Y Lộ Phong Hoa

Chương 103: Không can thiệp chuyện của nhau


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng Diêu thị nói nhiều, nhưng những lời này cũng là lẽ phải, vì vậy Vô Ưu liền gật đầu, khẽ cười nói: "Những lời đại tẩu nói Vô Ưu nhớ kỹ!"

"Ừ, nhớ kỹ thì tốt rồi!" Gật đầu, Diêu thị cười ngắm Vô Ưu nói: "Đệ muội, muội thật có khả năng hóa trang đó! Giả trang làm đàn ông mọi người chúng ta đều không nhận ra. Lại không nói muội hóa trang làm đàn ông cũng rất tuấn tú, muội nói sao lúc đầu sao ta lại không nhìn ra chứ? Đệ muội muội thật có bản lĩnh, đại gia nhà chúng ta đã mời rất nhiều đại phu về chân cũng không có chút khởi sắc nào, muội một người phụ nữ lại có thể để chàng ấy đứng lên một lần nữa, muội thật giỏi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không nói gỉ, chỉ cúi đầu cười. Diêu thị thấy thế, nhanh chóng cầm chặt lấy tay Vô Ưu lại hỏi: "Đệ muội, chân của đại gia còn có thể giống như trước hay không?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nhíu mày, nói: "Chuyện này sợ rằng rất khó, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng, phải xem cơ duyên rồi, nhưng cách nào muội cũng dùng hết rồi!"

Nghe xong lời này, Diêu thị sửng sốt một chút, sau đó mới cười gật đầu: "Ừ."

Đúng lúc này, Ngọc Trúc đến bẩm báo nói: "Nhị tiểu thư, mấy loại bánh ngọt ngài để Phục Linh làm đều làm xong rồi!"

Nghe vậy, Vô Ưu nói với Diêu thị: "Đại tẩu, không phải tẩu nói bánh ngọt kia ngon sao? Muội bảo nha hoàn hôm nay làm nhiều một chút, còn làm một số loại khác, tẩu mang về một chút để đại ca cũng nếm thử nha?"

Nghe nói như thế, đương nhiên Diêu thị cười nói: "Vậy ta cũng sẽ không khách sáo! Bánh ngọt đó rất hợp khẩu vị với ta đó!"

Sau đó, Vô Ưu phân phó Ngọc Trúc nói: "Đi lấy hộp đựng thức ăn nhiều tầng một chút để đại nãi nãi mang về!"

"Vâng." Ngọc Trúc lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Lại nói chuyện trong chốc lát, đột nhiên Xuân Hoa đến tìm Diêu thị, nói là có người đến nói việc nhà, Diêu thị liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi kéo tay Vô Ưu nói: "Yên tâm, ta sẽ tìm một cơ hội xin tha thứ cho muội với lão phu nhân, muội đừng để trong lòng nha!"

"Đa tạ đại tẩu!" Vô Ưu đứng dậy đưa Diêu thị đi.

Diêu thị đi rồi, Ngọc Trúc cười bẩm báo nói: "Nhị tiểu thư, không phải ngài nói cũng đưa cho lão phu nhân một ít bánh ngọt sao? Vậy để nô tỳ tiện đưa sang luôn?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không cần, lão phu nhân đang bực bội, sợ rằng sẽ không ăn bánh ngọt của ta, đưa đi cũng lãng phí, em thưởng cái này cho người trong viện ăn là được!"

Nghe vậy, Ngọc Trúc cúi đầu trả lời: "Vâng. Vậy phái Phục Linh quay về đứng không?"

"Ừ. " Vô Ưu gật đầu.

Sau đó, Ngọc Trúc cúi đầu đi ra.

Diêu thị dẫn theo Xuân Hoa đi ra từ viện Vô Ưu, đằng sau hai người một tiểu nha đầu mang theo một cái hộp đựng thức ăn, bên trong đều là bánh ngọt Vô Ưu đưa cho, Xuân Hoa xoay người phân phó tiểu nha đầu kia nói: "Ngươi mang về trước đi!" Tiểu nha đầu kia vội vàng bước nhanh xách hộp đựng thức ăn đi.

Trong chốc lát, bên người Diêu thị chỉ còn lại Xuân Hoa, Xuân Hoa không nhịn được cười theo nói: "Nãi nãi, ngài thật sự muốn đi chỗ lão phu nhân xin tha thứ cho nhị nãi nãi sao?"

