< Địch Vân và Tịch Lạc Ninh hiện giờ đang ở trong căn phòng mà kỉ niệm lần đầu tiên tiểu thuyết của Địch Vân được chuyển thể thành kịch bản, Đich Phong tặng cho anh ta. Một mình anh ta ở thì rất vừa thêm cả Tịch Lạc Ninh nữa thì có vẻ hơi chật chội. Bởi vì kết hôn nên hai người vẫn luôn ở cùng nhau. Tịch Lạc Ninh cần phòng để luyện thanh, phòng đựng nhạc, phòng sưu tầm các thứ linh tinh khác, nên phải chuẩn bị rất kĩ càng. Bởi vậy lúc quay phim xong, Tịch Lạc Ninh và Địch Vân hiện đang rảnh, nên bắt đầu đi tìm phòng ở. Căn phòng để người ta thích thật không dễ tìm. Không phải là không gian không đẹp mà chính là không vừa ý những thứ nhỏ nhặt linh tinh. Tịch Lạc Ninh và Địch Vân liên tục chạy đôn chạy đáo vài ngày, mệt mỏi, khổ cực, kết quả vẫn không tìm được căn phòng hài lòng. Phòng của bọn họ không phải người nhà tặng thì chính là tùy tiện mua, chính mình chưa bao giờ khổ cực tự đi tìm bao giờ. Lại một ngày như thế trôi qua. Tịch Lạc Ninh vào cửa liền lướt đến chỗ ghế solon, nếu như không phải để duy trì hình tượng của mình, nhất định anh đã bổ nhào lên ghế. Anh nhịn rất tốt. Tịch Lạc Ninh ngồi ở trên ghế, buồn bực nói: “Còn mệt hơn cả khi ngày nào cũng quay phim nữa.”

Địch Vân cũng mệt, ngồi bên cạnh im lặng gật đầu. “…Ngày mai đi đâu?”

“Đâu cũng được.”

Môi Tịch Lạc Ninh giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì. Là do bọn họ rất cố chấp, không muốn nhờ người khác chọn cho mình mà lại muốn tự mình chuốc lấy cực khổ. Nhưng phòng tân hôn là phòng sẽ ở cả đời. Anh và Địch Vân không muốn tùy tiện đồng ý. Trải qua quá trình lâu dài tìm kiếm, hai người Tịch Lạc Ninh rốt cục tìm được hai căn phòng hài lòng. Nhưng đáng tiếc là hai nơi này đều đã bị người khác giành trước mất rồi. Tịch Lạc Ninh bảo người cố vấn đến nói chuyện với người ta xem họ có định bán lại hay không. Đáp án tất nhiên là vô cùng 囧. Trong đó có một giấy chứng nhận bất động sản đứng tên Tịch Lạc Ninh. Tịch Lạc Ninh rất im lặng, hai mặt nhìn nhau với Địch Vân. Địch Vân lên tiếng trước: “Tại sao em lại quên căn phòng của mình ở đây?”

“Tuyệt đối không có. Những căn phòng nhỏ thì em không nhớ chính xác, nhưng biệt thự em mua không nhiều lắm. Trong lòng nhớ rất rõ mà.”

Tịch Lạc Ninh vô cùng khẳng định nói. Địch Vân cau mày, có chút không vui. Nếu như đây là người nhà Tịch Lạc Ninh cho anh thì chắc chắn sẽ nói với anh. Nếu chưa nói, vậy chính là không phải người nhà Tịch Lạc Ninh cho. Mặc kệ người đàn ông nào, đều không hi vọng vợ mình nhận lễ vật từ người khác, “Vậy ai tặng phòng cho em?”

Trong lòng Địch Vân đã đục hàng nghìn lỗ trên người hâm mộ thầm kín Tịch Lạc Ninh kia. Tịch Lạc Ninh mờ mịt lắc đầu, ngoại trừ người nhà, anh chẳng nghĩ được ai sẽ vô duyên vô cớ tặng nhà cho mình cả. Tịch Lạc Ninh đột nhiên khựng lại, có chút im lặng nói: “Anh Phong dạo đây sao rồi?”

Mua nhà mà không gửi đến tài khoản của anh cũng không có nhiều người có thể làm được, trừ Địch Vân ra thì Địch Phong chính là một người có thể khác. Địch Vân giật khẽ khóe miệng, “Anh gọi điện thoại cho anh ấy.”

Nghe Tịch Lạc Ninh nhắc nhở, Địch Vân đã hiểu suy đoán của Tịch Lạc Ninh. “Tiểu Vân Vân, rốt cục chú nhớ tới người anh này rồi!”

Địch Phong rất nhanh thì bắt máy, giọng điệu có chút ai than. Kể từ sau khi trưởng thành, Địch Vân cũng không còn giống trước đây, quấn quýt bên cạnh anh ấy nữa. Yêu vào rồi kết hôn, lại càng chẳng còn nhớ chút gì về người anh trai đáng thương này. Địch Vân nói thẳng: “Khu biệt thự ở phía Tây của Lạc Ninh là anh mua hả?”

Cứ để mặc Địch Phong nói lảm nhảm xong thì sẽ chẳng bao giờ dứt được câu chuyện. Đối với điều này, Địch Vân đã vô cùng kinh nghiệm. “Hừ! Nhận quà kết hôn rồi mới nhớ đến anh đấy hả!”

Địch Vân ho khan hai tiếng, “Quà kết hôn?”

Con mắt chuyển nhanh về phía Tịch Lạc Ninh, lại rất nhanh chuyển về. “Em dâu mà!”

Địch Phong nói như đương nhiên. “Ừ!”

Địch Phong lại hỏi: “Tịch Lạc Thiên tặng chú cái gì?”

“Làm sao?”

Anh ta chẳng nhớ rõ Tịch Lạc Thiên có tặng đồ gì cho mình không. Hơn nữa Tịch Lạc Thiên nghiêm túc như vậy, chắc cũng không làm chuyện ngớ ngẩn như Địch Phong đâu. Địch Phong vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên trong lòng chính là nghĩ như vậy, “Với tư cách là quà bên chồng, tất nhiên phải cao hơn nhà mẹ đẻ rồi. Bằng không sẽ bị coi thường!”

“… Anh tặng sao không nói ra. Mọi người chẳng biết gì cả.”

Bao gồm cả hai người. Nếu như biết sớm, bọn họ cũng không cần ngày nào cũng vất vả đi tìm phòng như vậy. Nhưng mà, anh Phong hình như có sắp xếp người bên cạnh họ mà? Tại sao lại không biết họ đi tìm phòng chứ? Quả nhiên cố ý mà! Địch Phong thản nhiên nói: “Bây giờ không phải hai đứa đã biết rồi sao? Bọn họ cũng sắp rồi.”

“Nếu như bọn em vẫn luôn không biết thì sao?”

“Cái đó không có khả năng.”

“…”

Cho nên, bọn họ đã bước chân vào bẫy rồi? Địch Vân ngắt điện thoại của Địch Phong, nét không vui vừa rồi trên mặt biến mất hoàn toàn, chỉ kém nước cười như nở hoa nữa thôi. Đặt điên thoại xuống là muốn đi ôm Tịch Lạc Ninh ngay. Tịch Lạc Ninh hơi nghiêng thân, không có ý tốt nhìn anh ta: “Chuyện gì?”

Địch Vân cũng không bởi vì sự tránh né của Tịch Lạc Ninh mà tức giận, ngược lại tâm trạng vẫn phới phới, Lạc Ninh xấu hổ ấy mà! “Lễ mừng con dâu về nhà chồng!”

