“Ta đã đồng ý với Ngô Hạo, hôm sau dùng ngươi làm trao đổi.” Lạc Dục Đan đứng ở bên giường Trạch Ninh, từ trên cao nhìn xuống nói, “Nói cách khác thời gian ta có thể giữ ngươi trong tay không nhiều lắm. Ngươi biết không” Nhiều năm như vậy, ngươi là tù binh đầu tiên có thể làm ta phẫn nỗ đến như vậy. Ngươi dùng phương thức cực kỳ kiêu ngạo khiêu khích ta, cục tức này nếu không xả ra, ta sẽ không vui, vô cùng không vui.”
“Ngươi đơn giản là muốn làm cho ta khuất phục, cần gì phải tìm lấy cớ. Muốn làm cái gì cứ việc đến đi.” Cùng mấy ngày trước yên lặng bất đồng, hôm nay những câu Trạch Ninh nói đều mang gai, giống như muốn cố ý chọc giận Lạc Dục Đan.
Mục đích của y cũng đúng là như vậy, trao đổi ngày hôm sau nhất định phi thường nguy hiểm, bên nào chỉ cần có chút vô ý, đều sẽ vĩnh viễn không thể xoay người. Nếu y có thể học giận Lạc Dục Đan, làm cho hắn mất đi bình tĩnh ngày thường, không thể nghi ngờ là có ích với Ngô Hạo.
“Sao ta lại cảm thấy ngươi có chút cam chịu vậy? Muốn chọc giận ta như vậy, là không muốn sống nữa? Ngươi thật đúng là biết suy nghĩ cho Ngô Hạo. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết, Chỉ là muốn cho ngươi sống không bằng chết.”
“Thất bại nhiều lần như vậy, ta thực hoài nghi lần này ngươi có thể thành công hay không.” Cường chống đỡ làm bộ như không thèm để ý, Trạch Ninh biết chính mình đang sợ hãi, đối với loại giọng điệu này của Lạc Dục Đan y theo bản năng mà sợ hãi.
“Ai biết được, không phải có một câu nói, thất bại là mẹ thành công sao? Nói không chừng lần này ta lại thành công đâu, Không ngại cho ngươi chút hi vọng, đây là một lần cuối cùng, mặc kệ là thành công hay không, ta cũng sẽ không làm gì nữa, ta sẽ để ngươi sống nhìn thấy Ngô Hạo, để hắn mang ngươi đi ra ngoài.”
Vệ sĩ ngoài cửa nghe lệnh, lập tức tiến vào kéo Trạch Ninh ra ngoài. Phương hướng không phải nhà tù, mà là vườn hoa phía trước của tòa nhà.
Một con chó giống loại chăn cừu ở nước Đức đập vào mắt, tâm Trạch Ninh co rút lại, không, không cần!
Bản năng muốn giãy dụa, cánh tay lại bị đại hán chặt chẽ trói buộc, một chút cũng không thể động đậy.
Y bị cưỡng chế ấn xuống, cố định mà quỳ úp sấp dưới đất. Từ phía sau y tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực do con chó chăn cừu kia thở ra.
“Ngươi biết không? Bị một cái súc sinh xâm phạm mang đến chính là tổn thương trên tâm lý, tổn thương trên thân thể so với hình phạt của mấy lần trước sẽ nhỏ nhiều lắm. Ta nghĩ ngươi nhất định có thể chịu đựng được, dù sao ngươi là một người kiên cường như vậy.” Nói ra mấy lời nói mát, Lạc Dục Đan một bộ chờ xem kịch vui.
Trái tim vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định, ở giờ khắc này không thể ức chế mà bối rối lên. Cho dù y chịu qua rất nhiều huấn luyện, cho dù y cố gắng thuyết phục bản thân như thế nào, loại sự tình này đều là không thể nhận. Điều này sao có thể? Sao có thể bị một cái súc sinh…
Trạch Ninh vô ý thức mở miệng ra, lần đầu tiên y có xúc động muốn cầu xin tha thứ. Làm ơn, không cần đối với y như vậy, Không cần nhục nhã y như vậy, y không chấp nhận được…
“Điều kiện mà ta đưa ra cho ngươi lúc đầu vẫn hữu dụng như cũ, nói ra phương pháp Ngô Hạo lấy hàng, ta sẽ tha cho ngươi.” Tựa hồ nhìn ra Trạch Ninh sắp hỏng mất, Lạc Dục Đan hợp thời bỏ thêm một cái lợi thế, làm cho cán cân cân bằng nghiêng thêm.
Trạch Ninh có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, y cắn cắn môi, cuối cùng cái gì cũng không nói. Y không biết sau hôm nay chính mình có thể hỏng mất hay không, nhưng y biết chính mình tuyệt không thể phản bội, phản bội chủ nhân của y.
“Xem ra ngươi đã làm ra lựa chọn.” Lạc Dục Đan thối lui từng bước, ý bảo vệ sĩ buôn ra dây xích vẫn luôn trói buộc con chó chăn cừu.
Chó lớn sớm bị đút thuốc liền vọt lại đây, dùng thân thể lông xù của nó, vội vàng tìm kiếm gì đó trên người Trạch Ninh, bằng vào bản năng mà thư giải dục vọng của chính nó.
Ngay lúc cảm thấy con chó chăn cừu kia dựa sát vào, Trạch Ninh không thể khống chế mà cảm thấy một trận ghê tởm. Dạ dày co rút, một cỗ nước chua nghịch lưu mà lên. Đã nhiều ngày không được ăn uống đàng hoàng cho nên Trạch Ninh căn bản không có gì để phun, nhưng y vẫn không ngừng nôn khan, cả mật đều phun ra.
Ngay một khắc hậu đình bị xé rách kia, Trạch Ninh rốt cục không chịu nổi mà chảy xuống nước mắt. Tất cả kiêu ngạo tự tin trong lòng đều ở giờ phút này hóa thành hư ảo, y không thể tự hỏi, chỉ có thể cảm thấy thật sâu tuyệt vọng cùng bất lực. Y quỳ rạp trên mặt đất, không tiếng động chảy nước mắt, trong lòng một lần lại một lần kêu gọi: chủ nhân, cứu tôi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT