Lâm An Nhàn cúp điện thoại đầy hoảng hốt, nghĩ không
ra lát gặp Phó Nham nên biện giải thế nào.

Đang phát sầu, đột nhiên nhớ tới lần trước mình có xin
Thang Xuân Hà phương thức liên lạc, liền điện thoại cho Thang Xuân Hà.

“Alo?”

Lâm An Nhàn thở phào, may mắn số điện thoại là thật.

“Thang Xuân Hà phải không, tôi là con dâu của Phó
Nham, cô còn nhớ tôi không?”

“Ai ui... Tôi cũng đang muốn tìm cô lại không có số điện
thoại của cô làm tôi sợ muốn chết. Tôi kể cô nghe chuyện
này, hôm đó tôi không cẩn thận lỡ miệng nhắc tới cô, nên
ba chồng cô gạn hỏi, nhất thời không tìm ra lý do nên nói
lúc đi với ông ta bị cô nhìn thấy, ngoài ra tôi không nói
thêm gì khác.”

Thì ra Phó Nham vẫn còn chưa biết kế hoạch của cô? Vậy thì quá tốt, Lâm An Nhàn nhẹ nhàng thở ra.

“Ông ấy không biết mục đích của tôi là tốt rồi, cám ơn cô.”

“Không cần cám ơn, là tôi sơ ý quá, nếu bại lộ sao tôi có
thể tiếp tục giao dịch với cô, không nhờ cô thì tôi đâu có
tiền.” Thang Xuân Hà không ngừng cười khanh khách.

Lâm An Nhàn không nói nhiều, trong lòng phỏng đoán lý
do Phó Nham tìm mình nên mãi không còn tâm trí làm
việc, vì thế đến gặp quản lý xin nghỉ.

Quản lý sao dám khó xử An Nhàn, vui vẻ gật đầu.

Lâm An Nhàn đứng trước cửa công ty đón taxi, đúng lúc
một chiếc xe dừng lại bên người cô.

“Lâm tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài?” Tả Phàm Nghĩa hạ
kính xe hỏi Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn không nghĩ sẽ gặp Tả Phàm Nghĩa, cười
nói: “À, tôi gặp bạn có chút chuyện.”

“Đi đâu, tôi đưa cô đi được không.”

“Không cần, là chuyện riêng của tôi, không dám làm
phiền anh.”

“Cô không cần khách sáo với tôi như thế, tôi làm xong
việc rồi còn chút thời gian, nơi này không tiện đón xe
đâu.”

Lâm An Nhàn khó xử nhìn Tả Phàm Nghĩa, lại nhìn hai
bên đường không có bóng dáng một chiếc taxi, có chút do dự.

Tả Phàm Nghĩa cười nói: “Cô sợ tôi bắt cóc cô sao? Lên xe đi, đừng chậm trễ thời gian.”

“Phiền anh vậy.” Lâm An Nhàn đang sốt ruột nên đành
lên xe Tả Phàm Nghĩa.

Ngồi vào xe, nói địa chỉ, Tả Phàm Nghĩa liền khởi động
xe.

Hai người trầm mặc một lát, Tả Phàm Nghĩa mở miệng
hỏi: “Có phải chuyện gia đình không?”

Lâm An Nhàn gật đầu.

“Ai, kỳ thật tôi có thể hiểu hoàn cảnh cô hiện giờ, chuyện
vợ chồng đôi khi rất khó xử nhưng tôi thực thưởng thức
thái độ đối với hôn nhân của cô, ít nhất cũng không đợi
đến kết quả xấu nhất mới chia tay.”

Lâm An Nhàn khó hiểu liếc nhìn Tả Phàm Nghĩa.

Tả Phàm Nghĩa cười khổ: “Nhất định cô cảm thấy tôi khó hiểu, tôi nói những lời này là có nguyên nhân. Nếu chúng ta có duyên như thế, tôi cũng không ngại kể chuyện xấu trong nhà. Kết hôn ba năm, vợ tôi đột nhiên bỏ chạy theo người khác, trước khi đi còn lấy tất cả tài sản và tiền gửi ngân hàng, may mà nhà cửa và nhà máy là tài sản trước khi kết hôn nên mới để lại cho tôi.”

Lâm An Nhàn nghe xong nhất thời đồng tình với Tả Phàm Nghĩa, người này thật xui xẻo, không biết bị lấy mất bao nhiêu tiền.

“Gặp chuyện như thế cũng hết cách rồi, chỉ có thể chấp
nhận.” Lâm An Nhàn an ủi theo xã giao.

“Cô không cần an ủi tôi, tôi đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi,
tiền có thể kiếm lại, là bản thân tôi không biết nhìn người
thôi, hiện tại tôi chuẩn bị khai trương một nhà máy rượu.”

Lâm An Nhàn bội phục lòng khoan dung của Tả Phàm
Nghĩa.

“Nhà máy rượu độc quyền chắc cần không ít tiền?”

“Uhm, cần không ít, tôi hợp tác với một người bạn nên
không lo nguồn tiêu thụ.”

Lâm An Nhàn không hỏi nhiều, chỉ nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa xe.

Xe dừng lại trước cửa chung cư nhà họ Phó.

“Tả tiên sinh, cám ơn anh.”

Lâm An Nhàn cảm ơn Tả Phàm Nghĩa rồi phất tay tạm
biệt mới xoay người rời đi.

Tả Phàm Nghĩa ngồi trong xe nhìn Lâm An Nhàn đi xa,
tiếp xúc vài lần anh ta biết Lâm An Nhàn là người ôn hòa,
dáng vẻ lại xinh đẹp. Hơn nữa dù cô ấy đang trong tình
trạng định ly hôn nhưng thái độ đối xử với mình rất đúng
mực, có thể thấy là cô gái có phẩm hạnh, mình nên nắm
chắc cơ hội này mới được. Anh có thể thừa dịp này để gần gũi và giúp đỡ cô ấy, sau khi cô ấy có thể ly hôn xong thì giữa bọn họ đã là lửa gần rơm.

Lâm An Nhàn vừa vào cửa đã thấy Phó Nham ngồi ở
phòng khách: “Ba, con về rồi.” Lâm An Nhàn cảm thấy có chút xấu hổ.

“Về nhanh vậy, mẹ con ghé nhà Lệ Giai rồi. An Nhàn,
giữa ba và tiểu Hà thật ra không có gì, chẳng qua ba thấy
cô ấy lẻ loi một mình không dễ dàng nên muốn giúp đỡ
một chút, con đừng nghĩ nhiều, sau này cũng đừng đến
tìm tiểu Hà nữa.”

Phụ nữ độc thân rất nhiều, chẳng lẽ đều cần giúp đỡ? Lâm An Nhàn không nghĩ Phó Nham mặt dày mày dạn như vậy.

“Ba, con vô tình thấy hai người trên đường, có lẽ là do
con nghĩ nhầm, con cũng không có đi tìm cô ấy, chỉ vô tình gặp nên hỏi vài câu.” Lâm An Nhàn cười giải thích.

Phó Nham hắng giọng một cái mới nói: “Ba biết, ba qua
lại với cô ấy làm nhiều người hiểu lầm, nhưng con cũng
biết đó, đã giúp người ta thì phải giúp cho đến cùng, nếu
con còn xem ba là ba chồng của con, là trưởng bối thì nên xử lý sao cho ổn thỏa.”

“Ba, đương nhiên con sẽ tôn trọng ba, nghe lời ba dạy.
Ba yên tâm, con sẽ không nói lung tung, ba muốn con làm gì con sẽ làm cái đó!”

Phó Nham cười cười gật đầu: “Không ngờ con là cô gái
hiền lành như thế, nghe nói con đưa hết tiền tiết kiệm cho
mẹ rồi?”

“Dạ, mẹ muốn mua xe nên con cũng góp một phần sức.”

“Con là đứa hiếu thuận nhưng ba có chuyện muốn nhờ,
chỗ Xuân Hà đang ở cách đây quá gần, ba muốn thuê cho
cô ấy căn phòng lớn hơn, vả lại dạo này thân thể Xuân Hà không tốt cần phải chữa trị và an dưỡng đàng hoàng.
Tiền ba không nhiều, con có thể cho ba mượn tiền tiết kiệm của con không?”

“Ba, con không có ý kiến, nhưng con đã đưa sổ tiết kiệm
cho mẹ, có phải ba nên thương lượng với mẹ trước không?”

Phó Nham cười ha hả: “Không cần, sổ tiết kiệm ba đang
giữ, nhưng không biết mật mã.”

Lâm An Nhàn cảm thấy lạnh sống lưng thay Vương Thu
Dung, người chồng cùng đầu ấp tay gối mấy mươi năm
lại có thể vô sỉ đến vậy.

“Vậy thì không có vấn đề rồi, tiền cho ba hay cho mẹ cũng như nhau thôi, đều là người một nhà.” Lâm An Nhàn tuy rằng cảm thấy tội cho Vương Thu Dung nhưng nghĩ đến bộ mặt giả tạo của nhà họ Phó, một chút đồng tình cũng tan biến.

Sau khi biết được mật mã, Phó Nham hấp tấp đứng dậy:
“An Nhàn, con ở nhà, ba phải ra ngoài một chút.” Nói
xong liền chạy nhanh ra cửa.

Chờ Phó Nham rời đi, Lâm An Nhàn vào phòng mình nhìn một chút, trong lòng không khỏi cảm khái sự tình đến nước này mình cũng không còn đường lui.

Tan ca, An Nhàn cùng Quý Văn Nghiêu về nhà, vào nhà
Quý Văn Văn và Hồng Oánh đi ra đón: “Anh, em và Hồng Oánh đi dạo khắp các khu thương mại mua không ít đồ, anh đừng đau lòng nhé!” Quý Văn Văn cười nói.

“Mua được gì không, em gái của anh tiêu xài tiền của
anh thì có gì mà tiếc.”

Quý Văn Nghiêu không thèm để ý, thấy Lâm An Nhàn thay quần áo chuẩn bị lau nhà thì ngăn lại: “Nhà không bẩn em lau cái gì, thời gian rảnh không phải để làm những chuyện này? Mùa thu hơi nóng đừng vận động nhiều. Văn Văn, em ở nhà có nấu cơm không?”

“Không có, chúng em cũng vừa về.”

Lâm An Nhàn lập tức nói: “Để em đi nấu cơm.”

“Người em mồ hôi không còn nấu cái gì, để anh điện
thoại đặt đồ ăn mang tới.”

Lâm An Nhàn nghe xong không đáp, chân vẫn đi vào bếp.

Quý Văn Nghiêu chạy theo nói: “Em đi đâu, đã nói không cho em nấu.”

Lâm An Nhàn quay đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Em khát
nước, mở tủ lạnh lấy đồ uống.”

Quý Văn Nghiêu mới cười cười đi vào phòng.

“Văn Văn, anh cậu thật thương chị An Nhàn.” Hồng Oánh hâm mộ nói.

Quý Văn Văn có chút mất hứng: “Thì đó, từ nhỏ đến lớn
chỉ biết ăn hiếp mình, có bao giờ đối tốt với mình như thế
đâu, chị An Nhàn có phước mới gặp anh mình. Đi thôi,
chúng ta vào phòng thử quần áo!”

Hồng Oánh đi theo Quý Văn Văn vào phòng, vô tình nhìn thấy cửa phòng Quý Văn Nghiêu khép hờ... Quý Văn Nghiêu đang âu yếm vỗ về mặt Lâm An Nhàn, không biết hai người đang nói gì nhưng ánh mắt đều chứa đầy nhu tình mật ý, cảm thấy khó chịu trong lòng, lập tức đóng cửa lại.

***

Quý Văn Nghiêu xem lại hóa đơn Tả Phàm Nghĩa đưa.

“Mấy thứ này ok đó, không thành vấn đề, mình sẽ liên hệ
một vài người quen có nguồn tiêu thụ.”

Tả Phàm Nghĩa cười nói: “Có cậu phụ trách mình cũng an tâm, nguồn cung cấp thì cậu cứ yên tâm, rất ổn định, giá cả lại phù hợp, kế toán thì cậu sắp xếp đi.”

Quý Văn Nghiêu không cự tuyệt đề nghị này. Trên thương trường, bạn bè là bạn bè, nhưng sổ sách thì phải tính cho rõ ràng, mình đầu tư hơn phân nửa thì cũng phải chính mình quản lí mới yên tâm.

Tả Phàm Nghĩa lại hỏi: “Chung thân đại sự của cậu khi
nào thông báo đây, mình đang chờ tặng quà đến mỏi cả
cổ đây này, lần trước nghe cậu nhắc xong rồi im luôn đến
tận giờ không nghe thêm gì nữa? Nếu cậu không nắm
chắc, biết đâu mình sẽ đi trước đấy.”

“Mình đang chuẩn bị. Sao rồi, cậu có mục tiêu mới?”

“Mục tiêu thì có nhưng còn phải chờ xem tình thế mới
quyết định được, lúc đó không chừng còn phiền cậu hỗ
trợ.”