Địch Vân vừa nói xong, nhìn chăm chú Tịch Lạc Ninh. Tịch Lạc Ninh há hốc miệng không nói nên lời. Cái gì gọi là lễ mừng con dâu về nhà chống chứ? … Được rồi, lễ mừng con dâu về nhà chồng hay lễ tiễn con gái ra khỏi nhà mẹ đẻ thì sao, Địch Vân rốt cục anh vui vẻ cái gì chứ? … Các trang thiết bị trong nhà đều đã được lắp đặt đâu vào đấy, Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh cũng chẳng tìm được chỗ nào không hài lòng. Địch Phong cũng rất chăm chút cho việc trang trí. Bọn họ chỉ cần đi mua đồ đạc nữa thôi. Buổi sáng hai người rời giường cái là đi thẳng đến khu mua sắm. Tịch Lạc Ninh và Địch Vân nghênh ngang đi trên đường lớn, không có chút tự giác mình là người nổi tiếng. Ngày hôm sau trên báo chí thì vẫn sóng gió êm đẹp nhưng trên mạng thì lại nổi sóng. Một diễn đàn nào đó dán topic lên đầu trang. [Nhiều chuyện] Phấn khích phấn khích, hôm nay thấy hai đại thần, Tịch Lạc Ninh và Địch Vân đi mua giường. Gào khóc hú hú! [#1] Như đề, chủ thớt là một otaku cộng thêm hủ nữ lâu năm, nhà ở thành phố S. Hôm nay bị chị họ kéo ra ngoài đi mua sắm quần áo. Sau đó nhìn thấy hai đại thần dắt tay nhau đi trên đường lớn mua giường. Cái không khí đó, cái không khí ấy… cái đó… Hú hú… tui thề trên danh dự, uy tín của một hủ nữ lâu năm, hai đại thần tuyệt đối có JQ! Hơn nữa còn mua giường ý a mua giường. Đó chính là loại siêu siêu bực ý… Các bạn nghĩ đến cái gì nào? [#2]: Máu mũi- ing. Mua giường thật sự quá… hí hí! Cào tường! Tui cũng nhìn thấy. Còn lén chụp ảnh nữa cơ nhé. Thế nhưng lại bị một anh vệ sĩ cường tráng đi theo đại thần thấy, sau đó vô cùng bình tĩnh xóa tấm hình kia. Nước mắt – ing. [#3]: Thớt trên bình tĩnh. Các người thấy hai đại thần đi dạo phố, khiến người ta ghen tị hận! Tui sao không ở thành phố S chứ! () [#4]: Cùng hâm mộ! Sau khi thấy mấy cái hình hậu trường của “Thần Thám”

trên báo, tui liền phát hiện ánh mắt bọn họ rất mờ ám mờ. Quả nhiên có vấn đề ư [#5]: YY – kun tự trọng! Tịch đại thần và Địch đại thần là tình huynh đệ vô cùng trong sáng. Các người không nên dùng những tư tưởng bại hoại kia để suy đoán linh tinh!!! [#6]: Thớt trên, cưng đi lộn chỗ rồi! Đi ra ngoài xin quẹo trái. Cám ơn! Phía sau đó toàn bộ đều thảo luận JQ và phản bác cùng tồn tại. Bọn Crayon Shin – chan đi vây xem trận chiến nước bọt này, sau đó ở trong game tổ chức thành nhóm nói chuyện bát quái. [Nhóm] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, chị và đại thần cũng quá huênh hoang () [Nhóm] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Nhưng mà em cực yêu hai người huênh hoang như vậy đó ()/ [Nhóm] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Gái Shin phân liệt rồi. Mời các vị bỏ qua. [Nhóm] [Công Tử Phong Lưu]: Sờ cằm Tại sao phải đi mua giường nhỉ? [Nhóm] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các cậu rảnh quá nhỉ! [Nhóm] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chị dâu, rảnh hông phải bọn em đâu mà là chị đó! Ai có thể nghĩ tới chị sẽ lên trò chơi chứ? Ofline mấy ngày sau em vẫn nghĩ mình đang mơ đó! [Nhóm] [Tần Ngọc Thanh]: /(ㄒoㄒ)/ Tui cũng vậy nè. Không ngờ đại thần ở gần chúng ta quá vậy. [Nhóm] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chúng ta là người [Nhóm] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đại thần, anh sai rồi đó! Các anh sớm đã trở thành thần! Ít nhất trong suy nghĩ của bọn em [Nhóm] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||| [Nhóm] [Vũ Trụ Thần Thoại]: –||| Thích Crayon Shin – chan]: Nhu Nhu, sao cậu vào game được thế? [Nhóm] [Quấn Chỉ Nhu]: Ai… Một mình trong phòng nè. [Nhóm] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: –||| Anh zai Hướng Bắc đâu? [Nhóm] [Quấn Chỉ Nhu]: Còn chưa về. [Nhóm] [Công Tử Phong Lưu]: Thần Thám giống cậu rồi. [Nhóm] [Quấn Chỉ Nhu]: Thật sao? Thần Thám chúng ta không hổ là khuê mật mờ! [Nhóm] [Tần Ngọc Thanh]: … [Nhóm] [Công Tử Phong Lưu]: Nhu Nhu không cho phép cậu bắt nạt Thần Thám! [Nhóm] [Quấn Chỉ Nhu]: ()/ Chồng trước, cẩn thận chồng giờ của cưng ghen đó! [Nhóm] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Lấy cái đầu trên cổ Hoa Sen Nhi bảo đảm, Suất Suất chắc chắn đã ghen rồi! [Nhóm] [Công Tử Phong Lưu]: Hự … [Nhóm] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tại sao kéo tui vào! Chu Lập Phong từ sau khi nói câu kia, liền không lên tiếng nữa. Tịch Lạc Ninh nói với Địch Vân: “Phong Lưu tuyệt đối bị Suất Suất kéo đi bạo lực gia đình rồi! “Hả?”

“Hí hí, kinh nghiệm anh…”

Tịch Lạc Ninh đang vênh váo thì đột nhiên im bặt. Ánh mắt Địch Vân hiểu rõ, nói: “Quả nhiên em rất chờ mong bạo lực gia đình!”

“Này. Em tuyệt đối chưa nói nhé!”

Mặt Địch Vân không thay đổi đứng lên: “Em muốn thì cứ nói thẳng!”

“…”

Muốn giả ngu thì cũng nên giả sao cho giống chút đi. Anh ta giả cũng quá rõ ràng mà. Chỉ cần không phải ngu ngốc đều biết anh ta cố ý! [Nhóm] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Sao đột nhiên không ai nói gì nữa? [Nhóm] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Nghe nói bọn họ phải dọn nhà! [Nhóm] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Nhà mới hả? [Nhóm] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Dán chữ hỉ, trải ga giường đỏ chót ý hả? [Nhóm] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui quyết định đến nhà đại thần xông đất! Nhà mới vẫn cần phải tu sửa lại, vườn hoa, sân thượng, tất cả đều phải bố trí cẩn thận, tất cả mọi nơi phải hoàn thành thì Tịch Lạc Ninh và Địch Vân mới dọn vào. Ngày thứ hai sau khi hai người chuyển nhà, Trầm Tiếu mang theo đám người Crayon Shin – chan đến xông nhà. Người nào cũng mang quà đến. Trầm Tiếu là một giỏ chuối tiêu. Hoa Sen nhi là một giỏ táo. Từng Qua Thương Hải là một giỏ quýt. Quấn Chỉ Nhu và Lộ Nam Minh là một giỏ đào. Nhị Thủ Yên và Tần Ngọc Thanh là một giỏ kiwi. Crayon Shin – chan là một quyển fan art do chính cậu nhóc vẽ, vẽ lại hai đại thần trong trò chơi. Thấy Crayon Shin – chan cuối cùng cũng mang quà không phải trái cây, trong lòng Tịch Lạc Ninh lén thở phào nhẹ nhõm. Anh rất lo tất cả đều là trái cây, vậy bày ra thật sự rất hoành tráng, hoành tráng đến có chút bi tráng! Tịch Lạc Ninh biết bọn Trầm Tiếu tuyệt đối là cố ý. Bởi vậy nên anh chẳng kinh ngạc lắm. Dù sao từ nhỏ đến tận bây giờ anh đã quen nhận quà, thậm chí còn nhận rất nhiều hoa quả rồi. Nhưng lúc Tịch Lạc Ninh mở tập tranh của Crayon Shin – chan ra, thiếu chút nữa không thể thở nổi. Mặc dù chỉ là hình tượng nhận vật trong trò chơi nhưng nó chỉ che được mấy chỗ quan trọng, như ẩn như hiện lại còn ở tư thế mập mờ không rõ. Rốt cục có chuyện gì đây? Trầm Tiếu tốt bụng hỏi: “Thế nào? Thích không?”

“Rất thích. Cám ơn!”

Tịch Lạc Ninh khép tập tranh lại, mặt không đổi sắc nói. Trầm Tiếu nói: “Đừng khách sáo!”

Aizz. Thật đáng tiếc không thấy Tịch Lạc Ninh đổi sắc mặt. Lấy bản lĩnh của Tịch Lạc Ninh, nếu anh không muốn đổi sắc mặt thì chắc chẳng có ai có thể may mắn thấy được. Cuối cùng là Công Tử Phong Lưu, lông mày Tịch Lạc Ninh nhướng cao, thật sự có chút không dám nhận. May là Công Tử Phong Lưu đưa là cà phê đậu, chính là thứ Tịch Lạc Ninh đang cần. Bởi vì Địch Vân gõ chữ mỗi ngày ít nhất phải uống một cốc cà phê, anh cũng rất thích pha cà phê. Với mỗi loại cà phê khác nhau sẽ có cách pha khác nhau. Tịch Lạc Ninh thỉnh thoảng cũng cố ý đổi phương pháp, để Địch Vân nếm thử. Săn sóc để mọi người ngồi xuống xong, Tịch Lạc Ninh cầm lấy cà phê đậu rồi nói với người giúp việc bên cạnh: “Bảo phòng bếp chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ rồi bảo Khương Tá kêu Địch Vân xuống, nói có khách tới.”

Crayon Shin – chan há to miệng: “Chị dâu, thật giống trong phim nha.”

“Có thể đi thăm nhà mới của hai anh chút không?”

một đôi mắt Quấn Chỉ Nhu lấp lánh. Tịch Lạc Ninh lại bảo người giúp việc dẫn bọn họ đi thăm quan, mình thì lôi kéo Chu Lập Phong đi nghiên cứu cà phê. Dù sao thì Chu Lập Phong cũng là ông chủ quán cà phê mà! Nghe Chu Lập Phong nói về cách làm và những chú ý của mình, Tịch Lạc Ninh rất vui vẻ nói: “Đúng vậy. Không cần lo cậu thất nghiệp rồi.”

Chu Lập Phong im lặng cười cười: “Chị dâu, để chị phải lo lắng lâu như vậy thật ngại quá!”

“Không sao cả.”

Tịch Lạc Ninh trả lời rất vô tư, giống như chẳng hề nhìn ra sự chế nhạo của cậu ấy. Chu Lập Phong bắt đầu đánh bọt sữa, nói: “Chị dâu, so với trên mạng, ngoài đời chị càng khiến người ta ghét hơn. Tui bây giờ rất muốn đánh chị thành hình bọt sữa luôn đó.”

“Hình?”

Tịch Lạc Ninh nhìn cái cốc trong tay Chu Lập Phong, nhíu nhíu mày, cuối cùng nhún vai tỏ vẻ không thèm quan tâm, ngược lại quan tâm cậu ấy hỏi: “Cậu với Suất Suất sao rồi?”

Chu Lập Phong khựng lại, “Thì cứ vậy đó!”

“Cậu không vui hả? Nhìn qua thì Suất Suất rất yêu anh mà!”

Tịch Lạc Ninh rất kinh ngạc. Chu Lập Phong khẽ nhếch khóe miệng, “Không phải không vui. Chỉ là thường xuyên có cảm giác tội ác như mình đang dụ dỗ trẻ em.”

“Trẻ em?”

Tịch Lạc Ninh hơi nghi hoặc, tuổi của Suất Suất không lớn, nhưng tuyệt đối không phải là trẻ con. Chu Lập Phong giống như rất khinh thường nói, trên mặt lại là nụ cười vui vẻ hạnh phúc: “Một chút xíu đã nói chuyện yêu đương rồi. Không phải trẻ con thì là gì chứ?”

Tịch Lạc Ninh nhìn sắc mặt Chu Lập Phong không khỏi im lặng nói: “Nói cứ như cậu rất trưởng thành ấy. Không phải cậu cũng mới chỉ cấp ba đã yêu đương sao? Cậu rất buồn nôn đó. Trái tim Suất Suất đời này là trốn không thoát lòng bàn tay cậu. Thật sự đáng thương!”

Nói là đồng tình nhưng vẻ mặt Tịch Lạc Ninh nhìn kiểu gì cũng thấy rất vui mừng và có chút hả hê. “Cần gì phải trốn? Chỉ cần nói một câu thôi.”

Chu Lập Phong rất bình tĩnh nói. Tịch Lạc Ninh khẽ dừng lại có chút hiểu tâm ý của Chu Lập Phong. “Chắc Suất Suất rất mong cậu mè nheo, quấn quýt cậu ta một chút. Đừng nghĩ như trước nữa. Cậu ta lại không có người thân. Hai cậu sống nương tựa nhau có gì không tốt chứ?”

Chu Lập Phong nghĩ một lúc lâu mới gật đầu nói: “Cũng được. Chỉ sợ cậu ấy hối hận.”

Tịch Lạc Ninh vỗ vai cậu ấy nói: “Cậu ta đã mười tám tuổi, là một người đàn ông trưởng thành rồi. Tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm trước hành vi của mình.”

Chu Lập Phong im lặng gật đầu, sau đó cười rộ lên: “Chị dâu, tâm sự ở trước mặt chị có cảm giác rất quỷ dị.”

Ai có thể nghĩ tới người vẫn chỉ thấy được trên tivi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, lại còn là bạn bè có thể tâm sự với nhau chứ? “Cút!”

Tịch Lạc Ninh giả vờ giận. Chu Lập Phong cười to. Địch Vân và bọn Trầm Tiếu cùng vừa lúc đi từ trên tầng xuống, tự nhiên nghe được tiếng cười giòn tan của Chu Lập Phong. Bởi vì chỗ pha cà phê ở ngay cạnh phòng khách nên bọn họ đều thấy được tất cả hành động Tịch Lạc Ninh vỗ nhẹ lên vai Chu Lập Phong. Địch Vân rõ ràng ghen tị, lườm cái tay kia của Tịch Lạc Ninh, mới nói: “Tới đây.”

Chu Lập Phong thấp giọng cười cợt: “Đại thần thật nhỏ mọn. Ghen tị cơ đó! Buổi tối cẩn thận có bạo lực gia đình đó nha! “Hừ!”

Tịch Lạc Ninh vẫn đứng đó chuẩn bị bưng cà phê ra ngoài. Địch Vân nhận cà phê, đặt ở một bên, cầm lấy cái tay Tịch Lạc Ninh vừa vỗ vai Chu Lập Phong lên, vừa nắn vừa xoa, Tịch Lạc Ninh im lặng nhìn trời. Anh không cần quay người cũng thấy tia sáng lóe lên trong mắt của đám Crayon Shin – chan. Chu Lập Phong thản nhiên đi tới, buồn cười nói: “Đại thần, em cũng không phải bị bệnh truyền nhiễm. Không cần nhỏ mọn vậy chứ.”

Hách Suất đi lên, vô cùng bình tĩnh sửa lại quần áo cho Chu Lập Phong, cũng vỗ mạnh vai cậu ấy. Nụ cười Chu Lập Phong thoáng cái cứng đờ, vội ho một tiếng, lảng sang chuyện khác, “Các anh đi thăm sao rồi?”

Tịch Lạc Ninh khinh bỉ liếc Chu Lập Phong một cái. Crayon Shin – chan khoa trương gào khóc: “Đi thăm hết rồi! Phòng ngủ của bọn họ không phải giường đỏ đâu.”

“Ai ngờ lại là một cái giường lớn vậy chứ?”

Giọng Tiêu Duyệt truyền từ cửa vào, trong tay mang theo một giỏ trái cây, là loại thập cẩm. Tịch Lạc Ninh im lặng nói: “Cầm nhiều đồ như vậy, không sợ nặng hả?”

Bọn hắn quả nhiên đã bàn bạc trước mà. Tịch Lạc Ninh dùng khóe mắt liếc Trầm Tiếu một cái, Trầm Tiếu sờ mũi, giả vờ không phát hiện ánh mắt của Tịch Lạc Ninh. “Không sao không sao! Đến thăm nhà mới sao có thể đến tay không chứ?”

Tịch Lạc Ninh hừ nhẹ. Tịch Lạc Ninh để người giúp việc dâng trà, đồ ăn nhẹ, mọi người ngồi cùng một chỗ. Tiêu Duyệt thở dài nói: “Đồ ăn nhẹ làm gì, lúc nào thì ăn cơm đây? Đói quá.”

“Bây giờ mới mười giờ, cậu quỷ chết đói đầu thai hả?”

Tịch Lạc Ninh lạnh lùng nhắc nhở. Anh phát hiện bản thân hình như quen đấu võ mồm với Tiêu Duyệt rồi. Tiêu Duyệt vẻ mặt đau khổ nói: “Vì ăn bữa cơm này, bữa tối qua, bữa sáng nay tớ đều không ăn gì đó.”

Mọi người hết chỗ nói luôn. Địch Vân nói: “Cậu chỉ được ngữ này thôi. Chính mình đến phòng bếp mà làm đồ ăn đi.”

“Sao có thể không biết xấu hổ vậy được chứ. Dù sao cũng là nhà cậu mà. Việc này tất nhiên phải do chị dâu tự mình xuống bếp rồi ha?”

Tiêu Duyệt cười hì hì nói. Tịch Lạc Ninh giận đến tím tái cả mặt, thiếu chút nữa đá chân bàn, cả giận nói: “Tiêu Duyệt! Gan cậu càng ngày càng to rồi nhỉ? Dám sai tôi như người giúp việc hả?”

“Trời đất chứng giám. Tuyệt đối không có!”

Tiêu Duyệt chỉ còn kém chỉ tay lên trời thề thốt nữa thôi. Tịch Lạc Ninh nhìn trái nhìn phải một hồi xem có thể thấy cái gì đập người không. Trầm Tiếu cười nói: “Khuyên anh nên đi giờ là tốt nhất.”

Tiêu Duyệt liếc Tịch Lạc Ninh đang bắt đầu hành động, một hơi uống cạn cốc nước, nhanh như cắt chạy biến vào phòng bếp. Mọi người trợn mắt há mồm nhìn. Crayon Shin – chan lẩm bẩm: “Đó là bang chủ của chúng ta sao? Là ông chủ của Y Minh sao? Tất cả đều là mây bay!”

“Hừ! Cậu ta mà dám?”

Trong lòng Tịch Lạc Ninh vẫn còn giận đây này. Từng Qua Thương Hải xoa xoa trán nói: “Thật sự là mây bay.”

Ví dụ như Tịch Lạc Ninh, Địch Vân, sau khi tiếp xúc, cũng chẳng khác gì bọn họ, thỉnh thoảng tính tình còn rất dị hợm. Cho nên thần tượng vẫn nên ở xa mà ngắm thôi! Thần Thám nhỏ giọng nói: “Tui cảm thấy rất tuyệt mà!”

Crayon Shin – chan nâng cao giọng vỗ vai Thần Thám nói: “Thần Thám, cậu đã sớm trúng độc rồi, không còn thuốc chữa, không cách nào hiểu được tâm trạng của tụi này đâu.”

Thần Thám có chút mờ mịt. Nhị Thủ Yên nghiến răng nghiến lợi nói: “Để ý khỉ gì tâm trạng của mi! Móng vuốt của mi lúc nào thì thu lại đấy hả!”

Crayon Shin – chan rút vội tay về, buồn bực nói: “Các người một đám chiếm hữu dục quá mạnh rồi đó!”

Hoa Sen Nhi bày vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dùng giọng điệu vô cùng thâm trầm nói: “Gái Shin, tui đã quen rồi, khuyên cưng tốt nhất đừng nên thăm dò, bằng không không ai nhặt xác cưng đâu.”

“Không ai nhặt xác?”

Giọng điệu Tiêu Duyệt vô cùng hưng phấn. Chu Lập Phong im lặng: “Bang chủ đại nhân, anh hưng phấn gì thế?”

“Các anh không phải đang nói chuyện ma hả?”

Tịch Lạc Ninh trợn trắng mắt, “Đừng để ý đến cậu ta. Cậu ta có giai đoạn sẽ bị động kinh đó.”

“Cậu cho là ai để tôi mắc phải chứng động kinh chứ hả!”

Tiêu Duyệt cười tủm tỉm nói, mặc kệ ai thường xuyên nửa đêm bị điện thoại quấy rầy cũng sẽ bị điên. Tịch Lạc Ninh giả bộ chẳng biết gì, “Ai vậy, ai to gan thế?”

“Anh chỉ gọi mấy cuộc điện thoại.”

Địch Vân thản nhiên nói. Tiêu Duyệt nôn một búng máu. Cái gì là chỉ gọi mấy cuộc chứ?! Hắn chắc chắn đây chính là kế của Tịch Lạc Ninh. Bởi vì Địch Vân buồn bực trừ mắng người nhất định sẽ gọi điện thoại cho hắn! Quấn Chỉ Nhu hiếu kì hỏi: “Các người đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại làm gì thế?”

“Đúng vậy. Cũng không thể chỉ trong sáng nói chuyện phiếm chứ?”

Tiêu Duyệt cảm giác ánh mắt Tịch Lạc Ninh sắp đâm rách da mình. Hắn gượng cười nói sang chuyện khác: “Các người vào lúc nào đấy?”

“Trước cậu.”

Sau khi ăn cơm xong, bọn Crayon Shin – chan đi vào phòng để sách của Địch Vân, sách nhiều kinh khủng. Chủ yếu là còn có rất nhiều bảo thảo nháp của Địch Vân. Phần lớn đám người đều là fan hâm mộ của Địch Vân, tất nhiên thấy được cái này tựa như muốn phát điên luôn. Sau khi yên tĩnh đọc sách, thời gian rãnh rỗi không ít. Đối mặt với đám người này, Tịch Lạc Ninh thường xuyên có loại cảm giác đang nuôi một đám trẻ con. Ăn xong cơm tối, bọn họ mới rủ nhau đi về. Trước khi đi Hoa Sen nhi còn nói: “Chị dâu, hai người thật sự có thể dùng thử giường màu đỏ. Tân hôn mà!”

“Cút! Muốn đến Kính Hồ hả?”

“Đừng!”

Hoa Sen Nhi kiên cường nói: “ của em không chịu được hành hạ.”

“Hừ. Vậy không cần nghĩ những thứ kia nữa.”

Crayon Shin – chan lại nói: “Không có không có. Chị dâu, chiếc nhẫn trong “Thần Thám”

chính là cái đang đeo trên tay hai người đúng không? Rất khiêm tốn rồi đó!”

Nói là như thế, giọng nói lại vô cùng phẩn khởi. Rõ ràng rất chờ mong Tịch Lạc Ninh và Địch Vân công khai quan hệ, nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của mọi người. “Đúng thì sao! Không cho phép truyền ra ngoài.”

“Nha.”

Crayon Shin – chan mất mát. Địch Vân đột nhiên hỏi: “Gái Shin, trên tay nhóc có bao nhiêu tập tranh?”

“A?”

“Quả nhiên còn có mà. Ngay mai anh sẽ bảo người đến chỗ nhóc lấy.”

Địch Vân nói xong còn bồi thêm một câu: “Không được phép giấu.”

Crayon Shin – chan ngây người, mãi đến khi bị Trầm Tiếu kéo lên xe, cậu bé còn chưa lấy lại tinh thần. Thấy đám Crayon Shin – chan đi rồi, Tịch Lạc Ninh bắt đầu hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Anh muốn cái đó làm gì?”

Địch Vân sờ mũi một cái nói: “Tranh vẽ rất đẹp.”

Vẻ mặt trên đó của Tịch Lạc Ninh rất đẹp. “Rốt cục anh đang nghĩ gì?”

“Honey. Em nhất định có thể có những vẻ mặt kia? Buổi tối thử một chút nhé?”

Địch Vân ôm Tịch Lạc Ninh. Tịch Lạc Ninh vừa giận vừa sợ, không nói nên lời. “Ừm. Sẽ rất tuyệt đó.”

Địch Vân ôm Tịch Lạc Ninh đi vào trong: “Lần đầu tiên ở nhà mới, muốn thật thích.”

“Oản tù tì.”

“… Lạc Ninh, em thua rồi!”

Tịch Lạc Ninh xoay người chạy, Địch Vân liền đuổi theo, rất nhanh thì tóm được được anh, đặt anh lên tường, dụ dỗ: “Vợ yêu, em thích trên tường thì cứ nói. Anh chỉ sợ eo em sẽ khó chịu.”

Tịch Lạc Ninh: “…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phiên ngoại chính thức kết thúc rồi! Phong Lưu và Suất Suất, tớ sẽ cố gắng mở văn mới. Gần đây quả thật không có chút sức nào để viết cả. TOÀN BỘ VĂN HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play