Y Lộ Phong Hoa

Chương 104: Sóng gió nổi lên


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói của Thẩm Quân làm Ngọc quận chúa càng thêm tức giận, nàng giẫm chân sau đó quát lên với hắn: "Muội sẽ không!"

Đương nhiên, nghe được câu này, Vô Ưu không thể không nhìn kỹ người đàn ông này một lần nữa, nàng cho rằng hắn biết mình nói dối hắn, nhất định hắn sẽ giận không thể nuốt, càng không nói đến bảo vệ mình, vì vốn dĩ nàng và hắn ngoài quan hệ vợ chồng giả thực sự là không liên quan gì, phỏng chừng ngay cả bạn bè cũng không được tính đi? Nhớ mong và quan tâm ngày thường chỉ là diễn trò mà thôi, suy cho cùng cũng là vì làm bọn họ có thể diễn kịch vui trong nhà này tốt hơn thôi. Nàng tuyệt đối không nghĩ đến, Thẩm Quân sẽ bảo vệ nàng như thế!

"Mời muội xin lỗi!" Đối với thái độ của Ngọc quận chúa, có lẽ Thẩm Quân hơi thất vọng, ngôn từ có chút quyết liệt.

"Muội sẽ không! Sẽ không! Sẽ không!" Ngọc quận chúa chẳng những xuất thân từ danh môn, mà từ nhỏ cha mẹ đều mất, vì vậy một nhà Tần thừa tướng đều nâng trong bàn tay nuông chiều đến hư, nào có ai nói chuyện với nàng như vậy? Vì vậy nàng rất cứng đầu, dáng vẻ tuyệt đối không thể nói xin lỗi.

Thấy vậy, đại khái Thẩm Quân cũng rất tức giận, bước đến một bước, đưa tay nắm thẳng lấy cánh tay Ngọc quận chúa, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn nói: "Ta bảo muội xin lỗi, có nghe thấy hay không?"

Ngọc quận chúa cũng không ngờ rằng Thẩm Quân sẽ động tay với nàng, nàng trừng hai mắt, ánh mắt tràn đầy phẫn hận, rất mạnh miệng như cũ: "Ta sẽ không xin lỗi! Tuyệt đối không xin lỗi!"

"Muội..." Thẩm Quân đã cắn răng đến vang lên, tay đang siết cánh tay Ngọc quận chúa cũng không tự chủ được gia tăng lực.

Tuy rằng Thẩm Quân là một người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, hơn nữa biểu cảm đều là lạnh lùng, ít có nụ cười, nhưng ở nhà cũng là một người rất tuân theo lễ giáo, cũng không có ai từng thấy hắn tức giận, hôm nay gân xanh trên trán hắn nổi lên, mọi người nhìn thấy đều sửng sốt, cảm thấy hơi sợ! Đứng ở sau lưng hắn Vô Ưu cũng nhíu chặt chân mày, cảm thấy lần này Ngọc quận chúa đang đang khiêu chiến giới hạn của Thẩm Quân, trong lòng hơi lo lắng!

"A... Đau quá..!" Một lát sau, khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc quận chúa cũng có chút vặn vẹo, nàng cau mày, miệng cũng co, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ, mọi người như nghe được âm thanh các đầu xương cánh tay của nàng bị nắm,

Thấy thế, Vô Ưu nhanh chóng đi lên trước khuyên nhủ: "Nhị gia, xin dừng tay!"

"Hôm nay muội ấy phải xin lỗi!" Thẩm Quân cũng là người có tính cách cố chấp, là do Ngọc quận chúa chọc giận hắn!

"Huynh...Buông muội ra!" Ngọc quận chúa giùng giằng, một tay khác đánh về phía Thẩm Quân, nhưng Thẩm Quân không buông tay!

Dù sao thân phận của Ngọc quận chúa đặc biệt, lại nói nàng cũng là em gái Tần Hiển, dù sao nàng cũng nợ nhân tình của Tần Hiển, vì vậy không muốn để Ngọc quận chúa bị thương, càng không muốn mình mang phiền phức đến cho Thẩm Quân, vì vậy liền bước đến nắm lấy cánh tay Thẩm Quân, vội vàng nói: "Nhị gia, mau buông tay đi!"

"Muội ấy nói xin lỗi, ta sẽ thả tay!" Thẩm Quân hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Lúc này, Thẩm lão phu nhân ngồi ở một bên hơi sốt ruột, vỗ bàn nói: "Quân nhi, mau buông tay! Con có nghe lời của mẫu thân hay không?"

"Nhị thúc, đệ mau buông tay đi! Làm Ngọc quận chúa bị thương sẽ không tốt." Diêu thị ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.

Nhưng, bây giờ ai nói cũng không có tác dụng, đó là lúc Thẩm Quân cáu kỉnh, khi cứng đầu cho dù có là mười con trâu cũng không kéo về được! Đang lúc mọi người vì Ngọc quận chúa mà lau mồ hôi một cái, chỉ thấy một bàn tay lớn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Quân, cũng kéo tay hắn ra, đương nhiên Ngọc quận chúa cũng nhanh chóng thừa cơ rút tay của mình về. Thẩm Quân vừa ngầng đầu nhìn, chỉ thấy là đại ca Thẩm Trấn đi tới bên cạnh hắn, bây giờ tay huynh ấy vẫn đang nắm cổ tay của mình, nhìn nhau với Thẩm Trấn một cái, Thẩm Quân nói: "Đại ca..."

"Nhị đệ, được rồi! Sao có thể động tay với một cô gái? Uổng công đệ còn là người học võ?" Sau đó, Thẩm Trấn buông tay em trai mình ra, đồng thời cau mày khiển trách.

Thẩm Trấn lớn hơn Thẩm Quân mười mấy tuổi, từ nhỏ tình cảm anh em rất tốt, cha Thẩm Trấn và Thẩm Quân cũng là tướng quân, quanh năm chinh chiến bên ngoài, vì vậy Thẩm Trấn đã là anh trai kiêm luôn trách nhiệm của cha, vừa rất bảo vệ vừa dạy dỗ vừa rất nghiêm khắc với người em trai này, vì vậy trong lòng Thẩm Quân kính trọng người anh cả này, nghe thấy Thẩm Trấn dạy bảo, Thẩm Quân không dám mở miệng, chỉ nghe!

Mọi người thấy rốt cục Thẩm Quân cũng buông Ngọc quận chúa ra, đều thở dài một hơi! Thẩm lão phu nhân nhanh chóng nói với Song Hỉ bên cạnh: "Song Hỉ, nhanh đi mời một đại phu đến xem cho Ngọc quận chúa nhìn một cái, nhưng đừng làm nàng bị thương!" 

Song Hỉ vừa mới muốn nói chuyện, một tay Ngọc quận chúa lại đỡ cánh tay kia nói: "Lão phu nhân không cần quan tâm, ta không sao!" Sau đó phẫn hận nói với Thẩm Quân: "Thẩm Quân, huynh thật sự rất tuyệt tình, uổng công ta một lòng với huynh nhiều năm như vậy, mắt ta thật sự bị mù!"

"Đã như vậy, vậy thì xin quận chúa sau này rửa mắt cho thật sạch!" Thẩm Quân cũng nói một câu rất tuyệt tình.

Nghe nói như thế, Ngọc quận chúa càng phẫn hận, sau đó nhìn chằm chằm Vô Ưu, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiết Vô Ưu, mối hận cướp tình yêu này ta sẽ luôn nhớ kỹ! Hừ." Sau đó, quay đầu tức giận mà đi!

Diêu thị thấy thế, nhanh chóng phân phó nha hoàn nói: "Mau tiễn Ngọc quận chúa ra ngoài!" Lúc này, hai nha hoàn bên ngoài nhanh chóng đi.

Nhìn bóng lưng Ngọc quận chúa rời đi, Vô Ưu cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Thật ra nàng cũng không làm gì, thoáng cái đã trở thành người cướp tình yêu của người ta rồi, mà còn là đoạt chồng của bạn gì đó! Quả thật là không có thiên lý. Nàng đưa tay sờ quần áo đã ướt trước ngực một cái. Vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt Thẩm lão phu nhân, Diêu thị và Thẩm Quân đều nhìn mình, tư thái kia như muốn nhìn thấu nàng, trong ánh mắt đều có nghi ngờ, tức giận và phiền não!

Lúc Vô Ưu đang nghĩ nên nói cái gì, bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Thẩm Trấn: "Xuân Hoa, nhị nãi nãi bị sợ hãi, đưa nhị nãi nãi về thay quần áo nghỉ ngơi!"

"Vâng." Xuân Hoa lên tiếng trả lời nhanh chóng đi qua, đi đến bên người Vô Ưu, nói: "Nhị nãi nãi, để Xuân Hoa đưa ngài về đi?"

Vô Ưu quét mắt nhìn mọi người, khuôn mặt đều như bình tĩnh, hình như nàng ở lại chỗ này nữa cũng rất xấu hổ, ngược lại vị bác cả này nghĩ rất chu đáo, vẫn là về trước cho thỏa đáng, sau này lại nghĩ cách, vì vậy Vô Ưu phúc thân, nói: "Lão phu nhân, Vô Ưu cáo lui trước!" Đối với lời nói của Vô Ưu, Thẩm lão phu nhân phớt lờ, một gương mặt già nua bình tĩnh như cũ. Thấy vậy, Vô Ưu quay đầu nhìn Thẩm Quân một cái, thấy gương mặt hắn cũng lạnh lùng, sau đó theo Xuân Hoa ra khỏi gian phòng.

Vô Ưu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm lão phu nhân, hai anh em Thẩm Trấn Thẩm Quân và Diêu thị cùng với Song Hỉ. Thấy Vô Ưu đã đi xa, Thẩm lão phu nhân mới vỗ bàn một cái, giận dữ nói: "Chuyện này là sao? Thì ra cả nhà chúng ta đều bị nàng ta lừa gạt!"

Đối với lời nói của Thẩm lão phu nhân, Thẩm Quân đứng ở đó một mực không nói gì, Diêu thị lại nói: "Đúng vậy, lòng dạ đệ muội này cũng quá sâu rồi!"

Thẩm Trấn liếc mắt nhìn Diêu thị, ý bảo nàng đừng nói nữa, ngược lại cười với Thẩm lão phu nhân: "Mẫu thân, phỏng chừng trước đây đệ muội cũng không biết sẽ gả vào nhà chúng ta, lại nói một cô gái làm nghề y quả thực là có nhiều bất tiện, nên mới nữ giả nam trang?"

Nghe xong lời nói của Thẩm Trấn, Thẩm lão phu nhân trầm lặng một lát, sau đó nói: "Nữ giả nam trang đến nhà chúng ta chữa bệnh cũng coi như là về tình có thể tha thứ. Nhưng vừa rồi Ngọc quận chúa nói nàng ta và Tần đại nhân Tần Hiển thì xảy ra chuyện gì? Thảo nào trước đây khi còn là khuê nữ ở nhà thanh danh không tốt, nếu quả thật là cô gái không biết liêm sỉ, Thẩm gia chúng ta nói thế nào cũng không thể cần!"

Nghe thấy lời của mẫu thân, đôi mắt Thẩm Quân híp một cái. Vẫn nhớ rõ một buổi tối mấy ngày trước, hắn ở trên đường nghe thấy một người đàn ông miệng toàn nói nhảm bậy bạ. Thì ra mẫu thân lão nhân gia cũng nghe nói, thảo nào từ lần đầu tiên nhìn thấy Vô Ưu lão nhân gia đã không lạnh không nóng, chỉ lừa gạt mình mà thôi!

Lúc này, Thẩm Trấn lại nói: "Mẫu thân, lời đồn trên phố phường không đủ để tin. Theo như nhi tử thấy đệ muội không hề giống loại phụ nữ thủy tính dương hoa lố lăng, tuy rằng nàng gả tới mấy ngày chúng ta cũng chưa thể hiểu hết, nhưng tiểu Vương đại phu đã đến nhà chúng ta không ít lần, chữa hết bệnh cho con liền đi, từ trước đến nay chưa từng nhiều lời một câu, coi như là chân của con tốt lên như vậy, cũng không yêu cầu tiền thưởng gì đó, càng không đề cập đến yêu cầu không an phận gì, có thể thấy được cũng là một người giữ bổn phận, nếu bây giờ thành người một nhà với chúng ta, chúng ta càng phải bảo vệ nàng mới phải!"

Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân nghi ngờ nhìn Thẩm Trấn một cái, nói: "Con rất ít cầu tha thứ cho người khác, hôm nay như vậy là thế nào? Ta biết rồi, có phải vì nàng ta chữa chân cho con để con có thể đứng lên được, con cảm thấy nàng ta có ân tình với con hay không? Vì vậy hôm nay mới cầu tha thứ thay nàng ta?"

Nghe thấy lời này Thẩm Trấn mỉm cười, nói: "Mẫu thân nói không sai, chẳng qua con trai cũng chỉ đang nhìn nhận sự việc!"

"Hừ!" Sau đó, Thẩm lão phu nhân hừ lạnh 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp