Editor| Jung Tiểu Kú

Nhân viên phục vụ dựa theo thời gian mang món ăn lên, đẩy cửa ra phát hiện trong phòng rất náo nhiệt, mặc dù ông đã làm việc ở đây rất lâu, đã thấy qua rất nhiều tình huống lớn nhỏ khác nhau, cũng có chút không nhịn được trợn mắt há mồm.

Tiêu Duyệt từ phía sau bọn họ đi ra ngoài, chỉ huy nói: “Đừng để ý bọn họ, tiếp tục mang thức ăn lên.”

Nhân viên phục vụ thu hồi sự kinh ngạc, tiếp tục miệt mài làm công việc của mình.

“Anh là?” Hoa Sen Nhi nghi ngờ hỏi.

Búp Sáp Màu Shin – chan lần này phản ứng rất nhanh, “Bang chủ đại nhân!”

“…” Tiêu Duyệt có chút không chịu được sự nhiệt tình của Crayon Shin – chan, “Tôi chính là Thản Nhiên Tiêu Sái. Tiêu Duyệt.”

Trầm Tiếu sửa sang lại quần áo vì vừa rồi chạy loanh quanh đứng bên cạnh vỗ vai hắn cười nói: “Chủ tịch Y Minh!”

Sau khi kích động vì phát hiện hai vị đại thần, năng lực tiếp nhận của mọi người rõ ràng cao hơn rất nhiều. So với việc biết ngày ngày hai vị đại thần đều phục ở bên người, một chủ tịch công ty thì làm gì đáng khiến người ta kinh ngạc nữa chứ.

Từng Qua Thương Hải vỗ đùi một cái, lớn tiếng nói: “Người trong bang chúng ta quả thật đều là nhân tài!”

Tiêu Duyệt gật đầu đồng ý: “Không tệ, không tệ. Nhờ có người lãnh đạo xuất chúng như tôi đó.”

Chu Lập Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế mà anh còn dám nói ra. Hừ! Y Minh cách chỗ ở của tôi không xa lắm, lần sau còn dám đem mọi chuyện ném cho tôi thì nhất định… tôi sẽ đến thẳng công ty của mấy người giết người diệt khẩu!” Cậu ấy bị tên bang chủ này chơi xỏ không nhẹ đâu nha. Quản lí một bang phái không hề đơn giản. Tất cả các vấn đề lông gà vỏ tỏi lại càng không đơn giản hơn.

“Tôi cùng anh!”

“Được.”

Tịch Lạc Ninh huýt sáo, “Hiện trường bản phu hát phu tùy nha! Mọi người vỗ tay!”

“Bốp bốp bốp!”

Ba tiếng vỗ tay giòn tan.

Chu Lập Phong đỏ hồng cả mặt. Trong một phút kích động, cậu ấy căn bản không nghe thấy người nói kia chính là Hách Suất.

Hách Suất cười khanh khách nhìn Chu Lập Phong, vươn tay kéo hai tay cậu ấy về phía mình, tiếng vỗ tay càng to hơn!

Tiêu Duyệt gọi mọi người: “Ngồi xuống ngồi xuống ăn cơm đi. Ngồi xuống ăn cơm nào. Nên uống chén rượu giao bôi chứ nhỉ!”

Quấn Chỉ Nhu nghe ý kiến của Tiêu Duyệt xong, ánh mắt khóa chặt vào hai người Tịch Lạc Ninh và Địch Vân, “Cái kia nên uống rượu giao bôi ha?”

Trầm Tiếu nâng chén nói: “Đại thần, chị dâu, chúc hai người tân hôn hạnh phúc! Bạch đầu giai lão!”

“…”

Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh đồng thời nâng chén, “Cám ơn!”

“Hú hú……. Cái nhẫn!” Crayon Shin – chan kinh ngạc hô to một tiếng, trong mắt rõ ràng là vô cùng kích động.

“Chị dâu, hai người kết hôn à nha?”

Tịch Lạc Ninh cũng chẳng thẹn thùng, quơ quơ tay trước mặt mọi người, khoe khoang: “Hôm trước vừa làm xong thủ tục!”

Con mắt Quấn Chỉ Nhu lóe sáng, “Đã xong thủ tục rồi nha!”

“Không hổ là đại thần và chị dâu nha! Vật biểu tượng của bang chúng ta!” Hoa Sen Nhi lớn tiếng nói.

Tịch Lạc Ninh nhếch mi: “Vật biểu tượng?”

Hoa Sen Nhi nắm chặt tay Từng Qua Thương Hải bên cạnh, kêu gào không thôi: “Từ sau khi chị dâu biến thành đại thần, giọng điệu thật mạnh nha. Thật đáng sợ!”

Từng Qua Thương Hải bình tĩnh ném móng vuốt của cậu nhóc ra khỏi người mình, nghiêm túc nói: “Hoa Hoa, bé kích thì cứ kích nhưng đừng động tí là nhéo đùi anh chứ!”

“Ôi, anh Thương Hải bị vị thành niên sàm sỡ rồi.”

“Chiếp nhìn vẻ mặt bị ép khô của Hoa Sen Nhi kìa. Tui không phúc hậu cười một cái nha”

“Chiếp Tui không phúc hậu cười một cái nha”

Hoa Sen Nhi gào thét: “Các anh muốn chết! Các anh hợp nhau bắt nạt trẻ vị thành niên!”

Địch Vân thuận tay gắp cho cậu nhóc một cái đùi gà, “Ăn chân bổ chân. Bồi thường tổn thất cho nhóc đấy!” Không đợi Hoa Sen Nhi cảm động, anh ta liền bồi thêm một câu: “Vậy tiếp tục bắt nạt đi.”

Nháy mắt Hoa Sen Nhi im lặng gục ngã!

“Chiếp đại thần anh thực độc!”

“Đại thần là phúc hắc à nha”

Sau thời gian ban đầu còn chút lúng túng và khiếp sợ, mọi người đã lấy lại tinh thần biến thành bộ dạng bình thường khi ở trên mạng, cười toe toét không thể nhịn được.

Crayon Shin – chan bưng rượu lên, hất cằm vô cùng đắc ý, “Đó tui đã bảo hai đại thần có một chân mà!”

“Chỉ nói mãi một câu đó thôi.” Hoa Sen Nhi gặm đùi gà, nhuồm nhoàm nói xong còn không quên vứt một cái liếc xem thường cho cậu bé.

Từng Qua Thương Hải ngồi gần đó, không nhịn được đập cho Hoa Sen Nhi một cái, cả giận nói: “Ăn không được nói. Nhóc phun hết lên đùi anh rồi!”

Tịch Lạc Ninh khẽ nhếch mép, cười yếu ớt nói: “Anh zai Thương Hải, chân anh hôm nay rất được Hoa Sen Nhi yêu thích đó nha”

“Há há…” Mọi người thấy Hoa Sen Nhi đang sưng mặt gặm đùi gà, không nhịn được bật cười.

Tiêu Duyệt an ủi Từng Qua Thương Hải, “Anh zai Thương Hải, không sao cả. Đùi của đàn ông bị sờ qua thì có sao đâu.”

Từng Qua Thương Hải rất 囧, “Bởi vì không phải mỹ nữ nên có chút tổn thương.”

Quấn Chỉ Nhu vẩy một bên tay còn nửa con tôm, lớn tiếng nói: “Kinh sợ phát hiện người dị tính luyến đầu tiên của bổn bang.”

Hách Suất chống cằm, rất im lặng: “Cậu có thể lau sạch miệng trước cái được không? Nhìn con tôm kia bị cậu vung vẩy thật sự rất đáng thương đó.”

Quấn Chỉ Nhu lè lưỡi liếm quanh một vòng môi, “Liếm sạch chưa?”

“Chiếp…” Crayon Shin – chan vỗ chân cười ha hả, “Tiểu Nhu thật giống chú chó xù Nhật của nhà hàng xóm bên cạnh nhà tui nha….”

Tịch Lạc Ninh không nhịn được, dựa vào Địch Vân cười không khép miệng lại được. Anh nín cười đến sắp nội thương rồi. Duy trì hình tượng thật không phải chuyện dễ dàng.

Quấn Chỉ Nhu dẩu mỏ, đem mặt quay về phía Lộ Nam Minh.

Trầm Tiếu nâng tay, “Dâng nụ hôn dâng nụ hôn dâng nụ hôn…” Mọi người ồn ào cả lên.

Lộ Nam Minh định dùng giấy lau cho cậu ta nhưng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao, dưới ánh mắt đầy trông mong, lấp lánh của Quân Chỉ Nhu, đầu óc Lộ Nam Minh nóng lên, ngậm cả con tôm còn đang ăn dở kia vào miệng mình, rồi hôn lên miệng Quấn Chỉ Nhu.

“Ah” Mọi người đều ồ cả lên.

Từng Qua Thương Hải có chút giật mình. Ở đây hắn là người ngốc nhất bang, cũng chẳng kì thị đồng tính luyến ái, thậm chí còn thấy vài đôi quan hệ ở bên ngoài sáng trong tối, nhưng không nghĩ đến có thể thấy được hình ảnh đáng kinh ngạc như thế này.

Nhưng cậu cũng chẳng cảm thấy chán ghét.

Sau khi sững sờ, Từng Qua Thương Hải liền ồn ào theo đám người này.

Tiêu Duyệt là một dị tính luyến thứ thiệt nhưng bởi vì có bạn thân là đồng tính luyến nên hắn cũng chẳng ghét bỏ đồng tính luyến ái, thậm chí còn rất ủng hộ nữa là đằng khác. Hắn một chút cũng chẳng cảm thấy có gì là không đúng chỉ cười híp mắt nhìn hiện trường bản.

Màn hôn hết thúc.

Mọi người lại gào lên đòi hôn nữa. Tiêu Duyệt cười híp mắt quay đầu, chuẩn bị gắp lạc ăn thế nhưng lại nhác thấy ánh nhìn tức giận của Địch Vân.

Ách… Tiêu Duyệt sờ mũi một cái, đoán rằng chỉ sợ khi nãy Địch Vân đã biết hắn nhìn thấy anh ta và Tịch Lạc Ninh diễn hiện trường bản rồi.

“Tiếp theo nên là Thần Thám và Tàn Thuốc nhỉ? Hai người đừng một xụ mặt, xấu hổ như thế. Hãy lấy khí thế mà bình thường vẫn dùng để bắt nạt Hoa Sen Nhi ra đi nào!” Crayon Shin – chan vừa hét lên thế, giống như muốn đứng ra giữa bàn tuyên thệ.

“…”

Mọi người trong phòng lặng ngắt như tờ.

Nhị Thủ Yên bình tĩnh nói: “Cậu bé uống say rồi đúng không?”

Hách Suất cũng vừa bình tĩnh nhai lạc vừa nói: “Chắc chắn cậu ta say rồi!”

Crayon Shin – chan cứng đờ người, uống tiếp một ngụm rượu trong cốc, hét lên: “Tui không có say!”

Lộ Nam Minh mặt không đổi sắc nhét tôm vào miệng Quấn Chỉ Nhu, rất bình tĩnh nói: “Quả nhiên cậu ta say rồi!”

Thần Thám nhìn sắc mặt chợt xanh chợt đỏ của Crayon Shin – chan, không nhịn được cười rộ lên.

Tịch Lạc Ninh cười nói: “Thần Thám cười rộ lên thật xinh đẹp! Anh nhặt được bảo bối rồi.” Câu cuối cùng rõ ràng là nói với Nhị Thủ Yên đang ngồi bên bên cạnh Thần Thám đối diện anh.

Nhị Thủ Yên gật đầu một cái, khẽ cười, chắc chắn là rất vui vẻ rồi.

Thần Thám đỏ mặt.

Mọi người lại cười vang.

Crayon Shin – chan đáng thương nói: “Các người đừng phớt lờ tui!”

Mọi người cười càng to hơn.

Crayon Shin – chan: “…”

Chờ mọi người cười no, Hoa Sen Nhi cũng gặm đùi gà xong, mới liếm liếm bờ môi bóng mỡ, phụ họa đề nghị của Crayon Shin – chan: “Các anh phải dâng nụ hôn, toàn bộ mọi người dâng nụ hôn trước mặt mọi người!” Ánh mắt vô tình cố ý liếc về phía Tịch Lạc Ninh và Địch Vân, rõ ràng là muốn thấy hiện trưởng bản của hai vị đại thần mà.

Địch Vân liếc mắt nhìn cậu nhóc, “Hoa Sen Nhi, nhóc cũng say rồi hả?”

Hoa Sen Nhi nhụt chí, đại thần cậu nhóc không dám quát vào mặt.

Tịch Lạc Ninh cười rất cường điệu nói: “Hoa Sen Nhi, nhóc gặm đùi gà mà cũng bị say hả?”

“Chiếp ” Chẳng biết người nào cười trước.

Trầm Tiếu cười nói: “Gái Shin và Hoa Sen nhi quả nhiên là một đôi bách hợp khổ sở nhất trong bang mà.”

Crayon Shin – chan, Hoa Sen nhi trăm miệng một lời nói: “Các anh đừng đổ oan cho tụi này nhá. Tụi này cực kì trong sáng đó!”

“Cho nên mới bảo Bách Hợp đó mà!” Tịch Lạc Ninh giải quyết dứt khoát.

Chu Lập Phong không nhịn được nói: “Chị dâu, chị rất tà ác.”

Tịch Lạc Ninh chọn lông mày cười nói: “Vậy thì phó bang chủ đại nhân, mời cậu cùng bạn học Suất Suất hãy vui vẻ diễn hiện trường bản một cái đi nhỉ?”

Chu Lập Phong: “…” Quả nhiên cậu ấy không nên mở miệng nói chuyện mà.

Tịch Lạc Ninh chớp chớp mắt nhìn Hách Suất, “Suất thiếu nam, người trong nhà đang rất nhiệt tình kêu gọi cậu yêu thương vợ yêu của mình đi kìa”

Chu Lập Phong căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi, Hách Suất chọn lông mày, đại khái ở trước mặt nhiều người như vậy mà hôn môi thì có chút ngượng ngùng. Cuối cùng dưới ánh nhìn bức bách của mọi người, cậu ta hôn phớt lên bờ môi của Chu Lập Phong.

Kết quả Lộ Nam Minh ngồi bên cạnh cậu ta đẩy ngược trở lại, cả giận nói: “Tôi cũng đã hiến thân rồi, cậu dám nửa đường bỏ chạy hả?”

Tịch Lạc Ninh huýt sáo, cười rộ lên.

Hách Suất và Chu Lập Phong quấn quýt hôn, mọi người lại càng nhao nhao lên.

Tịch Lạc Ninh thấp giọng thì thầm bên tai Địch Vân, “Honey, anh có nghĩ chúng ta đã vô tình thúc đẩy một cặp đôi tuyệt vời không?”

Địch Vân nhìn hai người bọn họ, cười gật đầu.

Cuối cùng Chu Lập Phong không thể thở được đành phải đẩy Hách Suất ra, lúc này mới ngăn được nụ hôn cuồng nhiệt kia lại.

Hách Suất vẫn chưa hết thèm liếm liếm khóe miệng, dùng ánh mắt như hổ vồ nhìn Chu Lập Phong, cười nói: “Mùi vị rất tuyệt.”

Crayon Shin – chan kích động trách móc, “A, Suất Suất, Suất thiếu nam, thiếu nam trong sáng duy nhất của bang chúng ta, tại sao cậu có thể nói những lời như vậy… những lời kích thích như vậy!”

Quấn Chỉ Nhu cắn chiếc đũa, “Gái Shin, rốt cục thừa nhận mình không trong sáng rồi hả?”

Crayon Shin – chan nghẹn ứ, “… hic.”

“Gái Shin mà trong sáng thì trên đời này làm gì có người nào trong sáng nữa chứ?” Thần Thám nhỏ giọng hỏi ngược lại, rốt cục đã trở lại thái độ bình thường vẫn dùng trong bang rồi.

Từng Qua Thương Hải vỗ tay, “Hiểu còn nhiều hơn một lão già như tôi đó!”

“Ha ha, anh zai Thương Hải, anh làm tôi nhớ lại chuyện anh đi tra tài liệu.” Tịch Lạc Ninh cười nói.

Từng Qua Thương Hải không khỏi đỏ bừng cả mặt.

Trầm Tiếu cười ha ha nói: “Hóa ra trong bang chúng ta cũng có một chàng trai ngây thơ như vậy, mới tí mà đã xấu hổ rồi kìa.”

Tịch Lạc Ninh nghiêm túc nói: “Chính là không giống anh, nam nữ đều xơi được, một cao thủ tình trường.”

Âm thanh thổn thức rộ lên cả phòng.

Trầm Tiếu bất đắc dĩ nói: “Chị dâu, chị đừng nhằm vào em nữa mà.”

Crayon Shin – chan vươn tay nói: “Tiếu Tiếu, tên đàn ông độc thân như anh ngồi im ở một bên đi, bây giờ đến lượt Thần Thám Và Tàn Thuốc rồi!”

Tiêu Duyệt quẹt mỏ khích lệ Nhị Thủ Yên, “Tàn Thuốc, cơ hội mất đi sẽ không trở lại đâu đó. Bỏ qua cơ hội lần này có lẽ cả đời này sẽ không được chúng ta chứng hôn nữa đó.”

Tàn Thuốc xoa đầu Thần Thám, dịu dàng như đang vuốt ve bảo bổi mình yêu thương nhất.

Crayon Shin – chan lệch người, giọng điệu vô cùng khiếp sợ: “Tàn Thuốc, anh một tên mặt than vậy mà cũng có lúc dịu dàng vậy nha!”

Tiêu Duyệt không đổi sắc mặt, giọng nói còn chút nghiêm túc nói: “Cậu ta là thụ thì sao?”

Đám người chợt run một cái, Hoa Sen nhi chỉ vào Tiêu Duyệt nói: “Bang chủ, anh đừng dọa người!”

Tiêu Duyệt Tiếu Nhi Bất Ngữ.

Mặt Thần Thám đã đỏ phừng như mặt trời giữa trưa, cố sức nhướng người hôn Nhị Thủ Yên một cái, nhưng đáng tiếc, Nhị Thủ Yên làm sao nỡ buông tay.

Quấn Chỉ Nhu giơ tay bắt đầu tính thời gian, lớn tiếng hô: “Cố lên, cố lên!”

Nhị Thủ Yên buông Thần Thám ra, vẻ mặt Thần Thám vẫn còn rất mơ màng, trên mặt cũng không giấu được sự đỏ hồng.

Quấn Chỉ Nhu lớn tiếng tuyên bố kết quả, “Năm phút đồng hồ, so với Suất Suất và Phong Lưu nhiều hơn một giây. Đại thần, chị dâu, với tư cách là nhân vật đầu lĩnh của bang chúng ta, xin nhất định phải phá vỡ kỉ lục này!”

Crayon Shin – chan và Hoa Sen nhi sững sờ nhìn Thần Thám, đồng thời thầm nói: “Thần Thám trời sinh là dụ thụ mà!” Rõ ràng là một bé ngoan nhã nhặn, dịu hiền vậy mà sau khi bị hôn lại có vẻ mặt khiến người ta muốn phạm tội như vậy.

Nhị Thủ Yên lườm hai người một cái, ôm Thần Thám kéo vào ngực che đi.

Mọi người mờ ám cười cười, quay đầu bắt đầu ngó Tịch Lạc Ninh và Địch Vân, trong mắt rõ ràng ghi rõ: Chỉ còn lại hai người thôi đó.

Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh liếc nhau một cái, Tịch Lạc Ninh mở miệng nói chuyện trước: “Hôm nay chân vịt khó ăn quá!”

“Vị cá kia cũng chẳng ngon gì cả.”



Hiu hiu

Chu Lập Phong lấy sự nghiêm túc của một phó bang chủ ra nói: “Các anh nói sang chuyện khác cũng vô dụng.”

Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân đồng thời ồ một tiếng, sau đó tiếp tục.

Thần Thám kinh ngạc chép miệng một cái, “Hóa ra hai đại thần phối hợp ăn ý vậy đó!”

Crayon Shin – chan kích động nói, “Quá ăn ý ấy chứ. Thật nhớ quá khứ quá!”

“Đại thần không hổ là đại thần, nói chuyện với nhau cũng không giống người thường như vậy.” Hách Suất thở dài, rõ ràng cũng rất khiếp sợ. Chủ yếu là không thể nào tưởng tượng được hai vị đại thần nghiêm túc vậy mà cũng có lúc giả ngu, đề tài vẫn xoay quanh vấn đề khí trời trong lành.

Thế giới quả nhiên toàn là mây bay mà.

Quấn Chỉ Nhu bình tĩnh nói: “Không giống người thường vậy đã trở thành thần rồi sao?”

“Cậu nói xem, sau này bọn họ có thể thực sự thành thần không?”

“Có lẽ sẽ có đó.”

“Vậy kia hoàn toàn là sự thật rồi sao?”



Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân nghe bọn họ càng nói càng không bình thường, không nhịn được đành phải chấp nhận. Nếu không cứ theo đà này, tiếp tục phát triển đề tài, kiếp trước bọn họ sẽ chính là thần, kiểu kiểu vậy đó.

“Chị dâu trốn tránh không phải cách hay để giải quyết vấn đề đâu.” Trầm Tiếu nói rất nghiêm túc, đáy mắt lại lóe sáng, dù sao lúc chiều cũng không thấy được, có chút đáng tiếc.

Lộ Nam Minh nhìn Địch Vân nói: “Có lẽ kĩ thuật hôn của Địch đại thần không vượt quá được 10 phút nên mới làm vậy đó.”

Nhị Thủ Yên cũng phối hợp: “Chính xác. Rất có khả năng này.”

Hách Suất xụ mặt mắng bọn họ: “Các anh sao lại có thể nói đại thần thế, cho dù là thật cũng không thể nói ra chứ?”

Từng Qua Thương Hải bật cười, “Suất Suất, cậu đã nói sự thật ra rồi.”

Crayon Shin – chan bất đắc dĩ than thở, “Đại thần, anh bị khinh bỉ rồi!”

Hoa Sen Nhi cũng phối vào, “Thật sự bị kinh bỉ rồi!”

Thần Thám nói: “Đại thần, trong lòng em anh mãi mãi vẫn là đại thần cho dù anh không được!”

Mọi người nghe vậy nhịn cười.

Chu Lập Phong nghiêm túc nói: “Không phải không được… Mà là không hôn được.”

“Ai nha, hôn môi mà cũng không làm được sao?” Quấn Chỉ Nhu thêm dầu vào lửa.

Tiêu Duyệt nhún vai rất bất đắc dĩ: “Tớ không giúp được các cậu rồi.”

Tịch Lạc Ninh hừ lạnh: “Ai sợ ai chứ!”

Địch Vân nghiêm mặt nói: “Các cậu nhớ xem thời gian!” Chắc chắn đã tức giận rồi, ôm Tịch Lạc Ninh hôn ngấu nghiến.

Mọi người bắt đầu vỗ tay huýt sáo.

Quấn Chỉ Nhu nhìn đồng hồ hô to.

“Cố lên cố lên…. Một phút… hai phút… tám phút… tám phút một giây… chin phút bảy giây… cố lên… cố lên…. Cố lên! Chín phút… tám ba…”

“Hô…” Tịch Lạc Ninh vỗ ngực, cường điệu nói: “Nghẹn chết rồi!”

Quấn Chỉ Nhu nháy mắt mấy cái, vô cùng vô hại, “Đại thần, chị dâu, hai người kém ba giây, xin mời tiếp tục khiêu chiến đi!”

“Đại thần quả thật anh không được sao?”

Địch Vân cười lạnh, móc đồng hồ trong túi quần của mình ra, nói thầm: “Một đám chết tiệt, quá ba phút rồi. Muốn tiếp tục đùa bọn này sao? Nếu muốn thì lên sàn trước đi!”

Thần Thám vỗ tay: “Không hổ là đại thần!”

Quấn Chỉ Nhu không thay đổi sắc mặt cất đồng hồ đi, “Quả nhiên là đại thần. Em biết ngay không lừa được anh mà.”

Địch Vân liếc mắt nhìn cậu ta, rõ ràng chẳng tin tưởng gì.

Một bữa cơm vô cùng vui vẻ, xế chiều mọi người kéo nhau đi hát.

Tịch Lạc Ninh nghe vậy muốn đến thẳng công ty đĩa nhạc, mười mấy người ở trong, nhiều mầm non tốt như vậy, mỗi người một vẻ, riêng nói về giọng thì Lộ Nam Minh hát hay nhất, chắc là đã từng luyện qua.

Hơn nữa vẻ ngoài của mọi người đều rất được, Thần Thám nhìn qua có vẻ rất tầm thường, nhưng thật ra rất tốt. Hoa Sen nhi mặc dù còn chưa trưởng thành, nhưng dù thế nào, thì sau này lớn lên sẽ rất đẹp trai.

Tịch Lạc Ninh ghé vào tai Địch Vân nói nhỏ: “Honey, bây giờ tại sao chỗ nào cũng có người đẹp trai thế? May là chúng ta sinh ra sớm hơn.”

Địch Vân hôn nhẹ lỗ tai anh, “Tiểu yêu tinh, dù em có sinh muộn 20 năm nữa vẫn là một người rất đẹp trai. Anh chắc chắn sẽ ôm em vào lòng.”

“Đại thần, tâm sự riêng tư là phạm quy đó nha!”

Địch Vân bắt đầu lén sờ eo anh, “Nếu như anh muốn phạm quy nghiêm trọng hơn nữa thì sao?”

Tịch Lạc Ninh nhìn trần nhà: “Địch Vân, tại sao anh lại trở nên…”

“Tiểu yêu tinh muốn quyến rũ anh mà!” Rõ ràng Tịch Lạc Ninh còn chưa nói dứt lời thế mà anh ta lại biết ý của anh rồi.

Người bên trong cười vang.

Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh nghi ngờ nhìn bọn họ.

Crayon Shin – chan cầm mic, lắc mông, học giọng điệu của Địch Vân, “Tiểu yêu tinh muốn quyến rũ anh mà! A… Đại thần, anh sến sệt quá rồi đó!”

Hóa ra vừa rồi cả đám thấy hai người lén lút nói chuyện với nhau, Crayon Shin – chan liền lén đem một cái míc để bên cạnh họ, bên kia thì tiếp tục ca hát, mặc dù không lớn tiếng nhưng tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng từng lời từng chữ.

Tịch Lạc Ninh thẹn quá thành giận, “Các người muốn chết!”

Mọi người cười vang lên.

Tịch Lạc Ninh âm thầm mài răng, đám người chết tiệt này, đã bắt đầu không thèm để lời anh trong lòng nữa rồi. Từ sau khi quen thuộc hơn thì hoàn toàn không nghe anh nói!

Ồn ào một ngày, chơi đến tận khuya mới về.

Mặc dù rất mệt nhưng tinh thần lại rất sảng khoái.

Lái xe được nửa đường, Tịch Lạc Ninh đề nghị: “Vân, chúng ta xuống xe chút đi?”

“Được.” Địch Vân dắt anh xuống xe.

Hai người tay nắm tay, mười ngón đan vào nhau, dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, đi chầm chậm từng bước.

Gió mang hơi lạnh khẽ thổi qua, làm người ta có cảm giác mát lạnh, dễ chịu.

Tịch Lạc Ninh nhìn ngọn đèn đường phía xa xa, giống như một hàng dài nối tiếp nhau không thấy đuôi, đột nhiên anh cảm thấy rất xúc động.

Địch Vân khe khẽ nói: “Lạc Ninh, anh rất hạnh phúc.”

Tịch Lạc Ninh xoay người bốn mắt nhìn nhau, ở trong mắt Địch Vân anh thấy được bóng dáng chính mình, anh khẽ cụng nhẹ vào trán anh ta, dịu dàng nói: “Honey, em cũng rất hạnh phúc.”

Địch Vân khẽ lắc đầu, để hai vầng trán cọ vào nhau: “Honey, anh yêu em.”

“… Em cũng thế.” Tịch Lạc Ninh khẽ cười chạm nhẹ vào khóe miệng Địch Vân, ngửa đầu nhìn bầu trời đen thẳm, trong lòng cảm thấy vô cùng bình an.

Anh rốt cục đã tìm được một nửa hạnh phúc thuộc về mình rồi.

END

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play