"Nằm trên người em mới lấy lại sức được." Quý Văn Nghiêu vô lại nói.

Vì thế hai người ngực dán ngực, môi chạm môi một hồi lâu, Lâm An Nhàn bị đè tới khó chịu, Quý Văn Nghiêu mới lấy hai tấm đệm chèn dưới lưng ra, đỡ cô ngồi dậy.

Lâm An Nhàn cố gắng đứng dậy đi vào phòng tắm, Quý Văn Nghiêu cũng tắm xong, sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người nằm trên giường, Lâm An Nhàn hỏi: "Hôm nay anh bị sao vậy?"

Cô cảm thấy đêm nay Quý Văn Nghiêu rất kỳ quái.

Quý Văn Nghiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy dù sao sớm muộn gì Lâm An Nhàn cũng biết kết quả kiểm tra sức khỏe, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn gì, nên nói ngay.

"Anh luôn thắc mắc vì sao chúng ta luôn không áp dụng biện pháp tránh thai gì nhưng em lại không mang thai, hôm nay đọc kết quả kiểm tra sức khỏe mới biết tử cung của em bị lệch, anh đến bệnh viện hỏi, bác sĩ nói khi quan hệ cần chú ý tư thế một chút là được."

Lâm An Nhàn không nghĩ Quý Văn Nghiêu còn có ý định này: "Anh muốn em mang thai?"

"Nói gì vậy, có đứa nhỏ anh mới có cảm giác an toàn là em không thể bỏ rơi anh, nếu không em có thể chạy bất cứ lúc nào." Quý Văn Nghiêu nói ra lý do của mình.

Lâm An Nhàn nở nụ cười: "Anh lo lắng cái gì, nếu em đã nói sẽ toàn tâm toàn ý với anh thì nhất định sẽ không đổi ý."

"Vẫn nên thêm một cái "bảo hiểm" nữa vẫn an toàn hơn, dù sao em để cho anh yên tâm chút được không."

"Tùy anh vậy, đàn ông con trai mà đa nghi ghê."

Quý Văn Nghiêu cười hì hì nói: "Vợ yêu, vừa rồi đúng là cực kì thoải mái, lần sau chúng ta nếm thử vài tư thế mới."

Lâm An Nhàn đỏ mặt nhắm mắt chuẩn bị ngủ, Quý Văn Nghiêu lưu manh hôn cô mấy cái mới yên ổn ngủ.

Mấy ngày sau, Lâm An Nhàn theo Quý Văn Nghiêu đến công ty.

Quý Văn Nghiêu bảo trưởng phòng nhân sự bố trí công việc cho Lâm An Nhàn, nhưng lại cố ý dựa theo dặn dò trước đó của Lâm An Nhàn chỉ sắp xếp công việc bình thường, không cần đặc biệt chiếu cố.

Người phụ trách nghe xong lập tức gật đầu, nhưng trong lòng cũng biết người phụ nữ này có quan hệ không bình thường với Quý tổng, vì thế mang Lâm An Nhàn đến lầu mười sáu, trịnh trọng giới thiệu với trưởng phòng kế toán, ý bảo đối phương chiếu cố Lâm An Nhàn nhiều hơn bình thường, ngoài ra không nói gì thêm nữa.

Giống công việc cũ nên Lâm An Nhàn thích ứng rất nhanh.

Chỉ nửa ngày làm quen cô đã quen với công việc mới, nhưng lượng công việc nhiều đến nỗi không có thời gian rảnh rỗi.

Quý Văn Nghiêu vài lần điện thoại hỏi thăm, cô đều nói qua loa rồi vội vàng treo máy.

Trưởng phòng kế toán có chút thành kiến Lâm An Nhàn đi cửa sau, nhưng thấy cô chịu khó làm việc nên một chút thành kiến cũng mất đi.

Không được vài ngày, Quý Văn Nghiêu lại không chịu đựng nổi.

"Sớm biết thế này, anh sẽ không sắp xếp cho em đến phòng kế toán này, em còn bận hơn cả anh nữa? Hay đổi việc khác đi, cả ngày làm việc với máy tính không tốt cho sức khỏe, lỡ như có đứa nhỏ càng phải chú ý."

Lâm An Nhàn không đồng ý: "Em đang làm tốt, đổi cái gì, chưa từng nghe ai nói dùng máy tính sẽ không thể mang thai."

"An Nhàn, nghe lời anh đi, anh là giám đốc để anh quyết định, em đến tầng của anh làm trợ lý của anh được không? Chỉ phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh." Quý Văn Nghiêu nói xong chính anh cũng cảm thấy đây là một đề nghị hay.

"Anh đừng sắp xếp lung tung như thế, em làm kế toán rất ổn."

Quý Văn Nghiêu im lặng, nửa ngày mới hỏi: "Em có yêu anh hay không?"

Lâm An Nhàn đang đọc báo, nghe Quý Văn Nghiêu nói liền ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt ủy khuất của anh ta, lập tức bật cười:

"Anh thấy sao nè?"

"Cười cái gì, anh cảm thấy em hoàn toàn không hề yêu anh, nếu không sao lại không nghe anh?"

"Yêu anh là phải nghe lời anh? Thật khó để nói em có yêu anh hay không."

Quý Văn Nghiêu lập tức nhào đến lắc lư Lâm An Nhàn: "Em yêu anh, em chắc chắn yêu anh!"

Lâm An Nhàn bị anh lắc lư đến choáng váng, vội vàng cầu xin: "Yêu, yêu, được chưa."

Quý Văn Nghiêu mới buông tay.

"Đúng rồi, thứ bảy em có việc ra ngoài có chút chuyện." Lâm An Nhàn nói với Quý Văn Nghiêu.

"Chuyện gì? Hiếm lắm mới được nghỉ hai ngày, em lại không chịu ở nhà với anh sao?" Quý Văn Nghiêu xụ mặt xuống.

Lâm An Nhàn bất đắc dĩ nói: "Anh phải cho em chút không gian riêng tư, chiều em sẽ về."

Quý Văn Nghiêu nghe xong lại bắt đầu hờn dỗi, Lâm An Nhàn đành phải ôn nhu dỗ dành, chờ dỗ anh xong thì cô cũng mệt đến ngất ngư.

Đến thứ bảy, Lâm An Nhàn đầu tiên là mua vài thứ về nhà họ Phó. Sau khi nghe Vương Thu Dung nói Phó Nham đang chăm sóc một người bạn bị bệnh, Lâm An Nhàn ngồi một lát rồi theo con đường lần trước đi đến chung cư.

Đứng trước cửa, Lâm An Nhàn do dự rất lâu mới gõ cửa... Gõ nửa ngày vẫn không có người ra mở, cảm thấy có chút thất vọng, đang muốn xoay người xuống lầu chợt nghe bên trong có người hỏi: "Ai vậy?"

Lâm An Nhàn không biết trả lời thế nào, đành nói: "Tôi không biết chị họ gì, nhưng thật có việc cần tìm chị."

Người bên trong vẫn im lặng, lúc Lâm An Nhàn nghĩ cô ta sẽ không mở, cửa lại đột nhiên mở ra.

Người phụ nữ cảnh giác nhìn Lâm An Nhàn: "Cô là ai, sao lại biết tôi?"

Lâm An Nhàn lắc đầu: "Tôi không biết cô, nhưng Phó Nham là ba chồng tôi."

Người phụ nữ nghe xong, kéo cửa lại: "Tôi không biết người nào tên Phó Nham, cô đi đi!"

Lâm An Nhàn vội vàng ngăn trở, nói: "Cô đừng lo, tôi đến không phải để gây phiền toái cho cô, tôi có việc muốn thương lượng, tôi có thể cho cô tiền."

"Cho tôi tiền? Cô hù ai thế, vì sao cô lại cho tôi tiền?" Người phụ nữ nói xong, muốn đóng cửa lại.

Lâm An Nhàn ra sức ngăn cản: "Cô ở cùng Phó Nham không phải vì tiền sao, chắc chắn cô không biết ông ta có bao nhiêu tiền, tôi sẽ giúp cô. Cô ngẫm lại tôi muốn gây
phiền toái thì có cần nói những lời này, đã sớm mang người nhà họ Phó đến dạy dỗ cô rồi?"

Người phụ nữ nghe Lâm An Nhàn nói, động tác dừng lại, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Lâm An Nhàn: “Dù sao tôi cũng không sợ cô, cùng lắm thì chuyển nhà, tôi tạm tin cô, cô vào đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play