Bây giờ đã là ngày xuân tháng ba, trong vườn hoa các loài hoa đều nở rộ, cảnh tượng một mảnh hoa gấm, gió ấm áp thổi qua, cực kỳ thoải mái, Diêu thị cũng không vội trở về, mà bước chậm ngắm hoa trong vườn hoa. Nghe thấy lời nói của Xuân Hoa đằng sau, Diêu thị cười nói: "Ta nào có thời gian rảnh rỗi, nhìn xem rồi nói đi, nếu nhắc tới trước mặt lão phu nhân, thì nói hai câu làm thuận nước giong thuyền được rồi, vừa có vẻ đại tẩu ta đây nhân từ, trước mặt lão phu nhân cũng có vẻ ta bảo vệ chú và em dâu!"

Nghe nói như thế, Xuân Hoa hơi nhíu chân mày một cái, nói: "Những lời nãi nãi nói đều đúng, nhưng ngộ nhỡ nhị nãi nãi này được lão phu nhân yêu quý, vậy không phải là nguy hiểm đến địa vị của ngài sao?"

Nghe vậy, Diêu thị cười ha ha: "Ha ha, chỉ bằng nàng ta? Còn sớm đó! Coi như là chuyện lần này lão phu nhân không ghét nàng, lão phu nhân cũng sẽ không thích nàng vào lúc này!"

"Nói vậy cũng phải, ngày ngày lão phu nhân được nãi nãi ngài dụ vui vẻ đến độ cười toe tóet, hơn nữa trong phủ này từ trên xuống dưới đều được ngài xử lý ngay ngắn rõ ràng, còn có ai có năng lực như vậy chứ? Nếu cái nhà này không có ngài thì thật sự là không được rồi!" Xuân Hoa ở bên cạnh nịnh hót.

Nghe mấy lời nịnh nọt này, đương nhiên Diêu thị rất vui vẻ, cười nói: "Cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi nha quả thật là càng ngày càng biết nói chuyện đó!"

"Cái này không phải là do hàng ngày theo nãi nãi học được sơ sơ như vậy sao!" Xuân Hoa cười nói.

Sau đó, Diêu thị nhìn lướt qua khung cảnh cây mẫu đơn đang nở rừng rực, nói: "Năm nay mẫu đơn nở thật đẹp!"

"Đúng vậy, nhiều hơn so với năm trước, hơn nữa đóa hoa cũng lớn hơn!" Xuân Hoa phụ họa nói.

Suy nghĩ một chút, ngón tay Diêu thị chỉ vào khóm hoa màu đỏ tím nói: "Lão phu nhân thích nhất giống hoa tử hà điểm kim này, mau mau gọi người cắt mấy đóa đẹp, cắm vào bình hoa, ngươi tự mình đưa qua cho lão phu nhân!"

"Vâng, lão phu nhân thấy được nhất định sẽ thích, mà sẽ khen nãi nãi ngài hiếu thuận nghĩ đến bà ấy!" Xuân Hoa phúc thân rồi gọi mấy nha hoàn cách đó không xa đi lấy bình hoa cầm bình hoa, kéo cắt hoa.

Diêu thị đứng ở một bên, vừa thưởng thức những đóa hoa tranh nhau khoe sắc, vừa hơi cười...

Ra khỏi Thẩm gia, Thẩm Quân mau chóng đi về hướng đại doanh ngoài thành, Thẩm Ngôn đi theo phía sau. Không biết vì sao trong đầu đều là bóng dáng của Vô Ưu, lần đầu tiên nghe được giọng nói như suối trong vắt của nàng ấy, nhìn thấy dáng vẻ thanh lệ thoát tục của nàng trong tiết nguyên tiêu ở Tần gia, tiếp đó là nàng một thân nam trang xuất hiện ở Thẩm gia, còn có một câu bẻ gẫy hương thơm của hoa mai khí cũng đứt rồi, cùng với thái độ đúng mực bên trong tân phòng đêm tân hôn... Tất cả mọi chuyện đều lần lượt hiện ra trong đầu hắn, giống như làm người ta không gạt đi được!

Sau khi đến quân doanh, vừa mới xuống ngựa, có một binh sĩ đi qua dắt ngựa của hắn đi, một người mặc trang phục giáo úy đi đến thở dài bẩm báo nói: "Bẩm Đại tướng quân, tập hợp quân sĩ hoàn tất, mời Đại tướng quân kiểm tra luyện tập!"

"Ừ." Nghe vậy, Thẩm Quân ném roi ngựa trong tay một cái, người kia nhận lấy roi ngựa, hắn đi nhanh chóng đi thẳng đến thao trường.

Trên thao trường, khẩu lệnh vang động trời, mấy ngàn người đàn ông ở trần đang luyện quyền cước, cảnh tượng rất hùng dũng, cả người Thẩm Quân màu đen với áo choàng màu đen lướt qua một người lại một người lính luyện công phu quyền cước, nhìn thấy tư thế không chính xác liền bước đến tự mình chỉ đạo, đi tới tới lui lui đã lâu, thái độ chăm chú chuyên nghiệp giống như trước đây, chỉ là thỉnh thoảng có một cái chớp mắt không yên lòng, hình như càng tiết kiệm lời nói hơn bình thường!

Sau khi đến thao trường, Thẩm Quân trở về lều lớn của mình, ngồi vào chỗ ngồi có da hổ, lau chùi kiếm của mình trong tay, nhưng thế nào tim cũng không yên lặng được! Một lát sau, bỗng nhiên hắn ném khăn đang cầm trong tay xuống đất, hướng ra phía ngoài hô to một tiếng: "Thẩm Ngôn!"

"Có! Nhị gia có gì phân phó?" Sau một lát, Thẩm Ngôn xuất hiện ở cửa lều lớn.

"Mời tất cả những người từ giáo úy trở lên trong quân đến đây, buổi trưa hôm nay nhị gia muốn mời bọn họ uống rượu, nhanh chẩn bị hai bàn rượu ngon thức ăn ngon tới!" Thẩm Quân lớn tiếng nói với Thẩm Ngôn.

Nghe nói như thế, Thẩm Ngôn ngẩn ra! Vì sao hôm nay nhị gia nói hơi xung vậy, trước đây lúc đang đánh giặc nhị gia mới lớn tiếng như thế, hôm nay làm sao vậy? Nhất định là vì chuyện Ngọc quận chúa tìm tới cửa ồn ào vẫn còn rất phiền, vì vậy, sau một lát, Thẩm Ngôn liền nói: "Vâng!" rồi lui xuống...

Giờ lên đèn, Vô Ưu ngồi trong phòng, đôi mắt không nín được nhìn thoáng qua phía cửa. Từ sáng sớm đến giờ Thẩm Quân vẫn chưa từng trở về, chẳng qua điều này cũng không kỳ lạ gì, hắn đi đại doanh một lần sẽ là cả ngày, nhưng những lần trước trước khi đi đều sẽ giao phó xong mấy chuyện như khi nào trở về ăn cơm, hình như hôm nay còn chưa nói gì đã đi rồi, xem ra hắn vẫn để tâm!

Liên Kiều nhìn ra phía ngoài một chút, sắc trời đã sớm tối đen, liền đi tới trước mặt Vô Ưu, nói: "Nhị tiểu thư, đã đến giờ này rồi, chắc cô gia sẽ không về đâu, có phải truyền cơm tối vào không?"

Sờ bụng một cái quả thực hơi đói bụng, biết tám mươi chín mươi phần trăm Thẩm Quân sẽ không về ăn cơm tối, có lẽ tối có về ngủ hay không cũng chưa biết chừng, vì vậy Vô Ưu quyết định mình không thể bị đói, liền nói: "Truyền cơm đi!"

"Vâng." Sau đó, Liên Kiều xoay người đi ra ngoài truyền cơm.

Sau khi bày cơm lên bàn, Vô Ưu theo thường lệ giữ lại Liên Kiều và Ngọc Trúc ngồi ăn trên hai cái chân đạp, để bọn Xuân Lan và Thu Lan với vài tiểu nha đầu đi ra ngoài ăn cơm.

Vài tiểu nha đầu đều cùng các bà tử đi ra ăn cơm, chỉ có Xuân Lan và Thu Lan ngồi ăn trong phòng kề, cửa phòng mở rộng, để phòng lúc chủ tử gọi đến. Trên bàn cơm bày hai món ăn một mặn một chay, còn có một chén cháo, Xuân Lan cầm một cái bánh bao thơm ngào ngạt ăn, nhìn thấy Thu Lan ngồi ở chỗ đó nhìn một mảnh đen như mực ngoài cửa không nhịn được hỏi: "Thu Lan, ngươi nghĩ gì thế? Không ăn cơm sao?"

Nghe thấy lời nói của Xuân Lan, Thu Lan đưa tay cầm đôi đũa lên, thấy bốn phía không có ai, liền oán giận: "Ngươi nói xem nào có ai như nhị nãi nãi? Nhị gia còn chưa về, ngay cả chờ cũng không chờ!"

Nghe xong lời này, Xuân Lan lại nói: "Bây giờ nhị gia chưa về, vậy nhất định là không về ăn cơm tối, chẳng lẽ còn để nhị nãi nãi đói bụng đợi hay sao?"

"Ngươi quên rồi sao? Khi chúng ta còn nhỏ, nếu đại gia không nói không về, đại nãi nãi sẽ chờ mãi 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp