, tiếp theo hắn từ trong hộc bàn xuất ra khế ước, chính mình kí trước sau đó đưa tới trước mặt Trạch Ninh.
Khế ước chủ nô
1. Nô lệ ở bất kì thời khắc gì đều phải hoàn toàn vâng theo lệnh của chủ nhân, bất luận thời gian trường hợp hoàn cảnh, luôn lấy thỏa mãn chủ nhân làm nguyên tắc số một.
2. Một khi ký kết điều ước này, thân thể nô lệ thuộc về chủ nhân của hắn, cũng dựa theo ý nguyện của chủ nhâ tùy ý sử dụng.
3. Tài sản vốn có của nô lệ đồng dạng thuộc về chủ nhân, bao gôm động sản, bất động sản.
4. Mục đích sinh tồn duy nhất của nô lệ là làm cho chủ nhân vừa lòng.
5. Nô lệ không có quyền lợi muốn cái gì, đặc quyền hắn có được, cũng là chủ nhân suy xét ban cho.
6. Chủ nhân vĩnh viễn không thể vứt bỏ nô lệ.
Chủ nhân Nô lệ
Ngày tháng năm
Đây là một khế ước không bình đẳng, Trạch Ninh ký vào sẽ buông tha cho hết thảy, mà Ngô Hạo trả giá chính là một câu hứa hẹn, Có thể có cái gì quan trọng hơn đâu? Trạch Ninh chỉ cần câu hứa hẹn kia là đủ rồi. Đây là tiền đặc cược cuối cùng trong cuộc đời, thắng, y có được điều y muốn, thua, y chỉ còn hai bàn tay trắng.
Ngô Hạo nhìn Trạch Ninh kí tên, sau đó cho y mang vào vòng cổ có dây xích bạch kim.
“Hiện tại, ngươi có thể hôn mũi chân ta, nô lệ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT