Y Lộ Phong Hoa

Chương 105: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó, nha hoàn rót cho hai người Thẩm Quân và Vô Ưu mỗi người một chén trà nóng, sau đó đều lui ra ngoài. Sau khi cửa phòng bị đóng, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở và tiếng lật sách hòa vào với nhau.

Qua thật lâu, bỗng nhiên một hướng của gian phòng truyền đến một giọng lẩm bẩm: "Ai động vào sách của ta?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người ở trước bàn sách cầm một quyển sách cau mày, lúc này Vô Ưu mới nhớ tới, hôm nay lúc nàng đọc quyển sách của Thẩm Quân vì để tránh lần sau đọc lại không tìm thấy trang thứ bao nhiêu. Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu đứng dậy, vừa đi về phía tủ sách vừa giải thích: "Ngươi nói quyển <Nam Chiếu ký sự> kia?"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Vô Ưu đi tới trước bàn sách, hắn nghi ngờ cầm quyển sách trên tay hỏi: "Vậy là ngươi đọc?"

Vô Ưu cúi đầu nhìn, chỉ thấy trang sách mình gập vẫn đang được mở ra, mới cười nói: "Đúng vậy, ngày hôm nay ta thấy quyển sách này rất thú vị, vì vậy lật đọc vài trang, vì để lần sau đọc không đến mức không tìm thấy chỗ nào, nên ta đã gập trang sách này lại, xin lỗi nha, không có sự đồng ý của ngươi đã cầm sách của ngươi lên đọc!"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân cúi đầu nhìn lướt qua quyển sách trên tay mình, không khỏi nhướng mày hỏi: "Loại sách này ngươi cũng thích đọc?" Những quyển sách nhàm chán kể lại địa lý nhân tình này có rất ít cô gái đọc, hắn cũng là vì hiểu rõ nước ngoài một chút để ngừa sau này có chiến tranh nên mới đọc.

Nghe vậy, Vô Ưu không nhịn được nói: "Sách này sao vậy? Không phải rất thú vị sao?"

"Thú vị? Thú vị chỗ nào?" Thẩm Quân tò mò hỏi.

Sau đó, Vô Ưu tràn đầy phấn khởi trả lời: "Nước Nam Chiếu này là một quốc gia tiếp giáp Đại Tề chúng ta, có người nói đô thành Đại Lý của nước Nam Chiếu là một nơi bốn mùa như mùa xuân, hàng ngày có thể ngửi được hương hoa, hoa ở chỗ đó còn rẻ hơn đồ ăn! Phong cảnh càng không cần phải nói, có núi có sông, hơn nữa sơn minh thủy tú, điều cực kỳ đặc sắc là nơi đó còn có rất nhiều núi tuyết, trên núi tuyết thì dược liệu quý giá càng không cần phải nói, các loại tuyết liên, đông trùng hạ thảo. Nơi đó còn có thật nhiều dân tộc thiểu số, dân tộc Bạch, dân tộc Ha-ni, dân tộc Mosuo, dân tộc Di,... vân... vân, có người nói có đến hai mươi ba mươi dân tộc, tục lệ ở đó cũng vô cùng đặc sắc, đương nhiên còn có mỹ thực của các dân tộc nha, thịt dê đen, các loại cá nước lạnh. Ai nha! Nếu có một ngày có thể đi đến đó nhìn một chút thì thật tốt quá!" Nói xong, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn xà nhà, giống như đã nhìn thấy Đại Lý trời xanh mây trắng đó!

Thật ra, hôm nay nhìn thấy <Nam Chiếu ký sự> này, Vô Ưu cũng cảm thấy rất kỳ lạ, so sánh với bản đồ trong lịch sử sau này, nàng xác định chỗ này là Vân Nam thời hiện đại, hình như trong lịch sử Trung Quốc chỗ này cũng từng được gọi là Nam Chiếu, cụ thể thì nàng đã quên! Thật ra lúc ở hiện đại nàng thật sự rất muốn đi đến nơi bốn mùa như mùa xuân này, chỉ là vẫn không có cơ hội, đến khi vừa muốn đi, không ngờ lại xuyên qua đến đây, quả thật là rất nuối tiếc. Nhưng sau khi đọc được quyển sách này, vậy mà lại phát hiện ở Đại Tề cũng có nơi như Vân Nam, phỉ thúy ở đó khá nổi tiếng, không biết có thể đi vào trong đó dạo chơi một chút thuận tiện mua chút phỉ thúy về hay không? Chẳng qua hình như đây chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, vì nơi đó cách đô thành Đại Tề một hai ngàn dặm!

Nghe đến mấy cái này, Thẩm Quân không thể không xem xét cô gái nhỏ trước mắt này một lần nữa, quyển sách này hắn cũng đọc rất lâu, chung quy mà nói toàn bộ tinh túy bên trong đều được nàng nói ra, nàng chỉ lật xem vài trang mà thôi, mà hắn đọc vài ngày những điều tổng kết được cũng chỉ có những điều này, trước đây hắn cho rằng phụ nữ thanh cao tao nhã thì biết chút cầm kỳ thư họa, dung tục thì chỉ biết nấu nướng thêu thùa, nếu không thì hầu hạ đàn ông sinh con mà thôi, không ngờ nàng chẳng những biết y thuật, mà y thuật còn giỏi hơn đàn ông, bây giờ nhiều lắm là buổi trưa đọc “Nam Chiếu ký sự “ rất dày này một chút hình như cũng đã biết tinh túy của quyển sách này!

Nhìn thấy hắn nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt khác thường, Vô Ưu không nhịn được cúi đầu nhìn chính mình, thấy quần áo của nàng rất phẳng phiu, cũng không có chỗ nào không ổn, không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"

Lúc này, Thẩm Quân mới coi như phục hồi lại tinh thần, nói: "À, không có! Ngươi nghĩ đi nơi đó du ngoạn hình như không quá dễ, vì Nam Chiếu này cách kinh thành Đại Tề xấp xỉ hai nghìn dặm, hơn nữa tuy rằng Nam Chiếu là nước chư hầu của Đại Tề chúng ta, nhưng gần đây lại rục rịch, từng lần muốn vượt qua biên giới gây chuyện, vì vậy bây giờ biên cương rất không yên ổn, vậy thì càng không đi được!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi có chút thất vọng, xúc động nói: "Thì ra là thế, ta nói tại sao ngươi cầm “Nam Chiếu ký sự” này đã nhiều ngày, thì ra là có thể có chiến tranh!"

Nghe vậy, Thẩm Quân không nhịn được cảm thán cô gái trước mặt này là một người có sức quan sát rất mạnh, vậy mà hắn cũng thích nói chuyện với nàng. Sau một lát, hắn nói: "Nếu thật sự có chiến tranh, ngươi cho rằng đọc “Nam Chiếu ký sự” này thật sự có tác dụng?" Thẩm Quân thầm nghĩ: Suy cho cùng là phụ nữ, thông minh đi nữa cũng sẽ không hiểu chuyện đánh giặc của đàn ông!

Nghe thấy thái độ khinh bỉ kia trong lời nói và một tia coi thường trong ánh mắt Thẩm Quân, điều này làm Vô Ưu rất căm tức, tuy rằng ở thời đại này phụ nữ là vật phụ thuộc đàn ông, nhưng nàng có tư tưởng hiện đại vẫn rất khó tiếp thu! Vì vậy, sau một lát, nàng liền nói: "Đương nhiên là không có tác dụng! Vì đánh trận phải biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đến chỗ của người khác đánh trận quan trọng nhất là phải quen thuộc địa hình, hiểu rõ tư tưởng và tục lệ của dân bản xứ, trong quyển sách này chỉ có hậu giả, tuy rằng cũng miêu tả một ít về tiền giả, nhưng nếu nói tường tận thì vẫn kém xa! Vì vậy nếu ngươi thực sự muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, tốt nhất là bây giờ bắt đầu phái người đi Nam Chiếu, ghi chép tường tận địa hình, e rằng sau này khi ngươi thật sự phải đi chinh chiến trên mảnh đất kia có lẽ là mấu chốt để giành thắng lợi!"

Nghe xong lời này, Thẩm Quân không khỏi nhìn thẳng vào Vô Ưu, bởi vì chuyện này hắn đã làm mấy ngày trước, không ngờ suy nghĩ của nàng và hắn lại giống nhau! Sau một lát, Thẩm Quân càng hứng thú thêm, tiếp tục hỏi: "Nếu để ngươi nói nếu Đại Tề muốn chinh phạt Nam Chiếu có bao nhiêu phần thắng?"

Nghe vậy, Vô Ưu đã nhìn ra ánh mắt Thẩm Quân nhìn nàng không còn khinh thường vừa rồi nữa... Tên đàn ông thối này thật sự cho rằng phụ nữ không bằng bọn họ, chỉ biết sinh con nấu cơm, thật ra ở hiện đại rất nhiều lĩnh vực người dẫn đầu đều là phụ nữ! Sau đó, Vô Ưu cười nói: "Hai quân đương đầu không chỉ so người ngựa hai bên, thật ra chủ yếu là năng lực và quân chi viện cùng với sức mạnh của một nước, người ngựa thì đương nhiên Đại Tề chúng ta không ít, cũng không có thiếu tướng lĩnh như nhị gia ngươi, về phần phần thắng bao nhiêu thì phải xem thánh thượng có bao nhiêu quyết tâm với trận chiến này và Đại Tề có thể bỏ ra bao nhiêu lương thảo vật tư! Vì dù sao Nam Chiếu cũng là một nước nhỏ, dân số không nhiều lắm, hơn nữa đa số là dân tộc thiểu số, sẽ không thiếu mâu thuẫn nội bộ của chính bọn họ, vì vậy rất dễ bị phân hoá. Dù sao Đại Tề cũng là nước lớn mênh mông, sức mạnh ai lớn ai nhỏ liếc mắt cũng có thể thấy được!"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân không khỏi nhướng mày, vì Vô Ưu nói ra những câu có lý, sự thật là như vậy, giờ khắc này, vậy mà Thẩm Quân cũng đã bội phục Vô Ưu, hiểu biết của một người phụ nữ nàng không ít hơn hắn chút nào, hơn nữa nhìn cách thức nhìn nhận vấn đề cũng rất toàn diện, nếu là nam, nhất định cũng là một nhân tài hiếm có! Thảo nào Tần Hiển lại coi trọng nàng như vậy, xem ra Tần Hiển mới là người biết nhìn người!

Nhìn thấy hình như Thẩm Quân nhìn mình như nhìn quái vật, Vô Ưu hé miệng cười. Nghĩ thầm: Thật ra không phải nàng đang chứng tỏ cái gì, chỉ là muốn để hắn biết đừng khinh thường phụ nữ! Những gì bọn họ biết, những điều có thể nhìn ra phụ nữ cũng sẽ nhìn ra!

Sau đó, Thẩm Quân lại muốn nói: "..."

"Ta quay lại đọc sách thuốc đây!" Vô Ưu không muốn nói chuyện tiếp với hắn, lúc Thẩm Quân vẫn chưa nói ra, Vô Ưu liền nói một câu, sau đó xoay người rời khỏi trước bàn sách, đi đến trước bàn bát tiên, cầm sách thuốc của mình lên lần nữa rồi bắt đầu đọc.

Nhìn thấy tình cảnh này, Thẩm Quân không khỏi có chút ngượng ngùng, đương nhiên cũng có chút mất mát, bởi vì hắn còn muốn tiếp tục nói chuyện nước Nam Chiếu này với Vô Ưu! Chẳng qua thấy hình như nàng cũng không muốn tiếp tục nói với hắn nữa, hắn cũng không phải một người không biết thức thời, tuy rằng trong lòng hơi thất vọng, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy quyển “Nam Chiếu ký sự” kia tiếp tục đọc...

Lúc canh hai hôm nay, Vô Ưu đi lên giường ngủ trước như cũ, không biết Thẩm Quân đọc sách xem bản đồ sẽ thức khuya đến khi nào. Nhưng, sáng sớm hôm sau, bọn họ lại rời giường cùng lúc, vì bọn nha hoàn đã chuẩn bị nước rửa mặt xong chờ bên ngoài!

Sau khi các nha hoàn hầu hạ Thẩm Quân và Vô Ưu đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Quân liền nói: "Ta cùng nàng đi thỉnh an lão phu nhân đi?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu mới ý thức tới thì ra hôm nay hắn không đi sớm là chờ cùng mình đi thỉnh an lão phu nhân. Một luồng cảm kích nhanh chóng trào lên trong ngực, vì hôm 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp