"Thì ra là con gái chú Hồng, đúng là không nhận ra, đã đến đây thì ở chơi vài ngày rồi hẵng về."
Quý Văn Nghiêu nói xong lại ôm Lâm An Nhàn giới thiệu: "Đây là Lâm An Nhàn, bạn gái anh, mấy đứa kêu chị dâu là được."
Quý Văn Văn đã sớm thấy cô gái đứng bên cạnh anh trai nhưng không nghĩ cô ta lại có thân phận này, lập tức có chút bối rối không thôi, có bạn gái rồi sao không nói sớm, còn Hồng Oánh làm sao bây giờ.
Hồng Oánh đang thẹn thùng làm duyên, nghe Quý Văn Nghiêu giới thiệu thì ngẩng đầu nhìn Lâm An Nhàn rồi xấu hổ cắn môi cúi đầu.
"Kêu chị An Nhàn được không, sau khi hai người kết hôn em sửa miệng cũng không muộn, bây giờ về nhà thôi, em và Hồng Oánh mệt muốn chết."
Quý Văn Nghiêu mang ba cô gái lên xe, Lâm An Nhàn ngồi ở bên cạnh ghế điều khiển, Quý Văn Văn cùng Hồng Oánh ngồi ghế sau.
Sau khi vào nhà, Hồng Oánh ngó nghiêng ngó dọc đánh giá bài trí trong phòng. Nhà cô ta có thể nói là giàu có nhưng so với chỗ ở của Quý Văn Nghiêu đúng là không cùng cấp bậc.
Lần này đi theo Quý Văn Văn tới, mục đích là tiếp cận Quý Văn Nghiêu, dù không nói rõ nhưng mọi người đều hiểu, hơn nữa ba mẹ Quý Văn Nghiêu cũng thích cô ta.
Trước đây chỉ gặp vài lần nhưng cô ta đã biết Quý Văn Nghiêu có công ty riêng, hôm nay tận mắt nhìn thấy càng khẳng định Quý Văn Nghiêu có thực lực. Nhưng người ta có bạn gái rồi, đã mất công đến đây thôi thì ở chơi vài ngày rồi về.
Lúc này, sau khi nấu mì cho Quý Văn Văn và Hồng Oánh ăn, Lâm An Nhàn lại đi chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho họ.
"Chị An Nhàn không cần dọn dẹp gì đâu, em thường hay đến đây ở nên quen thuộc lắm, em cùng Hồng Oánh ở chung một phòng được rồi, chị nghỉ ngơi đi." Quý Văn Văn cười cười cự tuyệt Lâm An Nhàn sắp xếp giúp cô ta.
Lâm An Nhàn thấy cũng đúng, dù sao cũng là em gái Văn Nghiêu nên mình cũng không cần phải lo. Trở về phòng, thấy Quý Văn Nghiêu đang nằm trên giường đọc báo, đi qua hỏi: "Sao anh không ra ngoài, để mình em ngoài đó."
Quý Văn Nghiêu buông tờ báo xuống, cười nói: "Đâu phải em không biết mục đích của cô gái kia đến đây, anh làm thế này không phải là né tránh cô ta sao, còn Văn Văn là người trong nhà thì tiếp đón cái gì, em không cần nghĩ nhiều, để tụi nó tự lo đi."
"Thật ra Hồng Oánh rất xinh, cũng còn trẻ, nhất định rất hợp ý ba mẹ anh, anh không cân nhắc một chút sao?"
"Ôi... Có người ghen tị này, giờ mới biết anh rất có giá sao? Mặt mũi của cô ta thế nào anh không nhìn kỹ, anh cũng không thích nhìn mấy cô trẻ trẻ đâu, anh chỉ thích nhìn em thôi."
"Anh đừng giỡn nữa, nghe em nói hết đã, ngày mai có cần em đưa hai cô ấy đi dạo không?" Lâm An Nhàn đẩy đẩy gương mặt đang dán sát đến gần của Quý Văn Nghiêu ra hỏi.
"Em nghĩ Văn Văn là con nít sao, nó hai mươi bảy tuổi rồi, kết hôn cũng hơn hai năm, cứ để nó dẫn Hồng Oánh đi chơi."
"A, em gái anh đã kết hôn?" Hèn chi ba mẹ Quý Văn Nghiêu nóng nảy hối thúc.
"Bà xã yêu dấu à, bây giờ là mấy giờ rồi mà em còn lo chuyện thiên hạ, mọi chuyện cần làm cũng đã làm xong rồi, em đừng dài dòng để cái giường nó buồn kìa." Quý Văn Nghiêu lầm bầm nói xong liền xoay người nằm đè lên người Lâm An Nhàn.
Mồ hôi theo lông mi Lâm An Nhàn "tí tách" rơi xuống làm tầm mắt cô dần mơ hồ.
Dựa theo ánh đèn mờ mờ đầu giường, Lâm An Nhàn nheo mắt nhìn hai bóng người đang lay động trên vách tường, đột nhiên phía sau dùng sức thúc mạnh làm cô nhịn không được rên khẽ.
Cố sức quay đầu, Lâm An Nhàn suy yếu nói: "Đừng làm mạnh như vậy, em khó chịu chết mất thôi."
Hai tay Quý Văn Nghiêu nắm chặt thắt lưng Lâm An Nhàn, không ngừng thúc mạnh thắt lưng về phía trước.
"Bà xã ngoan, đừng nhúc nhích, anh cũng sắp chết rồi."
Lâm An Nhàn bị hàng loạt cú thúc mạnh mẽ làm chống đỡ không nổi, quay đầu nằm sấp trên giường.
Quý Văn Nghiêu mãnh liệt vận động vài cái, không ngừng thở dồn dập: "Thực ngoan, An Nhàn, chồng cho vợ tất cả, chúng ta có đứa nhỏ đi!"
Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghiêu làm đến mức mũi chân cũng co cụm lại, một lát sau mới hoàn toàn xụi lơ, ngã nhào xuống giường: "Em mệt rồi, tha cho em đi." Lâm An Nhàn vùi đầu vào chăn, thanh âm có chút khó chịu.
Tay buông ra nhưng cả người Quý Văn Nghiêu vẫn áp sát trên lưng Lâm An Nhàn, đùi không ngừng cọ cọ vào đôi chân thon dài trần trụi của Lâm An Nhàn.
"Nằm yên một lát, như vậy mới có hiệu quả hơn." Mười phút sau mới bằng lòng đứng lên.
Quý Văn Nghiêu ngồi dậy hôn Lâm An Nhàn, ôm cô vào ngực, một tay chơi đùa bầu ngực mềm của Lâm An Nhàn.
Khẽ véo nụ hoa cứng rắn trước ngực, thấp giọng hỏi: "Hai viên đậu đỏ này sao lại đẹp như vậy, để chồng nếm thử xem nào." Nói xong liền cúi đầu ngậm lấy bắt đầu liếm mút.
Lâm An Nhàn vừa bị đè xuống cả người đau nhức, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc, thì làm sao đồng ý để Quý Văn Nghiêu lại tiếp tục tra tấn nên vội vàng đẩy anh ra.
"An Nhàn ngoan, chúng ta không phải lần đầu tiên, sao còn thẹn thùng?"
Lâm An Nhàn vô lực: "Ai thẹn thùng chứ? Là em mệt mỏi, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi."
"Còn sớm mà, cùng lắm thì ngày mai không đi làm, để ông xã hôn cái nào." Nói xong liền hôn lên mặt Lâm An Nhàn.
Mở khớp hàm Lâm An Nhàn ra, đưa đầu lưỡi đi vào bên trong đảo loạn, còn cảm thấy không đủ sau đó còn mút đầu lưỡi Lâm An Nhàn qua miệng mình.
Những nụ hôn ngọt ngào vang lên trong phòng ngủ. Quý Văn Nghiêu lại đưa tay vào giữa chân Lâm An Nhàn, ba ngón tay tham lam vào ra, còn không quên bóp bóp, ấn ấn vài cái.
Lâm An Nhàn làm sao có thể chịu đựng nổi kích thích như thế, thân thể bắt đầu ửng đỏ, cổ họng không ngừng vang ra âm thanh rên rỉ.
Lúc này Quý Văn Nghiêu rút tay mình ra khỏi cơ thể của Lâm An Nhàn, nâng đôi chân cô lên vòng quanh thắt lưng mình, hai người mặt đối mặt. Sau khi hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Quý Văn Nghiêu thẳng lưng thúc mạnh vào, cũng không chờ Lâm An Nhàn kịp thích ứng, hai tay ôm lấy thắt lưng và mông của cô bắt đầu mãnh liệt vận động.
Lâm An Nhàn cũng không chịu nổi kích thích mãnh liệt như thế, nhưng môi lưỡi đã bị Quý Văn Nghiêu chặn lại, chỉ có thể phát ra những thanh âm "ngô... ngô", vài lần muốn tránh đều bị Quý Văn Nghiêu mạnh mẽ giữ chặt lại.
Quý Văn Nghiêu cũng bị thiếu dưỡng khí trầm trọng nhưng loại cảm giác hít thở không thông này kết hợp với sự sung sướng giữa hai cơ thể cọ vào nhau lại làm anh ta muốn điên lên, vì thế liều mạng dùng hết sức đâm vào lại rút ra.
Lâm An Nhàn không ngừng cựa quậy nhằm tìm chút không khí hít thở, nhưng ngược lại càng kích thích Quý Văn Nghiêu vận động kịch liệt hơn. Lúc cô nghĩ mình sẽ bị ngạt thở mà chết, đột nhiên bên trong cơ thể co rút lại, ngay sau đó là một luồng hơi nóng chảy ra bên ngoài.
Quý Văn Nghiêu dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi Lâm An Nhàn một cái mới bằng lòng buông ra, hai người đều thở hổn hển.
Lâm An Nhàn tức giận: "Anh muốn hại chết em phải không?"
"Chết cái gì, vừa rồi sướng đến mất cả hồn luôn thì làm sao anh nỡ để em chết chứ, anh còn hận không thể đem em nuốt luôn vô bụng, nhưng lại sợ không nhìn thấy em nên mới thôi."
Quý Văn Nghiêu ôn nhu nói lời ngon tiếng ngọt, phía dưới vẫn không thành thật chậm rãi vận động.
"Anh tha cho em đi, em thật sự không chịu nổi nữa." Lâm An Nhàn cầu xin tha thứ.
Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn nằm xuống, vẫn không chịu rời đi, chân kiềm giữ thắt lưng của cô, tay sờ loạn trên ngực cô.
"Bà xã a, giá như anh mọc thêm mấy cái tay nữa thì tốt biết mấy, có thể sờ đủ."
Thật là một gã khốn kiếp mà! Lâm An Nhàn vừa tức vừa giận nhưng lại không thể thoát khỏi Quý Văn Nghiêu dây dưa không ngừng nên chỉ có thể im lặng nhắm mắt.
"An Nhàn, chỗ này của em vừa ấm vừa chật như thế, có phải luyến tiếc anh không?" Quý Văn Nghiêu mè nheo không bỏ qua.
Lâm An Nhàn vô cùng tức giận, đưa tay véo mạnh vào eo anh, Quý Văn Nghiêu đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lần này mới ngoan ngoãn đâm vào vài cái mới chịu lui ra.
"Quý Văn Nghiêu, anh có biết xấu hổ không?"
"Hay xấu hổ thẹn thùng thì đâu phải đàn ông, anh không xấu hổ!"
Quý Văn Nghiêu cười xấu xa xoa nắn khuôn ngực đầy đặn trắng noãn của Lâm An Nhàn, thấy cô lại muốn mắng tiếp lập tức chịu thua: "Bà xã ngoan, đừng nóng, vừa rồi là anh không đúng. Mệt lắm rồi đúng không, chúng ta ngủ thôi, nếu không ngày mai không thức nổi thì Văn Văn lại nghĩ ngợi lung tung."
Lâm An Nhàn quả thực buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, ngay cả khí lực tắm rửa cũng không có, muốn Quý Văn Nghiêu cách xa mình một chút nhưng anh ta như bò sát cứ bám dính lấy cô, cuối cùng đành nhắm mắt ngủ cho rồi.
Có người lạ nên Lâm An Nhàn ngủ không sâu nên tỉnh dậy rất sớm, nhìn Quý Văn Nghiêu ngủ say sưa nhấc chân đạp đạp anh, kết quả người ta lại không hề có chút phản ứng nào.
Lâm An Nhàn đứng dậy đi tắm, mặc xong quần áo lại đi làm bữa sáng.
Một lát sau, Quý Văn Nghiêu cũng vào bếp, ôm Lâm An Nhàn hôn một cái: "Vợ yêu, em dậy sớm vậy?"
"Em ngủ không được, sao anh không ngủ thêm chút nữa?"
"Không có em bên cạnh làm sao anh ngủ được, để anh nấu bữa sáng, em nghỉ ngơi đi."
"Không cần, em làm được rồi."
Quý Văn Nghiêu kéo Lâm An Nhàn ngồi xuống ghế, cười nói: "Hôm qua em đã vất vả lắm rồi, về sau chỉ cần em làm tốt một việc là được, những chuyện khác không cần quan tâm."
Lâm An Nhàn đỏ mặt, lầm bầm trách mắng Quý Văn Nghiêu một chút.
Quý Văn Nghiêu nhịn không được vừa hôn Lâm An Nhàn vừa nói: "Vợ yêu, nước miếng của anh rất quý, đừng lãng phí."
Lâm An Nhàn tránh trái tránh phải vẫn bị Quý Văn Nghiêu ăn chút đậu hũ mới chịu thôi, hai người lại tiếp tục làm điểm tâm.
Hồng Oánh nhẹ nhàng nhón chân trở về phòng, nhìn khuôn mặt hồng hồng của mình trong gương.
Vừa rồi, cô ta dậy đi toilet không ngờ lại thấy được Quý Văn Nghiêu ôn nhu đa tình như thế.
Ban đầu cô ta cũng chỉ cảm thấy Quý Văn Nghiêu vừa đẹp trai vừa có tiền, nhưng khi gặp mặt lại quá nghiêm túc, vì thế tuy có hảo cảm nhưng không nhiều lắm. Tình cảnh vừa rồi thật làm người ta hâm mộ, đáng tiếc mình không có phúc khí này.
Liếc nhìn Quý Văn Văn đang ngủ say trên giường, Hồng Oánh liên tục thở dài trong lòng, rõ ràng mình cũng có cơ hội đó, nếu có được người đàn ông đối xử với cô như Quý Văn Nghiêu, thì chết cũng đáng.
Ăn sáng xong, Quý Văn Nghiêu nói Quý Văn Văn dẫn Hồng Oánh đi chơi, lại đưa cho em gái một thẻ ngân hàng, nói mật mã xong mới cùng Lâm An Nhàn đi làm.
"Hồng Oánh, cậu sao thế, có tâm sự à? Nếu vì chuyện của anh trai mình thì mình rất xin lỗi vì làm cậu khó xử, nhà mình thật không biết anh ấy đã có bạn gái." Quý Văn Văn cảm thấy có lỗi với Hồng Oánh.
Hồng Oánh cười khổ lắc đầu: "Là mình không có phúc khí, chuyện này không thể trách ai được, chỉ là anh trai cậu đúng là một người đàn ông tốt, chị An Nhàn thực có phúc."
"Mình thấy chị ấy không xinh bằng cậu đâu, nhưng anh mình thích thì cũng không có biện pháp, thôi thì để hả giận chúng ta cứ tiêu hết tiền của anh ấy vậy!"
Hồng Oánh nở nụ cười, tạm dứt bỏ tâm sự cùng Quý Văn Văn điên cuồng mua sắm.
Lúc Lâm An Nhàn đang sắp xếp lịch làm việc thì di động vang lên, là một dãy số lạ, cô ngẫm nghĩ một lúc mới nghe máy.
"A lô?"
"Là An Nhàn sao?" Một thanh âm già nua truyền tới.
"Ba, sao ba lại điện thoại cho con?" Lâm An Nhàn cảm thấy kỳ quái khi Phó Nham tìm mình, hơn nữa cô cũng không biết Phó Nham có di động.
"Con có thể về nhà một chuyến không?"
"Ba có việc gì gấp tìm con à? Hay nghỉ trưa con sẽ ghé qua."
"Cũng được, tốt nhất là con xin nghỉ buổi chiều, ba có chút chuyện nói với con."
Lâm An Nhàn tò mò: "Chuyện gì ạ?"
Bên kia điện thoại, Phó Nham ho khan vài tiếng, một lát sau mới nói: "Ba đã nghe tiểu Hà nói chuyện con đến gặp cô ấy rồi, chuyện khác chờ gặp mặt rồi nói sau."
Lâm An Nhàn cầm di động ngây ngẩn cả người, Phó Nham biết mình đi tìm Thang Xuân Hà? Giờ phải làm sao mới tốt đây!