Lâm An Nhàn nhìn Phó Minh Hạo cố gắng gượng cười một chút cũng không cười nổi, cứng ngắc nói: "Vừa rồi tôi nghe có người gõ cửa nên chạy ra nhìn xem."
"Dù bên ngoài có người, cô cũng không mở ra được đâu, vào phòng đi." Phó Minh Hạo vừa nói chuyện vừa tiến sát về phía cô.
Lâm An Nhàn né sang bên cạnh, lui lại mấy bước nhưng khi đến trước cửa phòng ngủ thì cương quyết không chịu đi vào.
"Sao vậy, sợ tôi hại cô sao? Hôm nay là tôi lấy di động Tuyết Tinh nhắn tin cho cô, nhưng cô cũng không cần sợ, Phó Minh Hạo tôi vẫn còn một tương lai cực kì tốt đẹp đang chờ đợi tôi hưởng thụ, không đáng vì một người đàn bà lang chạ như cô mà phải hi sinh cuộc đời để vào tù."
"Vậy anh muốn làm gì?" Nếu không phải cô nhất thời nóng vội muốn gặp Bạch Tuyết Tinh thương lượng chuyện nhà họ Phó, làm sao có cơ sự như lúc này.
"Làm gì à? Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi câu đó sao? Cô lợi dụng Tuyết Tinh đơn thuần, thiện lương lừa lấy kết quả siêu âm cùng với những bức hình chúng tôi chụp chung, Lâm An Nhàn, tôi không ngờ cô quỷ kế đa đoan như thế. Mới đầu tôi còn nghĩ rằng do Quý Văn Nghiêu bày kế sẵn cho cô, kết quả là con đàn bà độc ác này không chỉ tính kế ba tôi mà còn bày kế để mẹ tôi phải cầm cố nhà cửa, làm cho chúng tôi hiện nay dù có nhà cũng không thể về. Hôm nay, tôi nhất định phải xoay chuyển tình thế!"
Nói đến đây Phó Minh Hạo đột nhiên cười ha hả: "Tôi cũng không khó dễ gì cô đâu, chỉ cần cô phối hợp với tôi, thì cả hai chúng ta đều vui vẻ thoải mái, cô thấy thế nào?"
"Là Bạch Tuyết Tinh chủ động tìm tôi, không tin anh cứ hỏi cô ấy, rốt cuộc anh muốn làm gì thì cứ nói thẳng đi!" Lâm An Nhàn không ngừng cố gắng trấn tĩnh bản thân.
"Nhìn thấy cái đó không? Cô chỉ cần cởi hết quần áo, cho tôi chụp nhờ vài tấm hình là được." Phó Minh Hạo chỉ vào phía sau Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, trên giường bày sẵn máy chụp hình cùng máy quay phim, cảm thấy lạnh cả người.
"Phó Minh Hạo, anh thật là vô sỉ, dám bày ra thủ đoạn hạ lưu này!"
"Hạ lưu ư, cô thông đồng với Quỷ Văn Nghiêu hại tất cả người nhà chúng tôi là quang minh chính đại sao? Chờ chụp xong tôi sẽ đem mấy bức ảnh này đến xin Quý Văn Nghiêu ít tiền, nhưng đấy cũng phải xem cô có may mắn hay không nữa, nếu Quý Văn Nghiêu chịu chi tiền vì cô thì tốt rồi, nếu nó không chịu đồng ý với những điều kiện của tôi thì cô cũng không cần ra ngoài gặp mặt mọi người làm gì nữa, bởi vì chắc chắn sẽ có người đem những bức ảnh này dán khắp khu vực cô đang ở, coi như trút giận vậy."
"Phó Minh Hạo, anh thả tôi đi, chúng ta ai sống cuộc đời nấy có được không, hành động này của anh là phạm pháp đó." Lâm An Nhàn muốn dọa Phó Minh Hạo trước.
"Chụp xong rồi nếu cô có muốn đi báo cảnh sát thì cứ đi, tôi tung hết lên mạng rồi xóa hết chứng cứ thì đâu còn chứng cớ, hiểu chưa? Hai ngày nay, mẹ và chị tôi đến nhà cô là muốn chừa cho cô con đường sống, không ngờ cô vẫn giả ngu im lặng thì kiên nhẫn của tôi bây giờ cũng đã cạn! Bây giờ cô tự cởi hay để tôi cởi giùm cô đây, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, tôi không ngại đâu. Đúng rồi, Quý Văn Nghiêu bám dính cô không buông như thế, chẳng lẽ công phu trên giường của cô tiến bộ nhiều rồi, hay bình thường là cô có lệ qua mặt tôi. Hay để tôi chơi cô thử, để nếm thử xem mùi vị mất hồn gì đó của cô?"
Phó Minh Hạo nói xong bước tới túm lấy tay Lâm An Nhàn kéo về phía giường.
"Phó Minh Hạo, Bạch Tuyết Tinh hết lòng hết dạ bảo vệ cho anh, nghĩ cho anh, anh làm như vậy không sợ cô ấy thất vọng sao?" Lâm An Nhàn giãy dụa lui về phía sau, lớn tiếng hô.
"Tôi làm thế này cũng là vì Tuyết Tinh, đoạn video hôm nay càng hay thì tôi càng có lợi thế nên đành cố mà làm chứ cô tưởng tôi thích chạm vào con người cô sao!" Phó Minh Hạo tăng thêm lực xô Lâm An Nhàn đẩy mạnh xuống giường.
Từ lúc biết được mục đích của Phó Minh Hạo, kỳ thật Lâm An Nhàn tức giận nhiều hơn là sợ hãi. Ban đầu, cô sợ anh ta muốn đánh cô cho hả giận, nay xem ra là muốn chụp ảnh khỏa thân của cô để tống tiền Quý Văn Nghiêu, thằng khốn nạn này ngoài tiền ra thì không còn nghĩ gì khác!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng đã hoàn toàn bình tĩnh, vì thế Lâm An Nhàn chỉ dùng tay trái để giằng co với Phó Minh Hạo, tay phải thì chậm rãi trượt con dao bên trong tay áo ra.
Mắt thấy sắp sửa không thể chống cự nổi nữa, sắp bị Phó Minh Hạo áp đảo trên giường, Lâm An Nhàn đột nhiên lấy dao ra đâm vào bụng anh ta.
Phó Minh Hạo cảm thấy bụng đau nhói, cúi đầu nhìn xuống thấy một con dao đâm vào bụng mình thì ngẩn cả người.
"Phó Minh Hạo, mở cửa ra ngay lập tức, có nghe không!" Lâm An Nhàn giữ chặt con dao trên người Phó Minh Hạo, không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.
Phó Minh Hạo không ngờ Lâm An Nhàn dám cầm dao đâm người, tuy bất ngờ nhưng anh ta lại ngoan cố không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
"An Nhàn, cô mau bỏ dao xuống thì tốt hơn, nhát gan như cô tôi không tin cô dám làm gì tôi." Phó Minh Hạo nói xong cũng chầm chậm lui về phía sau, anh ta thầm nghĩ chỉ cần kéo giãn khoảng cách một chút là đủ để chế ngự Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn nắm chặt dao trong tay lập tức nhích người theo, cười lạnh: "Nhát gan? Người nhát gan đến đâu đi nữa khi đứng trước sự sống chết thì cũng sẽ bất chấp tất cả, huống chi sau tai nạn trên xe bus lần đó tao coi như đã chết một lần. Phó Minh Hạo, mày có biết Quý Văn Nghiêu vì cứu tao mà đốt một trăm vạn tiền mặt, một trăm vạn tiền mặt, mày biết chưa? Tao đã sớm không còn quan tâm đến chuyện sống hay chết nữa rồi, cái mạng này là do Quý Văn Nghiêu cứu, mày có cơ hội uy hiếp anh ấy, tao không cho người đã tổn thương tao đi vơ vét tài sản của anh ấy! Mày nghĩ tao dám không?"
Phó Minh Hạo chưa từng thấy Lâm An Nhàn phản ứng như vậy, kinh ngạc nhìn cô, đến khi bụng có cảm giác mát mát mới kéo anh ta về thực tại, theo đó là từng cơn đau nhói không ngừng dâng lên, anh ta giật mình nhảy lùi về sau theo bản năng.
Cúi đầu nhìn xuống, bụng anh ta đã nhuốm đầy máu, bởi vì máu không ngừng tuôn ra và lan rộng nên không rõ miệng vết thương sâu bao nhiêu, chỉ có thể ôm bụng theo bản năng nhìn Lâm An Nhàn.
Chỉ thấy trên tay Lâm An Nhàn dù đẫm đầy máu, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lẽo đó, lại đang cầm con dao xông tới, nhìn cực kì đáng sợ.
"An Nhàn, cô bình tĩnh một chút, giết người là phải đền mạng, cô đừng xúc động, cô và Quý Văn Nghiêu vẫn chưa chính thức được ở bên nhau mà."
Phó Minh Hạo đã bị máu của mình và biểu hiện khác thường của Lâm An Nhàn dọa sợ, âm thanh phát ra run rẩy, không rõ.
"Kết quả gì? Tao và anh ấy đã không có khả năng ở bên nhau, người nhà của anh ấy hoàn toàn không đồng ý để tao sống chung với anh ấy, việc duy nhất tao có thể làm bây giờ là trừ bỏ cái thứ tai họa như mày, cho mày không bao giờ còn có cơ hội hại Văn Nghiêu nữa! Giết mày xong tao sẽ tự sát, cũng coi như tao báo đáp Văn Nghiêu!"
Phó Minh Hạo sợ tới mức chân như nhũn ra, với tay cầm lấy đèn bàn bên cạnh ném qua, Lâm An Nhàn né người tránh thoát, đèn bàn tan nát trên mặt đất.
"An Nhàn, cô đừng như vậy, bình tĩnh nào, tôi cam đoan với cô sau này sẽ không tìm cô nữa, tôi thề!" Phó Minh Hạo thấy ném không trúng cô, chỉ có thể run rẩy cầu xin, anh ta chỉ muốn chụp vài tấm ảnh cùng quay đoạn video để kiếm tiền, chứ không muốn đồng quy vu tận với cô.
Mắt của Lâm An Nhàn đỏ hồng, giơ cao dao trong tay, đâm mạnh về hướng Phó Minh Hạo.