Phó Minh Hạo lúc này đã không còn nghĩ bất cứ chuyện gì khác nữa, ôm bụng lăn mấy vòng đến cửa, vội vàng bấm mã số, sau đó mở cửa ra co chân chạy, chạy được nửa chừng bởi vì quá run nên ngã lăn xuống thang lầu, lại không hề cảm thấy đau đớn liều mạng chạy tiếp.

Lâm An Nhàn cũng không đuổi theo, chỉ đem dao cất vào túi xách rồi nhanh chóng rời đi.

Ra đến bên ngoài giống như được thấy lại ánh sáng mặt trời... Chỉ trong khoảng thời gian một giờ ngắn ngủi đó, cô đã sắp rơi vào vực sâu thăm thẳm.

Vừa rồi, tuy phần lớn là diễn trò nhưng không thể phủ nhận có một thoáng cô thực sự có ý định giết Phó Minh Hạo cho kết thúc tất cả mọi chuyện. May mà cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại kịp thời, đây đúng là đến đường cùng thì không còn cần mạng sống nữa, người như Phó Minh Hạo chuyện xấu nào cũng dám làm!

Tìm một nơi vắng người, Lâm An Nhàn lấy khăn tay ướt từ túi xách ra lau chùi vết máu trên tay, nhưng càng lau máu càng nhiều, nhìn kỹ mới biết trên tay mình có vài vết cắt dài ngắn đang không ngừng tuôn máu tươi, chắc là do những mảnh vụn của chiếc đèn lúc nãy văng vào người cô.

Bây giờ, Lâm An Nhàn mới cảm thấy đau đớn từ những vết cắt trên tay, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đến hiệu thuốc mua nước sát trùng và băng gạc về nhà xử lý.

Mua xong, khi về đến nhà thì thấy ba mẹ và em trai đắc ý dào dạt kể lại chiến công mắng ba mẹ con Vương Thu Dung phải chạy trốn.

"An Nhàn, con đi đâu vậy, sao vừa về nhà lại ra ngoài?" Dương Quế Trân hỏi.

"Tay chị bị sao vậy?" Vẫn là Lâm Húc tinh mắt phát hiện vết thương trên tay Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn bình thản nói: "À, vừa rồi lúc con ra ngoài đi dạo, đúng lúc có người làm bể bóng đèn không may mảnh vỡ văng trúng người con."

"Ai lại thất đức đến mức tùy tiện ném bóng đèn như vậy? Con bị thương như thế thì phải đến gặp họ đòi bồi thường viện phí mới được!" Dương Quế Trân bực bội.

"Mẹ, chút vết thương nhỏ như thế này bắt người ta bồi thường cái gì, người ta cũng xin lỗi rồi mua thuốc sát trùng với băng gạc cho con."

Dương Quế Trân nghe xong cũng đành phải thôi, nhưng cũng lầm bầm một lúc mới băng bó giúp Lâm An Nhàn.

Khi Lâm An Nhàn trở về phòng của mình, vô lực tựa vào giường một lúc thật lâu, chảy nước mắt.

Lấy di động điện thoại cho Quý Văn Nghiêu, muốn nói chuyện với anh.

"An Nhàn, mới đó mà đã nhớ anh sao?" Quý Văn Nghiêu trêu ghẹo.

"Anh còn ở công ty không?" Lâm An Nhàn hỏi.

"Không, sau khi đưa em về anh định đến công ty, nhưng mẹ điện thoại nói muốn đi dạo chung quanh, hiện tại anh đang đi với họ, chắc tối mới về."

Lâm An Nhàn không muốn quấy rầy Quý Văn Nghiêu lúc này, vì thế cười nói: "Vậy anh đưa mọi người đi chơi vui vẻ nhé, em muốn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi mới đi làm, được không?"

"Được, sao lại không được chứ, em thích đi làm lúc nào cũng được mà." Quý Văn Nghiêu làm sao để ý chuyện này.

Tâm sự thêm vài câu, Lâm An Nhàn cúp điện thoại, sau đó chính cô cũng không biết có phải mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi hay không, gọi điện thoại cho anh xong, cô rất muốn khóc lại không thể khóc được.

Buổi tối, ăn cũng không ngon, vào phòng lăn ra ngủ.

Đến trưa hôm sau, Bạch Tuyết Tinh gọi điện thoại tới: "Lâm tiểu thư, hôm qua cô và Minh Hạo đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh ấy lại bị thương?" Giọng của Bạch Tuyết Tinh rất nôn nóng.

"Anh ta không nói với cô sao?"

"Lời của anh ấy nói tôi cũng không dám tin, nên mới điện thoại cho cô."

"Vết thương của anh ta nghiêm trọng không?" Lâm An Nhàn không trả lời câu hỏi của Bạch Tuyết Tinh, mà hỏi thương thế của Phó Minh Hạo.

"Vết thương không sâu nên không đáng ngại, chỉ là bệnh viện tra hỏi kĩ quá nên tôi nói vợ chồng cãi nhau nhất thời xúc động nên mới qua được."

Biết Phó Minh Hạo không dám báo cảnh sát, Lâm An Nhàn đem tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay của mẹ con Vương Thu Dung kể lại cho cô ta nghe.

"Lâm tiểu thư, tôi xin cô, chuyện này đừng bao giờ nói cho Quý tổng biết, tôi cam đoan tôi có thể làm cho Minh Hạo nhất định sẽ không đến quấy rầy cô nữa, xin cô hãy cho anh ấy một cơ hội nữa!"

"Chuyện này tôi cần phải suy nghĩ thật kĩ, dù sao cô cũng không phải anh ta, không thể cam đoan thay anh ta bất cứ chuyện gì được, càng không thể khống chế được những lời nói xuất phát từ nhà họ Phó. Phó Minh Hạo lại tham lam như thế, khó đảm bảo sau này anh ta sẽ không làm ra chuyện khác người gì khác. Cô không cần cầu tôi, tôi cũng chỉ vì an toàn của bản thân tôi thôi!" Lâm An Nhàn nói xong liền không quan tâm đến lời năn nỉ cầu xin của Bạch Tuyết Tinh, tắt máy ngay.

Bạch Tuyết Tinh liên tục gọi lại, Lâm An Nhàn cũng không để ý, chỉ đem điện thoại chỉnh sang độ im lặng. Một lúc lâu sau, Bạch Tuyết Tinh không gọi nữa mà không ngừng nhắn tin van xin.

Không quá mười phút sau, điện thoại lại đột nhiên đổ chuông, Lâm An Nhàn không kiên nhẫn nổi nữa trực tiếp nhận nghe nói ngay: "Cô đừng gọi nữa, tôi sẽ không hứa với cô bất cứ chuyện gì!"

"Xin hỏi, là Lâm An Nhàn sao?" Người ở bên kia điện thoại hơi ngập ngừng hỏi.

Thanh âm nghe không quen, có lẽ là người lạ nên Lâm An Nhàn thả nhẹ giọng: "Xin lỗi, là tôi nhầm người, xin hỏi cô là ai?"

"An Nhàn, tôi là Hồng Oánh."

Thật tốt, giống như đang đóng phim vậy, các nhân vật lần lượt xuất hiện, không ai cho mình thời gian để thở cả.

"Cô có chuyện gì, nói đi."

"Cũng không có gì, chỉ muốn nói chuyện với chị thôi." Hồng Oánh nói chuyện rất khách khí.

Lâm An Nhàn đã bị tra tấn không còn kiên nhẫn: "Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả, chuyện mà cô muốn nói thật ra tôi có thể đoán được đại khái. Đúng ra, người cô nên nói là Văn Nghiêu, nếu anh ấy chịu chấp nhận cô thì tôi sẽ không hề nói một câu, tôi sẽ cắt đứt với anh ấy ngay lập tức. Nhưng nếu cô nói gia đình anh ấy không đồng ý chuyện chúng tôi, muốn tôi chủ động buông tay, xin lỗi, tôi không làm được, về phần bác trai bác gái thì đã có Quý Văn Nghiêu xử lý rồi, không liên quan đến tôi!"

Hồng Oánh trầm mặc một lúc rồi nói: "Không ngờ chị An Nhàn lại mồm mép như thế. Vậy thì càng tốt, tôi sẽ không nói mấy chuyện kia nữa, tôi chỉ nói ý của tôi thôi. Trước đây tuy đau lòng nhưng tôi cũng hy vọng chị và anh Nghiêu được hạnh phúc. Nhưng từ khi biết được chị còn chưa ly dị với chồng đã quấn lấy anh Nghiêu không buông thì tôi đã không còn ý định buông tay nữa, huống
chi chú và dì đều đứng về phía tôi! Chị An Nhàn à, chị thực sự không xứng với anh Nghiêu, chị hoàn toàn không có tư cách đứng cạnh anh ấy, thân phận của chị chỉ làm anh Văn Nghiêu mất mặt không dám nhìn ai!"

Xem ra cũng bởi vì Quý Văn Nghiêu có tiền, nên ai cũng cho rằng chính mình bám lấy anh ấy, thật sự ai cũng tự cho là mình đúng đến buồn cười, Lâm An Nhàn mệt mỏi không muốn nhiều lời.

"Mấy ngày nay, anh Văn Nghiêu đều liên tục ở bên cạnh tôi, cả nhà chúng tôi thân mật như người một nhà. Tôi không tin anh ấy không có cảm giác gì với tôi, chỉ là anh ấy là một người trọng tình trọng nghĩa nên mới bị chị chắn ngang, nên kết quả cuối cùng như thế nào thì chúng ta cứ chờ xem ai giỏi hơn ai nhé!" Sau khi hạ chiến thư, Hồng Oánh liền cúp điện thoại.

