Tịch Lạc Ninh mệt mỏi xoa nắm hai vai, cảm giác chẳng có tác dụng gì cả, mới quay qua chọt chọt Địch Vân đang ngồi bên cạnh đọc báo: “Xoa giúp em.” Một tuần nay anh như thành người dơi ấy. Quay về đoàn làm phim, bay ra nước ngoài, về thành phố S, tới tới lui lui, Tịch Lạc Ninh cảm giác bản thân vô cùng mệt mỏi.
Ở nhà lâu quá rồi quả nhiên không chịu được hành hạ thế này mà.
Địch Vân ở một bên đọc báo một bên chẳng hề hấn gì xoa bóp vai cho anh, “Thiếu rèn luyện nghiêm trọng.”
Tịch Lạc Ninh khó chịu đập tờ báo của anh ta, cả giận nói: “Nghiêm túc chút coi.”
Địch Vân nhấn giọng: “Vợ yêu, nhẹ chút đi.”
Tịch Lạc Ninh không thèm để ý anh ta, “Xoa bên trái đi.”
“…”
Tịch Lạc Ninh cầm khăn lau tay hỏi Địch Vân vừa cúp điện thoại, “Tiêu Duyệt gọi hả?”
Địch Vân nhấp một ngụm trà, “Sao cậu ấy vứt được cơ hội xem trò hay chứ?”
“Thì đó. Cậu ta chỉ thích thế thôi mà.” Tịch Lạc Ninh khinh thường nói.
Địch Vân lắc cái cốc, trong mắt hơi nghi hoặc nhìn anh: “Thật giống như rất khó chịu với cậu ấy?”
“Bình thường thôi.” Ý chính là cũng có một ít.
Địch Vân cảm thấy khá hứng thú: “Hả? Nhớ lúc đi học, cậu ấy rất thích nói chuyện với em mà.”
Tịch Lạc Ninh chọn mi, nhìn anh ta chằm chằm: “Anh không biết là em rất ghét ồn ào hả?”
Địch Vân cúi đầu cười cười.
“Hừ! Diệp Quân Trì sao rồi?” Tịch Lạc Ninh nói sang chuyện khác. Tịch Lạc Ninh có đi thăm Diệp Quân Trì hai lần, Địch Vân thì không đi dù chỉ một lần. Địch Vân mà đi thì sẽ kích động đến Diệp Quân Trì. Hơn nữa, Tịch Lạc Ninh cũng không muốn anh ta đi. Cho nên, mỗi lần đều là Tịch Lạc Ninh đi một mình. Hiện giờ anh với y như trời sinh xung khắc, mỗi lần gặp nhau là lại cười nhạo nhau.
Tịch Lạc Ninh cũng không phải thánh mẫu trời sinh, chỉ cần Diệp Quân Trì không ngó trộm người của mình, nhất định anh sẽ nguyện ý giữ quan hệ nhàn nhạt như nước với y.
Từ lần trước đi bệnh viện, gặp cô em gái cùng cha khác mẹ của y, cũng cãi nhau một chặp với họ thì rốt cục Tịch Lạc Ninh đã hiểu Diệp Quân Trì thêm mấy lần. Mặc kệ là ai, sinh sống trong hoàn cảnh như vậy cũng sẽ không thể giữ được trái tim bình thản. Mặc dù Diệp Quân Trì giở trò với anh khiến anh rất tức giận, và hiện giờ vẫn chưa tha thứ cho y nhưng đánh ngựa chạy đi không ai đánh người chạy lại, anh vẫn có thể bình thường với y rồi.
Địch Vân nói: “Anh không biết.”
“Anh không hỏi qua Tiêu Duyệt hả?” Tịch Lạc Ninh hơi kinh ngạc.
Địch Vân liếc anh một cái, không nói lời nào.
Tịch Lạc Ninh bị nhìn thế vô cùng không được tự nhiên, “A, sao họ còn chưa tới nhỉ?”
Địch Vân lại liếc anh cái nữa, “Gọi điện chẳng phải sẽ biết sao?”
“Tại sao anh lại quái quái gở gở vậy hả?” Tịch Lạc Ninh cau mày.
Địch Vân vô cùng ngay thẳng nhìn anh trả lời: “Hoàn toàn không có.”
“…”
Tịch Lạc Ninh lấy điện thoại ra gọi cho Trầm Tiếu, rất nhanh thì kết nối: “Này…. Vâng vâng… nha…. Lập tức đến ngay…”
Tịch Lạc Ninh một câu còn chưa kịp nói, Trầm Tiếu đã diễn xong một màn kịch, cúp điện thoại luôn. Trước lúc cúp còn nghe được giọng mơ hồ của hắn ta: “Tôi có việc gấp, mọi người đi trước đi…”
Địch Vân thấy vẻ mặt Tịch Lạc Ninh quai dị, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tịch Lạc Ninh giơ điện thoại trong tay lên, dương dương tự đắc nói: “Trầm Tiếu làm trò!”
“Đừng nói như em vô tội lắm ấy. Em đến đây từ sáng sớm không phải cũng làm trò sao?”
Tịch Lạc Ninh nâng chén trà lên, nhẹ húp một ngụm, cười vô cùng hàm ý.
Địch Vân thở dài: “Tất cả đều là một đám chỉ sợ thiên hạ không loạn.”
“Anh thì đoan chính lắm đấy. Thế sao còn ngồi ở đây làm gì?” Tịch Lạc Ninh nhìn trần nhà, rất muốn trợn tròn mắt.
Địch Vân cây ngay không sợ chết đứng: “Ở bên vợ thôi!”
Một ông vợ nào đó nằm cũng trúng đạn: “…”
“Trà cũng uống xong rồi!” Địch Vân có chút không kiên nhẫn.
Tịch Lạc Ninh đảo quanh tròng mắt, bây giờ vẫn chưa thấy ai đến, liền nhìn thẳng vào Địch Vân: “Uống ít chút đi. Không chút nữa lại phải vào WC đó!”
Sắc mặt Địch Vân hơi đổi, cuối cùng cười cười, thậm chí còn cười đến rất gợi đòn: “Lạc Ninh cục cưng, anh vẫn rất muốn thử làm trong nhà vệ sinh môt lần đó.”
“… Địch Vân, đầu óc anh sao chẳng bình thường chút nào thế hả!” Nói đến chuyện này Tịch Lạc Ninh liền cáu. Vấn đề trên dưới giữa bọn họ, cãi nhau đã lâu, rốt cục nghĩ ra một cách rất bình thường. Đó là oẳn tù tì!
Nhưng đến nay một lần Tịch Lạc Ninh cũng không thắng được khiến tâm trạng anh vô cùng khó chịu.
Địch Vân cười có chút thâm ý khác: “Nhìn em bình thường không đứng dậy được.”
“…” Tịch Lạc Ninh không nói. Anh phát hiện càng ở lâu bên Địch Vân, càng phát hiện chỗ biến thái của anh ta. Hơn nữa, trước kia, không hiểu sao anh vẫn coi Địch Vân là một người lương thiện, trong sáng nữa chứ!
Đó là muộn tao! Tuyệt đối là muộn tao!
Người đàn ông ngây thơ nào lại muốn “xa chấn”, dã ngoại, trong nhà vệ sinh các kiểu chứ?
Trong nội tâm Tịch Lạc Ninh gào thét.
Trong phòng điều khiển của khách sạn, Tiêu Duyệt nhìn màn hình, đeo một cái tai nghe to, sờ cằm lẩm bẩm: “Hai người này… cuộc sống sinh hoạt có vẻ khá thuận lợi nhỉ?”
Tiện tay gọi điện thoại nội bộ, bảo người ta mang nước trà lên.
Nếu như không đem qua, Tiêu Duyệt vô cùng nghi ngờ hai người này thật sự sẽ đến phòng vệ sinh làm một lần.
Chậc chậc chậc. Nhìn hai con người có tiếng có tăm lừng lẫy như vậy, chính trực như vậy hóa ra lại là hai tên mặt người dạ thú! Tiêu Duyệt vô cùng bình tĩnh nghĩ vậy, một chút cũng không cho rằng việc ngồi trong phòng giám sát nhìn lén người khác như hiện giờ là cỡ nào không chính trực lương thiện.
“Ầm!” Cửa phòng quan sát bị đẩy mạnh ra, Tiêu Duyệt giật nảy mình lên, quay đầu thấy Trầm Tiếu đầu đầy mồ hôi, dựa vào cửa thở dốc, chắc chắn là vội vàng chạy tới đây rồi. Trầm Tiếu hỏi: “Như thế nào?”
“Ồ… Bọn họ còn chưa tới.” Tiêu Duyệt liếc mắt nhìn màn hình, lại nói: “Tiếc là anh đã lỡ một trò hay rồi.”
Hô hấp dồn dập của Trầm Tiếu đã bình ổn lại, đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Duyệt, ừng ực tu hết nửa cốc trà ở bên cạnh, uống xong còn quệt quệt mỏ hỏi: “Trò hay gì?”
Tiêu Duyệt trợn mắt há mồn mắng: “Này! Đó là trà của tôi đó!”
“À?” Trầm Tiếu nhìn cốc không trong tay một lúc rồi mới nói: “Xin lỗi. Không để ý. Nhưng tôi không chê của anh đâu.”
“…” Vấn đề là tôi ghét bỏ anh, chết tiệt ạ!
Trầm Tiếu cầm nửa tai nghe còn lại đeo lên, kiên nhẫn hỏi: “Trò hay gì thế?”
“Cao thủ tình trường nhìn ra không?” Tiêu Duyệt khiêu mi hỏi ngược lại. Sau đó lại gọi điện thoại nội bộ đưa trà qua đây.
Con ngươi Trầm Tiếu khẽ đảo một vòng, cười vô cùng mờ ám: “Đại khái đoán được rồi! Cô nam quả nam. Ha ha.”
Tiêu Duyệt nghe được tiếng cười hô hố kia khẽ giật khóe miệng, “Biên kịch đại nhân, chẳng lẽ anh muốn phát triển hướng nào kia à? Viết kịch bản gì gì đó ấy?” Cười gian ác như vậy.
“Chủ tịch đại nhân, anh muốn đầu tư hả?” Trầm Tiếu không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tiêu Duyệt cười ưu nhã, “Bổn công tử từ trước đến nay đều không thích thể loại đó.”
“Hả?” Trầm Tiếu sờ sờ cằm, liếc nhìn màn hình hỏi: “Anh nói nếu hai vị đại thần biết anh ở đây nhìn lén hai người thì ….”
“Móa. Anh dám uy hiếp tôi!” Địch Vân mà biết hắn nhìn lén, nhất định sẽ cho hắn ra bã! Cái tên trẻ con kia, hành hạ nhau rất ghê đó!
Trầm Tiếu cười tủm tỉm nói: “Nào dám, nào dám đâu. Chủ tịch đại nhân xin bớt giận”
Tiếng gõ cửa cắt đứt màn liếc mắt đưa tình của họ.
Nhân viên phục vụ đặt trà xuống rồi rời đi, Trầm Tiếu liếc mắt lên màn hình thấy có mấy gương mặt quen thuộc, bọn họ từ cổng chính vào liền nhìn trái ngó phải, Trầm Tiếu vội vàng ngồi thẳng người dậy, “Trò hay bắt đầu rồi!”
“Thú vị ghê!” Tiêu Duyệt cười mắng thế nhưng chính mình cũng không chậm trễ đeo tai nghe lên chuẩn bị nghe lén.
Hoa Sen Nhi nhún nhảy một cái đi theo phía sau Crayon Shin – chan, không rõ hỏi: “Gái Shin, thật sự là ở đây sao?”
Crayon Shin – chan cũng nhìn trang hoàng lộng lẫy sa hoa xung quanh, nhỏ giọng nói: “Làm sao tui biết.”
Chu Lập Phong mỉm cười nói: “Chắc không sai đâu. Với tính cách Trầm Tiếu, tới đây là rất bình thường.”
Từng Qua Thương Hải vỗ vai Chu Lập Phong một cái, cười rất hảo sảng: “Không hổ là phó bang.”
Hách Suất đen mặt gạt tay Từng Qua Thương Hải xuống. Từng Qua Thương Hải vừa định kêu to nhưng sau khi thấy gương mặt đen xì của Hách Suất liền sờ sờ mũi đi qua một bên.
Crayon Shin – chan lại bưng gương mặt mê zai, “Không nghĩ tới Tiếu Tiếu lại là Trầm Tiếu nha…”
Nhân viên phục vụ dẫn đường quay đầu lại kinh dị nhìn cậu bé.
Hách Suất mặt không đổi sắc đẩy Từng Qua Thương Hải vào người Crayon Shin – chan, chặn đứng hình tượng mê zai của cậu bé.
“Chính là nơi này.” Phục vụ viên chỉ chỉ cánh cửa trước mặt, nghiêng người đứng một bên.
Quấn Chỉ Nhu một đôi mắt to vụt sáng, “Các người ai vào trước đấy?”
Rõ ràng chỉ cần đẩy cửa một cái là xong nhưng vừa nghe Quấn Chỉ Nhu nói vậy, Hoa Sen Nhi với Gái Shin đứng ngay phía trước không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Bọn họ căng thẳng, đám người theo sau cũng căng thẳng theo.
Nhân viên phục vụ cố gắng nhìn thẳng mũi giày của mình.
Từng Qua Thương Hải tính cách thẳng thắn lại là người đã đi làm, năng lực chịu đựng tất nhiên mạnh hơn, “Đẩy cửa đi thẳng vào chứ sao. Dù sao bên trong cũng không có người mà.”
Ba người phía trước lập tức nghiêng thân, trăm miệng một lời nói: “Anh lên trước.”
“…” Vốn không có áp lực kết quả bị bọn họ cùng hô như thế, Từng Qua Thương Hải không khỏi cười khan một tiếng: “Tôi đi.”
Từng Qua Thương Hải mặc một quần màu xanh đậm, sải một bước dài về phía trước, tay nắm chốt cửa, dừng một chút mới đẩy cửa ra. Bọn Crayon Shin – chan đưa cổ nhìn lén vào bên trong, kết quả chẳng thấy được gì. Từng Qua Thương Hải thì lùi lại một bước, buông thỏng tay ra.
Mọi người: “…”
Từng Qua Thương Hải sờ sờ mũi một cái, bỏ qua những ánh mắt tò mò bên cạnh, hỏi nhân viên phục vụ đang đứng thẳng tắp, mắt đang nhìn thẳng xuống mũi chân: “Xin hỏi thật sự là phòng này sao?”
Nhân viên phục vụ cứng ngắc quay đầu, treo nụ cười chuyên nghiệp, gật gật đầu.
Từng Qua Thương Hải vuốt vuốt cái trán, lùi về sau một bước, “Các cậu tự mở ra đi.”
Mọi người: “…”
Chu Lập Phong cảm thấy mọi người cứ đứng đây cũng không phải chuyện gì hay ho, không nhịn được hỏi: “Anh làm sao thế?” cậu ấy cũng tò mò không biết bên trong có chuyện gì.
Từng Qua Thương Hải tiếp tục lau trán, ảo não nói: “Hình như tôi gặp ảo giác rồi!”
Mọi người: “…”
Trầm Tiếu và Tiêu Duyệt ở phòng giám sát đập bàn bụp bụp cười to: “Trời ơi, anh zai Thương Hải thật sự rất thú vị. Còn ảo giác nữa chứ! Ha ha… ôi. Cười chết người rồi!”
“Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn hả?” Crayon Shin – chan cũng khinh bỉ cậu ta. Cậu bé biết rõ Hách Suất là fan ruột của Địch Vân mà.
Hách Suất gãi mặt nói: “Tiếc là không mang theo bản kí tên.”
“…”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng!
Thần Thám đeo một cái kính gọng đen, nhã nhặn lịch sự, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, là một cậu trai thẹn thùng nhưng vừa nghe đến việc kí tên, nháy mắt cũng quên mất tiêu thẹn thùng là gì, lớn tiếng kêu lên: “Tui cũng nên mang một bản kí tên theo ah”
“Ầy… Thần Thám, hóa ra cậu cũng có chút hung hãn đó chứ…” Từng Qua Thương Hải nhẹ giật khóe miệng.
Nhị Thủ Yên đứng phía sau Thần Thám, giống như một tượng Phật mặt lạnh, không chút nóng lạnh nói: “Ở nhà vẫn rất hung hãn.”
Quấn Chỉ Nhu lau mặt, hâm mộ nói: “Không thèm để ý đám người ân ái này!” Một đôi mắt to vụt sáng lại nhìn Lộ Hướng Bắc giống như trách cứ hắn không đủ dịu dàng.
Crayon Shin – chan kêu rên: “Các người đủ nha! Có đôi có cặp! Để đám con dân còn độc thân bọn tui phải làm sao bây giờ? Chút nữa còn đại thần với chị dâu nữa chứ.”
“Trước giải quyết việc gặp đại thần cái đã.” Nhị Thủ Yên khoanh tay trước ngực đề nghị.
Crayon Shin – chan nuốt một ngụm nước bọt, giống như trưng cầu dân ý, liếc tất cả mọi người: “Chúng ta… vào xem chút ha?”
Hoa Sen Nhi giật nhẹ góc áo Crayon Shin – chan, “Anh đẩy cửa vào đi.”
Đang lúc mọi người “chờ mong”, Crayon Shin – chan rốt cục đến trước cửa, thử dùng sức đẩy ra.
Vừa mới mở ra Crayon Shin – chan đã đóng sầm lại. Cậu bé xoay người dựa vào cửa, kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Thật sự là đại thần thật sự là đại thần…”
Nhị Thủ Yên không nhịn được nói: “Thế rốt cục có mở cửa không…”
Crayon Shin – chan đột nhiên tỉnh lại từ thế giới của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căm phẫn, cậu bé thu lại kích động của mình, thử dò xét hỏi: “Em lại đi mở nha?”
Lộ Hướng Bắc nói: “Nhanh lên chút.” Hắn cũng hết kiên nhẫn rồi.
Crayon Shin – chan đẩy không khí, người cứ thế ngã chổng vó. Những người phía sau đều dựa vào người cậu bé, rướn cổ vây xem, thế nên kết quả là…
Bởi vì quán tính…
“Ôi…”
“Á… Nha…”
“Ai vậy…”
Một hồi kêu rên vang rền.
Đứng ở phía sau, Thần Thám bị Nhị Thủ Yên kịp thời kéo về, đỏ mặt tựa vào ***g ngực hắn ta, ngơ ngác, chắc chắn là chưa hồi phục tinh thần.
Lúc này trong phòng quan sát, Trầm Tiếu cười đến cuống họng sắp rách. “Quá đồ sồ. Quá đồ sộ! Nhất định phải chụp lại!”
Tiêu Duyệt cũng đấm bàn bùm bụp, cười không thở nỗi, hoàn toàn không nói nên lời.
“Các cậu…” Tịch Lạc Ninh nghiêng người để kéo căng da mặt mình, rồi mới xoay người qua, giả bộ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, “Các người đang làm gì thế?”
Mọi người nằm trên đất kêu rên, rốt cục dưới ánh sáng dẫn lỗi của đại thần đều bừng tỉnh.
Nguyên một đám lồm cồm bò dậy, chỉ còn lại một mình Crayon Shin – chan vẫn nằm bẹp dí dưới đất. Sau khi cậu bé yếu ớt đứng lên, nước mắt lưng tròn, hô to đại thần, nhào tới một cái, giống như muốn ôm bắp đùi Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh lùi về sau một bước, vừa vặn tránh thoát.
“Cái kia…. Ngài Tịch…” Chu Lập Phong là một ông chủ, nghĩ muốn lên tiếng trước, kết quả Tịch Lạc Ninh ngước lên nhìn cậu ấy, lời tiếp theo đành nghẹn lại trong cổ họng.
Tịch Lạc Ninh cười mà không cười nhìn cậu ấy.
Trầm Tiếu “vừa vặn” chạy tới, vỗ ngực như thuận khí, rất “kinh ngạc” hỏi: “Ai nha. Các người sao đều đứng ở cửa thế?”
Tịch Lạc Ninh khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc!” Cũng như có như không liếc màn hình máy vi tính ở trong góc tường.
“… Ờm.” Trầm Tiếu chùi chùi mồ hôi, gượng cười: “Ha ha ha ha…” Bọn họ vì quá để ý đám người Crayon Shin – chan mà quên mất Tịch Lạc Ninh với Địch Vân cũng vô tình đặt camera giám thị trong phòng.
Không nghĩ tới Địch Vân và Tịch Lạc Ninh cũng có ý tưởng lớn gặp nhau với mình. Cái này gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
Crayon Shin – chan vỗ tay một cái, chợt nói: “Tiếu Tiếu là biên kịch, đương nhiên biết Tịch đại thần rồi!”
“Hả?” Địch Vân đi tới, ôm eo Tịch Lạc Ninh.
Đám người Crayon Shin – chan lập tức há miệng đớp đớp, ánh mắt kinh ngạc chuyển qua lại giữa hai người, tất nhiên YY đã thành sự thật khiến bọn họ bị đả kích vô cùng lớn.
Hoa Sen Nhi xoa mắt, kinh ngạc nói: “Không phải… em đang nằm mơ chứ?”
Hách Suất không chút nể mặt đạp cậu nhóc một phát, Hoa Sen Nhi đau đến nhảy dựng lên, rít lên: “Suất Suất, anh làm gì thế!”
“Giúp cậu chứng minh có phải đang mơ hay không!” Hách Suất không nhanh không chậm nói.
Hoa Sen Nhi: “… Anh anh anh!”
Trầm Tiếu đặt tay lên đầu Hoa Sen Nhi, cười nói: “Đừng nói lắp. Mau gọi chị dâu, đại thần Vũ Trụ đi!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau cuối cùng đều chuyển về trên người Tịch Lạc Ninh và Địch Vân, vẻ mặt hiện giờ đừng nói có bao nhiêu đặc sắc!
“Ôi. Ôi Mai Gót!” Crayon Shin – chan bụm trán. Cậu bé đã YY hai người trước mặt hai người không biết bao nhiêu lần rồi!
Hoa Sen Nhi thì bắt đầu lung lay sắp ngã.
Quấn Chỉ Nhu hai mắt vụt sáng, đỏ mặt, vô cùng xấu hổ nói: “Thanh mai trúc mã…”
Khóe miệng Tịch Lạc Ninh giật a giật.
Lộ Hướng Bắc kịp thời bắt được kéo Quấn Chỉ Nhu về giấu kĩ phía sau mình, vươn tay vô cùng nhẹ nhàng nói: “Xin chào. Tôi là Lộ Hướng Bắc. Tên thật là Lộ Nam Minh.”
Tịch Lạc Ninh nhếch mi nói: “Xin chào. Tịch Lạc Ninh.” Ngoài ý muốn chính là, tướng mạo cùng giọng nói bên ngoài của Đường Nam Minh rất tốt.
Địch Vân cũng gật đầu với Đường Nam Minh: “Địch Vân!”
Đường Nam Minh cũng gật đầu chào.
Đã có Đường Nam Minh dẫn đầu, những người phía sau cũng lần lượt giới thiệu.
Quấn Chỉ Nhu là một chàng trai có gương mặt baby, nhìn qua có vẻ rất dễ xấu hổ. Nhưng vì đã tiếp xúc lâu với cậu ta nên Tịch Lạc Ninh biết rõ, đây là một con người có tư duy không hề bình thường.
Thần Thám có chút không giống tưởng tượng của mọi người. Trên mạng là một người hay nói, thế nhưng ngoài đời lại là một chàng trai ngượng ngùng, dễ thương.
Nhị Thủ Yên nhìn qua rất thành thục, cũng rất bảo vệ Thần Thám, thoạt nhìn rất yêu cậu ta. Mà cậu ta cũng rất ỷ lại vào hắn ta.
Từng Qua Thương Hải dù sao cũng là người đã đi làm, mặc đồ tây trang, nhìn có vẻ rất thành thục.
Làm người ta bất ngờ nhất chính là Hoa Sen Nhi, lại là một cậu nhóc tì, học sinh trung học.
Chu Lập Phong bọn họ đều biết cả rồi chỉ là đến lúc cậu ấy giới thiệu, cậu ấy vẫn luôn bôi mồ hôi lạnh. Rốt cục cậu ấy đã biết ngày đó tại quán cà phê, vì sao Tịch Lạc Ninh lại cười cười như vậy với mình rồi.
Tám chuyện của người ta, kết quả lại bị người ta ở hiện trường phát hiện!
Mọi người đã giới thiệu xong, ngoại trừ Nhị Thủ Yên và Đường Nam Minh không phải fan ruột của bọn Địch Vân thì những người khác đều có chút nhấp nhổm.
Crayon Shin – chan càng khó khôi phục tinh thần hơn, mãi đến tận khi Tịch Lạc Ninh đứng trước mặt cậu bé nói: “Ơ, Gái Shin, nhóc vẫn mơ ngủ hả!”
“… Anh thật sự là chị dâu sao?”
“Hửm?” Tịch Lạc Ninh liếc xéo cậu bé.
Crayon Shin – chan ôm đầu kêu rên, “Xong đời! Lúc em YY đại thần, chị dâu đều ở bên ngó mà!”
Trầm Tiếu cười nói: “Chị dâu, nhìn lén là không có đạo đức đâu đó!”
“Trầm Tiếu! Hôm nay anh làm gì?” Tịch Lạc Ninh nghĩ đến cái này liền nộ khí xung thiên.
Địch Vân so ra bình tĩnh hơn Tịch Lạc Ninh, “Tiếu Tiếu, trước khi định đùa mọi người nên nói trước với tôi một tiếng. Quá không phúc hậu rồi!”
Trầm Tiếu: “…”
Được Địch Vân nhắc nhở mọi người lập tức nhớ đến tình huống cẩu huyết vừa rồi ở bên ngoài, hóa ra là do Trầm Tiếu giở trò!
“Đánh hắn ta cho tui!” Crayon Shin – chan vung tay áo lên chém một phát.
Mọi người bắt đầu xoa tay.
Trầm Tiếu ngoại trừ chạy vẫn là chạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT