Y Lộ Phong Hoa

Chương 106: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn bàn cơm bày đầy các món ăn phong phú, Vô Ưu không nhịn được nghĩ: Quả nhiên Thu Lan để tâm, quả nhiên bảo nàng ta đi gọi cơm không sai, chỉ cần Thẩm Quân ở, nàng ta sẽ lo chuyện ăn uống thỏa đáng!

Liếc mắt nhìn vài nha hoàn đứng hầu hạ ở bên cạnh một cái, Vô Ưu nói: "Tất cả các ngươi đi xuống ăn sáng đi!"

"Vâng. " Nghe thấy lời nói của chủ tử, Xuân Lan, Liên Kiều và Ngọc Trúc đều lui xuống.

Một lát sau, Vô Ưu lại ngẩng đầu lên, thấy Thu Lan vẫn đứng hầu hạ bên cạnh, nàng không nhịn được nói: "Thu Lan, sao ngươi lại không đi ăn sáng?"

Lúc này, Thu Lan nhìn Vô Ưu ngồi đối diện Thẩm Quân một cái, nhanh chóng cười nói: "Nhị nãi nãi, Thu Lan vẫn chưa đói, vừa lúc có thể ở đây hầu hạ ngài và nhị gia!" Nói xong, liền đưa tay rót một ly sữa đậu nành đặt ra trước mặt, lại cười nói: "Nhị nãi nãi, ngài thích ăn cháo trắng, sữa đậu nành, và canh trứng gà?"

"Ly sữa đậu nành này là được rồi!" Nói xong, Vô Ưu cúi đầu ăn không nói gì nữa.

Rất rõ ràng, đương nhiên nàng có thể nhìn ra, Thu Lan muốn ở đây hầu hạ Thẩm Quân mà thôi, giương mắt nhìn Thẩm Quân ngồi đối diện một cái, lại không nói được gì, tiếp tục ung dung ăn sáng, thỉnh thoảng Thu Lan bên cạnh sẽ rót chén sữa đậu nành chuyển bánh cuốn gì đó qua cho hắn. Nhưng trên mặt của Thẩm Quân lại giống như chưa từng có một biểu cảm nào, ngược lại Thu Lan hầu hạ rất cẩn thận, có thể nhìn thấy được trong mắt không có người khác, đối với nhị nãi nãi nàng chỉ ứng phó làm cảnh mà thôi! Nhìn đến đây, Vô Ưu không khỏi thoáng nhíu mày, nghĩ thầm: Với cách làm của Thu Lan này, quả thực là đang tìm đường chết, chỉ là nàng cũng không phải là nhị nãi nãi thực sự gì đó, không tiện tùy ý xử trí người của Thẩm Quân, nếu là vợ chân chính của Thẩm Quân gả tới đây, phỏng chừng Thu Lan này đã không biết mình chết thế nào rồi!

Ăn, ăn, Vô Ưu nhìn hai miếng gà bạch trảm, màu sắc rất sáng, gà bạch trảm này lúc ở hiện đại nàng cũng đã ăn mấy lần, cảm thấy rất ngon, vì vậy đưa đũa gắp một miếng, không ngờ còn chưa gắp vào trong bát, Thu Lan đã bước đến cười nói: "Nhị nãi nãi, gà bạch trảm này không phải do đầu bếp nhà mình làm, mà là mua ở bên ngoài, không biết ngài có ngại không sạch sẽ hay không?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi sửng sốt một chút. Nghĩ thầm: Ngại không sạch sẽ? Nếu là đồ không sạch sẽ vậy tại sao lại mang lên? Chẳng lẽ Thẩm Quân không sợ không sạch sẽ sao? Còn đang nghi ngờ, Vô Ưu chợt nhìn thấy trong bát Thẩm Quân cũng có một miếng gà bạch trảm, rốt cục nàng cũng hiểu, thì ra gà bạch trảm này là món Thẩm Quân thích, nàng ta đang sợ mình cướp món ăn Thẩm Quân thích đi? Sau đó, nàng không nhịn được cười một tiếng, nói: "Không sao, con người ta dạ dày tốt, không sợ!" Nói xong, đưa vào miệng nếm thử một miếng, sau đó nói: "Ừ, không tệ! Thảo nào là đồ mua từ bên ngoài, quả nhiên rất ngon!"

Nghe nói như thế, Thu Lan lui về sau một bước, đứng hầu hạ ở đó cái gì cũng không nói. Mà lúc này Thẩm Quân ngồi đối diện lại đưa tay dùng đũa gắp miếng gà bạch trảm cuối cùng trong đĩa vào trong bát Vô Ưu. Còn nói một câu: "Thích ăn thì ăn nhiều một chút!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩn ra, sau đó Thẩm Quân tự mình ăn cơm, nàng cũng cúi đầu ăn gà bạch trảm trong bát say sưa. Nghĩ thầm: Mùi vị này quả nhiên rất ngon, thảo nào phải ra ngoài mua! Hừ, bây giờ không cần nhìn, chắc chắn sắc mặt Thu Lan đó nhất định là rất khó nhìn rồi?

Rất nhanh, thời gian một bữa sáng qua đi, sau khi ăn xong, Thu Lan hầu hạ Thẩm Quân súc miệng, Thẩm Quân nói với Vô Ưu: "Trong quân doanh còn có việc, ta đi trước!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu đứng lên, gật đầu: "Nhị gia đi thong thả!"

Lúc này Thu Lan vội vàng đưa bảo kiếm vào tay Thẩm Quân, Thẩm Quân cầm lấy bảo kiếm, xoay người ra khỏi phòng, không ngờ vừa bước ra thềm cửa một bước, lại đột nhiên xoay người, Vô Ưu ngẩn ra, ngay sau đó, Thẩm Quân nhìn Vô Ưu nói: "Buổi tối ta về ăn cơm!"

"À." Nghe thấy một câu nói như vậy, Vô Ưu ngỡ ngàng gật đầu. Nghĩ thầm: Giữa nàng và hắn diễn kịch cũng quá giống thật đi? Vì sao ngay cả chính nàng cũng cảm thấy như nàng thực sự đang sống qua ngày với hắn!

Thẩm Quân đi rồi, bọn Xuân Lan đã ăn cơm xong từ lâu, qua đây dọn bàn, Vô Ưu gọi Liên Kiều đến nói: "Em đi ra ngoài nhị môn gọi Phục Linh đến, bảo nàng ta làm hai loại bánh xốp, lát nữa làm xong em để Xuân Lan đưa qua cho lão phu nhân!" Xuân Lan là người bên cạnh Thẩm Quân, nàng ta đi nhất định tốt hơn để bọn Liên Kiều đi nhiều, tối thiểu mới có thể nói chuyện với Song Hỉ.

Nghe nói như thế, Liên Kiều kinh ngạc hỏi: "Nhị tiểu thư, không phải ngài nói lão phu nhân đang giận ngài, tạm thời đừng tặng đồ sao?"

"Ta phân phó em, em chỉ cần đi làm là được!" Vô Ưu nói.

"Vâng." Liên Kiều không nhiều lời nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Vô Ưu lại phân phó Ngọc Trúc: "Ngươi cầm mấy vị thảo dược hôm qua ta nói vào cho ta, đã nhiều ngày không nghiên cứu chế tạo thuốc viên rồi, càm thấy tay cũng hơi ngứa ngáy!"

"Vâng." Ngọc Trúc lên tiếng trả lời nhanh chóng đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Ngọc Trúc đưa rất nhiều thảo dược qua đây, ngay cả căn phòng cũng tỏa ra hương dược thảo, Vô Ưu ngồi vào bàn bát tiên vừa đọc sách vừa nghiên cứu. Bọn Ngọc Trúc nhìn dáng vẻ chuyên tâm của nàng đều lui ra ngoài, bởi vì các nàng đều biết khi nhị tiểu thư nghiên cứu thuốc sẽ quên ăn quên ngủ không thích bị người khác quấy rầy, ngay cả cơm buổi trưa đem vào cũng chỉ tùy ý ăn hai miếng mà thôi!

Thử dược tính của một vị thảo dược nữa, Vô Ưu cảm thấy bả vai rất đau nhức, nàng đã cúi thấp đầu rất lâu rồi, xương cổ đều đau cả rồi, nhanh chóng đứng dậy duỗi người, hoạt động sau đó vận động bả vai, đi đến trước cửa sổ, đưa tay đẩy một cánh cửa sổ nhỏ khắc hoa ra, vừa nhìn ra bên ngoài, ngay cả sắc trời cũng hơi tối, nghĩ bây giờ ở hiện đại chắc cũng hơn bốn giờ chiều!

Lúc này, bỗng nhiên nàng nghĩ đến chuyện tặng bánh xốp cho lão phu nhân, liền cất bước đi tới cửa, vén mành trúc lên gọi ra bên ngoài một tiếng: "Xuân Lan! Xuân Lan!"

"Dạ, đến đây!" Sau đó, chỉ thấy Xuân Lan vội vàng hoảng hốt chạy ra từ phòng bên.

Vô Ưu ngồi chính giữa gian ngoài, nâng chén trà lên uống một ngụm trà, mới hỏi: "Phục Linh làm bánh xốp xong chưa?"

"Đã làm xong rồi, buổi sáng đã làm xong! Làm tốt mấy loại bánh xốp thích hợp với lão nhân gia." Xuân Lan nhanh chóng trả lời.

Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn lướt qua Xuân Lan, cảm thấy hình như hôm nay nàng hơi kỳ lạ, nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi đưa qua cho lão phu nhân chưa?" Trong lòng không nhịn được nghĩ: Nếu buổi sáng đã làm xong, vậy hiện tại đã là giờ này rồi, hẳn là đã sớm đưa qua mới đúng, nha đầu Xuân Lan này cũng là một người làm việc thỏa đáng, vì sao đến bây giờ mình không gọi nàng nàng cũng không quay lại hồi báo một câu, xem ra nhất định là có nguyên do!

"Đã tặng rồi, đã tặng rồi. Bữa trưa nô tỳ đã tặng đến viện của lão phu nhân!" Xuân Lan hoảng hốt vội nói.

Liếc mắt nhìn Xuân Lan, Vô Ưu nói: "Nhìn thấy lão phu nhân không?"

"Không nhìn thấy... Chỉ nhìn thấy Song Hỉ!" Xuân Lan trả lời hơi úp mở.

Thật ra lão phu nhân không nhìn đến Xuân Lan cũng trong ý liệu của Vô Ưu, sáng sớm đi thỉnh an cũng không muốn thấy mình, mình tặng đồ lại càng không gặp. Nhìn Xuân Lan trốn tránh, Vô Ưu cười nói: "Có gì thì nói đi, không cần che che giấu giấu, cũng không cần sợ ta mất mặt, nếu ta là chủ tử của ngươi, vậy ngươi nên nói cái gì với ta thì nói cái đó mới phải!"

Nghe nói như thế, Xuân Lan mới vội nói: "Nhị nãi nãi, nô tỳ đưa bánh xốp qua viện của lão phu nhân, chờ nha đầu của lão phu nhân đi vào bẩm báo, nhưng sau đó lão phu nhân khiển trách nha đầu kia đi ra nói bây giờ bà ấy không thích ăn bánh xốp gì cả, bảo nô tỳ cầm về cho nhị nãi nãi tự ăn!"

Nghe xong lời này, Vô Ưu nghĩ thầm: Cũng giống với dự đoán của mình! Lại hỏi: "Vậy ngươi mang về hết sao?"

"Không! Nô tỳ biết bánh xốp này là do nhị nãi nãi đặc biệt để Phục Linh làm cho lão phu nhân, tốt như vậy sao lại cầm về chứ. Vì vậy nô tỳ chờ Song Hỉ đi ra, không dối gạt nhị nãi nãi, nô tỳ, Thu Lan và Song Hỉ cũng coi như là lớn lên cùng nhau, vì vậy vẫn có chút có chút giao tình. Chờ Song Hỉ đi ra, nô tỳ năn nỉ nàng ấy cầm bánh ngọt cho lão phu nhân vào, nhưng nàng ấy rất khó xử, nàng ấy..." Nói đến đây, Xuân Lan hơi ấp úng.

"Lời ngay nói thật!" Vô Ưu nói một câu.

"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng nói tiếp: "Song Hỉ nói lão phu nhân nghe bảo ngài tặng bánh xốp cho lão phu nhân rất không vui, nói không muốn ăn bánh xốp gì đó, còn nói muốn vứt bánh xốp cho chó ăn!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu trầm lặng không nói gì. Nghĩ thầm: Ngược lại kết quả này nàng đã nghĩ đến rồi, thật ra nàng làm như vậy là muốn để Thẩm lão phu nhân hả giận, bà ấy không nhìn thấy người của nàng, hơn nữa dù thế nào mình cũng là vợ Thẩm Quân, cho dù mẹ chồng là bà ấy không thích, cũng phải lưu lại mấy phần thể diện cho con trai, cho nên có thể lấy đồ vật ra xả giận! 

"Vậy sau đó thế nào?" Biểu hiện của Vô Ưu thản nhiên, không hề có chút khẩn trương bất an tức giận nào.

Nhìn thấy hình như nhị nãi nãi 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp