Tâm tình của Lạc Dục Đan bị Trạch Ninh cùng Vệ Thanh Phong biến thành buồn bực đến cực điểm, cuối cùng bởi vì Ngô Hạo yếu thế mà khôi phục một ít. Hắn gọi cho một cấp dưới, làm chuẩn bị cho ba ngày sau.

“Hai ngày này mấy thằng bây nhìn chằm chằm cho ta, ra vấn đề gì thì hậu quả tự chịu. Kiểm tra toàn diện bến tàu phía Tây, đừng để cho đối phương động tay chân, kể từ bây giờ tất cả hàng hóa muốn vào kho hàng của chúng ta đều phải dỡ thùng kiểm tra.”

Hai người bọn họ giằng co lâu như vậy, cuối cùng muốn phân thắng thua cũng chỉ có mấy giờ như vậy, Mà một ván này, là Lạc Dục Đan hắn thắng. Đối với kẻ lăn lộn trên con đường này mà nói, cảm tình trừ bỏ là chướng ngại thì cái gì cũng không phải.

Ý thức chậm rãi khôi phục, Trạch Ninh có thể cảm thấy trên tay mình có gắn ống truyền nước. Nhưng y cũng không muốn mở mắt, tỉnh lại muốn đối mặt đơn giản là một đợt tra tấn khác.

Vệ Thanh Phong đứng ở bên giường, nhìn đến mắt Trạch Ninh hơi động, biết y tỉnh, lại không nói ra, chỉ là tự nói.

“Ninh, tôi không rõ. Cậu vì sao lại có thể vì Ngô Hạo mà làm được đến loại trình độ này, vì sao cậu tình nguyện biến thành như vậy cũng không chịu theo tôi? Cậu chỉ cần gật đầu một cái, tôi lập tức mang cậu rời đi nơi này, rời khỏi phạm vi thế lực của Lạc Dục Đan cũng không cần trở về nữa. Tôi có chỗ nào thua kém Ngô Hạo?”

Đoạn nói này Vệ Thanh Phong nói so với chất vấn càng giống như cảm thán, hắn đứng ở bên cửa sổ, dùng ánh mắt chứa đựng ôn nhu chưa từng có bao phủ Trạch Ninh, một mảnh buồn bã.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Vệ Thanh Phong, Trạch Ninh mở mắt, chậm rãi mở miệng, “Thanh Phong, anh đối tôi không phải yêu.”

Trạch Ninh còn thực suy yếu, thanh âm của y vô cùng khàn khàn, nói cũng không quá trôi chảy, nhưng y vẫn gằn từng tiếng chậm rãi nói xong. Đây là ý tưởng y đã đặt ở sâu trong lòng thật lâu, trước kia y luôn cảm thấy bứt rứt, hôm nay khó được Vệ Thanh Phong chân thành hỏi như vậy, y liền một lần nói rõ ràng đi.

“Thanh Phong, anh thích tôi, tôi biết. Nhưng anh cũng không yêu tôi. Anh thích tôi cũng giống như một đứa trẻ thích một chiếc ô tô đồ chơi, sẽ trân quý, sẽ chơi, xẽ chiếm hữu, nhưng sẽ không lý giải. Đúng là không có ai lại đi lý giải suy nghĩ của một món đồ chơi, nhưng tôi không phải là một món đồ chơi. Từ nhỏ anh đã được sư phụ cưng chiều, không cần để ý cảm nhận của người khác, Đối với anh mà nói, anh muốn thì phải đi cướp lấy, không có khác. Nhưng tôi cũng không phải là đồ vật để tranh đoạt. Tôi có tư tưởng của mình, lựa chọn của mình, Anh có từng thực sự hiểu biết tôi? Rốt cuộc anh thích chân chính tôi, hay là tôi trong lòng anh? Anh hỏi tôi vì cái gì có thể vì chủ nhân làm được như vậy, bởi vì tôi tin tưởng đổi ngược lại chủ nhân cũng sẽ cho tôi như vậy, không hơn. Anh ấy sẽ lý giải tôi, trấn an tôi, cho tôi niềm tin, anh ấy là người duy nhất nhìn thẳng vào tôi tôn trọng tôi.”

Vệ Thanh Phong ngây người, hắn biết lúc này đây hắn hoàn toàn thua, ngay từ đầu đã thua sạch sẽ, lại còn ngu xuẩn nghĩ đến chính mình có thể nghịch chuyển ở phút cuối. Ngay từ đầu hắn đã dùng phương pháp sai lầm, đi nhầm phương hướng làm sao có thể thắng?

“Như vậy, cậu yêu hắn sao?” Không cam lòng truy hỏi một câu, kỳ thật trong lòng hắn sớm đã có đáp án.

“Đúng vậy, tôi yêu anh ấy.” Thong thả mà kiên định nói ra những lời này, ánh mắt Trạch Ninh xuyên thấu qua ngoài cửa sổ nhìn về phía phương xa, giống như đang tuyên thệ cái gì.

“Hi vọng Ngô Hạo không cần cô phụ kỳ vọng của cậu.” Vệ Thanh Phong hết hi vọng đi về phía cửa, “Hiện tại tôi không thể cứu cậu ra, nhưng có thể giúp tôi sẽ tận lực giúp, coi như là tình nghĩa đồng môn với cậu.”

Nhìn Vệ Thanh Phong đóng cửa rời đi, Trạch Ninh cảm thấy tinh thần vẫn luôn buộc chặt giống như thoải mái rất nhiều. Đoạn quan hệ dây dưa nhiều năm như vậy cuối cùng cũng vẽ một dấu chấm tròn, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng cũng không tàn phá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play