"Tôi tiễn cô." Lâm An Nhàn xoay người đi theo Dương Quân xuống lầu.
"Chị dâu, thật ra tôi cũng không có gì để nói, chỉ muốn nói là chuyện của anh họ chị cũng đừng để ở trong lòng, đàn ông mà, ai chẳng thế, còn sống thì phải cố chịu đựng
thôi, nếu không thì cũng không còn cách nào."
"Minh Hạo lúc ấy không phải đến tìm cô tâm sự sao? Cô cũng nói hết chuyện của tôi cho anh ấy biết!" Lâm An Nhàn nói với giọng bình tĩnh, không hề có vẻ bất mãn hay giận dỗi.
Dương Quân nóng nảy: "Tôi làm thế cũng là muốn tốt cho các người, tôi thật lòng muốn anh chị hạnh phúc bên nhau, là chính anh họ phát hiện mới tới hỏi tôi, tôi nhất thời thương tâm nên mới nói nhưng anh họ ảnh cũng đâu quan tâm, anh ấy thật lòng yêu chị mà."
"Ừ, tôi biết rồi, tôi cũng không còn bận tâm nữa đâu, cảm ơn ý tốt của cô. Dương Quân, làm phụ nữ không dễ, khúc mắc phải tự mình cởi không thì chỉ tổn hại bản thân mình thôi."
Dương Quân không mò ra được ý trong câu nói vừa rồi của Lâm An Nhàn, nhưng nghĩ đến chuyện cần làm thì mình đã làm còn lại thì chỉ nên đứng bên cạnh xem diễn
kịch thôi, không cần quan tâm gì khác, vì thế gật đầu bỏ đi. Lâm An Nhàn trở về nói với Vương Thu Dung: "Mẹ, con có chuyện muốn thương lượng với mẹ."
"Được, nhà mẹ con bên kia sửa sang xong chưa, Minh Hạo nói mấy hôm nay con ở bên đó giúp đỡ."
Thì ra Phó Minh Hạo tìm cho cô lý do này.
"Mấy ngày nữa là xong, mẹ đừng lo lắng."
"Sao mẹ có thể không lo lắng cho được, con đã làm nhiều chuyện như vậy, nên nói cảm ơn con mới đúng, mà con muốn nói với mẹ chuyện gì?"
"Vậy cảm ơn mẹ. Là như thế này, con nghĩ về sau có nhiều chuyện sẽ cần dùng đến tiền, con nhớ lại trước kia Văn Nghiêu có từng hứa sẽ giới thiệu việc làm giúp con,
bảo con đến công ty làm việc, con muốn đến đó làm ạ."
Vương Thu Dung nhìn Lâm An Nhàn một lúc lâu mới hỏi: "Văn Nghiêu giới thiệu con đến làm ở công ty nó? Làm cái gì, lương bao nhiêu?"
"Kế toán, tiền lương một tháng sáu ngàn."
Vương Thu Dung nghe xong cúi đầu không nói, một lát sau mới mỉm cười.
"Văn Nghiêu thật đúng là có tâm, lương cao như vậy mẹ không phản đối, nhưng mà con cũng biết hiện tại trong nhà đang khó khăn, Minh Hạo lại cố chấp không chịu dính dấp với Văn Nghiêu."
Lâm An Nhàn vừa nghe liền hiểu: "Mẹ yên tâm, tiền lương con sẽ đưa cho mẹ chi tiêu trong nhà!"
Nghe đến đây Vương Thu Dung mới không tiếp tục ca thán.
Đến giờ ăn trưa, Lâm An Nhàn lại hỏi: "Ba đâu?"
"Ông ta? Ngoài công viên và uống rượu lão còn đi đâu, không cần quan tâm lão già đó làm gì."
Đúng lúc Phó Nham vừa về, thấy Lâm An Nhàn cũng không nói gì bỏ đi vào phòng của mình, nửa ngày sau mới đi ra nói với Vương Thu Dung: "Cho tôi ít tiền, một người bạn cũ của tôi có việc gấp."
"Tôi không có tiền!"
"Bà không có tiền, lương hưu của tôi bà đều lấy hết còn gì!"
"Hiện tại cái nhà này thế nào ông còn không biết? Vừa phải mua xe, rồi mua nhà, ông còn cả ngày léo nhéo đòi tiền, không có là không có!"
Phó Nham tức giận không chịu nổi, lại không có cách gì, cơm cũng không ăn liền mang giày bỏ đi.
"Mẹ, con đi khuyên ba." Lâm An Nhàn nói xong, đứng dậy đi tìm Phó Nham.
Âm thầm đi theo một đoạn đường, Lâm An Nhàn thấy Phó Nham quẹo vào trong một chung cư, sợ bị phát hiện nên cô không dám đi theo nữa.
Quanh quẩn bên ngoài một lúc, vừa định đi thì thấy Phó Nham đi ra với người phụ nữ đó, nên vội vàng chạy tìm chỗ núp.
"Nhìn kia, lão già kia lại đi cùng con đàn bà đó!"
Lâm An Nhàn hoảng sợ xoay người lại, nhìn thấy một nhóm phụ nữ tầm 50 – 60 tuổi đang ngồi chỉ trỏ Phó Nham.
Lâm An Nhàn đột nhiên có chủ ý.
"Dì ơi, hai người kia là một đôi sao?" Lâm An Nhàn ra vẻ tò mò hỏi.
"Phi, đôi cái gì, lão già kia không biết xấu hổ, bao nhiêu tuổi rồi mà còn ăn vụng."
"Thì ra là như vậy, con cũng mới chuyển đến khu chung cư đó, không biết họ ở lầu mấy nhỉ?"
"Coi như cô xui mới ở chung với loại hàng xóm xấu xa đó, họ ở phòng số một lầu bốn, người đàn bà thì chuyên môn lừa lọc gạt tiền người khác, không biết gia đình lão có biết lão bị cô ta đào mỏ hay không." Mấy bà già bàn tán.
Lâm An Nhàn đạt tới mục đích liền về nhà Quý Văn Nghiêu làm cơm chiều, rồi chờ Quý Văn Nghiêu trở về.
Quý Văn Nghiêu đúng giờ trở về, vào cửa liền cười.
"Anh làm sao vậy? Từ sáng đến giờ cứ cười mãi." Lâm An Nhàn hỏi.
"Không có gì, anh vui vu vơ thôi. An Nhàn, bạn bè anh đều biết chuyện anh có vợ rồi nên em không được lật lọng, nếu không danh tiết của anh đều bị hủy trong tay em."
"Đàn ông con trai mà nói chuyện danh tiết gì?"
"Sao lại không có, từ lúc nhận rõ tâm ý của anh là yêu em cho đến giờ anh luôn thủ thân như ngọc, lòng luôn trong sáng như trăng, nên em phải chịu trách nhiệm với anh!"
Lâm An Nhàn nở nụ cười: "Đừng náo loạn, ăn cơm đi."
"Đúng rồi, ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, anh sắp xếp xong hết rồi, bảy giờ rưỡi anh đưa em đi nên không cần ăn sáng."
Đang ăn nửa chừng Quý Văn Nghiêu nhớ tới chuyện này.
"Biết rồi, biết công ty của anh rất nghiêm khắc rồi."
"Đương nhiên, đây cũng là vì phúc lợi sau này của mọi người, cần phải bổ sung trong lí lịch đầy đủ."
Cơm nước xong hai người xem tivi thêm một lúc, lại đùa giỡn một trận mới ngủ.
Hôm sau, trời mới vừa hửng sáng Quý Văn Nghiêu liền lái xe đưa Lâm An Nhàn đi kiểm tra sức khoẻ, sau khi xong xuôi mới đi mua bữa sáng cho cô.
Đến thứ sáu thì Lâm An Nhàn bắt đầu chuẩn bị đi làm, đối với công việc sẽ bắt đầu vào hai ngày sau vừa khẩn trương lại vừa chờ mong.
Cùng lúc đó, Quý Văn Nghiêu ngồi trong văn phòng cầm kết quả kiểm tra sức khỏe của Lâm An Nhàn mà thư ký vừa đưa vào xem thật cẩn thận, vừa xem vừa nhíu mày.