Lâm An Nhàn nhìn bàn tay bị băng kín của mình, lửa giận không ngừng dâng cao, cắn răng giơ di động lên định ném, nhưng giơ một lúc lâu sau lại không nỡ nên lại đặt xuống.

Kiên trì, mình chỉ cần kiên trì ở bên cạnh Quý Văn Nghiêu đã đủ, người khác nói gì mặc họ, Lâm An Nhàn nằm trên giường tự an ủi bản thân.

Tuy Quý Văn Nghiêu bị cha mẹ bám chặt đến mức không có cách để gặp Lâm An Nhàn, nhưng mỗi tối Quý Văn Nghiêu đều điện thoại đến, điều đó cũng đã an ủi Lâm An Nhàn không ít, biết Quý Văn Nghiêu còn đưa ba mẹ đi dạo chung quanh thành phố, Lâm An Nhàn nghĩ nằm ở nhà cũng không có ý nghĩa, tay cô cũng đã lành chi bằng đi làm.

Đến công ty bận rộn công việc, tâm tình quả nhiên bình phục không ít.

"An Nhàn, tôi tìm cô mấy ngày nay, sao cô lại không đi làm, còn tưởng cô xảy ra chuyện gì."

Lúc tan tầm, Lâm An Nhàn đang cùng đồng nghiệp đi ra cửa công ty, vừa lúc gặp Tả Phàm Nghĩa.

"À, nhà tôi có chút việc nên xin nghỉ mấy ngày, anh tìm tôi có việc à?" Lâm An Nhàn không biết mình có thể giúp gì cho Tả Phàm Nghĩa.

"Đương nhiên là có việc gấp, có thể làm phiền cô một lúc được không?"

Lâm An Nhàn đành phải để đồng nghiệp đi trước, đứng ở chỗ cũ nhìn Tả Phàm Nghĩa.

"Thực ra cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng với tôi mà nói lại là chuyện cực kì quan trọng, tôi thích một người, muốn ngỏ ý với cô ấy nhưng lại không có lòng tin, sợ vì tôi từng ly hôn sẽ bị người ta ghét bỏ, bên cạnh tôi không có ai để thương lượng nên muốn hỏi cô thử."

Lâm An Nhàn hiện tại nào có tâm tư để quan tâm chuyện của người khác, nhưng người ta đã tin tưởng mình, tâm sự với mình, nên cũng không tiện bày tỏ sắc mặt, chỉ có thể cố kiên nhẫn mà an ủi: "Tuy tôi quen anh không lâu nhưng tôi biết anh là người tốt thích giúp đỡ người khác, từng ly hôn thì sao chứ, tôi cũng khác gì anh, chẳng lẽ ly hôn xong thì phải bỏ mặc cuộc đời mình sau này sao? Đàn ông chỉ cần nhân phẩm tốt, có trách nhiệm là được, những chuyện khác đều không quan trọng, tôi cho rằng anh cứ mạnh dạn theo đuổi không cần lo lắng hay suy nghĩ gì cả, thành công hay không thì cũng là mình đã cố gắng, không hối hận!"

Tả Phàm Nghĩa giống như được cổ vũ thật lớn, ôn nhu nhìn Lâm An Nhàn nói: "Cô đã xem trọng tôi như thế là khuyến khích rất lớn với tôi. Sáu giờ tối thứ sáu, tôi có một buổi lễ ở phòng 312, khách sạn Nghệ Mỹ trên đường Văn Hưng, có mời vài người bạn, hy vọng đến hôm đó cô có thể đến cổ vũ, giúp tôi thực hiện giấc mộng này, có được không?"

Sao giống như cầu hôn quá vậy! Muốn làm quen với người nào đó, không phải hỏi nhà gái có nguyện ý hay không trước đã chứ, tự ý hành động như vậy, nếu đối phương không thích thì thật xấu hổ!

Dù nghi ngờ nhưng An Nhàn cũng không tiện nhiều lời, có lẽ người ta đã xác định tâm ý của đối phương. Mặc dù cô không muốn đi, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Tả Phàm Nghĩa, có lẽ người này bạn bè không nhiều, nếu không sao lại mời một người mới gặp vài lần như cô? Quên đi, cũng chỉ đến để có mặt, dù sao chỗ kia cách công ty cũng không xa, coi như là trả ơn anh ta từng giúp mình.

"Được rồi,  thứ sáu tôi sẽ tới đúng giờ, chúc anh thành công trước nhé." Lâm An Nhàn gật đầu tạm biệt Tả Phàm Nghĩa, bước lên xe bus.

Tả Phàm Nghĩa mừng rỡ cười toe toét, thái độ của Lâm An Nhàn vừa rồi rõ ràng là cũng có cảm giác với mình, chỉ cần cô ấy không bài xích anh ta, thì buổi tiệc hôm đó anh ta nhất định sẽ làm cảm động người phụ nữ vừa mới ly hôn, tâm lý đang yếu ớt này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play