Sau khi Lâm An Nhàn nghe Quý Văn Văn giới thiệu xong, đang không biết ứng đối thế nào, lúc này mẹ của Quý Văn Nghiêu đã đứng dậy đi tới: "Chắc đây là Lâm tiểu thư, tới đây ngồi đi, sáng nay khi chúng tôi đến có mua chút điểm tâm, để dì bảo Văn Văn hâm nóng lại cho cháu."
Nói xong liếc mắt nhìn Quý Văn Văn, Quý Văn Văn nghe lời đi vào bếp.
"Hồng Oánh, cháu về phòng trước đi, dì có mấy câu muốn nói với Lâm tiểu thư."
Hồng Oánh ngoan ngoãn gật đầu rồi đi về phòng,
Lâm An Nhàn bị mẹ của Quý Văn Nghiêu kéo ngồi xuống sô pha.
"Lâm tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bác gái cứ gọi con là An Nhàn được rồi, năm nay con hai mươi chín."
"Lâm tiểu thư nhìn không giống người sắp ba mươi nhỉ, hôm kia chúng tôi có nhận được điện thoại của Văn Văn, con bé Văn Văn này tính tình nóng nảy, nói chuyện không để ý trước sau, dì với ba nó không biết chuyện mà nó nói có phải là thật hay không nên chạy tới xem sao." Mẹ Quý Văn Nghiêu cũng không thay đổi xưng hô với Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn cười gượng: "Tình trạng hôn nhân của cháu, chắc Văn Văn đã nói cho hai bác biết hết rồi, nhưng hiện tại cháu đã hoàn tất thủ tục ly hôn, hiện giờ cháu độc thân."
Mẹ Quý Văn Nghiêu nghe xong, liếc mắt nhìn bạn già một cái, cười nói: "Nói sao đi nữa thì khi ly hôn người bị thương tổn nhiều nhất vẫn là phụ nữ chúng ta, chúng tôi biết cháu cũng không phải dễ chịu gì, nhưng nói gì thì nói, thì một chồng một vợ vẫn là tốt nhất."
Sau đó chần chờ một chút lại nói tiếp: "Thằng bé Văn Nghiêu này luôn là người có lập trường vững chắc, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm chúng tôi lo lắng cho nó. Nay nó có sự nghiệp vững vàng, nhà chúng tôi cũng hãnh diện vì nó. Chúng tôi luôn nghĩ chuyện cưới vợ sinh con cho nó là chuyện nhỏ, không ngờ thằng bé này lại luôn làm chúng tôi lo lắng cho nó lo muốn rớt tim vì chuyện này."
Lâm An Nhàn cúi đầu im lặng, chờ lời nói kế tiếp của bà.
"Kỳ thật gia đình chúng tôi cũng không có thành kiến gì với cháu, nhưng loại chuyện thế này thì dù là nhà ai gặp phải thì cũng khó có thể yên tâm đúng không? Dì và dượng cũng biết tính tình của Văn Nghiêu, chắc Lâm tiểu thư chắc cũng chịu ấm ức không ít, nhưng chúng tôi thực sự không thể đồng ý chuyện cháu và Văn Nghiêu đến bên nhau, không phải vì mặt mũi hay danh dự của chúng tôi, mà là vì cảm thấy Văn Nghiêu luôn có thể tìm một người có gia thế trong sạch, có thể hiểu và thông cảm cho nó. Ngoài ra, hiện tại tuy Văn Nghiêu nó không nói gì, nhưng nếu tương lai nếu thực sự kết hôn thì sau này khó tránh khỏi chuyện nó so đo hay gay gắt chuyện trước kia, đến lúc đó khi hai người có mâu thuẫn thì tất cả mọi người đều sẽ bị tổn thương. Hơn nữa Văn Nghiêu là một đứa bé hiếu thắng, sĩ diện, lại là một thương nhân. Nếu bởi vì chuyện này làm ảnh hưởng đến danh dự của nó, thì nó cũng khó chịu."
Lúc này cha của Quý Văn Nghiêu cũng lên tiếng: "Lâm tiểu thư, chúng tôi thực sự không muốn một thằng bé cực kì xuất sắc như Văn Nghiêu lại vì chuyện hôn nhân mà bị người ta đàm tiếu, rồi làm nó không còn mặt mũi để nhìn ai. Đương nhiên chúng tôi sẽ không vì phản đối chuyện của hai người mà gây ra hành động quá khích hay nặng lời với cháu. Chỉ mong cháu có thể đặt mình trong hoàn cảnh của chúng tôi mà nghĩ lại, nếu nhà cô có anh em trai rơi vào trường hợp này, tôi tin rằng cha mẹ của cháu cũng sẽ không đồng ý để con mình làm như thế đúng không?"
Nghe đến đó, Lâm An Nhàn cảm thấy khó chịu dị thường, nếu thái độ của cha mẹ Quý Văn Nghiêu cũng ác liệt giống như Quý Văn Văn, thì kiên trì của cô còn có thể dễ dàng một chút, nhưng hôm nay người ta nói đầy thiện ý cầu xin mình, làm cô càng khó đối mặt.
Ba người đều trầm mặc, thẳng đến khi Quý Văn Nghiêu thay xong quần áo đi ra, bầu không khí im lặng mới bị phá vỡ.
"Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?" Quý Văn Nghiêu thấy ba mẹ cũng lắp bắp kinh hãi, sau đó bước nhanh tới, cẩn thận nhìn sắc mặt của Lâm An Nhàn.
"Đương nhiên là vì Văn Văn điện thoại bảo ba mẹ tới, biểu hiện đó của con là sao, chẳng lẽ sợ ba mẹ làm khó Lâm tiểu thư? Văn Văn đi hâm nóng bữa sáng rồi, lát nữa con với Lâm tiểu thư ăn chung đi."
Thấy Lâm An Nhàn ngoài hơi khẩn trương thì quả thật không có gì khác thường, Quý Văn Nghiêu mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: "Mẹ luôn là người phóng khoáng rộng rãi mà, con chỉ sợ Văn Văn nói lung tung làm ba mẹ lo lắng."
"Tính tình Văn Văn không tốt, nói chuyện thẳng tuột nhưng chưa bao giờ thêm mắm thêm muối đâm chọt ai hết, con làm anh trai sao lại luôn ăn hiếp em gái mình thế?"
"Con không ăn hiếp con bé, là con đang dạy dỗ nó, để nó tôn trọng An Nhàn một chút, dù sao An Nhàn cũng là chị dâu tương lai của nó!"
Nghe xong, cha mẹ Quý Văn Nghiêu cũng không hề phản bác chỉ cười trừ.
Chờ Quý Văn Văn dọn bữa sáng xong, Quý Văn Nghiêu và Lâm An Nhàn ngồi vào bàn.
"Em tạm thời khoan hãy chuyển đến đây." Thừa dịp bên cạnh không có ai, Lâm An Nhàn nói thầm với Quý Văn Nghiêu.
"Sao vậy, có phải ba mẹ anh nói gì không?"
"Không có, chỉ là ba mẹ anh đang ở đây, em ở lại thì cảm thấy không được tự nhiên."
Quý Văn Nghiêu nghĩ nghĩ rồi đồng ý: "Cũng được, vậy tạm thời em ở nhà ba mẹ em trước, anh ở đây cũng tranh thủ nói với ba mẹ anh, để định ngày kết hôn của chúng ta luôn."
Lâm An Nhàn gật đầu nhưng trong lòng cũng không đặt nhiều hy vọng vào việc Quý Văn Nghiêu có thể thuyết phục được ba mẹ của anh. Nhưng dù gian nan thế nào cô cũng muốn đối mặt với mọi chuyện chung với anh. Lúc trước cô đã từng hứa rằng, bất kể phải đối mặt với khó khăn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Quý Văn Nghiêu không buông tay, cô sẽ luôn đứng bên cạnh anh.
Sau khi ăn sáng xong, Quý Văn Nghiêu chuẩn bị đưa Lâm An Nhàn về, vợ chồng Quý gia khách sáo đưa đến tận cửa: "Lâm tiểu thư phải đi sao, rảnh rỗi cứ ghé đây tâm sự với chúng tôi, chỉ mong cháu đừng chê chúng tôi lớn tuổi không biết ăn nói là được."
Lâm An Nhàn cười đồng ý, rồi đi ra cửa với Quý Văn Nghiêu.
Đưa Lâm An Nhàn đến cửa chung cư, Quý Văn Nghiêu lại an ủi vài câu rồi mới đi.
Lâm An Nhàn vừa vào nhà, Dương Quế Trân đã sốt ruột hỏi: "Con ly hôn với Phó Minh Hạo lúc nào sao không nói với người trong nhà một tiếng? Con đó, làm gì cũng không biết bàn bạc với ai!"
"Mẹ, sao mẹ lại biết chuyện này?"
"Đâu chỉ mình mẹ, cả khu này còn ai mà không biết! Hai ngày nay, mẹ của Phó Minh Hạo với hai người chị của nó mỗi ngày mỗi ngày đều chạy đến mắng chửi con, hôm qua mẹ không cho vào nhà thế là họ đứng ngoài hiên mắng nửa ngày rồi xuống sân mắng tiếp, ba mẹ không biết chuyện gì xảy ra nên không có cách gì để đáp trả, chỉ có thể trốn ở trong nhà, tức chết đi được!"
Lâm An Nhàn không ngờ mẹ con Vương Thu Dung sau khi biết chuyện của Bạch Tuyết Tinh, còn chạy đến gây chuyện với nhà cô, rốt cuộc họ muốn gì!
Vì không để ba mẹ bị khinh bỉ, Lâm An Nhàn kể hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra gần đây.
"Con nên sớm nói ba mẹ biết mới đúng! Thì mẹ và ba con đâu phải chịu cơn tức này! Nếu Phó Minh Hạo ngoại tình đến có con hoang luôn mà họ còn dám chạy đến đây để gây sự. Hôm nay nếu ba con điên kia còn dám đến, mẹ sẽ mắng cho họ không ngóc mặt lên nổi!" Dương Quế Trân tuy tức giận hai ngày nay bị mắng oan ức nhưng rất
vui khi biết con gái đang qua lại với Quý Văn Nghiêu, gia đình của bà sau này nếu có con rể như vậy thì tương lai đâu còn gì lo lắng nữa, con trai của bà cũng sẽ có tiếng nói hơn.
Lâm An Nhàn cũng không còn tâm trạng để ý mẹ mình đang nói gì, hiện tại cô chỉ muốn ở một mình để suy nghĩ chuyện tương lai.
Nhưng cô chưa kịp trở về phòng, chuông cửa đã vang lên inh ỏi, Dương Quế Trân lập tức vọt tới nhìn vào mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài, nhìn thấy người bên ngoài lập tức vui vẻ.
"Nhắc tào tháo là tào tháo tới!" Nói xong không thèm quan tâm gì khác nữa, bà mang dép cầm chìa khóa mở cửa đi ra ngoài, rồi lập tức đóng lại.
Ít phút sau, Lâm An Nhàn nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ, âm thanh mẹ con Vương Thu Dung cũng không bằng tiếng hét của mẹ cô.
Một lát sau, âm thanh ngừng lại, Lâm An Nhàn đi tới cửa nhìn qua mắt mèo thấy trên hành lang không có người, đánh bạo mở cửa vào thang máy đi xuống, trong viện một đám người bu đông bu đỏ.
"Vương Thu Dung, bà còn mặt mũi đến đây sao, ngay cả ông chồng già gần vào quan tài của bà cũng quản không được, còn chạy đến đây để lên mặt với tôi, mau về nhà mà tính sổ với vợ bé chồng bà đi! Tôi đã biết vì sao ba mẹ con bà chạy đến đây rồi, nghèo đến điên luôn rồi đúng không? Lúc trước thì bức hiếp con gái tôi, rồi bị con rể tương lai của tôi dạy dỗ táng gia bại sản nên giờ chạy đến đây xin cơm! Xin cơm thì được, chỉ cần các người nhận sai, tôi sẽ nói với Văn Nghiêu chừa cho các người một ngụm cơm! Hừ, con trai của bà đến con hoang cũng có, còn dám nói xấu An Nhàn nhà tôi, đừng tưởng các người có đến ba người mà tôi sợ, hôm nay dù liều mạng già này cũng không cho các người hại con gái tôi!"
Lâm An Nhàn đau đầu đứng bên ngoài nhìn bốn người phụ nữ không ngừng chửi bậy, nếu ngày nào cũng như thế thì làm sao sống nổi đây!
Cô lặng lẽ bước vào thang máy để về nhà, bước vào phòng của chính mình, vùi mặt vào gối không muốn nghĩ gì thêm nữa.
Lâm An Nhàn đang quấn chăn phiền não, di động bên cạnh để chuông báo tin có tin nhắn đến.
Mười phút sau, cô mới xốc chăn với tay lấy điện thoại đọc tin nhắn, là Bạch Tuyết Tinh hẹn gặp mặt.
Cô nhắn lại khoảng nửa tiếng sau sẽ đến, cô mang túi xách ra cửa, dưới lầu bốn người phụ nữ vẫn không ngừng mắng chửi nhau, người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, cô không có thời gian để ý tới họ, vội vàng bước qua đám đông đang vây xem náo nhiệt, đi tới cửa chung cư.
Bởi vì lần trước đi theo Phó Minh Hạo đến chỗ của Bạch Tuyết Tinh, nên cô trực tiếp gọi taxi đi thẳng tới đó.
Đến nơi, lên lầu gõ cửa.
"Sao lại là anh?" Lâm An Nhàn nhìn Phó Minh Hạo bước ra mở cửa hỏi.
"Tôi và Tuyết Tinh có việc muốn bàn với cô, vào đi." Phó Minh Hạo nghiêng người nhường đường cho Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn e ngại nhìn Phó Minh Hạo, cúi người đổi giày, nhìn lướt qua mặt đất, trong lòng có chút bất an...
"Tôi muốn đi toilet, hai bữa nay không biết ăn trúng cái gì." Lâm An Nhàn nói thẳng.
"Toilet ở phía trước phòng bếp, cô đi đi, tôi mang túi vào giúp cô."
Lâm An Nhàn đành đưa túi xách cho Phó Minh Hạo, sau khi vào toilet, Lâm An Nhàn để lại một khe hở để quan sát hành động của Phó Minh Hạo.
Chỉ thấy Phó Minh Hạo mang túi của cô vào, rồi lấy di động xem xét, Lâm An Nhàn nghĩ anh ta sẽ tắt máy, sau đó ở cạnh cửa mân mê nửa ngày mới vào phòng.
Xem ra, hôm nay Phó Minh Hạo lấy di động Bạch Tuyết Tinh lừa cô đến. Khi vừa gặp Phó Minh Hạo là người mở cửa cô cũng không suy nghĩ nhiều nhưng khi đổi giày thấy đôi dép nữ mang trong nhà cũng để ở cửa liền nghi ngờ, lại nhớ đến việc Bạch Tuyết Tinh lại không ra đón
cô, thì càng thêm khẳng định Bạch Tuyết Tinh vốn không có ở nhà.
Bây giờ phải làm sao đây, chẳng lẽ Phó Minh Hạo vì bị kích động quá nặng nên muốn hại cô.
Càng nghĩ Lâm An Nhàn càng khẩn trương, di động ở trong túi nên cô cũng không thể báo cảnh sát, chỉ có thể đứng trong toilet, không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Vì không muốn Phó Minh Hạo nghi ngờ, Lâm An Nhàn từ toilet bước ra, đóng cửa lại thật khẽ xem có thể nhân lúc Phó Minh Hạo không để ý, cô có thể mở cửa chạy ra ngoài hay không.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, Lâm An Nhàn bất chợt nảy ra một ý, quan sát một vòng lấy con dao gọt hoa quả trên bàn giữ thật chặt và giấu vào tay áo.
Nín thở, rón rén đến trước cửa phòng ngủ, thấy Phó Minh Hạo đưa lưng về phía cửa, cúi đầu ngồi bên giường đang đùa nghịch cái gì đó.
Quá tốt, Lâm An Nhàn chạy một mạch đến cửa.
Tay chân nhẹ nhàng vặn nắm cửa nhưng lại không thể mở được, lại thử vặn nắm đấm cửa nhưng càng sốt ruột thì lại càng không biết nên mở thế nào, chỉ có thể lạnh cứng cả sống lưng không ngừng vặn nắm đấm cửa.
"An Nhàn, cô đang làm gì thế?"
Lâm An Nhàn bị thanh âm phía sau làm hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên, lập tức xoay người dựa vào cửa.
Phó Minh Hạo mỉm cười cách cô ngày càng gần, trên mặt rõ là đang nở nụ cười nhưng ánh mắt lại cực kì đáng sợ!