“Nếu đã nói đến phần này, hôm nay ta chấp nhận thua. Ngô Hạo, ngươi có thể lạm đến loại trình độ này ta thua cũng không oan.” Lạc Dục Đan vẫy vẫy tay làm cho người giữ chặt Ngô Hạo, chuẩn bị rời đi nơi tùy thời có thể nổ mạnh này.

Thể lực của Trạch Ninh cũng đã tiếp cận cực hạn, khi y lê từng bước đến cửa ra vừa nhìn thấy a Cường, tinh thần vừa buông lỏng người liền yếu đuối xuống.

A Cường liền bước ra trước đỡ lấy Trạch Ninh, đỡ y vào trong xe.

Trạch Ninh thở dốc giữ chặt a Cường đang muốn đóng cửa xe, gằn từng tiếng hỏi: “A Cường, nói cho tôi biết kế hoạch của chủ nhân.”

Động tác của a Cường ngừng lại, hắn nhìn Trạch Ninh, trong mắt có rõ ràng giãy dụa cùng do dự: “Hạo ca không cho tôi nói với anh. Ninh tiên sinh, với trạng thái thân thể bây giờ của anh thì cái gì cũng không làm được, vẫn là dưỡng thương trước đi.”

“A Cường, nói cho tôi biết đi! Nói cho tôi biết có phải là chủ nhân chuẩn bị hy sinh chính mình hay không?” Cũng như Ngô Hạo hiểu biết Trạch Ninh, Trạch Ninh cũng vô cùng hiểu biết Ngô Hạo. Ngô Hạo sẽ làm ra lựa chọn gì y rõ ràng nhất, nhưng không muốn tin tưởng.

A Cường tránh né ánh mắt truy hỏi của Trạch Ninh, mơ mơ hồ hồ nói: “Ninh tiên sinh, anh vẫn là về chữa thương trước đi.”

A Cường sao nguyện ý cho Ngô hạo đi chết? Nhưng Ngô Hạo hạ mệnh lệnh cho hắn bảo đảm Trạch Ninh an toàn, hắn tuyệt không thể làm cho Trạch Ninh nhất thời xúc động.

“Đúng vậy, có phải hay không? Chủ nhân sẽ chết, có phải hay không?” Trạch Ninh không khống chế được mà đề cao thanh âm, y có thể chịu được tất cả hình pháp nhục nhã, nhưng suy nhất không thể nhận chính là chuyện này. Hắn không thể nhận Ngô Hạo rời đi, Ngô Hạo là người duy nhất trên thế giới này cho y ấm áp, cũng là người yêu duy nhất trên thế giới này của y, mất đi Ngô Hạo y thật sự là hai bàn tay trắng.

“Ninh tiên sinh…”

“A Cường, nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sẽ nghĩ ra biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp.”

Trạch Ninh nắm tay a Cường càng lúc càng siết chặt, a Cường cảm thấy trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn, hắn cúi đầu nhìn thấy bả vai run rẩy của Trạch Ninh liền vô luận thế nào cũng không thể nói ra lời cự tuyệt.

Kỳ thật hắn không quá hiểu được phương thức ở chung giữa Ngô Hạo và Trạch Ninh. Hắn không thể lý giải vì cái gì ngược đãi sẽ là một loại phương thức biểu đạt của tình yêu. Nhưng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được hai người đều yêu đối phương.

“Hạo ca cài bom ở bến tàu.” Nhưng vẫn giống như thỏa hiệp mà nói ra đáp án, a Cường thật sự không thể lại đối mặt với ánh mắt truy hỏi của Trạch Ninh.

Đồng tử của Trạch Ninh nháy mắt co rút lại, y gạt tay a Cường lao ra xe chuẩn bị chạy về phía bến tàu.

Không được! Chủ nhân không thể như vậy! Không thể bỏ y lại! Y không thể để cho chủ nhân đi chết!

“Ninh tiên sinh!” A Cường phản ứng lại, vội vàng muốn đi ngăn cản. Liền có người trước hắn một bước, chém vào gáy Trạch Ninh một dao.

Trước mắt Trạch Ninh biến thành màu đen, thân mình mềm xuống rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc.

“Buông anh ấy ra!” Đối mặt với một màn đột ngột này, a Cường lập tức móc súng lục ra nhắm ngay về phía Vệ Thanh Phong.

“Không cần khẩn trương như vậy.” Vệ Thanh Phong ý bảo a Cường trấn định, hắn ôm Trạch Ninh đưa về xe lần nữa rồi nói, “Tôi chỉ là từng đồng ý với Ngô Hạo không để cho cậu ấy làm chuyện điên rồ.”

A Cường nâng súng, không có thả lỏng.

“Tốt lắm, tậm thời cậu ấy sẽ không tỉnh lại. Đợi sau khi cậu ấy tỉnh lại sẽ hiểu rõ khổ tâm của Ngô Hạo, cũng sẽ biết nên làm như thế nào.” Dặn dò xong, Vệ Thanh Phong liền xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.

A Cường không rõ nhìn theo Vệ Thanh Phong rời đi, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định trước mặc kệ không lo được nhiều như vậy, hoàn thành chuyện Ngô Hạo giao cho mới là quan trọng nhất.

Ngô Hạo bị Lạc Dục Đan áp đi ra ngoài, ai ngờ mới đi ra kho hàng chợt nghe đến hai tiếng súng rõ ràng lưu loát, hai người bên cạnh hắn nháy mắt ngã xuống. Ngô Hạo không hề do dự, xem đúng thời cơ đánh ngã hai người sau đó thoát ra vòng vây.

Tiếng súng vang liên tiếp, không bao lâu lại thêm một đống thi thể.

Đây cũng không phải là do Ngô Hạo an bài, nhưng hắn cũng không quá mức kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu hướng về phía bóng ma nào đó hỏi: “Là Tô Li sao?”

Bóng đen chợt lóe, Tô Li một thân tây trang màu đen, trong tay một thanh súng ngắm liền xuất hiện trước mặt hắn.

“Không hổ là anh, đơn giản lưu loát trước sau như một.”

“Bố Già nói không thể cho cậu bị chết quá sớm, cậu đối gia tộc còn có dùng.” Không để ý đến thừa nhận của Ngô Hạo, Tô Li trực tiếp bắt đầu chuyển đạt lời nhắn của Ivano.

Ngô Hạo biết lời của Ivano nhất định không phải đơn giản như vậy, chỉ là Tô Li lười nhiều lời mà thôi.

“Thay tôi cám ơn Bố Già.”

Tô Li hơi gật đầu xem như hiểu được: “Bố Già nói khu Trung Quốc xem như chính thức thành lập, do cậu toàn quyền phụ trách, tổng bộ sẽ toàn lực duy trì hết thảy tài nguyên. Bởi vì hoàn cảnh ở Trung Quốc đặc biệt, cho nên Sát Thủ Đường không thể độc lập báo cáo, cũng nằm dưới sự quản lý của cậu.”

Mệnh lệnh này của Ivano không thể nghi ngờ là chấp nhận mối quan hệ giữa Ngô hạo cùng Trạch Ninh, cũng cho chúc phúc.

Ngô Hạo mỉm cười, bất động thanh sắc nhận lấy tâm ý của Ivano.

Muốn cho Ivano tán thành đoạn cảm tình này cũng không dễ dàng, Ivano đã sống trong hoàn cảnh này từ nhỏ, luôn thói quen dùng đại giới trả giá đên cân nhắc giá trị sự vật. Đối mình đối mọi người đều là như vậy.

Lúc này đây Ngô Hạo thắng, thắng ở hắn thâm tình.

Tô Li đưa ánh mắt phức tạp nhìn Ngô Hạo, trên gương mặt bình tĩnh vô sóng cũng xuất hiện chút thần sắc phức tạp, hắn tạm dừng nửa ngày cuối cùng nói: “Chúc các ngươi hạnh phúc.” Tiếp theo liền không hề quay đầu mà nhanh chóng rời đi.

Thật đúng là một đôi không được tự nhiên a. Ngô Hạo nhìn bóng dáng Tô Li không khỏi có chút cảm thán. Cũng không biết Tô Li cùng Ivano đến lúc nào mới có thể tu thành chính quả?

***

Mí mắt thật nặng, thân thể thật mệt. Không được, nhất định phải tỉnh lại, có chuyện gì đó nhất định phải đi làm mới được.

Từng tia sáng theo mí mắt dần mở ra mà tiến vào, Trạch Ninh cuối cùng chậm rãi mở mắt. Ngay một khắc y thanh tỉnh lại liền từ trên giường bật dậy, vừa kêu chủ nhân vừa nhổ bỏ ống truyền dịch trên tay mình.

“Đừng cử động, trở về nằm ngay, ta có cho phép ngươi ép buộc thân thể của mình như vậy sao?”

Thanh tuyến quen thuộc, giọng điệu khống chế tràn ngập tự tin. Trạch Ninh tạm dừng động tác, không thể tin quay đầu.

Ngô Hạo đang ngồi ở trên sô pha, tuy rằng hắn cũng bị thương không nhẹ nhưng điều này một chút cũng không ảnh hưởng đến khí thế của hắn.

“Chủ nhân…” Mới hai chữ Trạch Ninh đã muốn nghẹn ngào đến nói không nên lời, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.

“Thật sự là một quỷ yêu khóc, ta không phải tốt đẹp ở chỗ này sao?” Ngô Hạo sủng nịch quở trách, hắn đứng lên đem Trạch Ninh nửa ngồi ôm vào lòng của mình, nhẹ nhàng vỗ lưng y, trấn an nói, “Không có việc gì, chưa có chuyện gì xảy ra. Loại chuyện này sau này sẽ không xảy ra nữa.”

“Chủ nhân, tôi nghĩ là, tôi nghĩ là sẽ không còn gặp lại ngài nữa.”

“Ninh.” Ngô Hạo nâng đầu Trạch Ninh lên, làm cho y nhìn vào chính mình, “Thực xin lỗi, nhưng không còn gì có thể chia rẽ chúng ta nữa, tin tưởng anh, không phải sợ.”

Ngô Hạo thật sâu hôn xuống, mang theo tất cả xin lỗi cùng thâm tình, tất cả lời thề cùng quyết tâm. Hắn sẽ không rời đi y nữa, hắn sẽ không để cho y bị thương nữa, hắn yêu y, hơn cả yêu chính mình.

Ngược lại với bị động thường ngày, Trạch Ninh không hề giữ lại mà đáp trả, y dùng sức ôm chặt thắt lưng Ngô Hạo, làm cho hai người dán chặt thêm một chút. Cái loại kinh hoảng cùng sợ hãi do suýt nữa mất đi làm cho y đến bây giờ vẫn còn rất sợ, y không muốn buông tay lần nữa, một khắc cũng không cần!

“Anh yêu em, Ninh.” Cuối cùng kết thúc nụ hôn lâu dài, Ngô Hạo nhẹ nhàng tuyên thệ bên tai Trạch Ninh.

“Em cũng yêu anh, chủ nhân.”

Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play