"Cái gì! Căn hộ bắt đầu bán rồi? Ôi trời, tôi sống thế nào đây!" Vương Thu Dung khóc thét lên.

Phó Lê Giai ngu ngơ không hiểu sao mình báo tin tốt, mà mẹ lại thương tâm như vậy.

Lúc này, Phó Lê Na mới kể lại toàn bộ sự tình, Phó Lê Giai trầm tư một lúc rồi nói: "Chắc chắn là có vấn đề, không chừng ba bị người ta lừa, nói không chừng là đám bạn mà ba quen trong công viên, con thấy hôm nay nên tìm hiểu mọi chuyện cho rõ mới được, chừng nào Minh Hạo về đến lúc đó chúng ta cùng hỏi ba cho rõ ràng."

"Lâu rồi Minh Hạo cũng không về nhà, chắc cũng khoảng nửa tháng rồi mẹ chưa gặp nó." Nhắc tới con trai, Vương Thu Dung lại càng thương tâm.

"Kỳ lạ thật, hai vợ chồng nó rủ nhau đi đâu hết rồi, tụi nó đang tính toán gì đây? Để con điện thoại bảo nó về, còn An Nhàn cũng vậy nữa, sao lại ở lỳ nhà mẹ đẻ không chịu về, nó không biết mình là gái có chồng à!" Phó Lê Giai nói xong liền điện thoại cho Minh Hạo và Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn nhận được điện thoại Phó Lê Giai, biết chuyện Phó Nham lấy trộm tiền đã bị phát hiện, nghĩ nghĩ một chút rồi điện thoại báo Quý Văn Nghiêu biết mình phải về nhà họ Phó.

"Còn về đó làm gì, không được đi!" Quý Văn Nghiêu không đồng ý.

"Thật sự có việc em mới về, nếu không anh ở ngoài chờ em, được không anh!"

Dùng dằng một tiếng đồng hồ, Quý Văn Nghiêu mới bất đắc dĩ lái xe đưa Lâm An Nhàn về nhà họ Phó. Nhìn Lâm An Nhàn đi vào trong, anh mới ngồi vào trong xe chờ đợi.

Thời điểm Lâm An Nhàn đi vào, cuộc thẩm vấn đã sớm bắt đầu, Phó Nham im lặng cúi đầu ngồi trên ghế.

"Hôm nay ba không nói rõ ràng tung tích số tiền kia thì đừng nghĩ ngủ, rốt cuộc ba lấy mười sáu vạn đó để làm gì?" Phó Lê Na tính tình nóng nảy, thấy Lâm An Nhàn vào thì càng bốc hỏa.

"An Nhàn, cô làm việc kiểu gì thế, chuyện lớn thế này cô cũng không thương lượng với chúng tôi một tiếng đã đem mật mã nói cho cha biết, giờ một đồng cũng không thấy, cô có đầu óc không?"

Phó Lê Na nói xong, Phó Lê Giai cũng nhào tới đay nghiến Lâm An Nhàn, Vương Thu Dung càng không vừa, chỉ thẳng mặt Lâm An Nhàn nói một đống lời khó nghe.

Lâm An Nhàn gục đầu, chảy nước mắt nói: "Ba, con tin tưởng mới đưa tiền cho ba, giờ đã xảy ra chuyện ba không thể không giải thích!"

Vừa nghe những lời này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Phó Nham.

Lúc Phó Nham lấy tiền, cũng đã biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó đến nhanh như vậy, nhất thời trong lòng không kịp chuẩn bị, hiện tại lại bị Lâm An Nhàn nói như thế lại càng bối rối: "Mấy người đừng mắng An Nhàn, số tiền kia tôi đã đưa cho bạn mượn rồi."

Đáp án này sao có thể làm vừa lòng ba mẹ con nhà họ Phó, vì thế lại bắt đầu truy vấn chi tiết, lúc đầu Phó Nham còn có thể ậm ừ trả lời vài câu, sau lại thật sự trăm ngàn chỗ hở không thể tự bào chữa. Vả lại ông cũng hiểu dù ông không nói thì sớm muộn gì Lâm An Nhàn cũng bị mấy người này ép hỏi, vì thế đành đem tình hình thực tế kể hết ra.

"Phó Nham, lão già háo sắc chết tiệt kia, một chân đã bước vào quan tài rồi lại còn làm ra những chuyện như vậy!"

"Tôi không cần biết, ông phải đem tiền về cho tôi, sao tôi lại gặp loại khốn nạn như ông!" Vương Thu Dung vừa gào khóc vừa đánh Phó Nham tới tấp.

Chị em nhà họ Phó cũng không ngờ ba mình lại bao dưỡng người phụ nữ khác bên ngoài, chẳng những thuê phòng cho ở còn chu cấp hàng tháng, hiện tại còn lấy cả tiền tiết kiệm đưa hết cho người ta.

Vì thế ba người lại buộc Phó Nham khai ra số điện thoại của Thang Xuân Hà, sau khi lấy được số điện thoại, Vương Thu Dung gọi ngay lập tức.

"Alo."

"Tôi là vợ Phó Nham, cô là Thang Xuân Hà phải không? Tôi cảnh cáo cô lập tức trả tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, cô là con hồ ly tinh không biết xấu hổ dám lừa tiền của bà!"

Bởi vì điện thoại mở loa ngoài nên tiếng cười của Thang Xuân Hà vang lên lanh lảnh khắp phòng khách: "Thì ra là chị cả, sao chị ăn nói mất tình cảm vậy, em lừa tiền chị lúc nào, số tiền kia là do anh Phó nói muốn cho em có cuộc sống đảm bảo sau này, còn ảnh lấy tiền của ai thì kệ ảnh chứ chị."

"Con đàn bà đê tiện này, đó là tiền con dâu tôi cho, cô mau trả cho tôi, về sau cô mà tìm ông ấy nữa tôi sẽ đánh chết cô! Ở đó mà kiêu ngạo, lát nữa tôi sẽ đến phá nát cái ổ của cô, cho mọi người biết cô là loại đàn bà giựt chồng, lừa đảo tiền bạc người khác!"

Thang Xuân Hà cười khanh khách không ngừng: "Chị cả, chị đừng tức giận như vậy chứ, thật ra chúng ta đã gặp nhau rồi, lần trước em có ghé qua cửa hàng chị lấy ít tiền chị không nhớ sao? Mà chị tìm em cũng vô dụng thôi, chị nên trông chừng ông chồng của mình thì tốt hơn chứ chị!"

Vương Thu Dung nghe tín hiệu cuộc gọi đã ngắt, tức đến độ muốn tắt thở, lại bắt đầu chạy đến đánh Phó Nham. Phó Lê Giai và Phó Lê Na tuy giận ba mình nhưng cũng không đành lòng nhìn ông bị đánh, tiến lên gỡ Vương Thu Dung ra.

Vương Thu Dung được hai đứa con gái nâng dậy vừa khóc vừa mắng, Phó Nham một tiếng cũng không nói, mặc dù ông biết Thang Xuân Hà chỉ muốn lấy tiền của mình nhưng nghe xong đoạn đối thoại vừa rồi vẫn cảm thấy đau lòng.

Lâm An Nhàn đứng bên cạnh xem diễn, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nên thừa dịp người khác không chú ý xoay người đi.

Quý Văn Nghiêu chờ Lâm An Nhàn ngồi vào xe: "Có chuyện gì vậy?"

"Phó Nham bao dưỡng nhân tình bị phát hiện, em chỉ trở về xem náo nhiệt."

"Thật giỏi quá, còn biết xem người khác diễn nữa, mà sao lão già đó bị phát hiện vậy?" Quý Văn Nghiêu cười hỏi.

"Ông ta lấy tiền trong nhà cho nhân tình thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi."

"Sao em biết rõ thế?"

Lâm An Nhàn mỉm cười nói: "Chuyện này tạm thời giữ bí mật."

"Còn bí mật với anh, về nhà xem anh thu thập em thế nào!"

"Em gái anh còn ở nhà đó, anh đừng nháo." Sau đêm càn quấy lần trước của Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn cảm thấy ánh mắt Quý Văn Văn nhìn mình có chút kỳ quái, không biết đã nghe được cái gì.

"Ai... Hai nhỏ kia chừng nào đi thế, làm gì cũng không tận hứng." Quý Văn Nghiêu oán giận.

Hai người trở về nhà thấy Quý Văn Văn và Hồng Oánh ngồi trong phòng khách xem tivi, trên bàn bày một đống quần áo và đồ ăn, cả nhà đều lộn xộn bừa bộn.

"Hai người về rồi à, em với Hồng Oánh đợi nửa ngày đói bụng muốn chết nên ăn trước." Quý Văn Văn nói chuyện, ánh mắt cũng không rời tivi.

"Không sao, nhưng sao nhà lại bừa bộn như vậy, hai đứa ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ." Quý Văn Nghiêu nhíu mày.

"Anh, không phải có người giúp việc theo giờ sao? Em là em gái anh, anh lại đối xử với em không bằng người ngoài!" Quý Văn Văn bĩu môi nói.

"Ai là người ngoài? An Nhàn là chị dâu em, người giúp việc là anh sợ cô ấy mệt nên mới thuê, em muốn được cưng chiều thì về nhà tìm chồng em đi, bảo nó mướn cho em một người."

"Anh nói gì vậy, biết rõ tính tình Lưu Quân còn châm chọc em, anh có phải anh trai em không vậy?"

"Em cũng biết câu đó khó nghe, vậy sao không nghĩ câu người ngoài mà em vừa nói anh có thích nghe hay không?" Quý Văn Nghiêu bình tĩnh nhìn em gái.

Quý Văn Văn bị anh hỏi không nói nên lời, chỉ căm giận liếc nhìn Lâm An Nhàn, hậm hực đi về phòng.

"Đi đâu đó, không thấy chị dâu sao?" Sắc mặt Quý Văn Nghiêu bắt đầu âm trầm.

Quý Văn Văn thấy sắc mặt Quý Văn Nghiêu thay đổi có chút khiếp đảm, đứng im không dám lên tiếng.

"Quý Văn Văn, anh nói cho em biết, chị dâu như mẹ, bình thường em nũng nịu với anh thế nào cũng được nhưng về sau em còn dám xem thường An Nhàn, hay kiếm chuyện với cô ấy thì xem anh trị em thế nào, về phòng đi!"

Chờ Quý Văn Văn và Hồng Oánh vào phòng, Lâm An Nhàn mới lên tiếng: "Anh làm gì nổi nóng như vậy, cô ấy có làm gì đâu."

"Em không hiểu, loại chuyện này phải quản từ đầu, nếu không về sau nó sẽ không tôn trọng em." Quý Văn Nghiêu vỗ vỗ vai Lâm An Nhàn rồi dắt cô về phòng.

"Văn Văn, đừng buồn, anh cậu không có ý gì đâu." Hồng Oánh khuyên Quý Văn Văn, trong lòng lại cảm thán Quý Văn Nghiêu thật che chở Lâm An Nhàn.

"Hừ, tưởng mình sợ sao, là mình không muốn chấp nhặt thôi! Có vợ rồi thì trong mắt không có người nhà, về nhà mình sẽ nói với ba mẹ anh ấy ức hiếp mình!" Thật ra Quý Văn Văn cũng không tức giận, thầm nghĩ chờ về nhà để ba mẹ thay mình giáo huấn Quý Văn Nghiêu.

***

Đến thứ bảy, vì có cuộc họp nên Quý Văn Nghiêu đi làm sớm. Sau khi cùng ăn sáng với Quý Văn Văn và Hồng Oánh, Lâm An Nhàn liền nói với hai cô là mình phải đến siêu thị mua vài thứ để nấu bữa tối. Hai người đều gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Ra cửa chung cư, Lâm An Nhàn đi tới siêu thị gần đó.

"An Nhàn, đã lâu không gặp."

"Sao anh lại ở đây?" Lâm An Nhàn kinh hãi lắp bắp nhìn Phó Minh Hạo đang cản đường mình.

"Đương nhiên là có chuyện tìm cô, hôm qua tôi về trễ, cũng có nghe chuyện của ba rồi. Nhưng tôi cảm thấy là lạ, ba tôi nói cô cũng biết về người đàn bà họ Thang kia, không biết phải là thực không."

Lâm An Nhàn lấy lại bình tĩnh: "Ba anh cũng đã nói, còn có thật hay không anh còn cần tôi xác nhận sao?"

Phó Minh Hạo cười khẽ nói: "Tôi tin ba tôi, An Nhàn cô đúng là thay đổi rồi, Phó Minh Hạo tôi đắc tội gì mà cô ngoan độc tính kế ba tôi, làm nhà tôi mất hết tiền!"

"Sao lại là tôi tính kế ba anh, rõ ràng là chính ba anh cặp bồ với người ta trước mà."

"Cô không cần thanh minh, cho dù ba tôi có sai, nhưng nếu không có cô phối hợp thì cũng không đến nỗi bị mất mười sáu vạn. An Nhàn, nếu cô oán hận tôi thì tôi xin lỗi cô, nhưng tổn thất như thế nhà tôi không thể bỏ qua được."

Lâm An Nhàn hỏi: "Vậy anh muốn gì?"

"Vì chuyện này mà mẹ tôi đã ngã bệnh, cô về đem mọi chuyện nói cho rõ ràng rồi nhận lỗi với mẹ tôi. Sau đó đền bù đủ số tiền kia. Ngoài ra, tôi còn nghe nói mấy căn nhà hôm trước đã bắt đầu đưa ra thị trường bán rồi. Cô về bảo Quý Văn Nghiêu liên hệ với tôi, sau khi tôi nhận đủ số căn nhà cần mua tôi cũng không muốn qua lại gì với mấy người nữa, chúng ta sẽ ly hôn, về sau không ai làm phiền ai, cô thấy sao?"

"Ba anh nuôi nhân tình ở ngoài thì liên quan gì mà tôi phải xin lỗi? Tôi không có tiền để bồi thường gì cả, về phần mua nhà thì tự anh đi tìm Quý Văn Nghiêu mới đúng." Lâm An Nhàn cảm thấy buồn cười khi nghe những lời mà Phó Minh Hạo nói.

"Cô giỏi thật, mới ở cùng Quý Văn Nghiêu vài ngày tính tình đã thay đổi? Hôm nay cô không muốn cũng phải về, chuyện này có liên quan đến cô hay không thì cái lỗi này cô cũng phải nhận, còn tiền bồi thường cô không có nhưng Quý Văn Nghiêu có!"

Phó Minh Hạo nói xong liền kéo Lâm An Nhàn, Lâm An Nhàn làm sao chịu đi với gã, cô dùng sức giãy dụa.

"Anh là ai, buông tay ra!" Quý Văn Văn và Hồng Oánh đột nhiên xuất hiện, tiến lên đẩy Phó Minh Hạo.

Sau khi Lâm An Nhàn rời đi, Quý Văn Văn cảm thấy nhàm chán nên rủ Hồng Oánh đi dạo phố.

Phó Minh Hạo trừng mắt nhìn hai người: "Các cô là ai, đừng lo chuyện bao đồng!"

Quý Văn Văn trừng mắt: "Đây là chị dâu tôi, anh lưu manh dám quấy rầy người khác giữa đường vậy sao!"

Phó Minh Hạo đánh giá Quý Văn Văn, khóe miệng nhếch lên: "Sao tôi không biết mình có cô em gái thế này nhỉ?"

"Đồ lưu manh, dám chiếm tiện nghi của tôi, cút nhanh lên nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát!" Quý Văn Văn hận không thể tiến lên vả miệng tên lưu manh này.

"Tôi cút? Cô hỏi anh cô ai mới là lưu manh, cảnh sát đến càng hay, tôi còn muốn kiện anh cô phá hoại gia đình người khác!" Phó Minh Hạo không sợ hãi.

"Thúi lắm, dám nói xấu anh tôi, tôi xé nát miệng anh!" Quý Văn Văn tức điên, Hồng Oánh cũng tức giận, người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ.

Phó Minh Hạo cười ha hả: "Không tin? Không tin thì cô hỏi người mà cô vừa gọi là chị dâu đó xem tôi là gì của cô ta! Quý Văn Nghiêu dù có nôn nóng thì cũng phải biết thứ tự trước sau, tôi và An Nhàn là vợ chồng hợp pháp, còn anh của cô tính là cái thứ gì!"

Quý Văn Văn cố hết sức làm cho mình tỉnh táo, nhìn người đàn ông kiêu căng trước mặt rồi lại nhìn sang Lâm An Nhàn nãy giờ vẫn một mực im lặng, trong lòng cảm thấy hoang mang.

"Chị An Nhàn, tên điên này nói thật sao, sao chị không nói lời nào?"

Lâm An Nhàn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu mới nhìn Quý Văn Văn nói: “Văn Văn, anh ta nói đều là sự thực, anh ta là chồng tôi, tôi là phụ nữ đã có chồng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play