Quý Văn Nghiêu cười nói: “Cậu tán gái sao lại nhờ mình
hỗ trợ?”

“Thôi đừng nói trước, đến lúc đó rồi cậu sẽ biết, giờ chúng ta nên đi xem mặt bằng cửa hàng thế nào. Tuy cậu tin tưởng mình nhưng cũng phải hiểu biết tình huống thực tế.” Tả Phàm Nghĩa nghĩ chờ Lâm An Nhàn ly hôn xong, mình sẽ quang minh chính đại theo đuổi cô ấy, Quý Văn Nghiêu là ông chủ của Lâm An Nhàn có lẽ sẽ giúp mình nói vài câu.

Quý Văn Nghiêu cũng không có thời gian rảnh để mà
quan tâm tâm sự của Tả Phàm Nghĩa, hợp tác khai
trương cửa hàng lần này cũng là nể mặt Đinh Triết giới
thiệu.

Địa điểm cửa hàng không sai, diện tích cũng lớn nhìn vô
cùng khí phái, Quý Văn Nghiêu vừa lòng hàn huyên một
lát với Tả Phàm Nghĩa rồi lái xe đi.

Anh còn có việc quan trọng hơn phải làm, chuyện nhà họ
Phó cũng nên giải quyết cho nhanh.

Phó Lệ Na cầm hợp đồng mới kích động đến mức run tay:
“Văn Nghiêu, cậu nói chị phải cảm tạ cậu thế nào đây,
cậu đúng là giải quyết nhanh chóng, chuyện này làm chị
ăn ngủ không yên!”

Phó Lệ Na hiện tại vô cùng cao hứng, trước đó tuy rằng
chị ta có kí hợp đồng một năm với Quý Văn Nghiêu,
nhưng mọi chuyện đều lơ lửng ở đó không nắm chắc
được, sợ qua sang năm lại có chuyện ngoài ý muốn xảy
ra. Vì thế chị ta điện thoại cho Quý Văn Nghiêu nói bóng
nói gió. Không ngờ Quý Văn Nghiêu lại thống khoái ký
ngay một hợp đồng mười năm, nỗi lo lắng của chị ta lập
tức được giải quyết!

“Văn Nghiêu, mẹ chị cũng định mua xe, cậu xem chuyện
này...”

“Chị hai yên tâm, tôi nhớ mà, cuối tuần xe sẽ được đưa tới, nhưng tài chính dì Hai chuẩn bị đầy đủ chưa?”

“Đã sớm chuẩn bị đủ rồi, cậu yên tâm đi, mua xe xong lại
phải làm phiền cậu.”

Quý Văn Nghiêu mỉm cười: “Chị hai không cần lo, lúc đó hợp đồng vẫn là dựa theo hợp đồng kỳ hạn này mà ký.
Đúng rồi, thủ tục mở lò gạch đã được phê duyệt, chị nên
chuẩn bị là vừa.”

Phó Lệ Na kích động nắm tay Quý Văn Nghiêu: “Văn
Nghiêu, cám ơn cậu, cám ơn cậu!”

Quý Văn Nghiêu vội vàng nói: “Chị đừng khách sáo như
vậy, tôi còn có việc nên đi trước.”

Phó Lệ Na tiễn Quý Văn Nghiêu xuống lầu, nhìn xe anh ta chạy đi mới trở về. Hôm sau, chị ta trở về nhà mẹ đẻ bảo Vương Thu Dung chuẩn bị tiền.

Vương Thu Dung nghe xong tin tức cũng vui vô cùng, vội vàng trở về phòng lấy sổ tiết kiệm định đến ngân hàng rút tiền ra.

Vừa đi vừa nói: “An Nhàn có mười sáu vạn, mẹ rút thêm
một chút cũng đủ rồi, bình thường nếu mẹ con mà không
tiết kiệm thì lúc cần tiền phải làm sao?”

Phó Lệ Na nghe xong cũng cười, ngồi chờ ở phòng khách.

Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy mẹ mình đi ra,
nhịn không được đi vào phòng Vương Thu Dung: “Mẹ, lấy cái sổ tiết kiệm mà chậm chạp vậy.”

Vào phòng chỉ thấy Vương Thu Dung mặt mày trắng bệch ngồi thất thần trên giường, sốt ruột hỏi: “Mẹ làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”

Vương Thu Dung lăng lăng nhìn con gái thì thào tự nói:
“Mất rồi, sổ tiết kiệm mất rồi.”

“Mẹ nói gì vậy, sổ tiết kiệm sao lại mất được, mẹ tìm kỹ
lại xem!”

“Không cần tìm lại, mẹ luôn để nó trong ngăn tủ.”

Phó Lệ Na nghĩ nghĩ, nói: “Hay An Nhàn lấy lại rồi?”

Vương Thu Dung lắc đầu: “Không, An Nhàn làm sao biết được chỗ mẹ cất sổ, bình thường chỉ có ba mẹ biết.”

Nói tới đây, Vương Thu Dung đột nhiên mở to hai mắt:
“Ba con! Đúng rồi, nhất định là ông ấy lấy.”

“Dù ba lấy nhưng làm sao ông ấy biết mật mã chứ?”

“Đúng rồi, lão lấy cũng vô dụng, lão không biết mật mã.
Không đúng, lão không biết nhưng An Nhàn biết, lần
trước lão ta lấy hết số tiền mà An Nhàn định đưa cho
mẹ... Mau, mau điện thoại cho An Nhàn!” Vương Thu
Dung nóng nảy.

Phó Lệ Na vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lâm An Nhàn.

Chờ người tiếp, Vương Thu Dung đoạt lấy điện thoại lo
lắng hỏi: “An Nhàn, sổ tiết kiệm con đưa mẹ, con có nói
mật mã cho ba con biết không?”

Lâm An Nhàn nghe Vương Thu Dung hỏi, trong lòng vừa hưng phấn vừa khẩn trương: “Dạ có, ba điện thoại hỏi con.”

“Cái gì? Cô bị ngu sao, cô học hành cho lắm sắm cái đầu
để làm gì! Ai hỏi gì cô cũng nói, cô bị điên à?”

Giọng của Lâm An Nhàn cực kỳ oan ức nói: “Sao mẹ lại
nói con như vậy. Ba điện thoại nói mẹ quên mật mã nên
hỏi lại, hơn nữa ba cũng không phải người ngoài, con làm sao không nói với ba được, làm sao con biết lúc đó hai người cãi nhau!”

“Được rồi, được rồi, đừng nhiều lời! Bây giờ cô đến ngân
hàng kiểm tra có còn tiền không, nếu còn thì không sao,
nếu không thì cô phải tìm về cho tôi! Nhanh đi!” Thái độ
Vương Thu Dung thập phần ác liệt.

Lâm An Nhàn nghe xong cũng không thèm tức giận chỉ
nhỏ giọng đáp ứng, cúp điện thoại xong tiếp tục làm báo
cáo, không thèm để ý tới lời nói của Vương Thu Dung nói.

Nhưng sau đó vẫn điện thoại kiểm tra tài khoản, kết quả
không nằm ngoài dự đoán, mấy ngày nay Phó Nham đã
tiêu xài hết số tiền này rồi, trong tài khoản chỉ còn tám
đồng, tâm tình Lâm An Nhàn vô cùng tốt...

Vương Thu Dung ném điện thoại lên giường, cả người tức sắp điên.

“Lâm An Nhàn thật đúng là thiếu đầu óc, Minh Hạo sao
lại cưới loại người như cô ta chứ! Nếu số tiền đó bị ba
con rút hết thì mẹ sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu, cô ta
cũng đừng hòng làm con dâu nhà này được giây phút nào
nữa, cút khỏi mắt mẹ!”

Phó Lệ Na buồn bực: “Ba lấy tiền làm cái gì?”

“Sao mẹ biết, dạo này ngày nào lão cũng lấy tiền, không
cho lão liền gây hấn với mẹ, An Nhàn đưa sáu ngàn lão
cũng lén lút bỏ túi!”

“Mẹ, con thấy chuyện này không đơn giản, bình thường
ba cùng bạn bè uống chút rượu, sao lại cần nhiều tiền làm
gì, hay là có chuyện gì, con thấy nên tra xét cẩn thận mới
được.”

Vương Thu Dung nghe xong cũng thấy kỳ quái, lại điện
thoại cho Lệ Giai đến thương lượng.

Phó Lệ Giai hớn hở chạy về: “Con đang định ghé nhà, mẹ liền điện thoại tới. Mẹ, Lệ Na, con có tin tức rất vui, mấy căn hộ kia bắt đầu niêm yết giá rồi, chúng ta tranh thủ thời gian tìm Văn Nghiêu hỗ trợ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play