Thang Xuân Hà nhìn cô gái trước mặt: "Cô muốn ly hôn không phải là chuyện cực kì đơn giản sao, đâu cần tìm tôi làm gì? Hơn nữa chưa chắc tôi nhất định sẽ làm theo lời cô?"

"Đương nhiên tôi có nỗi khổ riêng nhưng không tiện nói."

Thang Xuân Hà lại hỏi: "Vậy cô không sợ tôi sẽ nói chuyện hôm nay với người khác sao?"

Lâm An Nhàn cười nói: "Đương nhiên cô có thể nói, nếu làm theo ý tôi thì cái lợi của tôi là được ly hôn suôn sẻ, nếu không thì thôi tôi cũng đâu có tổn thất gì, nhưng nếu chuyện này không thành thì tổn thất là cô, phải săn tìm mục tiêu mới."

Thang Xuân Hà không ngờ cô gái nhìn như ôn nhu, hòa
ái trước mặt lại ăn nói lại sắc bén như vậy, cũng cười: "Cô muốn ly hôn sao còn chu cấp cho mẹ chồng sáu ngàn mỗi tháng, cô ngốc sao? Hơn nữa sáu ngàn này cũng không đáng để tôi hao tốn công sức đến như thế."

"Tôi chu cấp để tạm thời đừng gây ra thêm chuyện phiền tôi, còn nếu cô có thể cầm trong tay thì coi như thù lao cho công sức của cô, nhưng hiện tại nhà họ Phó chuẩn bị mua nhà mua xe, tôi vừa gửi cho nhà họ quyển sổ tiết kiệm mười sáu vạn, đấy là chưa tính số tiền riêng trong ngân hàng của họ, cô còn cảm thấy ít sao?"

Thang Xuân Hà vừa nghe liền phát hỏa: "Cái gì, thì ra nhà bọn họ có nhiều tiền như thế! lão già Phó Nham chết tiệt đó còn gạt tôi nói ông ta không có nhiều tiền, lần trước tới cửa hàng thấy chỉ toàn tiền lẻ, thì ra lão già này còn chừa lại mà!"

"Cô đến cửa hàng lấy tiền?" Lâm An Nhàn giật mình hỏi.

Thấy Lâm An Nhàn ngạc nhiên, Thang Xuân Hà không
cần giải thích dài dòng: "Đúng vậy, ba chồng cô nói cửa hàng do ông ta mở, cần thì cứ qua lấy dùng, tôi đi cùng bạn nhưng không có bao nhiêu tiền!"

Lâm An Nhàn không dám tin việc Vương Thu Dung bị
cướp lần trước lại là do ba của Phó Minh Hạo sai khiến, đấy đâu phải cướp bóc mà là quang minh chính đại phụng mệnh đi lấy, lão Phó Nham này bị điên thật rồi!

Thang Xuân Hà còn nói: "Cô đi đi, nếu nhà họ Phó thật sự có tiền như cô nói, tôi đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp nhưng đó cũng là vì chính bản thân tôi, còn cô ly hôn được hay không thì không hề liên quan gì đến tôi."

Lâm An Nhàn nghe xong mỉm cười, không nhiều lời đứng dậy ra về.

Lúc đang chờ tàu điện ngầm lại nhận được điện thoại của Phó Minh Hạo.

"An Nhàn, em sao rồi, nhất định bị sợ lắm đúng không em? Anh xin lỗi, mấy hôm nay anh đi công tác không chăm sóc em được." Giọng Phó Minh Hạo cực kì thành khẩn.

Lâm An Nhàn gần như hoàn toàn không hề có chút cảm giác nào, chỉ nói: "Minh Hạo, em cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục như thế này không hề có chút ý nghĩa nào, chúng ta có thể chia tay trong vui vẻ được không?"

"An Nhàn, em nói bậy bạ gì đó, anh biết em giận anh không ở cạnh em lúc em gặp nguy hiểm nhưng em phải thông cảm cho anh, anh đi công tác ở tỉnh nên hoàn toàn không hề hay biết chuyện này, nếu không phải Quý Văn Nghiêu cố ý gạt anh, thì anh đã trở về sớm rồi."

Lâm An Nhàn có chút tức giận: "Không cần đổ lỗi cho người khác, đây là chuyện giữa hai chúng ta, ly hôn được không, như thế thì đối với ai cũng tốt, anh cũng sống thoải mái hơn nhiều."

"An Nhàn, anh không tin em có thể bỏ rơi anh như thế, nhất định là Quý Văn Nghiêu bức em đúng không? Em yên tâm, anh sẽ đến đón em về ngay đây."

"Minh Hạo, anh đừng như vậy được không, mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ. Anh, anh đừng nghĩ vẩn vơ thêm nữa, là em tự nguyện muốn ở bên cạnh Quý Văn Nghiêu, như thế anh vẫn còn muốn tiếp tục sống chung nữa hay sao?"

Đầu bên kia điện thoại, Phó Minh Hạo im lặng một lát sau mới lên tiếng: "An Nhàn, cái anh muốn kì thật đơn giản, đó chính là anh luôn muốn vợ chồng chúng ta có thể hạnh phúc đến già. Sao em không nghĩ Quý Văn Nghiêu làm sao có thể ở bên cạnh em suốt đời được?"

Lâm An Nhàn không muốn tiếp tục nghe Phó Minh Hạo
nói.

"Minh Hạo, chuyện xảy ra lần này đã làm cho em nhìn rõ rất nhiều chuyện, cho nên không muốn tiếp tục cuộc sống như thế nữa, em đã nhất định phải ly hôn, anh cứ tiếp tục kiên trì như thế này thì em cũng đành chịu nhưng khó xử vẫn là anh mà thôi."

Giọng của Phó Minh Hạo rất kiên quyết: "Cho dù như thế nào anh cũng sẽ cho em thấy quyết tâm của anh, anh sẽ không ly hôn."

Lâm An Nhàn không nhiều lời cúp điện thoại, buồn bực đi về nhà.

"Đi đâu vậy, mấy giờ rồi em biết không?" Quý Văn Nghiêu oán trách.

"Em chỉ đi ra ngoài làm chút việc, anh đừng hỏi nhiều như thế được không?"

"Được, được, anh không hỏi nữa, chúng ta đi ăn cơm nhé, sao lại giận đến thế?"

Quý Văn Nghiêu cười cười dỗ dành Lâm An Nhàn, rồi đưa cô đi dạo phố ăn cơm.

Đầu tuần hai người lại cùng đi làm, đại đa số nhân viên ở công ty đều biết Lâm An Nhàn là bạn gái của Quý Văn Nghiêu, chủ yếu là do Quý Văn Nghiêu chưa từng có ý giấu diếm quan hệ giữa hai người, thậm chí thỉnh thoảng còn cố ý biểu hiện âu yếm. Còn Lâm An Nhàn thì ngược lại, luôn khiêm tốn lặng lẽ chưa từng ỷ thế ra vẻ, tính cách lại dịu dàng hiền hòa, nên mọi người đều thực lòng đối đãi với cô.

Lâm An Nhàn mang báo cáo lên lầu đóng dấu chuẩn bị đi xuống, cửa thang máy vừa khép lại một nửa thì có người kêu: "Chờ một chút, chờ một chút."

Cô vội vàng ấn nút mở cửa, đi vào là một người đàn ông nhã nhặn, không phải nhân viên công ty.

"Cám ơn, cô lên lầu hay xuống lầu?"

"Xuống lầu." Lâm An Nhàn đáp.

"Thật ngại, tôi đi lên, hay là cô cứ xuống lầu trước."

Lâm An Nhàn cười nói: "Không cần, tôi cũng không gấp, anh lên lầu mấy?"

"Thật cảm ơn, tôi lên lầu 19."

Đến lầu 19, thang máy mở ra: "Lâm tiểu thư, cảm ơn cô."

Sao anh ta biết mình họ Lâm, Lâm An Nhàn buồn bực đứng trong thang máy nghĩ... Đột nhiên nghĩ tới thẻ nhân viên mình đeo trước ngực, nhìn nó đương nhiên người ta phải biết.

Sau vài ngày, Lâm An Nhàn có gặp lại anh ta vài lần, cũng lịch sự hỏi thăm vài câu, xem như quen biết.

Nhưng làm cho Lâm An Nhàn phiền muộn nhất vẫn là Phó Minh Hạo không ngừng điện thoại đến làm phiền cô.

"Anh đừng điện thoại nữa, em sẽ không về nhà họ Phó với anh đâu, em muốn ly hôn."

"An Nhàn, anh đang đứng dưới công ty Quý Văn Nghiêu, em ra ngoài nói chuyện được không, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói có được không?"

Lâm An Nhàn nghe Phó Minh Hạo tìm đến tận công ty, cảm thấy có chút bất an, cô không muốn gây phiền toái
cho Quý Văn Nghiêu nên đồng ý.

Đến cửa, liền hỏi Phó Minh Hạo: "Anh đến đây làm gì?"

Phó Minh Hạo u sầu nói: "An Nhàn, em về với anh đi, về nhà anh sẽ nhận lỗi với em."

"Em không về, hiện tại là giờ làm việc, anh đi đi."

Phó Minh Hạo cau mày nói: "Em muốn làm việc ở đây anh sẽ không cấm cản, chỉ cần em theo anh về, như vậy có được không?"

Lâm An Nhàn nhịn không được nói: "Chẳng lẽ anh muốn em nói nặng lời xúc phạm anh mới chịu? Em không muốn tiếp tục với anh, ngoại trừ ly hôn không còn gì phải bàn nữa?"

Sắc mặt Phó Minh Hạo đột nhiên trở nên khó coi, nhịn không nổi nữa: "An Nhàn, anh nói rồi, anh không ly hôn, em nhất quyết muốn trở mặt ngay tại đây thì tùy em, anh thì không sao rồi, chỉ sợ em xấu hổ thôi!" Nói xong liền lôi kéo Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn cũng không dám la hét ầm ĩ, chỉ cố dùng sức thoát khỏi sự lôi kéo của Phó Minh Hạo.

"Anh làm gì vậy?" Có người chạy tới đẩy Phó Minh Hạo ra.

Phó Minh Hạo lảo đảo vài bước về phía sau rồi mới đứng vững, nhìn người đẩy mình lớn tiếng hỏi: "Anh là cái thứ gì? Sao dám đẩy tôi chứ?"

"Cô không sao chứ?"

Lâm An Nhàn lúc này cũng thấy rõ người tới là người đàn ông mình đã gặp trong thang máy, lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.

Thấy Lâm An Nhàn không có việc gì, người đàn ông kia mới xoay người nói với Phó Minh Hạo: "Cô ấy không muốn đi cùng anh, anh còn lôi kéo thô bạo như thế thì tôi đương nhiên phải xen vào rồi."

Phó Minh Hạo ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hai người trước mặt, một lúc lâu sau mới nói: "Lâm An Nhàn, không phải cô câu thêm một thằng nữa rồi đấy chứ? Ê thằng quỷ, tao đương nhiên là chồng cô ta, mày quản được chuyện vợ chồng chúng tao sao?"

Người đàn ông mặt không đổi sắc: "Vợ chồng thì sao, dù anh là chồng cô ấy cũng không thể bắt buộc cô ấy làm bất cứ chuyện gì, anh không đi tôi sẽ báo cảnh sát."

Phó Minh Hạo tức giận đến đỏ cả mặt, chỉ vào Lâm An Nhàn nói: "Cô bản lĩnh lắm! Nhưng không cần biết cô cặp với bao nhiêu thằng đi chăng nữa cũng không thể bỏ tôi được đâu!"

Chờ Phó Minh Hạo đi khỏi, Lâm An Nhàn ngại ngùng nói: "Làm anh chê cười."

"Chuyện này cũng đâu có gì đâu, cô đừng ngượng ngùng, nhưng chẳng lẽ anh ta thật sự là chồng cô sao?"

Lâm An Nhàn gật đầu.

"Tình cảm hai người không tốt? Anh ta kéo cô đi đâu?"

Lâm An Nhàn do dự nói: "Anh thấy rồi thì tôi cũng không ngại anh cười chê, chúng tôi muốn ly hôn nhưng còn chút tranh chấp không có giải quyết."

"Chê cười gì đâu, duyên phận hết thì tách ra thôi, đi lên thôi."

Vì thế hai người cùng vào thang máy.

"Đúng rồi, gặp mặt nhiều lần rồi mà còn chưa biết anh tên gì." Lúc ra thang máy, Lâm An Nhàn mới nhớ tới vấn đề này.

"Tôi là Tả Phàm Nghĩa."

"Cám ơn anh, Tả tiên sinh." Lâm An Nhàn nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Trở lại văn phòng, chưa tới nửa tiếng thì Phó Minh Hạo đã điện thoại tới, đùng đùng nổi giận, chất vấn: "Rốt cuộc cô bị sao thế này, có phải đấy lại là chiêu trò của Quý Văn Nghiêu không? Người đàn ông kia là ai? Lâm An Nhàn, cô đúng là quá có bản lĩnh, uổng công tôi còn nghĩ cô thành thật, không ngờ tôi quá coi thường cô rồi, cô nói đi, cô và Quý Văn Nghiêu là sao thế này?"

Lâm An Nhàn cắn môi, một câu cũng không nói cúp điện thoại, biết mình cùng Phó Minh Hạo không thể chia tay trong hòa bình được.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Lâm An Nhàn làm ở công ty Quý Văn Nghiêu được một tháng, đến lúc quẹt thẻ rút tiền thì cô phát hiện trên thẻ của cô có hơn tám nghìn đồng, vì thế liền hỏi Quý Văn Nghiêu sao lại thế này. 

"Sao anh có thể để bà xã nhà anh chịu thiệt được chứ, em làm việc nghiêm túc như thế, tháng sau anh sẽ tăng lương thêm."

"Không cần, đừng để người khác đàm tiếu."

Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn hôn một cái: "Vậy không tăng lương, anh đem thẻ lương của anh cho em."

Lâm An Nhàn bật cười vui vẻ: "Em không cần, mắc công em sẽ tiêu hết tiền của anh."

"Em tiêu hết anh càng vui, tiêu càng nhiều càng chứng tỏ em đã xem anh là chồng."

Quý Văn Nghiêu cười ha hả lấy thẻ lương của mình đưa cho Lâm An Nhàn.

Cầm thẻ lương của Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn thở
dài.

"Sao còn thở dài, không vui à?"

"Làm sao có thể chứ, anh đối xử với em tốt như thế, em cảm động còn không hết ấy chứ. Văn Nghiêu, anh nói thử xem, cuộc hôn nhân giữa em và Phó Minh Hạo có thể kết thúc được không?"

Quý Văn Nghiêu lập tức nói: "Thì ra là lo lắng chuyện này, yên tâm đi, mọi chuyện cứ để anh lo."

Lâm An Nhàn tựa vào trong lòng Quý Văn Nghiêu thì thầm: "Nhưng em lại không muốn anh vì em mà hy sinh nhiều như vậy, cùng không muốn anh bị người ta làm khó."

"An Nhàn, có những lời này của em anh đã thấy thỏa mãn lắm rồi, người nhà họ Phó không có ai có thể làm khó được anh, em cứ tin anh, anh sẽ giải quyết nhanh chóng."

Lâm An Nhàn nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.

Lại một tuần trôi qua, Lâm An Nhàn cố ý dậy thật sớm tới nhà họ Phó. Đến nơi cũng không vội đi vào, chỉ
đứng bên ngoài chung cư chờ Phó Nham ra ngoài đi bộ
mới đi qua.

"Ba, sáng sớm đã vội ra ngoài?"

Phó Nham không ngờ lại gặp Lâm An Nhàn lúc này, vội vàng che dấu một chút bối rối:

"À, đến công viên đi dạo ấy mà, không phải con ở nhà mẹ đẻ sao, giờ muốn dọn về đây?"

"Không phải, con vẫn còn phải ở đó thêm một thời gian, con về đưa tiền cho mẹ."

Phó Nham vốn nghĩ ứng phó hai câu rồi đi nhưng vừa nghe như thế, liền đứng lại: "Đưa tiền? Tiền gì?"

Lâm An Nhàn cười nói: "Ba không biết sao, mẹ vừa muốn mua xe trộn xi măng, vừa muốn mua căn hộ mà Quý Văn Nghiêu nói. Hôm trước con có đưa mười sáu vạn tiền tiết kiệm cho mẹ, hiện tại con làm ở công ty Văn Nghiêu, tiền lương mỗi tháng đều đem về cho mẹ."

"Con đưa cho mẹ bao nhiêu tiền? Văn Nghiêu trả lương cho con bao nhiêu?" Phó Nham hỏi.

"Con đưa cho mẹ mười sáu vạn, mỗi tháng Văn Nghiêu trả con sáu ngàn."

Phó Nham giật mình: "Con lấy ra đâu ra nhiều tiền như vậy! Văn Nghiêu trả lương hậu hĩnh quá! Thôi con không cần lên, sáng nay mẹ con đi chợ mua đồ ăn sớm rồi."

"Mẹ ra ngoài? Vậy làm sao bây giờ, con còn việc muốn
làm."

Phó Nham tằng hắng một tiếng: "Cứ đưa ba giữ, chờ mẹ về ba sẽ đưa cho bà ấy, con cứ lo chuyện của mình đi."

"Đúng rồi, vậy mà con lại không nghĩ ra, ba giữ dùm con."

Phó Nham cười không khép miệng, hiếm khi ôn hoà với An Nhàn: "Nhà con có việc thì cứ ở bên đó giúp đỡ lâu lâu chút cũng được, dạo này Minh Hạo cũng không thường về nhà."

Bên ngoài đã có gia đình mới, Phó Minh Hạo đương nhiên còn về làm gì.

Lâm An Nhàn giao tiền cho Phó Nham, nhìn ông ta hớn hở đi xa, mặt không chút thay đổi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play